SAU VỰC THẲM LÀ MỘT CÁNH ĐỒNG HOA

Ngoài Địch Cảnh ra, không ai biết tinh thần lực Diệp Tố giờ phút này đang vô hạn bành trướng, tựa hồ không có hạn mức cao nhất.


Khi Diệp Tố một lần nữa tập trung tinh thần lực đưa vào trong cơ giáp, ẩn ẩn có một cảm giác kỳ diệu, càng thêm tùy tâm sở dục hơn so với lúc trước.


Hắn phát động súng laser, tia laser thô thô một bó, uy lực càng thêm kinh người, hơn nữa hai cây súng laser có thời gian làm lạnh ngắn, Diệp Tố lại tinh lực tràn đầy, tia laser như mưa rào mùa hạ, che kín trời đất.


Christine đột nhiên không kịp đề phòng bị laser vừa lúc đánh phải, trị số thương tổn khủng bố kia làm Christine hoảng sợ thất sắc.


Nếu Diệp Tố có thể bảo trì thương tổn này, sau vài phát hắn liền bị loại trừ!


Christine lập tức tập trung toàn bộ tinh thần, nhưng vẫn như cũ không tránh được tình trạng đỡ trái hở phải, tránh né đến chật vật bất kham, so với động tác mô phạm lúc trước quả thực là một trời một vực.


Mà Diệp Tố, càng đánh càng hăng, không biết là do cấp bậc tinh thần lực không ngừng tăng lên hay do dần dần tìm được xúc cảm, công kích càng lúc càng chính xác, Christine đau khổ giãy giụa được mười phút, cuối cùng mang theo không cam lòng mãnh liệt mà bị loại trừ.


Trước khi đi còn kịp nhìn chằm chằm Diệp Tố bằng ánh mắt ăn thịt người.


Người xem đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là đờ đẫn, mọi người không hẹn mà cùng gãi gãi đầu: "Tại sao tôi cảm giác cứ trận đấu nào có cái học sinh dự thính này, kết cục lại không thể hiểu nổi."


Đến cả Christine cũng không sức chống cự mà thua trận, ai còn có thể ngăn cản Diệp Tố?


Địch Cảnh nghiêng đầu híp mắt nhìn nhìn Diệp Tố, ánh sáng tinh thần lực không ngừng sáng lên, còn chưa đạt tới đỉnh điểm.


Trải qua mấy ngày thí nghiệm, Địch Cảnh đã tìm được quy luật biến hóa tinh thần lực của Diệp Tố - trong một ngày biến hóa theo hình ngọn núi. Sáng sớm thấp nhất, sau đó dần dần tăng cao, mà lúc chính ngọ 12 giờ sẽ đạt tới giá trị đỉnh phong trong ngày, lúc sau lại bắt đầu giảm xuống, đến chạng vạng thời điểm mơ màng sắp ngủ, tinh thần lực gần như tiếp cận 0.


"Tranh thủ đang lúc đỉnh cao giải quyết thêm vài người!" Địch Cảnh nói, nhanh chóng thao tác cơ giáp bay về phía những điểm trắng trên máy rà quét.


Tiếp theo là Diệp Sùng Tuyết, nàng cũng giống Christine, tính toán lấy bất biến ứng vạn biến, hoặc là trực tiếp đợi trường học can thiệp, không nghĩ tới một âm thanh rầm rầm vang lên, Địch Cảnh cùng Diệp Tố xuất hiện trước mặt nàng.


Diệp Sùng Tuyết giật mình không nhỏ, dưới một kích của Diệp Tố, sau khi nhìn thấy giá trị thương tổn kia liền từ bỏ giãy giụa.


"Một trong hai người các cậu điền bảng câu hỏi cho tôi, tôi liền tự động nhận thua, không lãng phí tinh thần lực của các cậu, thế nào?"


"Thành giao!"


"Tốt. Nếu các cậu dám đổi ý, tôi liền báo lên hiệu trưởng, các cậu đùa giỡn tôi!" Diệp Sùng Tuyết nhướn mi, không rảnh chơi trò tâm cơ, trực tiếp rời khỏi.


Địch Cảnh mở ra cơ giáp tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.


Diệp Tố nói: "Cô ấy thực dứt khoát."


"Biết sự không thể liền sáng suốt lựa chọn tình huống tốt nhất cho mình." Địch Cảnh thập phần tán thưởng nói, "Diệp Sùng Tuyết chính là một người sáng suốt, bất luận đối phó với địch nhân hay chính mình, nên ra tay sẽ không do dự."


Diệp Tố ngẫm nghĩ, có chút không tán đồng: "Không thử sao? Vạn nhất có cơ hội chuyển mình thì sao?"


"Cái này còn phải xem điểm nhìn của mỗi người, người ánh mắt hẹp hòi thì bảo là nhu nhược, người ánh mắt cao xa thì bảo là sáng suốt." Địch Cảnh nói, "Quá tốt, có ngay cái ví dụ, cho cậu xem cái gì gọi là không sáng suốt."


Norman híp mắt thấy một cơ giáp đại bàng từ giữa không trung bay tới, dám bay trên dung nham sâu mười mấy mét, giữa biển tia chớp dày đặc như lưới trời, không phải tìm chết chính là có tài năng, hiển nhiên, Địch Cảnh cùng Diệp Tố là loại người sau.


"Cho cậu một cơ hội đầu hàng, nếu tinh thần lực bị thương liền không tốt."


"Đàn anh thật kiêu ngạo."


Norman tuổi trẻ khí thịnh sao có thể nghe lọt lời Địch Cảnh, lập tức không quan tâm mà triệu hồi ra vũ khí cụ tượng hóa - boomerang, thuộc một trong những loại phi tiêu cỡ lớn, nếu trên đường bay ra không công kích trúng mục tiêu sẽ quay trở về theo hình cung vào tay chủ nhân."


"Ai." Địch Cảnh thập phần bất đắc dĩ mà thở dài, nói với Diệp Tố: "Thấy chưa, tinh thần lực hắn không đủ thuần túy mà còn triệu hồi vũ khí cụ tượng hóa, không phải là tìm chết sao? Kể cả cậu không tấn công hắn, hắn cũng sẽ bị sét đánh, lúc đó tinh thần lực bị tổn hại lại phải mất tiền chữa trị, cần thiết sao?"


Diệp Tố:......


Khi hai người nói chuyện, Norman đã ném boomerang tới, góc độ xảo quyệt mà lao về phía chiến ưng. Nhưng Norman rốt cục vẫn chỉ là tân sinh năm nhất, Địch Cảnh không chỉ có thể nhìn được quỹ đạo nhờ con mắt thứ ba, mà còn có nhiều hơn hắn thời gian hai năm học, khả năng nắm chắc thời cơ không thể so sánh với nhau.


Chỉ thấy Địch Cảnh không chút hoang mang điều khiển cơ giáp, tùy ý để boomerang sượt qua sát dưới bụng chiến ưng.


Diệp Tố: "Cậu nhất định là đang khiêu khích."


"Không, tôi đang dạy đàn em làm người thế nào!"


Norman thấy một kích thất thủ, tức giận đến cắn răng, tiếp tục đợi thời điểm ít tia chớp để công kích.


Địch Cảnh mèo vườn chuột mà trốn tránh, không để Diệp Tố động thủ, "Nhận thua đi, lần sau không có vận may tránh được tia chớp như vậy đâu."


"Không có cửa đâu!" Norman thở phì phì, boomerang trong tay vừa bay ra, lại gặp tia chớp hạ xuống, vừa vặn đánh trúng.


Norman nhanh chóng thu hồi vũ khí, nhưng tay vẫn run rẩy không ngừng, hiển nhiên bị thương không nhẹ.


"Ai." Địch Cảnh lại thở dài, nói với Diệp Tố, "Giải quyết hắn đi, bằng không với cái kiểu tính tình quật cường này không biết tự mình hại mình đến lúc nào. "


Diệp Tố nhìn cũng không đành lòng, liền vội vàng tiễn bước Norman đang phẫn nộ vô cùng.


Tiếp theo gần như không gặp phải trở ngại gì, gặp thần sát thần, ngộ Phật sát Phật. Tuy cũng có mấy tên mắt không tròng định hối lộ Địch Cảnh và Diệp Tố, lấy tiền còn chưa tính, cư nhiên còn lấy sắc đẹp.


Diệp Tố nhìn thấy Mạc Duệ khống chế cơ giáp làm một động tác "gợi cảm" một tay chống gối, một tay vỗ ngực, cả kinh mà run run, mấy tia laser liền như hắt nước mà đổ qua.


Địch Cảnh tấm tắc: "Có điểm lãng phí."


Diệp Tố: "Rửa mắt."


La Thành vẫn đang ngồi xổm ở miệng núi lửa, cùng Trương Diêu Phong, Bàn Tử ba người mắng đội Hỏa thần đến miệng khô lưỡi khô.


"Quay về." Trương Diêu Phong thanh thanh giọng nói, "Vợ tôi và Diệp Tố sao lâu như vậy chưa nói gì?"


"Không phải đang châu thai ám kết đi!" Bàn Tử hoảng sợ nói, "Đừnggg, anh Diệp là của tớ!"


"Lăn sang một bên đi!" Trương Diêu Phong mắng, tiếp theo thật cẩn thận mà hô, "Vợ? Ba mắt? Địch Cảnh? Honey?"


Không ai đáp lại.


La Thành sắc mặt có chút mất tự nhiên: "Gặp phải nguy hiểm?"


"Đừng miệng quạ đen!" Trương Diêu Phong còn định nói cái gì, bỗng nhiên nghe thấy giọng nữ máy móc vang dội truyền khắp toàn bộ đấu trường.


"Thi đấu đã kết thúc, bản đồ mô phỏng triệt tiêu sau mười giây, mời các bạn học làm tốt chuẩn bị rời sân đấu, mười, chín, tám......"


Trương Diêu Phong vẻ mặt wtf: "Tại sao đã kết thúc rồi? Chúng ta vẫn còn ở đây!"


"Không phải hệ thống bị núi lửa chơi hỏng rồi đi?" Bàn Tử oán trách nói, "Tại sao một chút cũng không chịu nổi lăn lộn?"


Có khó hiểu thế nào, lúc này cũng không có thời gian cho bọn họ tìm hiểu, chỉ có thể nhanh chóng rời đi, thối lui xuống tầng hầm.


Thí sinh dự thi một lần nữa được đưa đến quảng trường dưới chủ khán đài.


Trật tự lần này hỗn loạn như bầy kiến trong bát nước sôi, phần lớn người đều đang khó tin mà phất tay lắc đầu, ngữ khí phẫn nộ như muốn xông lên đài túm cổ áo hiệu trưởng mà hỏi cho ra nhẽ, còn có một bộ phận người mờ mịt trừng mắt, họ là những người bị dung nham vây khốn. Thật ra chỉ có một vài người nhìn qua tựa hồ biết cái gì, tỷ như đội Hỏa thần tức giận bất bình, tỷ như Christine vẻ mặt âm u, cắn cắn môi, da người phương Tây trắng lại nổi lên gân xanh thập phần rõ ràng.


Xem bộ dáng này của hắn, cho dù Trương Diêu Phong không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vẫn vui sướng khi thấy người gặp họa.


Lại tỷ như Diệp Sùng Tuyết bình tĩnh, dù bận vẫn ung dung mà cùng Địch Cảnh và Diệp Tố làm cái thủ thế đêm nay có hẹn.


Trương Diêu Phong xem xong mặt liền xú, tiếp đó lại thấy Địch Cảnh cùng Diệp Tố thế nhưng thập phần vui vẻ mà đập tay, bầu không khí thân mật như vậy mà không ho he gì cho các thành viên khác của đội, giữa bọn họ có gì giấu diếm!


Trương Diêu Phong trồi lên mặt nước: "Vợ, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao rất lâu không nghe thấy tiếng cậu và Diệp Tố? Tôi đều lo cho cậu muốn chết ~"


Địch Cảnh nghiêng nghiêng đầu, Trương Diêu Phong tự động bổ não thêm một cái liếc xéo mắt.


"Chuyện là thế nào?" La Thành nhìn quanh bốn phía, không kiên nhẫn nói.


Địch Cảnh cùng Diệp Tố liếc nhau, im lặng không nói.


"Vợ......" Trương Diêu Phong vẻ mặt đau khổ, "Cậu không thể đứng núi này trông núi nọ!"


Diệp Tố mím miệng cười trộm, kết quả vừa quay đầu nhìn phía chủ khán đài, thấy Hàn Nghiệp tựa hồ đang nhìn sang bên này, vội vàng thu hồi tươi cười, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế dâng trào.


Kỳ hiệu trưởng đúng lúc đứng dậy, ồn ào lập tức dừng lại, rất nhiều người đều cấp bách cần một lời giải thích.


"Thi đấu cơ giáp hữu nghị lần thứ 352 của đại học Hoa Đô viên mãn hạ màn, chúc mừng La Thành, Địch Cảnh, Diệp Tố, đoàn đội sáu người Thần chi đội đạt được quán quân..."


Kỳ hiệu trưởng còn chưa nói xong, đám người phía dưới đã bùng nổ, cảnh tượng gần trăm người ồn ào nhốn nháo nhìn qua thực đồ sộ.


La Thành, Trương Diêu Phong, Bàn Tử, Kỷ Gia Duyệt đều sửng sốt: "Không khoa học......"


Kỳ hiệu trưởng hơi nhíu mắt, đôi tay nhẹ nhàng vỗ xuống, khí thế nháy mắt không giận mà uy, lập tức kinh sợ một đám nhãi con.


"Tôi biết các trò nghi hoặc cái gì, hiện tại mời chỉ huy trưởng quân đoàn H0036 thiếu tá Hàn Nghiệp bình luận về trận đấu vừa rồi, giải đáp nghi vấn, nghi hoặc cho các trò."


Hàn Nghiệp nện bước vững vàng đi đến phía trước khu chủ khán đài, giọng hắn xuyên thấu qua microphone truyền khắp toàn bộ đấu trường.


"Thực vinh hạnh được mời tới quan sát trận đấu này, qua thi đấu tôi thấy được phong cách học tập ngạo nghễ của học sinh Hoa Đại, cảm ơn một hồi biểu diễn xuất sắc của các cậu."


Xuất sắc sao....... Không cảm thấy. Rất nhiều người âm thầm phun tào, đến bây giờ bọn họ còn xem không hiểu, đầu đầy mờ mịt.


Hàn Nghiệp hơi mỉm cười, thập phần hiểu rõ tâm lý đó của đám học sinh, trực tiếp tiến vào vấn đề chính: "Ngay từ đầu trận đấu, quyết sách của cả mười ba đội ngũ đều rõ ràng, vô luận chính xác hay không, thái độ quả cảm đều đáng được tán dương......"


Màn hình lớn bên cạnh hắn phối hợp mà chiếu lại cảnh tượng trận đấu, Hàn Nghiệp lựa chọn sử dụng mấy tình huống có tính đại biểu để giảng giải.


"Tại đây, đội ngũ La Thành quyết định từ bỏ đội viên là một lựa chọn sáng suốt." Hắn chỉ vào Diệp Tố đang đi gian nan trong màn hình, Diệp Tố phía dưới nghe được liền xấu hổ muốn chui xuống đất.


"Phần lớn thời điểm hành động theo cảm tình chỉ có thể phản tác dụng, không có bất luận hiệu quả gì. Các cậu còn trẻ, chưa trải qua tai biến lớn, không cách nào lý giải được. Nhưng tôi hy vọng các cậu có thể từ lịch sử, từ trưởng bối học được những đạo lý này, mà không phải tự mình thể nghiệm."


Tiếp theo tới một màn đám người La Thành cùng Christine hỗn chiến.


"Kỹ xảo, ý thức của các cậu đều thực không tồi, bản đồ Lôi Bạo tinh có rất nhiều hạn chế, khiến các cậu không thể phát huy toàn bộ thực lực, nhưng chỉ ngần này cũng đủ nhìn ra tiềm lực cùng nỗ lực của một người, tôi tin tưởng kết quả thi đấu sẽ không có sự bất công." Hàn Nghiệp nói có chút thong thả ung dung, nhưng lại âm vang như tiếng chùa miếu, đầy sức cuốn hút và thuyết phục, nói mà một đám thiếu niên phía dưới đều mạc danh hưng phấn, đương nhiên, ngoại trừ La Thành vẻ mặt khó chịu.


Kế tiếp, hình ảnh chuyển tới cơ giáp Diệp Tố cả người run rẩy bỗng nhiên trở thành vô cùng đạm nhiên không sợ tia chớp, rất nhiều người nhìn thấy đều ngừng thở, đúng là bắt đầu từ chuyển biến này, thi đấu tựa như con ngựa hoang thoát cương chạy khỏi nhận thức của tuyệt đại đa số mọi người.


Hàn Nghiệp nói đến đây, cũng hơi tạm dừng trong chốc lát, ánh mắt trở nên ý vị thâm trường.


Phản ứng của hắn càng khiến người xem phía dưới để tâm, không tự giác nhìn chằm chằm màn hình lớn.


"Vị bạn học này, tài học cơ giáp không lâu, thao tác thập phần mới lạ, hẳn phải luyện tập thêm."


Mọi người toàn bộ nghiêng đầu nhìn Diệp Tố, biểu tình có điểm khó lòng giải thích.


Diệp Tố:......


"Nhưng......" Hàn Nghiệp nói, người phía dưới đều biết thời điểm sự thật hé lộ đây rồi, vội vàng nhướn đầu nhìn Hàn Nghiệp, "Tinh thần lực của hắn thực thuần túy. Cũng chứng thực lý luận của nhà khoa học nổi tiếng Pald nhiều năm về trước: Tinh thần lực thuần túy có thể ngăn cách năng lượng. Điểm này kỳ thực có dấu vết lưu lại, các cậu đều biết Phương Cảm trung tướng, tinh thần lực của hắn có thể ngăn cách năng lượng lôi điện, nhưng cũng không phải ngăn cách hoàn toàn, chỉ có thể khiến năng lượng suy yếu đến mức độ không ảnh hướng tới hành động. Hôm nay, thấy được vị bạn học này, tôi cảm thấy thực vui mừng, đây là một đột phá trọng đại trong lĩnh vực tinh thần lực của nhân loại, tinh thần lực chúng ta một ngày nào đó, không những có thể cách điện, phóng xạ, trọng lực, ... hết thảy năng lượng hữu hình, vô hình đều có thể ngăn cách, như vậy, vũ trụ đối với chúng ta, sẽ không còn đáng sợ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi