SAU VỰC THẲM LÀ MỘT CÁNH ĐỒNG HOA

Địch Cảnh tỉnh lại vào lúc nửa đêm.


La Thành đắp chăn nằm bên cửa sổ phòng bệnh, Bàn Tử trực tiếp cuộn trong góc tường, Kỷ Gia Duyệt và Diệp Tố đã về nhà, chỉ có Trương Diêu Phong còn tỉnh, vội vàng nâng Địch Cảnh dậy, lo lắng hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"


"Không sao." Giọng Địch Cảnh hơi khàn, uống ngụm nước Trương Diêu Phong đưa qua.


"Cậu sao vậy, làm tôi sợ nhảy dựng, thiếu chút nữa tưởng rằng tôi phải thủ tiết." Trương Diêu Phong xác nhận tình trạng Địch Cảnh đều thực bình thường xong, mới nuốt tim về bụng, nói chuyện cười đùa.


Địch Cảnh ngơ ngẩn xuất thần. Hắn là người mù, trước mắt là một mảnh xám xịt, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng lóng lánh hắn nhìn thấy lúc buổi trưa, khắc sâu vào thần kinh, ký ức hắn.


"Trận đấu của chúng ta?"


"Thắng." Trương Diêu Phong gãi gãi đầu nói, "Cũng không biết là thắng thế nào, đội Vương bát đột nhiên chia năm xẻ bảy. Hiện tại, người ngoài đều đang bàn tán về trận đấu của chúng ta, đang đợi cậu tỉnh lại, hỏi một chút xem lúc đó cậu nhìn thấy cái gì."


Địch Cảnh không trả lời hắn, mà nói: "Gọi Hao Thiên Khuyển qua đây."


"Cậu gọi Ha Ha làm gì!" Trương Diêu Phong khó hiểu nói, "Buổi tối cậu ngủ không được cũng đừng bắt nạt nó, làm chó cũng không dễ dàng mà?"


"Anh có ý kiến?" Địch Cảnh nghiêng người, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng vẫn làm Trương Diêu Phong dựng đứng lông tơ.


"Đi thì đi......" Trương Diêu Phong ủy khuất mà đi ra ngoài, "Làm người của cậu và chó của cậu đều thực gian nan."


Trong lúc đó, La Thành, Bàn Tử cũng tỉnh, vừa hỏi con mắt thứ ba của Địch Cảnh thấy cái gì, Địch Cảnh liền giả chết không lên tiếng.


Địch Cảnh hỏi: "Diệp Tố đâu?"


"Về rồi." La Thành tức giận nói, "Bảo ở yên đây đợi cậu tỉnh, kết quả hắn đảo mắt liền nằm ngủ trên mặt đất, bọn tôi đành phải để Kỷ Gia Duyệt khiêng hắn về, chưa từng thấy người nào ngủ giỏi như vậy!"
(lúc trc để nhóm La Thành gọi Diệp là cậu ta - hữu hảo nhg hơi xa cách, bh thân hơn nên để hắn nha)


Địch Cảnh trầm ngâm, lại thì thầm rất lâu với Husky Trương Diêu Phong vừa mang tới, sau đó nhắm mắt lại, tỏ vẻ hắn buồn ngủ.


Ba người còn lại hai mặt nhìn nhau.


Thi đấu cơ giáp tiến vào vòng loại thứ tư, chỉ còn lại năm mươi đội ngũ, tiến trình thi đấu bắt đầu thả chậm tốc độ, còn trụ lại đến cuối đều là những đội ngũ mạnh, đối chiến cường độ cao cũng không tốt lắm với những người còn đang trong thời gian phát dục.


Sáng sớm hôm sau, khi Diệp Tố đến thăm Địch Cảnh, bị hắn trảo một cái bắt được tay, đến mức Trương Diêu Phong cay mắt.


"Thắng trận đấu có cảm thấy tự hào không?" Địch Cảnh hỏi.


Diệp Tố:......


"Ờ... có."


"Trong lúc thi đấu có học được cái gì không?"


"Ờ... có."


"Có hối hận vì đã gia nhập bọn tôi không?"


"Ờ có... Không phải, không có."


"Thật tốt." Địch Cảnh gật đầu, buông tay Diệp Tố ra, "Cậu đi mua cơm sáng cho tôi, muốn cháo gạo kê cửa số 3, củ cải dưa muối cửa số 998 cùng với bánh quẩy cửa số 1300."


Diệp Tố mờ mịt:......


Kỷ Gia Duyệt nhìn không nổi, lôi Diệp Tố đi: "Tôi đi với cậu, thuận tiện mang cậu đi tham quan nhà ăn trường học chúng tôi một chút."


"Để Bàn Tử dẫn hắn đi." Địch Cảnh trầm giọng nói.


"Tôi đi là được rồi." Kỷ Gia Duyệt không sao cả nói.


"Để Bàn Tử đi." Địch Cảnh lại lặp lại một lần.


Kỷ Gia Duyệt sửng sốt, tỏ vẻ không hiểu được mà nhìn về phía Trương Diêu Phong.


Trương Diêu Phong nhún vai một cái, lặng lẽ gật đầu: Có lẽ đầu óc bị đập hỏng rồi.


Bàn Tử bắt được cơ hội, vội vàng nhấc mông đẩy Kỷ Gia Duyệt ra, thiếu chút nữa liền dựa vào trong ngực Diệp Tố: "Đi, anh Diệp, mang cậu đi làm quen một chút, nhà ăn trường học bọn tớ quả thực nhiều mỹ vị đến đáng sợ, cậu sẽ thực vừa lòng nha. Đi, cậu ăn, tớ trả tiền!"


Chờ sau khi Bàn Tử kéo Diệp Tố đi xa, Kỷ Gia Duyệt mới trừng mắt nhìn Địch Cảnh: "Cậu làm cái quỷ gì?"


Địch Cảnh mở tay vừa nắm Diệp Tố ra, một miếng thẻ mỏng hơi trong suốt xuất hiện trong tay hắn: "Nhìn xem phía trên viết cái gì?"


Kỷ Gia Duyệt khó hiểu cúi đầu nhìn: "Một chữ C viết hoa."


"Không phải ......" Địch Cảnh và Kỷ Gia Duyệt đồng thời nói.


Địch Cảnh vội hỏi: "Cái gì không phải?"


Kỷ Gia Duyệt: "Hẳn là còn một chữ W viết hoa nữa, WC, cậu tốn nửa ngày làm cái thứ đồ hỏng này, không phải đầu bị đập hỏng thật rồi chứ."


Địch Cảnh phất tay muốn sờ trán, nói: "Đây là thứ tối hôm qua tôi bảo Hao Thiên Khuyển trộm lại đây......"


Ba người đều suy sụp.


Trương Diêu Phong xoay người liền đi ra ngoài: "Tôi muốn đi gọi bác sĩ, khoa thần kinh."


"Quay lại!" Địch Cảnh quát một tiếng, Trương Dao Phong mềm nhũn chân, ngoan ngoãn quay lại.


"Nó là phát minh mới của Mai Tưởng."


Nói đến Mai Tưởng, La Thành bọn họ lúc này mới nghiêm túc lại, Mai Tưởng đồng dạng là một vị thiên tài tinh thần lực cấp S, nhưng hắn không có hứng thú với chiến đấu cơ giáp, càng thích nghiên cứu một số thứ kỳ quái hơn, đôi khi ý tưởng đột phá còn chế tác được một số phát minh, đôi khi còn rất hữu dụng.


"Tác dụng của nó chính là nhanh chóng kiểm tra ra cấp bậc tinh thần lực, tuy rằng chỉ là bản thô sơ giản lược, nhưng cũng có ý nghĩa phi phàm."


"Quả vậy." Ngay cả La Thành cũng phải tán thưởng, hiện tại nhân loại bọn họ muốn đo lường tinh thần lực cần phải sử dụng dụng cụ to lớn nặng nề, thực lãng phí thời gian và tài lực.


Cho nên nói, trên miếng thẻ này là cấp bậc tinh thần lực? Là của ai...... Không cần nói cũng biết.


La Thành tức khắc trừng lớn mắt, thở phì phì nói: "Diệp Tố gạt chúng ta, tinh thần lực hắn mới cấp C cư nhiên dám nói là B-!"


Địch Cảnh lần đầu tiên hận chuyện mình là một người mù, không thể cho hắn một cái liếc mắt xem thường.


"Hắn không nói dối."


"Vậy tại sao lại có chữ C này? Phát minh của Mai Tưởng thất bại?"


Địch Cảnh lắc đầu: "Cũng không phải."


Bọn La Thành liếc nhau, từ thần sắc dần dần chăm chú của Địch Cảnh mà mơ hồ nhận thấy được, có lẽ hắn muốn nói ra sự tình chấn động gì đó.


Địch Cảnh chậm rãi nói: "Bởi vì cấp bậc tinh thần lực của Diệp Tố thay đổi."


Dừng một chút, hắn lại bổ sung: "Trong khoảng thời gian ngắn, thay đổi với biên độ lớn."


Ba người ngẩn ra, cấp bậc tinh thần lực còn có thể biến đổi? Bọn họ chưa từng nghe tới chuyện này.


La Thành thực nhanh liền lĩnh ngộ, vội vàng hỏi: "Chẳng lẽ ngày trận đấu ngày hôm qua cũng là vì...?"


Địch Cảnh gật đầu, lại hồi tưởng một màn đến hết đời hắn cũng không quên được — ánh sáng ngày càng sáng ngời, đây còn không phải tinh thần lực nhanh chóng tấn cấp sao?


"Thời khắc cuối cùng của trận đấu, tôi nhìn thấy ánh sáng tinh thần lực của Diệp Tố dần dần biến đổi, thậm chí có thời điểm, tinh thần lực của hắn đạt tới cấp bậc cao hơn La Thành, cao đến mức con mắt thứ ba của tôi không thể thừa nhận nổ độ sáng này."


"Chẳng lẽ là cấp SS?"


"Tôi không biết." Địch Cảnh nói, "Tôi chưa từng nhìn thấy tinh thần lực cấp SS. Còn có một chuyện nữa, tinh thần lực của Diệp Tố phi thường thuần túy, phi thường! Vô luận cấp bậc tinh thần lực của hắn cao hay thấp, đều phi thường thuần túy! Thật giống như đã trải qua vô số lần tôi luyện, nhưng trên thực tế chúng ta đều biết, Diệp Tố hoàn toàn không biết gì cả về tinh thần lực, đây tựa hồ là bẩm sinh."


Cảm Thái tinh tế hơn nữa độ tinh khiết tinh thần lực vượt mức bình thường, cơ hồ có thể khiến Diệp Tố điều khiển tinh thần lực dễ như trở bàn tay, tiến vào bất kì tài liệu nào cũng có thể quen thuộc với tính năng của nó, càng miễn bàn đến cấp bậc tinh thần lực mơ hồ khó đoán, khó trách hắn có thiên phú xuất chúng về mặt điều khiển cơ giáp.


Sự tình không thể tưởng tượng được này khiến phòng bệnh lâm vào trầm mặc quỷ dị.


Trương Diêu Phong đột nhiên quay đầu hỏi Kỷ Gia Duyệt: "Diệp Tố rốt cuộc là ai?"


"Tôi nào biết." Kỷ Gia Duyệt cũng vẻ mặt mờ mịt, "Hắn được ba tôi nhặt trên đường cái."


"Không phải là con riêng đi?"


"Ba tôi sao có thể sinh ra một cái kỳ ba như vậy!" Kỷ Gia Duyệt khinh bỉ nói, kỳ ba hắn nói, tuyệt đối là lời khen ngợi.


Trương Diêu Phong sờ sờ cái mũi, nói: "Chúng ta đây cũng nhặt được tiện nghi lớn nha, không nghĩ tới Diệp Tố thâm tàng bất lộ như vậy. Nếu không nhờ hắn, chúng ta hẳn đã thua trận đấu kia."


La Thành bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: "Trong lúc thi đấu xảy ra chuyện ngoài dự đoán, Christine nhất định sẽ điều tra hắn, chuyện giả mạo học tịch ..."


Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết sự tình tại sao lại phát triển đến nước này. Nguyên bản theo như tính toán của bọn họ, Diệp Tố không có tiếng tăm gì đi theo đoàn đội, không có ai sẽ chú ý tới hắn, càng không có ai sẽ để ý đến chuyện hắn giả mạo học tịch, nhưng hiện tại......


Nếu lộ ra chuyện Diệp Tố giả mạo học tịch, mặc kệ tinh thần lực hắn đặc thù thế nào cũng không có cơ hội ngóc đầu dậy, mà La Thành, Địch Cảnh, những người còn lại sẽ rơi vào kết cục càng thảm hơn.


"Tôi đi tìm Christine!" La Thành nói, đột nhiên quay đầu chạy đi.


"Giữ hắn lại!" Địch Cảnh giận giữ hét, "Cậu tìm hắn có ích gì? Hắn làm sao có thể buông tha cơ hội hoàn toàn đánh bại cậu?"


La Thành tức giận đỏ mặt lên, không nói câu nào.


"Cậu không nói tôi cũng biết." Địch Cảnh nói, "Có phải cậu định cầu xin Christine đừng nói ra chuyện này, sau đó cậu cam nguyện nhận thua, thậm chí thôi học? Chỉ cần không liên lụy tới bọn tôi và Diệp Tố, hắn bắt cậu làm cái gì cậu cũng đáp ứng?"


La Thành cứng đờ lưng, hiển nhiên là bị Địch Cảnh đoán trúng.


Kỷ Gia Duyệt trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt, liên tục thở dài: "Cậu cho rằng Christine sẽ đáp ứng cậu? Hắn hận không thể hại chúng ta vĩnh viễn không có cơ hội trở mình."


Trương Diêu Phong cười, "Lúc trước, thời điểm mời Diệp Tố gia nhập, tôi đã tính đến trường hợp tệ nhất, cùng lắm thì tất cả cùng thôi học, cùng lên tiền tuyến, leo lên từ tiểu binh, tôi không tin năm người chúng ta không tạo ra được chút thanh danh gì, à, hiện tại nhiều thêm một cái Diệp Tố thần bí, sáu người chúng ta hoàn toàn có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi."


Hắn nói hào hùng vạn trượng, lại càng khiến lòng La Thành hụt hẫng. Kỳ thật đều là vì hắn, để hắn có thể diễu võ dương oai một hồi trước mặt Christine, mọi người mới cam nguyện mạo hiểm như vậy.


Địch Cảnh giơ tay lên, nói: "Hắn có thể phát hiện hay không còn chưa biết, video trong phòng huấn luyện và hồ sơ học sinh là thông tin cơ mật cấp A, trừ khi có học sinh trong trường bị thương tổn dụng cụ không thể kiểm nghiệm được, mới có thể lấy video ra tiến hành nghiệm chứng. Nếu không tình huống bình thường, ngoài hiệu trưởng, chủ nhiệm giáo dục, và một số ít người ra, không ai có quyền xem video và tra xét học tịch của chúng ta."


"Đúng vậy." Trương Diêu Phong cười hì hì nói, "Hiệu trưởng bọn họ còn phải bận bịu, ai có thời gian đi xử lý việc nhỏ như vậy."


Lúc này La Thành mới bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫnbuồn bực không vui.


Đến khi Diệp Tố trở vễ, Địch Cảnh lại tiếp tục như trước, tóm lấy Diệp Tố bắt đầu lải nhải, một lát sau lại sai hắn đi làm việc vặt, đem tấm thẻ cho mọi người xem, lúc này, cấp bậc đã biến thành A.


Tính huống đặc thù này lập tức hấp dẫn đi lực chú ý của mọi người, dần dần ném lo lắng ra sau đầu.


Nhìn thời gian. Địch Cảnh nhìn đồng hồ, ám chỉ.


Bọn họ phát hiện ra, thời gian càng gần chính ngọ, cấp bậc tinh thần lực của Diệp Tố càng cao.


"Tay cậu nóng quá!" Diệp Tố bỗng nhiên kêu lên.


Địch Cảnh nhanh chóng rút tay về, ném miếng thẻ nóng đến phỏng tay trên mặt đất, mặt vô biểu tình nói: "Có lẽ là phát sốt rồi, cậu đi lấy cho tôi chén nước."


Miếng thẻ kia nóng đỏ lên, mặt trên không hiện cấp bậc tinh thần lực.


Điều này có nghĩa là cấp bậc tinh thần lực của Diệp Tố đã vượt qua cực hạn chịu đựng của nó.


Địch Cảnh và La Thành bọn họ trao đổi ánh mắt ngạc nhiên.


Trên thế giới này có định lý tên là định luật Murphy*, chuyện bạn càng không nghĩ đến thì càng có khả năng xảy ra.


*hừm cái này tác giả dùng hơi sai, định luật nguyên văn là "Anything that can go wrong will go wrong" có nghĩa là cái gì có khả năng hỏng sẽ hỏng. Có nghĩa là bất kỳ cái gì có khả năng xảy ra sẽ có một ngày xảy ra.


Diễn đàn đại học Hoa Đô bỗng nhiên xuất hiện một bài post: Người cuối cùng của Thần chi đội rốt cục là người hệ nào?


Bài post như vậy, lúc trước cũng có mấy cái, nhưng không ai quan tâm nên liền chìm xuống đáy nước không thấy ánh mặt trời.


Nhưng lần này, tình huống dị thường lại xảy ra, tựa hồ có rất nhiều người nổi lên hứng thú với Diệp Tố, sôi nổi trả lời.


"Tôi ở hệ cắm hoa, tôi không quen biết hắn. Hắn không học hệ chúng tôi."


"Tôi ở hệ trà đạo, cũng không quen biết."


"Tôi là hệ văn học Hán ngữ, đã qua điều tra, cũng không phải hệ chúng tôi."


Chẳng bao lâu sau, bài post này liền bốc hỏa, học sinh đại học Hoa Đô đột nhiên phát hiện ra, thế nhưng không ai quen biết học sinh tên Diệp Tố này!


Hắn là từ đâu ra?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi