SAY ĐẮM - SEVEN LIỄU


Sau khi ăn xong, Lương Tiêu và Lộ Trạch cùng đi đến ga tàu điện ngầm.

Lộ Trạch đút hai tay vào trong túi, nhìn Lương Tiêu cười nói, “Hôm nay cảm ơn anh.

Không cần tiễn đâu, sau này lúc rảnh có thể tìm anh nói chuyện phiếm chứ?”
Lộ Trạch hỏi một cách rất hào phóng, hoàn toàn không có ý gì khác, Lương Tiêu nói: “Được.”
Bỗng nhiên Lộ Trạch tiến tới hai bước, vươn tay ra trước mặt Lương Tiêu búng một cái, “Được là được rồi.

Anh Tiêu, anh tuyệt đối là người bạn ngầu nhất mà tôi từng gặp.”
Cậu nói xong lại vui vẻ lùi về phía sau hai bước, nói với Lương Tiêu một câu “Đi đây” rồi đi xuống cầu thang.
Lương Tiêu đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm hướng Lộ Trạch vừa rời đi, không rõ vì sao Lộ Trạch luôn luôn nói anh ngầu, cũng không biết hai người họ trở thành bạn bè bằng cách nào.
Lộ Trạch vừa mới về tới kí túc xá đã bị Tôn Trác Vũ và Mao Hâm chặn ở cửa.

Lộ Trạch đóng cửa, tựa lưng vào cánh cửa, “Gì vậy? Bắt trộm à?”
Hai người đứng trước mặt đánh giá cậu từ trên xuống dưới, Mao Hâm nói: “Hai đứa tao cứ tưởng mày uống nhiều mới không về được, không uống nhiều à?”
Lộ Trạch chậc chậc, một tay đẩy bả vai tách hai người họ ra, chen vào giữa, “Yên tâm đi, tao ổn rồi.”
“Không giận nữa à?” Tôn Trác Vũ hỏi.
“Không buồn bực nữa à?” Mao Hâm hỏi.
“Nhanh như vậy đã nghĩ thông rồi à?” Tôn Trác Vũ lại hỏi.
Lộ Trạch cởi áo khoác, bất lực nói: “Tao cũng có nghĩ quẩn đâu.”
Tôn Trác Vũ và Mao Hâm liếc nhau một cái, rõ ràng đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương, chuyện này có thể nghĩ thoáng nhanh như vậy à?
“Không phải, Trạch à, mày đừng cố tỏ ra không sao”, Tôn Trác Vũ nắm lấy vai cậu từ phía sau, “Không chịu được thì không chịu được, không cần che giấu trước mặt bọn tao.”
Lộ Trạch nhìn cậu ta một cách kì lạ, “Mày bị sao đấy? Chia tay thôi mà có gì phải nghĩ quẩn?”
Tôn Trác Vũ thấy cậu như vậy cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ vỗ vai cậu càng thêm nặng nề.

Lộ Trạch nhìn về phía Mao Hâm, “Mao Mao, nó bị sao vậy? Sao lại kì lạ như vậy?”.
Mao Hâm cũng đến vỗ vai cậu, không nói gì.
Mặt Lộ Trạch hiện rõ vẻ khó hiểu, dứt khoát mặc kệ hai người họ.

Cậu tắm lại thêm lần nữa, sau đó lại giặt sạch ga trải giường, sau khi phơi xong thoải mái nằm trên giường.
Bà chủ Từ gửi cho cậu một tin nhắn: [Anh chàng đẹp trai, ngày mai tôi sẽ gửi cậu ít trái cây.]
Lộ Trạch lười biếng trả lời: [Có phải lại do nhà bà ăn không hết không?]
Bà chủ Từ: [Thông minh quá, tôi còn cố ý thêm một vài nải chuối cho bạn gái cậu ăn.]
Lộ Trạch biết ngay bà ấy muốn nói tới chuyện này, rất bình tĩnh trả lời: [Không có bạn gái, bà cho anh già đẹp trai của bà ăn đi.]
Một lúc lâu đối phương mới trả lời: [Không phải cậu rất thích cô bạn gái này sao? Sao lại chia tay rồi?]
Lộ Trạch: [Tôi thích thì có ích gì chứ, người ta có thích tôi đâu.]
Bà chủ Từ lạnh lùng trả lời một từ: [Ồ.]
Lộ Trạch chậc chậc, không lâu sau đối phương lại nói: [Tôi đã gói xong rồi, lười tháo ra lại lắm, cậu chia cho các bạn học khác ăn đi nha.][1]
Lộ Trạch thở dài thườn thượt.

Vốn dĩ cậu cho rằng sau trận cười vui vẻ kia đã không còn buồn bực gì nữa, bây giờ xem ra chỉ là không cảm thấy ấm ức như lúc trước thôi chứ buồn bực vẫn còn buồn bực.

Ngày hôm sau, khi Lộ Trạch vừa vào lớp đã nhận ra cả viện hẳn là đã biết tin cậu và Hàn Tĩnh chia tay.

Tầm mắt tất cả mọi người đều lặng lẽ rơi trên người cậu.

Lộ Trạch vẫn như thường lệ, đi thẳng xuống mấy hàng ghế cuối ngồi xuống.
May mắn là cậu và Hàn Tĩnh chỉ là chung một viện chứ không phải chung lớp, nếu không chắc không cần phải học tiếp môn này nữa, còn chưa đủ thú vị cho bọn họ.
Mao Hâm nói nhỏ bên tai cậu: “Đám người này chỉ có đồn đại là nhanh.


Hôm qua mày nghỉ học mà đã có tin đồn là mày không chịu nổi k1ch thích khi chia tay nên không muốn gặp Hàn Tĩnh”.
Lộ Trạch gật đầu, “So với tao tưởng tượng còn đỡ hơn một tí.

Tao còn tưởng sẽ có tin đồn tao uống rượu khóc rống lên ở kí túc xá, sau đó uống đến mức ngộ độc rượu phải đi bệnh viện rửa ruột.”
Tôn Trác Vũ ở bên cạnh không nhịn được cười, “Không đến mức không đến mức, không khoa trương như vậy, nhiều nhất là nói đêm qua mày uống say còn chưa tỉnh thôi.”
Cả buổi sáng trong lớp học chuyên ngành Lộ Trạch không nghe được mấy chữ, cũng không phải là cố ý không nghe, chỉ là không tập trung được, cứ luôn thất thần.
Lúc ăn cơm trưa còn gặp mấy người thân thiết ngồi cạnh, vây quanh cậu, “Ê Trạch, có chuyện gì vậy? Mày với Hàn Tĩnh chia tay thật à?”
Lộ Trạch cúi đầu gặm đùi gà, “Còn có thể chia tay giả được à?”
“Không phải, hai bọn mày thế này cũng đột ngột quá, hai ngày trước không phải vẫn còn rất tốt à?”
“Đúng đó, với lại mày đối xử với Hàn tốt thế cơ mà? Sao cô ấy lại chia tay với mày chứ?”
Lộ Trạch tiếp tục gặm đùi gà, “Tao chia tay cô ấy”.
“Trời, tại sao vậy?”
Lộ Trạch vừa định mở miệng, vừa ngẩng đẩu lên thì nhìn thấy Hàn Tĩnh và Khưu Ninh đứng xếp hàng lấy cơm cách đó không xa.
Mọi người thấy Lộ Trạch không nói lời nào, cũng theo tầm mắt cậu nhìn qua.

Bên tai Lộ Trạch truyền đến đủ loại tiếng hít vào cùng với âm thanh đè nén “đậu móa”.
“Đây là tình tiết máu chó gì vậy…”
“Cô ấy có nhìn thấy anh Trạch không?”
“Hình như không…”
Bọn họ vẫn chưa biết chuyện Hàn Tĩnh và Khưu Ninh, đơn giản chỉ là cảm thấy Lộ Trạch vừa ra ngoài đã gặp được người yêu cũ là chuyện vô cùng máu chó.
Ánh mắt Lộ Trạch vẫn nhìn chăm chăm vào hai người họ, rõ ràng biết là không nên nhưng vẫn không nhịn được muốn nhìn.

Khưu Ninh chỉ vào một món ăn rồi nói gì đó với Hàn Tĩnh, Hàn Tĩnh cười mỉm, sau đó lại kéo tay Khưu Ninh đi về phía trước.
Lộ Trạch cúi đầu gặm tiếp đùi gà đang ăn dở, lại dùng sức kéo một cái, đoạn xương gà trực tiếp bị cậu kéo đứt.
Lộ Trạch bưng đĩa đứng dậy nói, “Đi thôi.”
Chẳng bao lâu Tôn Trác Vũ và Mao Hâm đuổi theo từ phía sau, “Đi đâu?”
“Đi lấy hàng.” Lộ Trạch nói.
“Cần phụ không?”
“Không cần, tao đi một mình được rồi”.
Sau khi lấy hàng xong Lộ Trạch lại có chút hối hận, không nghĩ tới Từ Tinh Tinh lại gửi cho cậu một thùng trái cây lớn như vậy.
Cậu khom lưng bê thử một chút.

Nặng thì có nặng nhưng cũng không đến mức bưng không được, thế là cậu cứ ôm một cái thùng lớn đi bên ngoài như vậy.
Không ngờ tới vừa đi được vài mét lại gặp được Tưởng Nghĩa Kiệt, Lộ Trạch hét một tiếng, “Kiệt ơi!”
Tưởng Nghĩa Kiệt giật mình, chạy tới giúp cậu nâng một chút, “Đậu, đây là cái gì vậy? Sao nặng thế?”
“Trái cây, mẹ tao gửi đó”.
Không đợi Lộ Trạch nói nhiều, Tưởng Nghĩa Kiệt rất tốt bụng giúp cậu mang về ký túc xá, “Dì biết mày thất tình nên cố ý bồi bổ cho mày hả?”
“Không.”, Lộ Trạch nói.

“Bà ấy cố ý gửi cho Hàn Tĩnh ăn đó, không ngờ tao lại thất tình, nên còn thấy buồn lắm”.
Tưởng Nghĩa Kiệt cười cười một lúc lâu, đến khi Lộ Trạch liếc cậu ta một cái cậu ta mới miễn cưỡng thu lại nụ cười, hắng giọng nói: “Tao phát hiện người trong viện của mày đúng là đồn đại rất nhanh, cũng có thể là do mày và Hàn Tĩnh quá nổi tiếng, nói chung là mọi chuyện đều truyền đến tai tao hết rồi”.
“Đã trở thành phiên bản nào rồi?” Lộ Trạch hỏi.
Tưởng Nghĩa Kiệt nhớ lại một chút, tích cực kể lại từ đầu: “Là mày và Hàn Tĩnh chia tay, cô ấy bỏ rơi mày, mày đau lòng thương tâm, không gượng dậy nổi, mượn rượu giải sầu, nằm liệt giường…”
Lông mày Lộ Trạch nhíu chặt, “Chuyện như vậy cũng có người tin?”
“Chuyện đằng sau có hơi phóng đại”, Tưởng Nghĩa Kiệt nói, “Nhưng chuyện đau lòng không gượng dậy nổi được rất nhiều người tin, dù sao thì mấy cô gái kia cũng thấy được là mày yêu Hàn Tĩnh đến mức nào, đối xử tốt với cô ấy như vậy, chắc chắn không thể chấp nhận được cú sốc chia tay đột ngột này”.
Vốn dĩ Lộ Trạch còn nghĩ mấy tin đồn này chẳng được mấy người tin nhưng mà lúc cậu ôm thùng đi trên đường đến ký túc xá lại nhận được rất nhiều ánh mắt đồng cảm.

Thậm chí còn có mấy nữ sinh hướng ngoại cố ý chạy đến trước mặt cậu nói “Cố lên”.
Sắc mặt Lộ Trạch càng lúc càng đen lại, trong lúc đi qua cửa siêu thị lại một lần nữa gặp Hàn Tĩnh và Khưu Ninh lại càng đen đến cực điểm.
Lần này Hàn Tĩnh đã nhìn thấy Lộ Trạch, nói với Khưu Ninh điều gì đó rồi đi về phía cậu.

Lộ Trạch dừng bước, Hàn Tĩnh cũng dừng lại cách cậu hai bước, nhìn sắc mặt cậu có chút do dự nói: “Lộ Trạch… Tôi nghe người khác nói cậu bị bệnh…”.
Lộ Trạch lập tức ngắt lời cô, “Không có, vẫn khoẻ”.
Hàn Tĩnh cẩn thận quan sát cậu thêm chút, rõ ràng là không tin, lại có cảm giác áy náy khi biết tin Lộ Trạch bị bệnh, môi mở ra khép lại nửa ngày cũng không biết nên nói gì.
Lộ Trạch rất ghét cô dùng ánh mắt này nhìn mình, sắc mặt lạnh như băng ngắt lời, “Cậu không cần áy náy, cũng không cần tin những lời đó.

Tôi cũng không thích cậu bao nhiêu, không đến mức không gượng dậy được.”
Hàn Tĩnh có chút ngoài ý muốn hơi ngẩn người, một lát sau thở phào nhẹ nhõm nói: “Thật sao?”
“Ừ.”, Lộ Trạch gật đầu, không biết bản thân nghĩ gì, tóm lại là đã trực tiếp nói ra một cách vô cùng trơn tru, “Cảm ơn cậu, nếu không phải vì chia tay với cậu, có lẽ tôi cũng không biết mình là người đồng tính.

Chúng ta coi như là huề nhau đi, ai cũng không cần cảm thấy có lỗi”.
Hàn Tĩnh mở to hai mắt đầy khó tin nhìn về phía Lộ Trạch.

Những người đang hóng chuyện xung quanh làm bộ lơ đãng đi ngang qua thực tế đều đang vểnh tai lắng nghe cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Lộ Trạch cười trong lòng.
Cậu tình nguyện để người khác mắng mình là gay là đồ cặn bã cũng không muốn cho người khác biết được sau khi chia tay với Hàn Tĩnh bản thân lại sống dở chết dở, càng không muốn để Hàn Tĩnh thương hại.
Huống chi đó chỉ là lời đồn! Tin đồn!
Không đợi người khác kịp phản ứng, Lộ Trạch ôm cái thùng vô cùng phóng khoáng lướt qua vai Hàn Tĩnh, rời đi không chút ngoảnh lại.
Quên mất bỏ lại Tưởng Nghĩa Kiệt ở phía sau.
Bảo sao cái thùng này tự nhiên lại nặng như vậy.
Nhưng mà… một người đàn ông thực sự không bao giờ quay đầu!
Tác giả có lời muốn nói:
Lộ Trạch: Ai đó bật giùm tôi một bài nhạc nền nào.
Chú thích:
[1] Bà chủ Từ ở đây là mẹ của Lộ Trạch nha.

Cả nhà Lộ Trạch nói chuyện vui vẻ lắm, cha mẹ như bạn bè của con vậy á nên chỗ này mình để xưng hô tôi – cậu, tôi – bà để phù hợp với cái ghi chú “bà chủ Từ” của Lộ Trạch cho nó vui thôi, còn những chỗ bình thường vẫn là mẹ – con nha..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi