S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi đối diện nhau trên sô pha, đang suy nghĩ bước tiếp theo nên diễn thế nào, đột nhiên thấy tiếng nhạc ngừng lại, bartender lấy ra mộr cái chuông đồng lắc lắc vài cái.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, bartender nói, “Trò chơi lập tức sẽ bắt đầu, các vị, đều đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Mọi người gật đầu, bọn họ đều vì trò chơi này mà tới, có người nói nó rất thú vị. Chợt nghe bartender nói tiếp, “Quy tắc trò chơi lần này vô cùng đơn giản, chỉ cần mọi người hoàn thành nhiệm vụ đã được quy định là ok.”

“Nhiệm vụ gì?” Đại Đinh hỏi.

Bartender mỉm cười, “Ở một gian phòng phía sau, có giấu thi thể, các vị đi vào, tìm được nhiều thi thể nhất sẽ thắng, hãy mang con mắt của thi thể về đây để làm chứng cứ.”

Mọi người không khỏi mở to hai mắt, bartender nhanh chóng cười nói, “Không cần lo lắng, cũng không phải là thi thể người thật, chỉ là nhân tạo thôi, bằng nhựa cả.”

Mọi người lúc này mới thở phào một hơi, bartender nói, “Mỗi người có mười phút, lần lượt đi vào, hết giờ đi ra, không được nói cho người khác biết vị trí thi thể để gian lận nha.”

Mọi người nhíu mày, chợt nghe có một người hỏi, “Vậy người vào đầu tiên không phải là người may mắn nhất sao?”

“Sẽ không.” Bartender cười nói, “Chờ một người rời khỏi, bên trong sẽ có người đem thi thể trở về vị trí cũ.”

Mọi người gật đầu, thấy cũng tạm ổn.

“Như vậy, chúng ta đến rút thăm quyết định trình tự đi vào.” Bartender cầm một cái chén lớn bằng thuỷ tinh qua, bên trong có tổng cộng mười lăm khối cầu. Bartender bưng chén, lần lần đi tới, để mười lăm người tham gia hoạt động đến chọn.

Rất nhanh, đến lượt Triển Chiêu bọn họ.

Triển Chiêu đột nhiên lôi kéo Bạch Ngọc Đường, “Chúng ta đừng tham gia …”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, lập tức nói, “Ách… Được!” Nói xong, nói lời xin lỗi với bartender, rồi muốn kéo Triển Chiêu đi.

“Nè, chờ đã.” Bartender vội vã ngăn cản, “Ai, nếu như thiếu người, trò chơi sẽ không thể tiến hành rồi, đã đến đây thì phải tham gia toàn bộ, mà chơi cũng không tốn nhiều thời gian đâu.”

Triển Chiêu liếc Ngọc Đường, “Anh không nói là loại trò chơi thế này.”

Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất đắc dĩ, nói, “Anh chỉ nghe người ta nói… ở đây cũng không tệ lắm.”

“Các cậu đi vào rồi, sẽ thấy đích thật là rất rất thú vị đó.” Bartender cười cười bất thiện, sau đó đưa cái chén thuỷ tinh trong suốt kia tới trước mặt cho Triển Chiêu bọn họ chọn.

Triển Chiêu do dự một chút, đưa tay cầm lấy một vkhối, Bạch Ngọc Đường cũng bốc một cái.

Sau đó, bartender thấy mọi người đã bốc thăm xong, thì đi về cạnh quầy bar nói, “Hãy mở thăm ra, xem số thứ tự của mình.”

Mọi người mở khối cầu ra, bên trong có một tờ giấy… Triển Chiêu nhìn số thứ tự của mình một chút ——15. Mà số thứ tự của Bạch Ngọc Đường là 7.

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, nói như vậy, mình là người cuối cùng đi vào sao?

Bạch Ngọc Đường ngồi đối diện anh, Triển Chiêu tựa hồ đang biểu hiện ra một ít chống cự, như không muốn đi vào chút nào, Bạch Ngọc Đường kéo anh nói, “Hình như cũng không đến nỗi nào đâu, chúng ta làm xong rồi đi nha?”

Triển Chiêu lo lắng gật đầu, có chút tâm thần không yên.

Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi anh, “Em trông rất lo lắng, có gì không ổn sao?”

“Không phải.” Triển Chiêu vội vã lắc đầu, “Chỉ thấy kỳ quái thôi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, giống như an ủi mà khẽ vuốt lưng anh, “Yên tâm, không có việc gì đâu.”

Triển Chiêu cười cười, nhãn thần có chút sương mù cũng có chút hoảng loạn, hai tay cầm cái thăm không ngừng che giấu sự khẩn trương của chính mình.

Cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường nhìn theo đường nhìn của anh cũng có chút nghi hoặc, hai người phối hợp đến thiên y vô phùng.

thiên y vô phùng: hoàn hảo không chê vào đâu được

Sau đó, trò chơi chính thức bắt đầu.

Người thứ nhất đi vào chính là Bạch Cẩm Đường.

Bạch Cẩm Đường đứng lên, đi tới gian phòng bartender chỉ định, bartender đưa cho anh một chiếc dao giải phẫu xinh xắn.

Bạch Cẩm Đường nhận lấy, có chút nhớ nhung mỉm cười, loại dao giải phẫu này anh thế nhưng lại quá quen thuộc.

Sau đó, bartender mở cửa gian phòng, Bạch Cẩm Đường đi vào…

Mười phút kỳ thực vô cùng nhanh, nhưng mọi người chờ ở bên ngoài nên thấy thời gian có chút quá dài.

Không bao lâu, Bạch Cẩm Đường đi ra, trả con dao cho bartender, nhưng không có đào tròng mắt nào ra.

Bartender khẽ nhíu mày, liếc Cẩm Đường, hỏi, “Vì sao không lấy mắt?”

Bạch Cẩm Đường nhún vai, “Phiền.”

Bartender bất đắc dĩ cười cười, lại thỉnh Bạch Cẩm Đường về chỗ cũ ngồi chờ.

Sau đó, đến lượt của mấy người không quen, có vài người tiến vào, thế nhưng bị doạ lập tức đi ra, cũng có người đi vào, đào được hai ba tròng mắt, nhưng sắc mặt đều trắng bệch.

Rất nhanh, đến phiên Công Tôn.

Công Tôn vui vẻ đứng dậy đi tới cạnh bartender, tiếp nhận dao phẫu thuật, tiến vào…

Mười phút sau trở ra, trong tay Công Tôn cầm năm sáu cái tròng mắt, thú vị nhất chính là, những tròng mắt này còn mang theo tơ máu, thoạt nhìn giống y chang hàng thật.

“Mô hình làm quá chuẩn.” Công Tôn không khỏi tán thán, “Thật sự là quá giống thật, thảo nào có người nhiều không dám thử.”

“Nga?” Bartender cười hỏi Công Tôn, “Vị tiên sinh này hình như đã qua luyện tập?”

Công Tôn gật đầu, trực tiếp nói, “Tôi là bác sĩ.”

“Nga.” Bartender nở nụ cười, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lượt tiếp theo, chính là Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu dặn Bạch Ngọc Đường cẩn thận một chút, Bạch Ngọc Đường gật đầu, đi vào trong phòng.

Bartender cúi đầu nhìn đồng hồ, Triển Chiêu trong lúc Bạch Ngọc Đường đi vào, vẻ mặt vô cùng lo lắng nhìn theo, tựa hồ rất bất an.

Bartender ở một bên chuyên chú ghi lại thành tích của mọi người.

Rất nhanh, mười phút trôi qua, Bạch Ngọc Đường đi ra, đưa dao cho bartender, còn có một đống lớn toàn tròng mắt… Bất quá chứng khiết phích của anh vẫn như cũ rất nghiêm trọng, đều dùng khăn giấy bọc lại, trên mặt còn có vẻ chán ghét, có thể thấy được mười phút vừa rồi anh vừa đào tròng mắt vừa rất phiền muộn.

Bạch Ngọc Đường lấy được rất nhiều tròng mắt, chứng tỏ vừa rồi anh tìm được không ít thi thể.

Triển Chiêu cũng nhìn một chút, bartender đến được tám tròng, nói cách khác tìm được bốn cổ thi thể, bất quá theo Triển Chiêu đánh giá, Bạch Ngọc Đường hẳn là đã tiết chế, tránh vận dụng tri thức quá chuyên nghiệp khiến người khác hoài nghi.

Đương nhiên, anh tuyệt đối tin tưởng bên trong có camera theo dõi.

Bạch Ngọc Đường đi ra, quay lại bên cạnh Triển Chiêu, Triển Chiêu giương mắt nhìn anh, bartender cười nói với hai người, “Không được gian lận nga.”

Bạch Ngọc Đường cười cười, sờ sờ đầu Triển Chiêu, nói, “Không có việc gì, không cần khẩn trương.”

Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ngồi ở chỗ kia chờ.

Sau đó, người khác đều lục tục tiến vào, cuối cùng chỉ còn một người, chính là lượt của Triển Chiêu.

Triển Chiêu đứng lên, đi tới cửa, tiếp nhận dao của bartender, đẩy cửa ra tiến vào gian phòng.

Lúc đi vào trong phòng, Triển Chiêu ngẩn người, chỗ này cùng với cảnh lộn xộn trong tưởng tượng của anh thì không bằng… Cũng không phải nhà ma có giấu xác ướp thi thể các loại, cũng không giống trò chơi ở công viên …

Mà chỉ là một cái hành lang thật dài, hai bên đều là tường, trên vách tường có hàng loạt các ngăn kéo vuông vức, trên ngăn kéo đều có tay cầm, nhưng then chốt là ngăn nào cũng giống ngăn nào… Mười phút, hiển nhiên không thể mở toàn bộ ra.

Triển Chiêu bỗng nhiên hiểu ra, vì sao vừa rồi Bạch Cẩm Đường ngay cả một tròng mắt cũng không đào ra, phỏng chừng là lười động tay.

Công Tôn cùng Bạch Ngọc Đường hẳn là mở từng ngăn một ra, Công Tôn phỏng chừng rất hưởng thụ việc đào con ngươi y như thật kia, cho nên hơi chậm một chút, thế nhưng anh ấy thắng ở thủ pháp chuyên nghiệp, Bạch Ngọc Đường lại thắng ở động tác nhanh gọn … Những người khác, đều chậm hơn hai người bọn họ một chút, cũng là bình thường.

Triển Chiêu vừa đi vừa suy nghĩ những điều này, anh cũng không có chút biểu hiện kích động nào, chỉ chậm rãi đi vào, có chút vô thố nhìn trái nhìn phải một chút.

Ở phía sau, đột nhiên truyền đến một thanh âm, “Những ngăn ở giữa, đều có thi thể.”

Triển Chiêu sửng sốt, lập tức, nhìn bốn phía một chút, chợt thấy thanh âm kia một lần nữa từ góc tường truyền ra, “Phải nhanh lên, không sẽ hết giờ.”

Triển Chiêu thấy thanh âm rất ôn hòa, cũng âm trầm cảm giác, liền đi qua, vươn tay, nhẹ nhàng mở một ngăn ra …

Vừa nhìn vào trong, Triển Chiêu liền chau mày… Anh đem phản ứng củ một người bình thường bày ra … Đồng thời thêm vào chút nhu nhược, sợ đến mức rụt tay lại, con dao bị đánh rơi xuống mặt đất.

Lập tức… truyền đến tiếng cười khẽ của người nọ.

Triển Chiêu đưa tay nhặt dao lên, lại đi tới gần thi thể… Những thi thể này quá giống thật, Triển Chiêu đưa tay chọc chọc một cái trong đó, cảm giác cứng rắn chắc chắn khi chạm vào cao su, chứng tỏ những thi thể này là hàng giả.

Triển Chiêu giơ tay, cau mày đào con mắt của thi thể… khi con dao vừa chọc vào viền mắt… thì có máu chảy ra.

Nhìn vết máu đỏ sẫm này, tình tự của Triển Chiêu liền thay đổi, anh trở nên cuống cuồng, động tác trên tay cũng càng lúc càng mạnh bạo. Cuối cùng, cảm xúc toàn thân dâng trào, người cũng bắt đầu kích động. Động tác của anh trở nên điên cuồng, vô cùng say mê liều mạng chém vào thi thể, nhìn máu chảy ra.

Giữa lúc anh đang ngoạn đến hài lòng… một chuỗi thanh âm “đương đương đương” vang lên.

Triển Chiêu sửng sốt ngẩng đầu, biểu tình trên mặt cũng trở nên cứng đờ.

Cùng lúc đó, chợt có tiếng cười truyền đến, “Chơi đến thực cao hứng? Đã hết giờ rồi a.”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào đống huyết nhục mơ hồ trước mặt một lúc lâu, sau đó đột nhiên ném dao đi, vẻ mặt kinh khủng thối lui dần, chợt nhìn đến cánh tay toàn máu là máu của mình… Triển Chiêu vội vàng quay lưng bỏ chạy ra ngoài.

Ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường đang lo lắng chờ đợi, thì thấy Triển Chiêu thình thịch đẩy cửa chạy ra, không nhìn đến ai đã trực tiếp chạy khỏi quán bar.

Bạch Ngọc Đường kinh hãi, vội vã đuổi theo… Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng, chỉ thấy bartender khẽ cười cười, cúi đầu ghi lại, sau đó thu hồi sổ sách bút thước trên bào, nói, “Trò chơi hôm nay kết thúc, kết quả cuối cùng sẽ được báo ọi người sau.”

Mọi người đứng dậy rời khỏi, bất quá vẫn là một bụng nghi ngờ.

Triển Chiêu lao đi thật xa, cuối cùng chuyển hướng chui vào trong xe của Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đuổi tới ngay sau đó, cũng lao thẳng vào xe, “Miêu Nhi, không sao chứ?”

Triển Chiêu nháy mắt với anh, cười nói, “Cậu khẩn trương cái gì, diễn thôi nha.”

“…” Bạch Ngọc Đường lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Làm tôi sợ muốn chết.”

Triển Chiêu cười tủm tỉm, “Thế nào? Hoài nghi tinh thần chuyên nghiệp của tôi a?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn đống máu trên tay Triển Chiêu, “Còn cười nữa, nhanh về nhà tẩy sạch!” Nói xong, khởi động xe, đưa Triển Chiêu về nhà.

Triển Chiêu ngồi ở ghế phó lái, tuyệt đối không có biểu hiện khác thường nào, Bạch Ngọc Đường nhìn anh một chút, nói, “Không vui không cần bày ra khuôn mặt tươi cười cho tôi nhìn, tôi hiểu mà.”

Triển Chiêu sửng sốt, lập tức cười khổ gật đầu, cúi đầu thở dài thườn thượt, “Thực vất vả a.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi