S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Triển Chiêu ngồi trước màn hình nghiêm túc quan sát.

“Tiểu Bạch, phía sau có người chuẩn bị vào cửa đó, giờ muốn bọn tôi cho người chặn bọn họ lại hay để bọn họ đi vào rồi các cậu giải quyết?”

“Đừng đả thảo kinh xà.” Bạch Ngọc Đường nói, “Xác nhận an toàn của Tần Âu đi đã.”

“Ừ.”Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường sợ nhất chính là xung quanh Tần Âu còn có người giám thị hoặc quân mai phục, vạn nhất bên ngoài gió thổi cỏ lay, bên trong lại bị người khống chế thì nguy hiểm vô cùng.

Mà lúc này, Tần Âu đã chuẩn bị tháo bom.

Hắn trước hết kiểm tra xung quanh chiếc rương một lần nữa, rồi nói với Trần Mật, “Không còn quả bom nào khác.”

Trần Mật nhíu mày, hỏi, “Nhìn kĩ chưa?”

Tần Âu nhíu nhíu mày, Trần Mật vẫn như cũ diện vô biểu tình.

Triển Chiêu nghe được, nói với Bao Chửng, “Cục trưởng Bao.”

Bao Chửng gật đầu, “Hiểu rồi, Trần Mật là tự nguyện đi làm gián điệp, về phần vì sao lại thế ta không biết, bất quá có thể khẳng định là, gần đây còn có bom! Thứ gì đó trong rương kia dường như đối với đối phương vô cùng trọng yếu, nếu như lấy không được, vậy thà rằng làm nổ đi cũng không muốn giao cho người khác, đúng không?”

Triển Chiêu gật đầu, “Làm sao bây giờ? Ngài còn người nào biết tháo bom không?”

Bao Chửng nhún nhún vai, “Rất khó nói bom này có phải bom hẹn giờ không, có khi là bị người khống chế a.”

“Vậy biện pháp tốt nhất là rút khỏi đây?” Triển Chiêu nhìn Bao Chửng.

“Kêu Ngọc đường bọn họ lộ mặt, đương nhiên… người của đối phương sẽ đuổi theo hỗn chiến!” Bao Chửng nói, “Chờ lấy cái rương ra ngoài rồi, chúng ta lại tìm một nơi an toàn, chậm rãi tháo.”

“Nếu bom nổ trong lúc đó thì phải làm sao a?” Triển Chiêu lo lắng.

“Bởi vậy mới phải cùng những người đó đánh đấm một lúc.” Bao Chửng mỉm cười, “Dụ bọn họ ra, hỗn chiến… vừa lúc có thể thâu long chuyển phượng!”

Triển Chiêu gật đầu, vừa định nói lại với Bạch Ngọc Đường, nhưng bộ đàm của Bao Chửng vẫn đang mở, Bạch Ngọc Đường đã sớm nghe được, đáp lại một câu, “Đã rõ, cho người vào đi!”

“Được.” Bao Chửng ra nhiệm vụ cho đội trưởng đội đặc công, lệnh hắn chuẩn bị cho tốt, cùng Bạch Ngọc Đường bọn họ phối hợp hành động.

Sắp xếp xong, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Hổ Lạc Thiên, đi về phía container chỗ Tần Âu đang đứng.

Tần Âu lúc này đang do dự, hắn nghe liền hiểu ý của Trần Mật rằng xung quanh còn có thuốc nổ, lát nữa mà mở quả bom này ra, rất có thể sẽ trở thành mục tiêu sống, quan trọng nhất là không lấy được thứ bên trong kia … Làm không đây?

Nghĩ tới đây, Tần Âu đột nhiên linh cơ khẽ động, quay qua nói với Trần Mật, “Ở đây không tháo được!”

“A?”Trần Mật sửng sốt.

“Cần nước! Còn cần một máng nước hình vuông!” Tần Âu nói, “Ở đây tia sáng cũng không đủ.”

Triển Chiêu ở trong xe nghe được, mỉm cười, nói, “Tiểu Bạch, Tần Âu hình như muốn rời khỏi container kia, vừa lúc chúng ta chuẩn bị đánh bất ngờ, kêu Mã Hán bắn mấy hắc y nhân kia đi … Đúng rồi, đừng bắn Trần Mật a!”

“Hiểu rồi.”

Bạch Ngọc Đường lập tức an bài hành động.

Triển Chiêu khẩn trương hẳn, dán chặt mắt vào ống nhòm, lúc này, đám người kia đã rất gần với Bạch Ngọc Đường bọn họ.

Bạch Ngọc Đường cùng Mã Hán trao đổi, rồi cùng Triệu Hổ Lạc Thiên nấp đi, mai phục đám du kích đang tiến đến,.

Phương án hành động lần này rất đơn giản.

Tần Âu cùng Trần Mật ra khỏi container, đến khi đám du kích kia tiến vào thì Mã Hán nổ súng bắn chết hắc y nhân cùng quân du kích, tạo thế hỗn loạn, sau đó đội đặc công tiến vào, cùng đối phương giao chiến …

Nhiệm vụ của Bạch Ngọc Đường bọn họ chính là nhân lúc hỗn loạn giúp Tần Âu Trần Mật khiêng cái rương kia ra ngoài.

Nói thì đơn giản, nhưng then chốt nhất, chính là thời gian.

“Cậu tìm được vị trí tốt chưa?” Bạch Ngọc Đường hỏi Mã Hán.

“Rồi.”Mã Hán trả lời, “Phạm vi nhìn tương đối tốt.”

“Chờ cậu nổ súng, chúng tôi sẽ hành động.”

“ok!”



Sau đó, chính là lúc phải khẩn trương.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào ống nhòm, nếu như trong rương kia có bom chưa được phá, mà nó lại là loại điều khiển từ xa, vậy mọi người sẽ gặp nguy hiểm mất! Nhất định phải làm thật nhanh, Tần Âu cùng Trần Mật khiêng cái rương đi ra, một hắc y nhân đang đứng canh cửa hỏi Trần Mật, “Sao thế?”

Trần Mật nhún nhún vai, “Hắn nói ở trong đó không tháo được.”

“Sao lại …”

Hắn còn chưa dứt lời, phía trước bỗng xuất hiện rất nhiều hắc y nhân được vũ trang hạng nặng.

Hai người sửng sốt.

“Tới rồi.”Bạch Ngọc Đường phát tín hiệu cho Mã Hán.

“Tiểu Mã ca ở chỗ này nè!” Tương Bình chỉ vào một góc trong màn hình vệ tinh … phóng đại lên, liền thấy được Mã Hán đang phục trên trên đống container cao ngất.

“Sao anh ấy lên đó được?” Bạch Trì buồn bực.

“Anh ấy làm gì thế a?”

Trong tiếng kinh hô của Tương Bình, Mã Hán đột nhiên quay đầu lại, hướng về phía đối diện nghiêng người bắn một phát …

“A!”Triển Chiêu lập tức hiểu ra, “Đối phương cũng có tay súng bắn tỉa đang mai phục a!”

“Hắn tiêu đời chưa?” Bạch Trì lắc lắc tay Tương Bình.

“Tìm không được hình ảnh của đối phương, Tiểu Mã ca sao phát hiện được nha …”Tương Bình rà soát hình ảnh.

Tương Bình còn chưa dứt lời, đã thấy Mã Hán dùng tốc độ cực nhanh xoay người lại, bắn hai phát vào đám hắc y nhân, sau đó cuộn người, lăn xuống một góc khuất … Mất dạng.

Ngay lúc hắn biến mất, bên trên container xuất hiện vài vết đạn cùng khói thuốc súng nhàn nhạt.

“Phụ cận vẫn còn tay súng bắn tỉa a!”Triển Chiêu nhíu mày.

Lúc này, chợt nghe tiếng Bạch Ngọc Đường từ trong bộ đàm vọng ra, “Hành động!”

Hiệu lệnh vừa vang lên, đám du kích kia vừa lúc tiến vào, chợt thấy hai hắc y nhân ngã xuống… đang muốn tiến đến kèm hai bên Tần Âu bọn họ, thì phía sau tiếng súng liên tiếp vang lên.

Trên mặt đất … Lăn đến vài quả lựu đạn cay.

“Bà nó!”

Thanh âm mắng chửi người của Triệu Hổ truyền tới… Bọn họ không mang mặt nạ phòng độc a.

“Nhanh!”Bao Chửng sốt ruột.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường bọn họ nhanh chóng chạy tới yểm hộ Tần Âu cùng Trần Mật… Bắt đầu cùng quân tiếp viện tả hữu giáp công với đám du kích áo đen, trong nháy mắt, cục diện trở nên hỗn loạn.

Làn khói mờ ảo của lựu đạn cay mang theo mùi thuốc súng nồng nặc, Tần Âu khiêng theo cái rương nhanh chóng tới phía sau Bạch Ngọc Đường.

Song song, bên ngoài một chiếc xe jeep quân dụng xông vào.

“Xe gì thế a?” Triển Chiêu buồn bực…

Bao Chửng có chút bất lực liếc sang, “Đội đặc công sao mà ngay cả xe jeep quân dụng cũng không có cho được? Những người này đều là quân tinh nhuệ được trang bị đầy đủ, cũng không phải đặc công nghiệp dư ở hốc hác nào chui ra cầm búa cứu người a? Này gọi là thảo gian nhân mạng đó!”

* Thảo gian nhân mạng: coi mạng người như cỏ rác

“Thì ra là thế.” Triển Chiêu gật đầu, rồi cầm lấy bộ đàm hét lên, “Tiểu Bạch! Chạy mau chạy mau!”

Bạch Ngọc Đường mang theo mọi người rút lui.

Đám du kích áo đen kia hiển nhiên đã nhận lệnh phải giám sát Tần Âu cùng cái rương, lập tức muốn đuổi theo… Nhưng mà hỏa lực quá mức dày đặc, tạm thời không có cách nào tới gần Bạch Ngọc Đường đang yểm hộ Tần Âu lên xe.

Chiếc jeep quân dụng nhanh chóng rút khỏi … Bao Chửng hướng về phía đội đặc công hét lên, “Rút! Rút! Mau rút a!”

“Mã Hán đâu?”Bạch Trì hỏi.

“Anh không sao!”Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm của Mã Hán, “Đã ở một nơi an toàn rồi!”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Lính đặc công ném ra vài quả bộc phá, rồi lập tức trật tự rút lui, cũng không có ý định bắt sống mấy tên du kích áo đen này, bọn họ, từ trang bị cho đến sức chiến đấu vừa liếc mắt đã có thể nhận ra, đều là lính đánh thuê.

Toàn cầu hiện nay có cả ngàn công ty lính đánh thuê, đương nhiên, cũng có lính đánh thuê hợp tác với quân đội quốc gia, cũng có những công ty vũ trang tư nhân chuyên phục vụ thế lực hắc đạo. Luôn coi mình là kẻ dũng mãnh, trên đời này có hàng đống bỏ mạng đồ.

* Bỏ mạng đồ: hay vong mệnh đồ, chỉ những kẻ thay đổi tên họ, quê quán quốc tịch v.v đi làm lưu manh (nghĩa do ta tự chế dựa vào Lạc Việt và nội dung cụ thể của chap này)

Những người có sức mạnh cường đại thường chia làm hai loại, một loại là đấu sĩ luôn mong muốn bảo hộ người yếu hơn duy trì sự hòa bình, một loại khác là những con thú hiếu chiến luôn khao khát giết chóc huỷ diệt.

Loại trước chuyên phụ trách bài trừ hỗn loạn, loại sau chuyên phụ trách chế tạo hỗn loạn. Người như thế cho dù bắt được cũng không thể dùng, bọn họ đa phần đều là không có quốc tịch, không có thân phận…

Lúc bộ đội đặc công đang nhanh rút khỏi, trong luồng ánh sáng chói mắt cùng tạp âm của bộc phá, mọi người chợt nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa.

Dư chấn đến mức toàn bộ mặt đất đều rung lên, Triển Chiêu tinh tường cảm giác được thân xe đang lay động, bên trong màn ảnh, nhà máy bỏ hoang kia đang biến mất dần sau làn hỏa vân.

“Ở đây đặt bao nhiêu quả bom thế a?!”Bạch Trì há to miệng, “Lúc trước bị mất đều ở chỗ này sao?”

“Tiểu Bạch!”Triển Chiêu cầm lấy bộ đàm hét lên, “Ngọc Đường, các cậu chạy được chưa?”

Đầu bên kia chỉ truyền lại thanh âm hỗn loạn ầm ĩ.

Tim của mọi người bên này đều muốn nghẹn lại trong cổ họng.

Một lúc lâu, chợt nghe thấy giọng nói của Bạch Ngọc Đường truyền đến, “Miêu Nhi!”

Triển hét thật to, làm lỗ tai người ta ong cả lên, “Cậu có sao không?”

“A?!”Bạch Ngọc Đường lớn tiếng hét lại, “Không nghe rõ!”

“Các cậu có sao không?!”Triển Chiêu tiếp tục hét.

“Tôi trở về rồi nói, cục trưởng Bao, Tần Âu đi đâu phá bom đây? Hắn nói thời gian không còn nhiều lắm!”

Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, xem ra không có việc gì.

“Tìm được rồi!”

Lúc này, Tương Bình điều chỉnh góc nhìn trên màn hình vệ tinh, chỉnh một hồi thì thấy chiếc xe quân dụng ở đó, Bạch Ngọc Đường bọn họ đều đã ra ngoài. Đội đặc công cùng nhân viên cứu hộ chờ sẵn ở ngoài đang khiêng người bị thương ra.

Xe cứu hoả tiến đến dập lửa.

Bị thương đều là mấy kẻ du kích áo đen … Xem phản ứng của bọn họ, hẳn là trước đó cũng không ngờ cố chủ lại chuẩn bị nhiều bom như vậy cho bọn họ hưởng.

“Cách đây không xa có một sân bay quân dụng loại nhỏ.” Bao Chửng nói, “Đưa Tần Âu bọn họ cùng quả bom đến đó phá, ta sẽ xin quyền sử dụng và bảo hộ.”

“Rõ!” Triển Chiêu mở cửa xe cùng Bạch Trì ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường đứng ở cách đó không xa ngoắc ngoắc bọn họ.

Triển Chiêu chạy vội qua, kéo lấy hắn trênn dưới quan sát một lượt, “Không có việc gì chứ!”

“Không.” Bạch Ngọc Đường dựa vào khẩu hình khi phát âm của anh lắc đầu trả lời, vừa ngoáy a ngoái lỗ tai, ý bảo nghe không được, mọi người ở đây hầu như ai cũng bị vậy, do vừa bị tiếng nổ làm mất thính giác tạm thời.

Trần Mật bị Bao Chửng ngăn lại, Lạc Thiên tiến đến còng tay hắn vào.

“Cậu còn gì để nói không?” Bao Chửng hỏi hắn.

“Tôi phải đi theo phá bom.”

“Vì sao?” Bao Chửng hỏi, “Thân phận của cậu rất đáng nghi.”

“Thân phận của tôi đúng là đáng nghi, nhưng không có tôi mọi người không phá cái rương đó ra được đâu.” Trần Mật nói chuyện rất hời hợt đích, hình như cũng không khẩn trương.

“Vì sao?” Triển Chiêu nhìn thần sắc của hắn, có chút hồ nghi.

“Tôi biết mật mã.”Trần Mật thản nhiên nói.

“Mật mã?”

Mọi người sửng sốt.

“Để cậu ấy đến đây đi.” Tần Âu sau khi nghe được, nói với mọi người, “Loại bom cổ xưa này muốn phá đúng là phải có mật mã.”

“Vì sao anh biết mật mã?” Triển Chiêu khó hiểu.

“Vì người chế bom là ba ba của tôi.” Trần Mật nhất ngữ kinh người.

Lỗ tai Bạch Ngọc Đường lúc này không được tốt cho lắm, Lạc Thiên Triệu Hổ còn có Mã Hán mặt dính đầy tro đen thui đứng phía sau đều nghe không rõ, nhưng khẩu hình đó hình như là ―― ba ba?!

“Anh là… con trai của Trần Hưng?!”Triển Chiêu kinh hãi.

“Cái giá của việc làm quả bom này, chính là tôi có thể sống sót, đồng thời sống rất khá.” Trần Mật khi nói những lời này, thần tình có chút thê lương.

“Anh là anh trai của Trần Du?” Bạch Trì cũng giật mình, thế nào cho tới bây giờ cũng chưa ai nói chuyện này qua.

“Không tính là ruột thịt a.”Trần Mật cười, “Tôi là con riêng … cũng có thể con bé là con riêng? Nói chung trong hai chúng tôi có một là con riêng.”

“Đi nhanh đi.” Tần Âu xách quả bom lên xe, “Thời gian không còn nhiều lắm.”

“Cậu nói mật mã cho hắn không phải là được rồi sao?” Bao Chửng muốn lưu lại Trần Mật, “Tôi còn có chuyện khác muốn hỏi cậu.”

“Không được, tôi muốn tận mắt thấy bên trong cất giấu thứ gì.” Trần Mật vẫn cố chấp lắc đầu.

Bao Chửng nhíu mày.

Trần Mật đem súng, giấy chứng nhận cảnh viên cùng trang bị linh tinh đều trả lại cho Bao Chửng, “Tôi sống tới hôm nay, chính vì muốn biết, đó đến tột cùng là thứ gì!”

Nói xong, Trần Mật nhìn Lạc Thiên, giơ hai tay đang bị còng lên.

Lạc Thiên nhìn Bao Chửng, Bao Chửng gật đầu.

Sau khi còng tay của Trần Mật được tháo ra, hắn cùng Tần Âu lên xe chạy về phía sân bay quân dụng kia, hai bên trái phải có xe jeep quân dụng hộ tống.

Bạch Ngọc Đường bọn họ cũng lái xe chạy theo.

Trong xe, Triển Chiêu vắt chân nâng cằm, cảm thấy tất cả hình như đều có liên quan đến một tên đại phôi đản.

Bạch Ngọc Đường dựa vào xe nhìn anh, cũng là vẻ mặt buồn bực.

“Nè, đang nghĩ gì a?” Triển Chiêu muốn nghe một chút ý kiến của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường lỗ tai không tốt, bởi vậy xe giao cho Bạch Trì lái.

“Ừm …” Anh rất nghiêm túc hỏi Triển Chiêu, “Tần Âu với Trần Mật vì sao lỗ tai không có vấn đề?”

Triển Chiêu ngẩn người.

Bao Chửng đang ngồi ghế phó lại quay đầu lại liếc một cái, “Bởi vì bọn họ chuyên phá bom, luôn có nút tai tùy thời có thể mang vào.”

“Nga!” Bạch Ngọc Đường vỗ tay một cái, bừng tỉnh đại ngộ.

Triển Chiêu tiếp tục cân nhắc đống án kiện khó bề phân biệt này, Bạch Ngọc Đường rảnh rỗi sinh nhàm chán, nhào qua vân vê tóc của anh.

“Cục trưởng Bao.” Bạch Trì hỏi, “Bác nói xem trong rương đó… là cái gì a?”

Bao Chửng trầm mặc không nói.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng ngừng lại, nhìn Bao Chửng.

Bao Chửng thở dài đốt một điếu thuốc, “Kỳ thực năm đó tôi cùng Duẫn Văn bọn họ có hoài nghi một việc.”

“Cái gì?” Triển Chiêu tò mò.

“Triệu Tước vì sao tự tay thiêu hủy chính thành quả nghiên cứu của mình?”

Nghe xong Bao Chửng nói, Triển Chiêu cả kinh, “Cục trưởng Bao, ý của bác là, Triệu Tước năm đó thiêu hủy đích có thể là giả … Thực ra đã giấu đi rồi?”

Bao Chửng cười cười, “Mong là phải, cũng mong là không phải.”

“Sao lại mâu thuẫn vậy a?” Triển Chiêu hưng phấn, “Có đầu mối này, vậy án tử năm đó cũng có hi vọng a!”

Bao Chửng cười cười, “Triệu Tước thật là một thiên tài, vài thứ kia cứ như thế mà biến mất thì thật đáng tiếc. Nhưng mà mấy thứ đó quả thực đã tạo thành một hồi phong ba a … Những thành quả nghiên cứu này, thực sự không nên tồn tại trên thế giới này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi