S.C.I. MÊ ÁN TẬP

“Bạch đội trưởng, anh xem tháng này cậu phá được bao nhiêu án tử rồi? Anh làm gì thế hả? Muốn làm siêu cấp cảnh thám à? Những phòng khác còn lưu lại làm gì? Ta cứ trực tiếp thả hết, lưu lại SCI các anh là được rồi?!”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cùng nhăn mặt nhăn mũi, không nói lời nào.

“Hôm nay nghe nói Triệu Hổ bị thương?” Bao Chửng nói, “Anh thật giỏi a, người của SCI đều là tinh anh anh có biết không a? Anh dĩ nhiên mang theo bọn họ đi bắt lưu manh dọc đường, anh có phải là ngay cả công tác của cảnh sát tuần tra cũng muốn giành không?”

Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhỏ giọng nói thầm, “Đó là tình huống bất ngờ.”

“Cái gì?” Bao Chửng trừng mắt.

Bạch Ngọc Đường không dám mở miệng nữa, liếc liếc Triển Chiêu —— lão gia tử làm sao vậy? Cơn tức sao lớn như vậy?

Triển Chiêu nhướn nhướn mày —— chắc hôm nay mới sáng sớm đã bị táo bón a.

“Hai anh ít mắt đi mày lại cho tôi!” Bao Chửng quát, ” SCI các anh chỉ dùng để tra đại án tử, những án tử khác có đội hình cảnh cùng những đội khác đi điều tra rồi!”

“Nhưng gần nhất không có án tử.” Bạch Ngọc Đường nói thầm, “Cũng không thể ngồi mốc trong phòng làm việc.”

“Vậy đi thăm dò án tử lúc trước!” Bao Chửng nói.

“Đều là hai mươi năm mấy trước a.” Bạch Ngọc Đường nói, “Sớm xem qua tư liệu rồi … Nói không chừng hiện tại phạm nhân đều chết hết.”

“Ai bảo các anh tra mấy thứ đó?” Bao Chửng trừng mắt, từ một cái hộp trên bàn lục a lục, cuối cùng cũng tìm ra một cái chìa khoá nhỏ.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau, có chút hiếu kỳ.

Chỉ thấy Bao Chửng đứng lên đi tới bên tường mở một ngăn tủ phía bên trái, lấy ra mấy túi văn kiện đưa cho Triển Chiêu bọn họ.

“Ở đây có mấy án chưa giải quyết, thời gian đều trong vòng năm năm trở lại đây.” Bao Chửng ngồi xuống bàn cầm tách trà lên nói, “Các anh nếu muốn tra, thì tra mấy án ở đây cho tôi.”

“Cục trưởng Bao?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi, “Vậy sao trước chú không đưa cho bọn cháu? Tư tàng án kiện a?”

Bao Chửng trắng mắt liếc hai người, “Mấy thứ này trước đây không phải là án tử của thành phố S.”

“A?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mở túi văn kiện ra nhìn.

“À … là của Nam Thành a?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu hiểu rõ, văn kiện được kí gần đây nhất, nói quy hoạch thành phố có một số cải biến nhất định, Nam Thành trước kia thuộc về ngoại ô thành phố K, hiện tại do thành phố S quản lý, bởi vậy diện tích thành phố S được mở rộng ra một chút, phạm vi quản hạt của cảnh cục cũng mở rộng theo.

“Phân cục ở Nam Thành trước đây.” Bao Chửng nói, “một nửa cảnh viên được triệu tới cảnh cục thành phố K, nửa còn lại vào cảnh cục của chúng ta, mấy án tử này đều là, là những án phân cục Nam Thanh năm đó chưa giải quyết.”

“Ách.” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn sơ qua đống tư liệu không khỏi cảm thán, “Nam Thành không lớn lắm nhưng, án tử không hề ít a.”

“Kỳ thực chỉ có vài cái, là do tư liệu tương đối nhiều mà thôi … Nam Thành quy mô nhỏ, chỉ là phần tương giao giữa hai thành phố lớn, bởi vậy bình thường phạm nhân luôn lợi dụng sơ hở, Nam Thành phân cục trong thời gian ngắn đã chết mất mấy đội trưởng cảnh sát rồi.”

“Chính là bởi vì mấy án tử này sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừ, ta hoài nghi bên trong có gì đó dính dáng, nên muốn giải quyết những án tử này.” Bao Chửng gật đầu, rồi liếc Ngọc Đường, “Anh có dám không? Anh nếu muốn tôi được nở mày nở mặt thì đem người phá hết mấy án tử này cho tôi! Đừng cả ngày chạy ngoài đường bắt côn đồ này nọ, dùng điện giết gà à? Anh có biết rất lãng phí không hả? Ngày hôm nay Triệu Hổ nếu như bỏ mạng anh lấy cái gì đền cho tôi! Các anh có bao nhiêu giá trị cũng không biết có phải không hả?”

Bạch Ngọc Đường khóe miệng co rút, cùng Triển Chiêu nhìn nhau cười, tuy rằng bị mắng một cách vô thưởng vô phạt, nhưng có án tử trên tay vẫn rất hài lòng a.

“Được rồi, Nam Thành bên kia, có hai cảnh viên đối với án tử này tương đối quen thuộc, buổi chiều ta gọi bọn họ đến SCI, đem vụ án kể cho các cậu nghe, Nam Thành các cậu không thông thuộc, để bọn họ dẫn đường nọ kia cho. Đúng rồi, hai cậu nhìn bọn họ xem thế nào… Nếu không được, ta sẽ phân bọn họ vào tổ hình cảnh, nếu được thì các cậu cứ giữ lại mà dùng, hai người bọn họ đều khá nổi danh.”

“Người nào nha?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trăm miệng một lời hỏi.

“Liễu Thanh với Trầm Trọng Nguyên, nghe nói qua chưa?” Bao Chửng hỏi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt, rồi song song lắc đầu, “Chưa từng nghe qua.”

Bao Chửng bất lực, nói, “Vậy hai cậu về hỏi Vương Triều Mã Hán xem, bọn chúng chắc có nghe rồi đó, phải mau chóng phá án, nghe được chưa!”

“Vâng.” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đáp ứng một tiếng, rồi cầm tư liệu rời khỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi