SAY TÌNH


Sau bữa tối, Diệp Băng Băng cảm thấy buồn chán nên mới đi dạo một vòng quanh biệt thự nhà họ Vương, khi đi ngang qua phòng sách chị đột nhiên dừng bước, như có một thứ gì đó ma lực lớn lắm thu hút ánh mắt chị, chị đẩy cửa bước vào.

Trên giá toàn những loại sách cũ liên quan đến khảo cổ học và y học, học thuật, viển vông, cơ bản không dành cho một cô gái não ngắn như chị, có xem cũng không thể nào hiểu nổi.

Một dáng người phổng phao bước vào, đứng ngay sau lưng chị, không cần nhìn, chị vẫn có thể nhận ra đó là ai.

“Em có hứng thú với y học từ bao giờ thế?”
Chị nhếch mép môi cười: “Đừng nói đến hứng thú mà một chữ trong này em cũng chẳng hiểu…”
“Bao nhiêu phòng không tới… Sao lại chọn nơi này…”
Chị đảo mắt một lượt, dừng lại rất lâu ở kệ sách y học, rồi mới hỏi:
“Nhà anh có ai từng học y sao?”
“Ừm… Là ba anh.

Chỉ tiếc ông ấy chưa hoàn thành xong sứ mệnh đã vội vã rời khỏi thế gian này rồi.



Một xếp hồ sơ cũ thu hút chị lạ kì, mon men đi tới, chị lật ra xem, cẩn thận đọc từng ghi chép: bệnh viện X năm YY, bệnh viện X năm ZZ,…
Không cần hỏi chị có thể tự đoán ra bố chồng từng là bác sĩ phụ sản bệnh viện X, chị còn nghĩ nếu như ông ấy còn sống chắc sẽ có chút manh mối về cha chị năm ấy, chỉ tiếc là…
Suy nghĩ bị gián đoạn khi trang hồ sơ bệnh án dừng lại ở tháng 8 năm FF, chị sững người khi nhìn thấy họ và tên mẹ, một dòng chữ rắn rỏi, săn chắc, nắn nót và cẩn thận.

Người viết chắc chắn đã bị cảm xúc chi phối, có chút bị ảnh hưởng khi viết, chứng tỏ mẹ cũng rất quan trọng với người ấy, nên khi đặt bút viết mới cẩn thận từng nét một đến như thế.

“Dực Quân, anh có biết cái này là do ai viết không?”
Vương Dực Quân bất lực lắc đầu: “Anh không rõ, sau khi ba mất thì mọi hiện vật đều được giữ lại nhưng chưa ai từng động tới chúng.

”- Đôi mắt anh loé lên một tia sáng kinh ngạc đến sững người: “Đó là…”
“Tên mẹ em… cũng là ngày mẹ sinh em ra.


Giọng nói Diệp Băng Băng có chút nghẹn ngào…
Không ngờ, bao nhiêu năm tìm kiếm vô vọng cuối cùng đã có chút manh mối, dù ít ỏi, dù không rõ ràng nhưng đó là niềm an ủi cho nỗi lòng hiu quạnh của chị.

Vương Dực Quân cẩn trọng xem lại một lần nữa, sự chú ý của anh dừng lại ở cái tên Lăng Tư, người này anh đã từng nghe thấy bố nhắc tới khi còn sống, là một người thân tình với ông, anh cũng đã từng gặp qua một lần, chỉ tiếc là lúc đó còn quá bé anh không thể nhớ rõ dáng hình cũng như khuôn mặt của ông ta.

“Lăng Tư này có lẽ là người duy nhất biết rõ sự tình năm xưa.


Vương Dực Quân hơi khựng lại một chốc rồi cũng lên tiếng.

Đôi mắt chị len lỏi hi vọng mong manh nhìn sang phía anh, vội vã hỏi lại:
“Anh có biết hiện giờ người đàn ông tên Lăng Tư này ở đâu không?”
Vương Dực Quân lắc đầu trong bất lực:
“Sau khi bệnh viện giải thể, ba anh bị tai nạn qua đời thì anh cũng chưa từng gặp lại chú ấy.



Như thế thì khác gì mò kim đáy bể…
Diệp Băng Băng buông lỏng đôi tay, những trang giấy trên tập hồ sơ cũ cũng bị lơ lửng bay bay rồi đóng sụp lại, bất lực giống hệt tâm trạng chị hiện tại.

Mấy ngày liền sau đó, Vương Dực Quân liên tục hỏi thăm về bác sĩ Lăng Tư, khi nhận được tin ông ta chuyển tới bệnh biện thị xã M lại tức tốc chạy tới, chỉ tiếc lại chậm trễ một bước, ông ta đã chuyển công tác.

Vị bác sĩ Lăng Tư này kể ra cũng thật kì lạ, chưa bao giờ làm ở đâu lâu quá hai năm, cứ trời chuyển thu là sẽ chuyển nơi mới, hầu như không một ai tìm ra được tung tích của ông ta.

Cho tới một lần, khi tới bệnh viện ở thị xã S thì họ nhận được thông báo ông ấy vừa nghỉ việc cách đây hai tháng trước để qua California Mỹ, không từ bỏ hi vọng, cả anh và chị cùng bay ngay qua Mỹ, chuẩn bị sẵn tâm lý, lần này sẽ là một chuyến đi dài, chinh chiến với thời gian và sự bền bỉ.

Bầu trời California mùa hè nóng nực, cái nắng oi bức, cháy da cháy thịt, nhịp sống ồn ào vội vã, hễ đặt chân tới đâu cũng ngửi thấy mùi đô-la dày đặc, nhất là những trung tâm thời trang hạng cao cấp phiên bản giới hạn.

Một ngày dạo bước trên đường phố, cả anh và chị đều bị thu hút bởi sự cuồng nhiệt của những tín đồ chuộng thời trang đắt đỏ, có thể họ sẽ mất nửa tháng lương chỉ để mua một chiếc túi hay một set đồ hè.

Thấy chị nhìn mê man vào cửa hàng thời trang hãng Dior chính hãng, anh mở lời hỏi:
“Em thích sao?”
Chị mím môi lắc đầu: “Không phải, chỉ là nhất thời bị vẻ đẹp hào nhoáng bên ngoài thu hút thôi! Con người ta đúng là lạ thật, mặc dù biết nó rất đắt đỏ nhưng vẫn cố mua cho bằng được, mua được rồi lại không nỡ mặc, nâng niu hơn cả vàng.

”- Hơi phân tâm một thoáng rồi chị lại nói tiếp: “Chẳng phải chỉ là quần áo thôi sao? Cứ phù hợp với mình thì cho dù nó không đáng giá bao nhiêu vẫn cứ hấp dẫn hơn là cố mua những thứ đắt đỏ nhưng lại chẳng phù hợp với bản thân.


Lạ thật!

Sao người ta cứ chạy ồ ạt theo số đông mà không nghe bản thân mình lên tiếng…
Quan điểm về thời trang của chị đơn giản, thiết kế cũng giản đơn không kém, chị không chạy theo phong cách ưa chuộng mà theo đuổi số đông khách hàng.

Đứng đó một lúc rất lâu, ngắm nhìn nhiều thứ, rồi cũng rời đi trong âm thầm.

Họ ghé vào quán cà phê giữa lòng thành phố, trông ngóng người vào kẻ ra tấp nập, cuối cùng một người đàn ông trung niên thành công thu hút được ánh mắt họ.

Vội vã đứng dậy, tiến tới chỗ người đàn ông kia, Vương Dực Quân mở lời hỏi:
“Chú Lăng… Có phải chú Lăng không?”
Người đàn ông ngẩng mặt, hơi nhíu mày vẻ khó hiểu:
“Cậu là…?”
“Vương Dực Quân… Con trai Vương Thụ…”
Cái tên Vương Thụ khiến Lăng Tư hơi sững lại vài giây, lòng bồi hồi tưởng nhớ, trước kia, họ từng là một đôi song kiếm hợp bích trên bàn mổ, sau này khi Vương Thụ Qua đời, Lăng Tư dần thoái ngôi, chuyển chỗ làm liên tục.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi