SAY ĐẮM - SEVEN LIỄU


Buổi sáng hôm sau Lộ Trạch mới vừa vừa đi ra ký túc xá đã cảm giác gió lạnh thổi qua hành lang.

Cậu rụt cổ lại, xoay người trở về thay chiếc áo khoác dày nhất.
Mao Hâm ở phía sau gọi cậu, “Ê Trạch, mày có cầm ô không?”
Lộ Trạch quay đầu lại, “Ba người mang ba cái ô?”
“Nhỡ trời mưa to thì sao,” Tôn Trác Vũ nói.

Cậu ta cầm ô của Lộ Trạch treo ở cạnh bàn đi, “Mang theo đi.”
Mưa vẫn còn khá to, giữa giờ bọn họ đi tới căn tin từng hạt mưa rơi lộp độp không dứt, Tôn Trác Vũ luống cuống tay chân mở ô ra,”Vãi, đây là mưa đá à?”
“Thật à?” Mao Hâm còn khá kích động, “Hình như tao còn chưa thấy mưa đá bao giờ cả!”
Cậu ta muốn mở ô ra xem, Lộ Trạch lười mở ô của mình nên núp dưới ô của cậu ta, nắm lấy cán ô rồi nói: “Chạy mau, lát nữa rồi tò mò sau”
Trên đường chạy tới căn tin Mao Hâm nhìn nhìn ra ngoài ô, cười nói: “Thật sự có mưa đá.”
Tôn Trác Vũ vỗ vỗ quần áo, “Đi, ăn cơm thôi, đừng làm như kiểu chưa từng thấy qua thế giới vậy.”
Bọn họ ăn cơm xong mưa vẫn chưa ngớt, hơn nữa càng ngày càng to hơn, không ít người không mang ô đều trú ở trong căn tin, buổi chiều bọn họ không có tiết nên cũng không sốt ruột, Lộ Trạch nói: “Từ từ hẵng đi đi.”
Tôn Trác Vũ gật đầu: “Giờ chạy về chắc đôi giày của tao đi luôn quá, lại phải giặt.”

Ngôn Tình Ngược
Nói xong cậu ta lại giữ Mao Hâm đang rục rịch, “Bây giờ cũng không phải là lúc mày tạo ra niềm vui cho người khác đâu.

Lát nữa nếu mưa không ngớt thì mỗi người một ô, nếu mày đưa ô của mày cho người khác rồi về bị cảm thì không đáng đâu…”

Lộ Trạch nhàn rỗi không có việc gì liền lên mạng lướt vòng bạn bè, phát hiện hôm qua Lương Tiêu lại thật sự cho cậu một like vào bài viết tối qua.

Cậu cảm thấy khá ngượng ngùng, do dự trong chốc lát vẫn ấn vào khung trò chuyện của hai người, chụp một tấm ảnh cái ô rồi gửi cho Lương Tiêu.
Lộ Trạch: [Hôm qua tôi còn tưởng anh chỉ thuận miệng nói thôi, ai ngờ vào xem dự báo thời tiết thấy có mưa thật, may là có mang ô, nếu không đã ướt như chuột lột rồi]
Lương Tiêu: [Cần tôi đón cậu không?]
Lộ Trạch khiếp sợ trừng mắt nhìn vào màn hình điện thoại, khóe miệng hơi hơi giương lên, đây là có ý gì vậy? Hình như cậu đâu có thuê Lương Thuê làm bạn trai đâu nhỉ?
Kinh ngạc một lúc sau đó cậu mới phản ứng lại, Lương Tiêu nghĩ cậu đã đăng lên vòng bạn bè rồi, bạn bè ai cũng đều nhìn thấy anh nói muốn qua đón cậu.
Lộ Trạch vội vàng trả lời: [Không cần không cần không cần]
Lộ Trạch: [Mưa to như vậy cũng không ai để ý đâu, không sao đâu]
Cậu thuận miệng hỏi: [Anh đang ở bên ngoài sao? Thời tiết như vậy còn có người tìm anh à?]
Lương Tiêu: [Ừm, vừa mới kết thúc thì mưa to, bây giờ không về được]
Lộ Trạch cười cười: [Anh ở đâu? Tôi với bạn ký túc xá đang bị nhốt ở căn tin nè]
Lương Tiêu nói địa chỉ, Lộ Trạch sửng sốt một chút: [Vậy anh cũng ở ngay gần trường bọn tôi nè]
Lương Tiêu nói tên trường, Lộ Trạch trả lời: [Đúng rồi, là trường học này]
Lộ Trạch: [Anh không mang ô sao? Tìm được chỗ trú mưa chưa?]
Lương Tiêu: [Tìm được một cửa hàng McDonald’s]
Tôn Trác Vũ đang ngồi tự nhiên nhảy dựng lên, dọa Lộ Trạch cũng giật mình theo, “Mày làm gì vậy?”
Tôn Trác Vũ nhìn vào điện thoại nói: “Đàn chị không mang ô, mà chị ấy phải học tiết Một buổi chiều nữa, tao phải mang ô cho chị ấy.”
Mao Hâm trợn to mắt nhìn cậu ta, “Vừa rồi là ai dạy đời tao vậy?”
Tôn Trác Vũ khoát tay, “Cái đó không giống, mày cũng không có người thích, cho người ta ô thì chỉ cùng lắm được câu cảm ơn, còn tao cho thì có khả năng còn được bạn gái đấy.”
Tôn Trác Vũ nói xong lại nhìn nhìn Lộ Trạch, “Đúng không sư phụ?”

“Chị ấy đang trú ở đâu?” Lộ Trạch hỏi.
“Thư viện.” Tôn Trác Vũ nói.
“Vậy chắc là vẫn chưa ăn trưa rồi, ” Lộ Trạch nói, “Mua đồ ăn mang cho chị ấy đi.”
Tôn Trác Vũ gật đầu, “Vẫn là sư phụ nghĩ chu đáo.”
Cậu ta vừa muốn đi đã bị Lộ Trạch gọi lại, “Hai phần luôn! Không phải chị ấy có một người bạn rất thân à.”
Tôn Trác Vũ ôm quyền với Lộ Trạch.
Mao Hâm trợn mắt há mồm nhìn hai người bọn họ, chờ Tôn Trác Vũ đi rồi mới nói: “Ủa Trạch, sao mày không ngăn mà lại còn giúp nó? Nhỡ bị cảm thì sao?”
Lộ Trạch chẹp miệng, “Ngăn cản làm gì? Mày trông nó thế kia thì có cản được không? Hơn nữa nếu bị cảm thì cũng là chuyện tốt, có thể tăng thêm sự đồng cảm.”
Mao Hâm lắc đầu, rất không hiểu gì nói: “Người chưa từng yêu như tao thật sự không hiểu bọn mày.”
“Không có bọn mày, chỉ có nó thôi.

” Lộ Trạch sửa đúng cho cậu ta, “Tao còn chưa dùng qua chiêu này đâu.”
Mao Hâm cười cười, “Hiểu rồi, đây là đại sư đang tùy theo năng lực tới đâu rồi mới dạy đúng không?”
Lộ Trạch gật đầu, “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Cậu khai sáng đầu óc cho Mao Hâm xong mới nhớ ra mình đang nhắn tin với Lương Tiêu, lại một lần nữa cúi đầu đánh chữ: [Mưa to thế này không biết tới bao giờ mới ngớt, anh có chán không? Chúng ta chơi trò chơi đi]
Lộ Trạch chỉ cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn này bản thân chẳng muốn tiếp xúc với con gái, không bằng nhân cơ hội này tiếp xúc với Lương Tiêu nhiều hơn một chút, nói không chừng cậu cũng có thể thích con trai thì sao? Sao cứ phải phân vân về giới tính làm gì.

Từ trước đến giờ cậu không phải là người cố chấp, cần thay đổi thì sẽ thay đổi, chỉ là lần này có hơi bế tắc thôi.
Lương Tiêu: [Vương giả gì đó tôi không biết chơi]

Lộ Trạch nghĩ nghĩ: [Biết chơi đấu địa chủ không?]
Lương Tiêu thật sự không ngờ Lộ Trạch sẽ nói như vậy.

Anh ngồi trong McDonald’s nhìn ra ngoài, mưa chắc sẽ không sớm tạnh được.
Thế là anh nói: [Biết]
Lộ Trạch: [Tiện mở mic không?]
Lương Tiêu: [Ừm]
Anh vừa mới đeo tai nghe lên, Lộ Trạch đã gọi qua.

Lương Tiêu ấn nghe, sau đó nghe thấy âm thanh có hơi ồn ào, qua hai giây Lộ Trạch mới cười nói: “Căn tin có chút ồn, có nghe được không?”
“Được.” Lương Tiêu nói, “Bạn cùng phòng của cậu không chơi đấu địa chủ à?”
“Tôi có hai đứa bạn, một đứa thì đi đưa ô cho đàn chị, còn một đứa thì đang ngu người nhìn mưa đá rồi.”
Lương Tiêu không nói lại, Lộ Trạch nói: “Chờ một chút, tôi đi nạp ít đậu đã, anh mời tôi đi.”
Sau đó hai người bắt đầu chơi, Lương Tiêu nghe thấy Lộ Trạch rất kinh ngạc nói: “Vãi, sao anh có nhiều đậu thế? Nạp à?”
“Trước kia thắng được không ít.” Giọng điệu của Lương Tiêu rất bình thản, không có ý khoe khoang.
Lộ Trạch vẫn khen anh một câu, “Trâu bò.”
Lần đầu tiên chơi phối hợp, Lộ Trạch không biết phong cách ra bài của Lương Tiêu, cho nên trước khi ra bài cậu đều hỏi, Lương Tiêu nói: “Cậu cứ ra con của cậu là được.”
Đối diện liên tục ra hai cái máy bay[1], Lộ Trạch hỏi: “Anh đập hay để tôi?”
“Để tôi.”
Lương Tiêu đập xong thì phía đối diện đập anh một quả cà chua, anh không để ý, đối phương đập liên tiếp hai lần.
“Hey…”
Lộ Trạch giúp anh đập lại, người nọ lại chuyển sang đập Lộ Trạch, ngay cả bài cũng không ra.
“Sao vừa vào đã gặp một tên ngốc rồi.” Lộ Trạch nói.
“Thắng rồi, không cần đập nữa.” Lương Tiêu nói.

“Đổi người khác đi.”
“Ừm.”
“Chậc, bài của tôi cũng được, bài của anh nát dễ sợ.”
“Không sao, vẫn có thể để cậu đi.”
Lộ Trạch khẽ huýt sáo, “Anh Tiêu lợi hại vậy sao?”
Lương Tiêu không khiêm tốn, trực tiếp “Ừm” một tiếng.
Lộ Trạch lại bị anh chọc cho bật cười, âm thanh cách điện thoại có hơi không giống tiếng Lộ Trạch lúc bình thường.

Lương Tiêu nghe cậu cười một hồi, sau đó là một tiếng “Đậu mé”.
“Trượt tay,” Lộ Trạch cười không dừng lại được, “Máy bay không có cánh[2]….”
“Tôi đập tên kia, cậu ra đôi bảy đi.”
Lộ Trạch cười nói: “Được.”
Cuối cùng cậu cũng cười xong, khiến Lương Tiêu cũng bất đắc dĩ cười lên, anh hỏi một câu, “Buồn cười vậy à?”
“Không, không phải cười anh,” Lộ Trạch chưa nói hết câu lại không nhịn được cười, “Tôi cũng không biết có cái gì buồn cười nữa..

Chắc do anh có thể khiến tôi cười nhiều hơn đấy…..”
Lương Tiêu nghe cậu cố kìm chế vất vả như vậy, sờ sờ tai nghe nói: “Không sao cả, cậu cứ cười đi.”
Chú thích:
[1] Máy bay: Có 2 con số liên tiếp, mỗi số 3 lá.

Ví dụ 555666
[2] Máy bay có cánh: Máy bay + các lá bài đơn lẻ hoặc với 3 đôi thông, ví dụ 555666 + 45 (Cái này còn chia thành cánh nhỏ và cánh lớn).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi