Hiện thực hòa bình an ủi Diệp Tố một chút, nhưng tình huống thế giới Tinh tế càng lúc càng chuyển biến xấu. Thế Trùng tộc không thể cản, Mẫu trùng bị Phỉ tộc điều khiển tăng trưởng kịch liệt tốc độ sinh sản, cho dù liên minh Vạn tộc không ngừng phái quân đội ngăn cản, nhưng hiệu quả đạt được ngày càng mỏng manh, áp lực tiền tuyến đã lớn tới mức một số chủng tộc nhỏ yếu không thể chống đỡ nổi.
Tổng thể thực lực của Nhân tộc kỳ thật được gọi là yếu trong vạn tộc, không có địa hình phù hợp để Diệp Tố Kiều Nguy Nhiên bọn họ phát huy, quân đội Nhân tộc liên tiếp bại lui.
Từ chỉnh thể xem, tiền tuyến so với 5 năm trước, đã lui về sau tám vạn năm ánh sáng, trong chiến tranh với Trùng tộc, Vạn tộc vẫn luôn nằm ở hạ phong.
Lại qua một năm, thế công Trùng tộc càng thêm mãnh liệt. Có lẽ Mẫu Trùng trường kỳ bị cái máy theo dõi không đau không ngứa kia giới hạn nơi nơi, khiến Phỉ tộc vốn đã điên cuồng lại thêm giận dữ, thế nhưng chỉ huy Mẫu Trùng tiến vào chiến trường. May mắn bị liên minh vạn tộc phát hiện đúng lúc, phái nhiều quân đội các chủng tộc tới ngăn chặn. Đây là lần đầu tiên Mẫu Trùng trực diện công kích Vạn tộc, đánh Vạn tộc rơi rớt tan tác, gần như toàn quân bị diệt, tuy rằng cuối cùng Mẫu Trùng vẫn rời đi, nhưng Vạn tộc một chút cũng không có cảm giác thắng lợi, ngay cả thắng lợi bi thảm cũng không có.
Bọn họ đều nhận ra cảm giác bị đùa bỡn trong lòng bàn tay. Chỉ cần Phỉ tộc hạ lệnh để Mẫu Trùng tiếp tục công kích, quân đội Vạn tộc ngay cả một binh một tốt cũng không sống sót. Bộ dáng Mẫu Trùng cuối cùng rời đi không giống như bị đánh đau, mà càng giống như khinh thường.
Những chiến sĩ còn tồn tại qua chiến dịch đầu tiên của Mẫu Trùng đều cảm thấy may mắn, sau khi qua chuyện đều không thể khống chế mà toát ra thần thái sợ hãi, cho dù bọn họ thân kinh bách chiến. Bọn họ không sợ hãi tử vong, mà sợ hãi cảm giác vô lực tột độ khi đối mặt Trùng tộc. (dạ sự bất lực của anh Hàn Nghiệp đã lây lan như một loại bệnh dịch ra sinh linh vạn vật)
Thể xác Mẫu Trùng vô cùng cứng rắn, đao thương bất nhập, ngay cả vũ khí quang học uy lực lớn nhất hiện tại của Vạn tộc cũng chỉ có thể lưu lại một vết thương không sâu trên người nó, những vũ khí bình thường khác, tỷ như súng ánh sáng Nhân tộc chế tạo, chỉ có thễ miễn cưỡng vẽ ra một đường trắng nhàn nhạt. Càng đáng sợ chính là, Mẫu Trùng cũng không chỉ ngốc ở đó mặc Vạn tộc công kích, nó cũng sẽ phản kích, hơn nữa thân thể khổng lồ cho nó lực lượng không gì sánh kịp, cũng không trở ngại tới tốc độ cực nhanh của nó. Đôi khi nó sẽ như một tinh cầu thả rơi xuống, đè quân hạm Vạn tộc tan xương nát thịt.
Thân thể Mẫu Trùng còn chứa kịch độc, là độc tố chồng chất do thực nghiệm sinh hóa Phỉ tộc tiến hành năm đó lưu lại, trải qua ngàn vạn năm lên men biến chất, độc tố càng thêm kinh người, mỗi lần Mẫu Trùng phun nước miếng, nơi đi qua hoàn toàn tan chảy, trình độ cùng tốc độ ăn mòn kia khiến chủng tộc nhìn thấy đều hãi hùng khiếp vía.
Viễn công không được, cận chiến cũng không nơi xuống tay, đối mặt Mẫu Trùng, ngay cả tộc Trung Công cũng bó tay chịu trói, cấu tạo thân thể hai lớp của bọn họ chưa kịp phát huy tác dụng gì trước mặt Mẫu Trùng đã bị ăn mòn sạch sẽ.
Sau khi chiến dịch Mẫu Trùng lần thứ nhất, Phỉ tộc tựa hồ yêu thích trò chơi như vậy, thường xuyên cho Mẫu Trùng tới chơi một chút, mỗi lần như vậy Vạn tộc đều tử vong thảm trọng. Một lần nọ, bởi vì tính toán sai lầm, không thành công chặn nó lại được, hoặc là do Phỉ tộc không muốn tiếp tục chơi, liền để Mẫu Trùng thực sự tiến vào chiến trường.
Những Trùng tộc khác sau khi ngửi được hơi thở Mẫu Trùng liền như được tiêm thuốc kích thích, càng thêm điên cuồng hung mãnh hơn xưa, như nước sôi mà cuồn cuộn lao hướng Vạn tộc, rất nhiều chủng tộc ngay cả kêu rên cũng chưa kịp thốt ra, liền hồn về tây thiên. Sau khi kiên trì hai ngày, liên minh Vạn tộc không thể không hạ lệnh rút về toàn quân.
Đây là một lần thất bại lớn nhất từ trước tới nay, Vạn tộc vứt bỏ khu vực chiến trường có lợi nhất, lui hơn mười vạn năm ánh sáng mới có cơ hội thở dốc. Tử vong càng thêm thảm trọng — không ai không thương tổn, trọng thương tới mức không thể tiếp tục mang mình ốc tiếp tục chiến đấu. Mỗi chủng tộc đều có vài tướng quân uy danh hiển hách tử vong.
Thầy Moka già mà chí kiên, bất hạnh gặp nạn trong thời điểm rút lui. Càng có nhiều người trẻ tuổi tử vong hơn, sinh mệnh tươi sống rốt cuộc không thể trở về.
Sau khi trải qua thảm trạng lần này, vô luận phải trả giá đại giới lớn thế nào khi đối mặt Mẫu Trùng, liên minh Vạn tộc cũng tuyệt đối không để nó lại bước chân vào chiến trường.
Tiếng hô tiêu diệt Mẫu Trùng ngày càng lớn, cao tầng liên minh Vạn tộc cũng càng lúc càng cấp bách, tiếp tục kéo dài, chỉ sợ Vạn tộc không còn năng lực tử chiến một trận.
Thời gian gần đây, mở hội nghị càng ngày càng nhiều, kế hoạch tiêu diệt Mẫu Trùng cần mau chóng tiến hành.
Hội nghị Vạn tộc lúc này, tộc Trung Công rốt cuộc ngưng trọng quyết định, lập tức bắt đầu kế hoạch diệt Trùng. Kế hoạch bọn họ chỉ có hai bước, một là tìm được Mẫu Trùng và đưa nó vào bẫy rập, hai là phát động công kích bẫy rập. Bố trí bẫy rập đương nhiên là trọng điểm của trọng điểm.
Đầu tiên là địa điểm tinh hệ có hoàn cảnh thiên thời địa lợi, tốt nhất có thể hạn chế hành động Mẫu Trùng một chút, ngăn cản tốc độ của nó.
Mà trong bẫy rập đó, tộc Đại Nhạc sẽ phái ra mười vạn dũng sĩ lấy thân vật lộn — sẽ phái ra trăm triệu đội cảm tử, tự bạo năng lượng hạch; tộc Trung Công hao phí sức lực toàn tộc kiến tạo mười vạn pháo cối siêu năng lượng toàn bộ đưa vào sử dụng; sử dụng toàn bộ đoàn quân hạm mạnh nhất của tộc Tác Mịch... Mỗi một chủng tộc đều lấy ra đòn sát thủ của mình, không cầu bản thân sống, chỉ cần Mẫu Trùng chết.
Nhân tộc cũng không ngoại lệ, đòn sát thủ mạnh nhất của Nhân tộc đương nhiên là Diệp Tố, Kiều Nguy Nhiên, La Thành,... tổ hợp bảy người.
Một lần này, trăm tử vô sinh. Có lẽ quân đội Vạn tộc phái đi, chỉ có bốn, năm sinh mệnh may mắn tồn tại.
Hàn Nghiệp trong hội nghị im lặng không tiếng động, cuối cùng cũng tới tình trạng này, gương mặt bảy người thay phiên xẹt qua trong đầu hắn, cuối cùng dừng lại ở Diệp Tố, non nớt sáu năm trước, kiên nghị hiện tại, ánh mắt cực nóng hắn nhìn Hàn Nghiệp cũng chuyển thành thâm trầm nội liễm, hoặc vui vẻ hoặc đau thương, đều đèn kéo quân nhanh chóng hiện lên, tất cả đều là ảo ảnh.
Hàn Nghiệp cuối cùng vẫn phải tự tay đưa Diệp Tố vào tử địa.
"Hàn Nghiệp, Nhân tộc các cậu có tán thành kế hoạch này không?" Tộc Trung Công lại hỏi một tiếng.
Hàn Nghiệp chớp mắt, ảo ảnh liền tiêu tán không dấu vết, hắn nói: "Tán thành."
"Tốt, nếu mọi người đều tán thành, vậy chúng ta quay lại bàn luận bước đầu kế hoạch — dụ dỗ Trùng tộc tiến vào bẫy rập. Một bước này tuyệt đối không an toàn hơn bước thứ hai, muốn đưa Trùng tộc kéo vào bẫy rập, ngoài dùng tử vong xây nên, tôi không nghĩ ra biện pháp nào khác..."
Tộc Trung Công nghiêm túc thuyết minh gian nan cùng nguy hiểm của bước kế hoạch này. Hàn Nghiệp chậm rãi ngẩng đầu, chủ động xin đi giết giặc: "Tôi nguyện mang quân đảm đương mồi."
"Còn có tôi." Đây là tiểu vương tử tộc Đại Nhạc, hắn từng muốn nhận Diệp Tố làm tiểu sủng vật, nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn chém mẫu Trùng một đao.
"Tôi!" Thanh âm tiêm tế, dáng người cũng thập phần thấp bé, là tiểu phá phong sau khi thành niên, đuôi hắn lại dài lại cứng cỏi, đen nhánh tỏa sáng, như có lực lượng vô hạn ẩn chứa trong đó (như tả chym vậy, oops), thật là tộc phá phong thành niên hoàn mỹ. Thọ mệnh tộc Phá Phong rất dài, nhưng kỳ ấu niên lại rất ngắn, cho nên mỗi người tộc Phá phong đều có thể hưởng thụ kỳ ấu niên không bị quản giáo. Nhưng tiểu phá phong còn chưa kịp hưởng thụ, Trùng triều đã tới, lễ thành niên của hắn cũng là dùng thi thể Trùng tộc tới ăn mừng.
"Tôi."
"Còn có tôi."
......
Đây sẽ là tử chiến, vô luận thành công hay không, Vạn tộc đều sẽ rơi vào tình trạng tê liệt. Thành công tốt xấu còn có một đường sinh cơ, lại bắt đầu chậm rãi phát triển từ văn minh khởi điểm, thất bại... vậy vĩnh viễn không ngày ló mặt.
Cho nên các chủng tộc đều lấy ra biện pháp bảo mệnh cuối cùng của tộc mình, chỉ hy vọng tiếp tục kéo dài số mệnh các chủng tộc.
Hàn Nghiệp triệu hồi toàn bộ cục Hành quân trở về từ chiến trường, trăm vạn người cục hành quân chỉ còn lại hơn năm mươi vạn. Rất nhiều người lúc này mới giật mình phát hiện, tỉ lệ nam nữ cục Hành quân thế nhưng đạt tới 1 đối 1, so với bất luận quân đội nào đều cân đối hơn.
Sau đó, Hàn Nghiệp hạ một mệnh lệnh, bọn họ mới biết được dụng ý cục Hành quân như vậy.
Mở ra kế hoạch Thuyền Noah của Nhân tộc.
Một tinh hạm siêu lớn, xuất hiện trước mặt mọi người, tinh hạm này cao một cây số, dài gần vạn mét, đâu phải tinh hạm, quả thực chính là một hành tinh loại nhỏ! Tinh hạm này tên là "Thuyền Noah", bên trong mang theo hệ thống tuần hoàn năng lượng, có thể cung cấp cho năm mươi vạn người sinh sống trong hai trăm năm.
Năm mươi vạn người cục Hành quân trên tinh hạm này rời khỏi Nhân tộc, rời khỏi khu vực có Trùng tộc, tìm một địa phương an toàn trong vũ trụ tránh thoát nạn sâu bệnh, nếu trăm năm sau, Trùng triều qua đi, bọn họ có thể quay lại, nếu Nhân tộc bị hủy diệt, bọn họ có thể một lần nữa tìm nơi dựng trại đóng quân, một lần nữa sinh sản, Nhân tộc bất diệt. Tỉ lệ nam nữ cân bằng như vậy, chính là vì sinh sản! Đây mới là sứ mệnh cuối cùng của cục Hành quân Minh Viện.
Cục Hành quân thập phần bất mãn với việc bản thân phải đào binh, nhưng chuẩn tắc phục tùng mệnh lệnh của Minh Viện đóng đinh vững chắc trong lòng bọn họ, bọn họ không tình nguyện mà đổ bộ lên con thuyền Noah.
Hàn Nghiệp đứng trên đài cao, mở ra máy truyền âm, muốn nói với cục Hành quân gánh vác sứ mệnh sinh sản điều gì đó, nhưng sau khi mở miệng lại lâm vào trầm mặc.
Diệp Tố đứng phía sau hắn, nhìn Hàn Nghiệp gầy ốm, Hàn Nghiệp đã liên tục rất nhiều ngày không ngủ, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt mỏi mệt. Mà mỗi khi Hàn Nghiệp nhìn mình, Diệp Tố đều có thể cảm thấy bi ai dày đặc. Diệp Tố biết, Vạn tộc cùng Nhân tộc đều đã cùng đường, chung quy đã tới thời điểm kết thúc.
Diệp Tố nhàn nhạt nặn ra một nụ cười, tham lam mà nhìn chằm chằm bóng dáng Hàn Nghiệp, xem một lần lại ít đi một lần.
"Các dũng sĩ." Hàn Nghiệp nói, thanh âm khô khốc nhưng tràn ngập lực lượng cổ vũ nhân tâm, "Dũng cảm mà sống sót!"
Bất mãn oán giận của cục Hành quân tại một khắc này bỗng hóa thành bi thương, vô luận đàn ông hay phụ nữ, các dũng sĩ đối mặt tử vong cũng không chớp này cùng nhau gào khóc.
Tiếng còi vang lên, con thuyền Noah khởi động, tiến vào bóng đêm vô hạn, con đường phía trước là cái gì, ai cũng không biết.
Bạch Huyễn, Khổng Tước, Yến Tuyết Thần, những người lệ thuộc cục Hành quân, bọn họ đứng trên thuyền Noah, rời xa đất mẹ.
Bạch Huyễn xuất thần nhìn về phía Nhân tộc, thấy được Hàn Nghiệp trên đài cao. Hắn nhớ tới khi vừa mới gia nhập cục Hành quân, có đội trưởng nói với hắn, vốn dĩ muốn để hắn gia nhập cục Chấp hành, cuối cùng vẫn là Hàn Nghiệp hạ lệnh để Bạch Huyễn gia nhập cục Hành quân. Bạch Huyễn giờ khắc này lệ rơi đầy mặt, nguyên lai, Hàn Nghiệp cho hắn cơ hội sống sót. Tựa như mười mấy năm trước, cha mẹ hắn lấy thân chịu chết, để lại cơ hội sống sót cho hắn. Lại một lần, sống sót này, sống sót này...Bạch Huyễn khóc lóc thảm thiết, sống sót này, hắn nên gánh vác thế nào?
Yến Tuyết Thần khóc như một đứa trẻ, Khổng Tước an ủi nàng, thấp giọng nói: "Có lẽ bọn họ đã không còn hy vọng tồn tại, nhưng chúng ta, cũng không có tư cách được chết."
Con thuyền Noah mang theo hi vọng cuối cùng của Nhân tộc hướng tới sao trời sáng lạn.
Mà ở chiến trường tiền tuyến bên kia, Nhân tộc đang ra sức chém giết, bọn họ tru lên, bọn họ rống giận, bọn họ chém xuống đại đao, bọn họ giơ lên nắm đấm, bọn họ lưu lại máu tươi đỏ thắm,... Dùng máu đỏ tươi viết lên một tương lai tươi sáng!
Sao trời lập lòe như những con mắt, tuyên cổ vĩnh hằng mà nhìn chằm chằm chiến trường nơi này, đó là con mắt của lịch sử! Đó là lịch sử năm trăm vạn năm qua nhìn xuống Nhân tộc, đó là lịch sử đang chờ mong nhìn tương lai của Nhân tộc!
_______________________________
Chương này đã khóc mù mắt rồi, 2 chương cuối ta sẽ up từ từ 1 chút, vì phải vừa edit vừa khóc, đồng bào đọc vui khóc vui nha T.T