SAY ĐẮM - SEVEN LIỄU


Lộ Trạch thật sự đưa Lương Tiêu đi dạo một vòng quanh trường.

Lúc đi gặp phải không ít người quen, lúc mới đầu thì cậu còn xấu hổ nhưng sau đó da mặt cũng dày hơn, ngoài trừ tai có hơi ửng đỏ thì bề ngoài đều rất bình thường.
Hơn nữa tai có đỏ cũng có thể là do gió lạnh thổi qua thôi.
Lộ Trạch lấy điện thoại ra nhìn nhìn thời gian, “Đói bụng chưa? Đi ăn cơm trước đi, cơm nước xong lại đến ký túc xá lấy hoa quả.”
“Ừm.”
Lộ Trạch ngẩng đầu nhìn anh, có chút bất đắc dĩ nói: “Đừng chỉ nói mỗi ‘ừm’ nữa anh Tiêu, chọn đồ ăn đi.”
“Đều được.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch thở dài, nâng một bàn tay đặt lên vai anh rồi đi đến căng tin, “Lúc này thì không cần ngầu nữa đâu, nói, anh muốn ăn gì?”
Lương Tiêu không ngờ Lộ Trạch lại trực tiếp đặt tay lên vai anh, dù sao thì một tiếng trước cậu vẫn còn rất ngại ngùng mà.
Hai tay anh đút vào trong túi quần, vẫn bình tĩnh đi về phía trước, “Thật sự đều được, tôi không kén.”
Lộ Trạch dùng bàn tay đang khoác vai anh búng tay một cái, nói ngay bên tai Lương Tiêu, vô cùng rõ ràng, “Được, vậy ăn mỳ thịt bò đi, trong ba căn tin thì căn tin này có mỳ thịt bò vô cùng ngon luôn.”
Lương Tiêu nghiêng đầu nhìn nhìn cậu, Lộ Trạch cảm nhận được ánh mắt anh thì cũng quay đầu lại, nhướng mày hỏi: “Sao vậy? Không thích mỳ thịt bò sao”
“Không phải,” Lương Tiêu càng quay đầu đi, “Búng tay vang to.”
Lộ Trạch sửng sốt một chút, sau đó cười gỡ tay xuống, “Ngại quá, dọa anh rồi hả?”
“Không đến mức đó.”
Lương Tiêu nói xong cũng duỗi tay búng một cái ở ngay bên tai Lộ Trạch.


Lộ Trạch đã có tâm lý chuẩn bị nhưng vẫn cảm thấy khá vang, có lẽ vừa nãy Lương Tiêu cũng bị dọa nhưng lại không nói ra, như vậy sẽ không còn ngầu nữa
Cậu cười một cái nói: “Đi nào, đi ăn mỳ thịt bò thôi.”
Ba căn tin thì căn tin này có mỳ thịt bò ngon nhất, sợi mỳ dai dai, thịt bò vừa to lại còn nhiều, nước súp cũng ngon, mỗi lần ăn Lộ Trạch đều uống đến giọt nước cuối cùng.
Nhưng cũng vì ngon quá nên khi hai người đến lại gặp phải bốn người quen.
Lộ Trạch dừng chân lại ngay, Lương Tiêu đi theo sau cậu cũng nhìn theo, thấy bốn người đang đứng gọi mỳ thịt bò, hai bạn học nữ và một cặp nam nữ.
Ngay khi Lộ Trạch do dự không biết có nên ăn mỳ thịt bò nữa không, Tôn Trác Vũ đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, “Trạch?”
Giọng cậu ta rất to, Hàn Tĩnh cùng Khưu Ninh ở bên cạnh cũng nghe thấy, đồng thời quay đầu lại nhìn cậu.
“Đậu má.” Lộ Trạch đứng nguyên tại chỗ, miệng cũng không mấp máy, chỉ nghiến răng nói một câu, “Tôi không biết vì sao con mẹ nó lại trùng hợp như vậy nữa….”
“Bạn gái cũ của cậu sao?” Lương Tiêu thấp giọng hỏi.
“Ừm, cùng với cô gái cô ấy thích, cả bạn ký túc xá của tôi nữa.”
Lương Tiêu nhìn nhìn bạn nữ kia, rất rõ ràng có thể nhìn ra cô gái tóc đen dài thẳng chính là bạn gái cũ của Lộ Trạch.
Ba nhóm người đều không động đậy, giống như cái kiềng ba chân đứng nhìn nhau vài giây.

Có lẽ người cảm thấy không ngại nhất chính là Tôn Trác Vũ và Mạnh Thiến ở bên cạnh.
Ánh mắt của Tôn Trác Vũ nhanh chóng đặt lên người Lộ Trạch và Lương Tiêu.


Khi Lộ Trạch và Hàn Tĩnh vẫn nhìn nhau, cậu ta cố gắng cười tươi nói: “Uầy, trùng hợp vậy, mày cũng đến ăn mỳ hả Trạch?”
Cuối cùng Lộ Trạch cũng đi lên phía trước hai bước rồi thản nhiên ‘ừm’ một tiếng, nhìn Tôn Trác Vũ với ánh mắt như đang nói muốn trục xuất đồ nghiệt tử nhà cậu ta khỏi sư môn vậy.
Tôn Trác Vũ nháy mắt với cậu, có ý định giải thích mình không cố ý gọi Lộ Trạch, chỉ là phản ứng trong vô thức thôi.
Nhưng Lộ Trạch không để ý, Tôn Trác Vũ đành phải nhìn về phía Lương Tiêu, thử thăm dò hỏi: “Ê Trạch, đây là…?”
Vãi, đẹp trai như này, chắc chắn là bạn trai không thể chối được rồi!
Lộ Trạch còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào, im lặng mấy giây, Lương Tiêu mở miệng nói thay cậu, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, “Bạn trai.”
Tôn Trác Vũ, Mạnh Thiến, Hàn Tĩnh, Khưu Ninh cùng tất cả những người xung quanh đang xem náo nhiệt đồng thời hít vào một hơi, vô cùng nghiêm túc lắng nghe.
Lộ Trạch cũng hít một hơi, nhưng là hít một hơi ở trong lòng, má nó chứ, sao mà k1ch thích thế này.
Sau đó sắc mặt cậu rất bình tĩnh gật đầu, không cao không thấp nói: “Đúng, bạn trai tao, Lương Tiêu.”
Khi cậu nói ra hai chữ ‘bạn trai’ suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi, bỏng miệng mất thôi.
Tôn Trác Vũ nghe thấy chính miệng cậu thừa nhận vẫn vô cùng khiếp sợ.

Cậu ta vô thức liếc nhìn Hàn Tĩnh bên cạnh một cái, nhưng có vẻ Hàn Tĩnh còn kinh ngạc hơn cả cậu ta nữa.
Lương Tiêu rất thành thục với mấy chuyện này, lúc tan làm đột nhiên tăng ca cũng không hề có chút sơ hở.

Anh chủ động vươn tay ra để bắt tay với Tôn Trác Vũ, khiến người khác cảm giác không quá nhiệt tình vồ vập nhưng lại rất lễ phép và lịch sự.

Tôn Trác Vũ vội vàng bắt tay anh, “Xin chào xin chào, tôi là… gì nhỉ….

à là Tôn Trác Vũ, Trác trong Trác Việt, Vũ trong Vũ Trụ, tôi là bạn cùng ký túc xá của Lộ Trạch.”
“Xin chào.” Lương Tiêu nói.
Tôn Trác Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Thiến đứng bên cạnh, “Đây là Mạnh Thiến, là nữ….

nữ nữ nữ nữ đàn chị của tôi.”
Mạnh Thiến mím môi cười cười, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nói nữa.”
Sau đó cô cười gật đầu với Lương Tiêu một cái, “Tôi là đàn chị của cậu ấy với Lộ Trạch.”
Lương Tiêu cũng gật gật đầu, “Chào đàn chị.”
Lộ Trạch nhếch khóe miệng, Mạnh Thiến học năm ba, Lương Tiêu năm bốn, nhưng vì làm….

bạn trai cậu, gọi đàn chị chắc cũng không có gì sai đâu ha.
Nhưng khuôn mặt ngầu lòi này của anh khi nói đàn chị đúng là có ý tứ, Lộ Trạch không nhịn được cười, Lương Tiêu có thể đã nhìn ra cho nên anh làm bộ nhìn thoáng qua Hàn Tĩnh, sau đó ghé sát tai Lộ Trạch thấp giọng hỏi: “Bạn em hả?”
Lúc này Lộ Trạch mới dừng cười, nhìn Hàn Tĩnh nói: “Bạn gái cũ chia tay trong hòa bình của em, cũng coi như bạn bè, đúng không?”
Nửa câu sau là hỏi Hàn Tĩnh.
Hàn Tĩnh vẫn đang lan man suy nghĩ “Lộ Trạch lại thật sự thích con trai, hơn nữa còn đã có bạn trai”, sau đó nghe Lộ Trạch nói mới hoàn hồn, vội vàng nói câu “được chứ”, cũng có chút xấu hổ nói với Lương Tiêu: “Chào anh, em tên Hàn Tĩnh.”
Lương Tiêu giống như không để ý tới thân phận của cô ấy, thái độ với cô ấy cũng không có gì khác biệt so với Tôn Trác Vũ cả, cũng đáp lại một câu ‘xin chào’ rồi lại quay về đứng cạnh Lộ Trạch.
Lộ Trạch hỏi Hàn Tĩnh, “Mọi người gọi xong chưa?”
Hàn Tĩnh đứng yên như tượng gỗ gật gật đầu, “À, gọi xong rồi…”

Cô kéo Khưu Ninh lùi ra sau, nhường chỗ cho Lộ Trạch và Lương Tiêu.
Khâu Trữ vẫn còn chưa hiểu tình huống gì, nhỏ giọng nói với Hàn Tĩnh: “Chuyện gì vậy? Lộ Trạch thích con trai thật sao?”
“Tớ cũng không biết….

Có thể là thật đó.” Hàn Tĩnh nhỏ giọng trả lời.
Lộ Trạch gọi hai bát mỳ thịt bò và một chút đồ ăn kèm, Tôn Trác Vũ nói: “Ê Trạch, bọn tao cũng gọi xong rồi, không quấy rầy mày với bạn trai hẹn hò nữa nha, tối gặp.”
Lộ Trạch “Ừm” một tiếng, Tôn Trác Vũ đi được hai bước lại chạy ngược lại, ghé vào tai Lộ Trạch nói: “Vậy… Buổi tối không gặp cũng được.”
Lộ Trạch nghiến răng nói đúng một chữ, “Cút.”
Tôn Trác Vũ cười “Hehe” rồi lăn mất.
Khi người đến xếp hàng mua mỳ ngày càng nhiều, Lộ Trạch không biết hiện tại nên nói gì hay làm gì cả, cho nên cậu vẫn đứng yên nhìn đầu bếp làm mỳ thịt bò.
Ngược lại Lương Tiêu rất tự nhiên quay đầu lại, ghé vào tai cậu nói: “Đồ ăn kèm là tự mình lấy đúng không? Tôi thấy người xếp hàng ngày càng nhiều rồi, tôi lấy xong rồi đến chiếm chỗ trước nhé.”
Lúc này Lộ Trạch mới nhìn về phía anh, cầm cái đĩa nói: “Ừm, để tôi đi đi, anh thích ăn gì?”
Lộ Trạch có thể cảm giác hai người bọn họ vừa cử động thì ánh mắt của những người xung quanh cũng chuyển động theo.

Trước mặt bao nhiêu người Lương Tiêu cười với cậu một cái rồi trêu ghẹo: “Anh thích ăn cái gì em không biết à?”
Chiếc đĩa trong tay Lộ Trạch xém chút nữa là rơi xuống.
Trâu bò, chuyên nghiệp thật chứ.
Nhưng con mẹ nó tôi không biết thật mà..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi