S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Bạch Ngọc Đường lấy đống đĩa DVD ra, Tương Bình vừa thấy liền trầm trồ, “Oa! Đĩa DVD, mong muốn của nhân loại a!”

Mọi người có chút bất đắc dĩ nhìn hắn.

Tương Bình cười hì hì đem mấy cái đĩa đến bên bàn đóng gói cẩn thận, chuẩn bị mang về hảo hảo hưởng thụ, mong sao có đầu mối trọng yếu chút, hơn nữa nội dung bên trong đặc sắc chút. Lúc này, người của khoa giám định cũng tới nơi, bắt đầu thu thập chứng cứ, cảnh viên đang kéo hoàng tuyến để phòng toả phòng khám.

Triển Chiêu vội vã xua tay, nói, “Đừng nha, mọi người đều trở về đi, nơi này giữ lại giữ lại.”

“Miêu Nhi … Cậu muốn thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Nơi này tuyệt đối là một chỗ tốt để dẫn xà xuất động a!” Triển Chiêu nói, “Ai biết chúng ta từ nơi này cầm cái gì ra a? Đúng không? Có đầu mối then chốt, khẳng định sẽ có người then chốt đến lấy.”

Bạch Ngọc Đường sau khi nghe xong gật đầu, “Đúng vậy.”

“Chúng ta để nơi này vậy, rồi tìm vài cảnh sát theo dõi.” Triển Chiêu nói, “Không chừng sẽ có người tới đây tìm đầu mối để tiêu hủy chứng cứ nha.”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói với người của khoa giám định, “Lục soát thật kĩ một lần, cái gì nên lấy thì lấy cả về.”

“Rõ!” Mọi người nghiêm túc thu thập chứng cứ.

“Muộn rồi, về trước thôi.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi, chúng ta đi thẩm vấn tên Cổ Dư Hoa thần kinh kia đi?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, cùng Bạch Ngọc Đường rời khỏi chỗ này, Bạch Trì cũng chui vào trong xe, chuẩn bị trở lại.

Bạch Ngọc Đường vừa khởi động xe, thì điện thoại trong túi reo lên.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường không tiếp, mà lái xe đi, Triển Chiêu vươn người qua lấy ra xem, khẽ nhíu mày, “Ngải Hổ gọi”

“A?” Bạch Ngọc Đường cũng có chút giật mình.

Triển Chiêu mở điện thoại ra, đặt vào tai Bạch Ngọc Đường.

“A lô?” Bạch Ngọc Đường vừa lái xe vừa hỏi, “Ngải Hổ?”



Trong điện thoại, Ngải Hổ không biết đã nói những gì, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nói, “Tôi biết rồi… Ừm, phiền cậu rồi.”

Cúp điện thoại, Triển Chiêu hỏi, “Làm sao vậy?”

“Hừ …” Biểu tình của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nhìn ra ngay cậu ta đang có chút mệt mỏi.

“Đã xảy ra chuyện?” Bạch Trì hỏi.

“Hoàng Lang trốn rồi.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói.

“Hoàng Lang?” Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Trì sờ sờ đầu, “Tên này sao quen tai thế a?”

“Tên biến thái mấy hôm trước chúng ta bắt được trước cửa siêu thị a.” Triển Chiêu nói, “Cái tên hại Triệu Hổ thiếu chút nữa bị thương, bị Mã Hán đập ột trận đó.”

“Nga! Là tên đó a.” Bạch trì cả kinh, “Hắn chạy? Sao có khả năng?”

“Kể là trong nhà giam đột nhiên nôn ra máu, nói với cảnh sát hắn có thể bị ung thư dạ dày… Cảnh sát liền vũ trang hạng nặng dẫn hắn đến bệnh viện kiểm tra, sau đó trong lúc kiểm tra đánh chết một cảnh sát một bác sĩ, rồi đào tẩu.”

“Đánh chết hai người?” Liễu Thanh mở to hai mắt, “Bỏ trốn vô ích a!”

“Ừ, đã phát lệnh truy nã, đang lung bắt tên này trên phạm vi toàn thành.” Bạch Ngọc Đường cau mày, nhìn sang Triển Chiêu, “Miêu Nhi, cậu thấy sao? Không lẽ chỉ trùng hợp?”

“Chạy trốn lúc này …” Triển Chiêu nhíu mày suy nghĩ một chút, “Tiểu tử này đúng là bỏ trốn vô ích, lúc trước hình như đã phán quyết là phạt tù … Lần bỏ trốn này hình như quá trùng hợp. Hơn nữa, giết cảnh sát cùng bác sĩ… Đợt này mà bắt được chắc chắn bắn chết a.”

“Cậu cũng nghĩ như thế?” Bạch Ngọc Đường nhìn anh, “Bằng không sao lại không muốn sống, hay là… có vấn đề khác.”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Hơn nữa lúc đầu, cũng là tiểu tử này xuất hiện tại siêu thị, sau đó chúng ta gặp người thứ nhất chết vì Xác chết mỉm cười… sau đó mới dần đi sâu vào vụ án này, có thể có quan hệ gì đó không? Hay chỉ đơn thuần là vừa khớp?”

“Hô…” Bạch Ngọc Đường cau mày, “Hoàng Lang này quá nguy hiểm, nhưng lại là một biến thái, thật muốn nhanh chóng bắt hắn lại.”

“Ừm ….” Bạch Trì vuốt cằm, có chút lo lắng hỏi, “Hắn có thể đi tìm Mã Hán gây phiền phức không?”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nhíu mày, “Không đến mức thế chứ, tiểu tử này thật vất vả mới trốn được, còn quay về mạo hiểm?”

“Không nhất định a.” Triển Chiêu nhíu mày nói, “Hắn rất cố chấp cũng có khuynh hướng bạo lực, đã quen với việc thất bại nhất định phải trả thù, nếu không sẽ canh cánh trong lòng.”

“Có ý gì?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Hắn rất có thể sẽ trở lại tìm Mã Hán gây phiền phức, dù sao, Mã Hán là người cuối cùng đánh hắn, làm hắn triệt để trở thành kẻ thất bại.” Triển Chiêu nói, “Mặt khác… Chạy trốn là hành vi cá nhân của hắn, nhưng cũng có người hỗ trợ, điểm này cũng rất quan trọng!”

“Có người hỗ trợ … rất phiền phức.” Bạch Ngọc Đường đã lái xe tới cảnh cục, mọi người quay về phòng làm việc SCI.

Toàn thể SCI đều ở trong phòng làm việc, bọn họ chưa hề biết chuyện Hoàng Lang đã bỏ trốn, đang vội vàng chỉnh lý hồ sơ, cùng vây quanh xem con thú đi bằng mũi.

Khi Bạch Ngọc Đường trở lại, liền nói sơ qua ọi người biết chuyện Hoàng Lang.

“Há, tiểu tử này dĩ nhiên lại vượt ngục!” Triệu Hổ giật mình nói, “Lần này mà không tóm lại được thì đúng là thảm hoạ trần gian nha.”

“Mã Hán, hắn có thể sẽ tìm cậu gây chuyện.” Triển Chiêu nói với Mã Hán, “Mấy ngày nay cẩn thận chút.”

Mã Hán cười cười, “Hắn tớ mới tốt đó, chỉ sợ tìm không ra.”

Đang nói chuyện, Công Tôn cầm một kiện tư liệu đi vào, “Nè… con thú kia là hàng thật đó, bất quá kết cấu thân thể rất kỳ quái, thật không biết làm sao mà đào tạo ra được nữa, thoạt nhìn giống như bị dị dạng, nếu có thể giải phẫu thì tốt rồi.”

“Nó còn sống, giải phẫu có ổn không?” Bạch Trì có chút lo lắng hỏi.

“Tôi cùng Mã Hân đều rất muốn a.” Công Tôn nói, “Bất quá vừa nãy mấy nhà động vật học tôi hỏi ý kiến đều nói nếu tôi dám giải phẫu nó bọn họ sẽ thắt cổ trước cửa phòng pháp y của tôi!”

Lạc Thiên bưng ly cà phê đứng một bên, thấy Công Tôn qua đây một mình thì hỏi, “Mã Hân đâu?”

“Nga, con bé lên bây giờ đó, vừa rồi kêu đói bụng, xuống cửa hàng tiện lợi phía dưới mua hot dog ăn rồi.” Công Tôn vừa nói xong, chợt nghe Mã Hán hỏi, “Con bé đã đi bao lâu?”

“Vừa đi…” Công Tôn còn chưa dứt lời, Mã Hán đã lao đi, Lạc Thiên cũng buông ly xuống chạy theo, Triệu Hổ cũng theo đuôi phóng ra ngoài.

“Làm sao vậy?” Công Tôn khó hiểu.

Triển Chiêu nhíu mày nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nói với Tương Bình, “Gọi điện thoại cho phòng bảo bệ, ột cảnh sát trực cửa đi tìm Mã Hân rồi đưa con bé lên đây.”

“Sẽ không khéo như vậy chứ.” Tương Bình ấn điện thoại gọi cho phòng bảo vệ.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu xoay người xuống lầu, Công Tôn cũng đuổi theo hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

“Phỏng chừng là quá khẩn trương mà thôi.” Triển Chiêu ấn phím mở thang máy, nhíu mày nói, “Bất quá cẩn thận vẫn hơn.”

Mã Hân cùng Công Tôn bận bịu đến nửa đêm, đói đến mức bao tử kêu ùng ục, quan điểm của cô là, làm một mỹ nữ, để bao tử kêu là vô cùng không nho nhã, nên cô muốn làm cho nó no căng ra.

Đi xuống lầu, ra khỏi cửa, hướng thẳng đến cửa hàng tiện lợi ở phía đối diện, nơi này bán rất nhiều thứ để ăn, đặc biệt là Quan Đông chử cùng hot dog vô cùng ngon, Mã Hân đang ở nghĩ xem nên mua hog dog hay Quan Đông chử hay là cả hai luôn hay là mua một quả trứng luộc lá trà cùng một gói mì?

Cô đang đứng bên này nhìn nhìn đường một chút, không có xe, liền đút hai tay vào t‎úi áo thủng thẳng qua đường … Còn chưa kịp sang đến bên kia, đột nhiên, thoáng nhìn thấy từ trong chỗ ngoặt một chiếc xe bánh mì màu trắng lao thẳng về phía mình.

Mã Hân hoảng hồn, may mà cô không phải kiểu tiểu thư khuê các nhát gan này nọ, động tác có thể coi là nhanh nhẹn, vội vàng bước lui về sau… Thế nhưng cái xe trắng toát này lại dừng lại trước mặt cô, Mã Hân theo bản năng cảm giác được có chút nguy hiểm.

Sau khi cô lùi lại cửa xe đột ngột mở ra … hai tên thanh niên nhảy xuống, kéo cô lên xe.

Mã Hân cả kinh, chợt nghe phía sao có người la lên, “Hân!”

Mã Hân nghe được đó là thanh âm của Mã Hán, nhưng cô đã bị người túm vào trong xe.

Mã Hân đương nhiên muốn phản kháng. Một cô gái như Mã Hân tuyệt đối có thể coi là mạnh mẽ dũng cảm, cảm giác có người túm tóc mình, cơn tức giận nổi lên, cô nghiêng người, nhấc chân đạp vào hạ bộ của tên đối diện… Hắn ăn trọn cú đá của cô, văng tục rồi ngã nhào vào xe, tên còn lại liền trực tiếp kéo cô lên. Mã Hân đâu dễ dàng để người khác bắt mình đi như vậy, liên tục đánh rồi lại đá.

Mắt thấy Mã Hán Lạc Thiên sắp đuổi tới nơi, những người đó không đợi đóng cửa xe, liền lái xe chạy trốn. Lạc Thiên cùng Mã Hán đuổi theo phía sau … Mắt thấy xe đang cách xa dần, Mã Hán móc súng ra, muốn bắn.

Ngay khi cửa xe được đóng lại … Trước mặt, xuất hiện một chiếc xe màu đen.

Mã Hán liếc mắt thấy chiếc xe Mercedes-Benz đen đang lao tới, cũng mặc kệ quay người hướng về cái xe bánh mì, giơ một ngón tay lên …

Chợt nghe “chi nha” một tiếng, chiếc Mercedes-Benz đen vừa đi qua chiếc xe màu trắng, đột nhiên chuyển hướng, trực tiếp đụng vào.

Xe bánh mì bị đụng vào đằng sau, hơn phân nửa xe lao vào trong bồn hoa, nhưng vẫn muốn rồ ga chạy trốn, thì chiếc Mercedes-Benz quay lại, trực tiếp bức xe bánh mì nằm gọn vào bồn hoa, phía trước đã bị một lượng lớn cây cối bụi rậm ngăn trở không thoát được, lúc này, Lạc Thiên cùng Mã Hán cũng đuổi tới.

Cửa chiếc Mercedes-Benz mở ra, Bạch Cẩm Đường đi xuống, anh cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lạc Thiên cùng Mã Hán chạy như bay qua mình, liền thẳng thắng giúp đỡ dẹp cái xe bánh mì kia.

Triệu Hổ ở một bên hô lên, “Đại ca, lái hay quá!”

“Làm sao vậy?” Bạch Cẩm Đường hỏi.

Không đợi Triệu Hổ trả lời, Mã Hân từ trên xe nhảy xuống, sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nhảy dựng lên hét, “Anh hai, hồi nãy nó túm tóc em! Đánh nó!”

Bạch Cẩm Đường chợt nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng đi tới.

Triệu Hổ đi qua hỏi Mã Hân, “Em gái, không sao chứ? Có bị chiếm tiện nghi không?”

“Chiếm cái gì nha!” Mã Hân trừng mắt, “Làm gì dễ chiếm tiện nghi thế! Trong túi em có dao giải phẫu, thiến bọn họ.”

Triệu Hổ khóe miệng co rút, giấu dao giải phẫu trong túi tuyệt đối là học Công Tôn.

Công Tôn kéo Bạch Cẩm Đường hỏi, “Sao anh lại tới đây?”

Bạch Cẩm Đường đại khái cũng biết phát sinh chuyện gì, châm một điếu thuốc, nói, “Muốn đến đón em, vừa khéo đụng phải.”

“Không sao chứ?” Triển Chiêu hỏi Mã Hân.

“Không.” Mã Hân xoa xoa đầu, đối với chuyện bị hai tên kia kéo tóc hình như vẫn canh cánh trong lòng.

“Aiz.” Bạch Ngọc Đường thấy đầu xe nát bét, cảm thán, “Đừng chết chứ, còn phải nói chuyện a.”

Sau đó, thấy Mã Hán cùng Lạc Thiên đi ra, từ trong xe kéo ra ba kẻ đang đeo còng.

Trong đó một kẻ là Hoàng Lang, hai kẻ kia, nhìn cũng giống mấy tên côn đồ.

Triệu Hổ nhìn nhìn Hoàng Lang, vẻ mặt vô cùng bội phục nói, “Tiểu tử, chú thật giỏi a, đào tẩu rồi còn không quên quay về làm ác?”

Ngải Hổ cũng mang theo cảnh viên chạy tới, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, nhướn nhướn mày, như là hỏi, “Có đúng là có vấn đề không?”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, rồi nói với Ngải Hổ, “Ngải Hổ, ba người này trước hết cứ giao cho SCI ha, có một số việc bọn tôi cần hỏi.”

“Đi! Hỏi xong trực tiếp bắn chết luôn a, tiểu tử này chết chắc rồi.” Ngải Hổ thở phì phì giao người cho Triệu Hổ bọn họ, rồi dẫn người ly khai.

Triển Chiêu nhìn Hoàng Lang, lại nhìn Mã Hân bên cạnh, hỏi, “Sao cậu biết cô ấy là ai?”

Hoàng Lang nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, không trả lời, chỉ nhếch miệng cười, điệu cười này cộng với khoé miệng bị thương, cảm giác có chút đáng sợ.

Mã Hán cũng thấy kỳ quái, theo lý mà nói, Hoàng Lang vừa trốn khỏi, làm sao biết Mã Hân là em gái mình?

“Ừm …” Triển Chiêu sờ sờ mũi, nói với Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, nói Tương Bình tra xem, Hoàng Lang ở trong nhà giam, đã tiếp xúc với những ai, trong những người đó, ai là người biết rõ gia cảnh của Mã Hán, hoặc là có hiểu biết về SCI.”

Triển Chiêu vừa dứt lời, liền thấy chân mày Hoàng Lang khẽ nhấc.

“Nga…” Triển Chiêu hiểu rõ cười cười, “Biết khi ở trong nhà giam sao… Thú vị nha.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi