S.C.I. MÊ ÁN TẬP

“Ngọc Đường.”

Lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lái xe quay về cảnh cục, Triển Chiêu đột nhiên mở miệng, “Cậu từng mua vé số chưa?”

“Cậu vẫn ở bên cạnh tôi, biết tôi sẽ không làm loại chuyện nhàm chán này.”

“Thời gian tôi đi du học thì sao?” Triển Chiêu không hiểu sao bỗng nhiên hiếu kỳ, “Cậu không thỉnh thoảng nghĩ tới à?”

“Tôi có nghĩ cũng sẽ không nghĩ loại chuyện nhàm chán này.” Bạch Ngọc Đường cười trả lời, “Đại đa số thời gian đều bận phá án.”

“Vậy cậu sống cho đến bây giờ, cảm thấy chuyện may mắn nhất của mình là gì?” Triển Chiêu rất hứng thú hỏi.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên không nói, chỉ khẽ nhếch miệng cười.

“Này.” Triển Chiêu lấy ngón tay khẽ chọc chọc anh, “Nói nghe chút đi?”

“Vậy còn cậu?” Bạch Ngọc Đường không đáp mà hỏi lại, “Chuyện gì là may mắn nhất?”

“Nga… Cái này rất nhiều.” Triển Chiêu bắt chéo chân chống cằm suy nghĩ, “Tôi hình như từ nhỏ đã vô cùng may mắn, tỷ như trời sinh đã có chỉ số thông minh rất cao, ừm, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện đều xuôi thuyền mát mái, có công việc ưa thích cùng đồng nghiệp dễ mến … rất nhiều a.”

Bạch Ngọc Đường cười.

“Cậu thì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Giờ thì nói được chưa?!”

“Cậu muốn nghe nói thật hay nói dối?”

“Ừm … Nói dối trước đi.” Triển Chiêu cảm thấy yêu cầu này cũng thật kỳ quái.

“Trời cho nhiều thứ, công việc ưa thích, cũng không khác lời cậu nói nhiều lắm.” Bạch Ngọc Đường trả lời rất tùy ý.

“Nga?” Triển Chiêu càng cảm thấy hứng thú, “Vậy nói thật thì sao? Còn có thứ càng làm cho cậu cảm thấy may mắn hơn sao?”

Bạch Ngọc Đường thở dài, một lúc lâu mới nói, “Thật sự muốn nghe? Nói ra có chút xấu hổ.”

“Nói a.” Triển Chiêu cười cười, “Tôi chính là muốn nhìn thấy cậu xấu hổ nha!”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, nói, “Cậu a.”



“A?” Triển Chiêu ngẩn người, “Tôi?”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cậu ở bên cạnh tôi, tôi vừa sinh ra đã quen biết cậu … Đây là may mắn nhất của đời tôi.”

Bạch Ngọc Đường rất bình tĩnh nói xong, Triển Chiêu thế nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên, một lúc lâu mới liếc sang Bạch Ngọc Đường, “Buồn nôn.”

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai tiếp tục lái xe, chỉ thấy Triển Chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, vô cùng ngại ngùng mở miệng, “Tôi cũng vậy… Vừa nãy chỉ là thuận miệng nói ra chứ không phải thứ quan trọng nhất, cái quan trọng nhất giống với cậu a.”

Bạch Ngọc Đường nhếch khóe miệng, cười đến toả nắng chói mắt.

“Một người có rất nhiều chuyện may mắn đúng không?” Triển Chiêu bỗng nhiên nâng cằm có chút cảm khái, “Chỉ là đại đa số người chỉ nhớ kĩ chuyện bất hạnh mà thôi.”

Lúc xe chạy qua một đại lý bán vé số, Triển Chiêu để ý thấy có đoàn người xếp hàng chờ lựa số ở bên trong.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu hình như có tâm sự, thì hỏi, “Làm sao vậy?”

“Chúng ta phải tìm ra Liêm Thiển Nghĩa.” Triển Chiêu đột nhiên nói, “Còn có cái đội công binh kia nữa … Quá không bình thường.”

“Chúng ta làm vài giả thuyết đi Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường vừa lái xe vừa phân tích vụ án, “Có một việc, tôi vẫn không rõ, nếu như mấy người bị hại kia có ký ức di truyền, biết chính mình có thể có được gia tài lớn … Vậy vì sao còn đi mua vé số?”

Triển Chiêu cũng gật đầu, “Đúng vậy, nếu như nói bọn họ chỉ là thử thời vận, vì sao trúng thưởng lại không đi đổi?”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Miêu Nhi … lời khai của Hứa gia Tam Hổ kia có thể có tính dẫn dắt không?”

Triển Chiêu sửng sốt, đột nhiên vỗ tay một cái, “Ai nha!”

“Hả?” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu kích động liền biết có tình huống.

“Tôi hiểu rồi!” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Chúng ta có khi đã bị lừa!”

“Bị lừa?” Bạch Ngọc Đường không rõ lắm, “Có ý gì?”

“Khi nghe thấy có một đội công binh nhỏ, điều đầu tiên cậu nghĩ đến là gì?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Đám người ban đầu giả làm tượng đất trong cổ mộ.”

“Là những người đó đã giết A Mao bọn họ?”

Bạch Ngọc Đường nghe đến đó, không nói, suy nghĩ một lúc lâu, “Đúng vậy Miêu Nhi, nếu như lời khai của Hứa gia Tam Hổ kia có chuyện, vậy đúng là đã bị sai đường nghiêm trọng. Ba người bọn họ trước đây vẫn giúp đội khảo cổ khiêng đất, rất có khả năng đã biết sự tồn tại của những người đó, Vì vậy, sau khi giết A Mao bọn họ, để bài trừ chính mình bị hiềm nghi nên đã giá họa cho những người đó, này đủ để hướng chúng ta đi sai đường.”

“May mắn có được vé trúng cả nghìn vạn lại không đi đổi mà trông cậy vào việc đào cổ mộ lấy đi gia tài lớn hơn, loại hành vi này không phù hợp.” Triển Chiêu cười nhạt một tiếng, “Hứa gia Tam Hổ nói sợ phiền đến thân nên giữ lại vé số mà không đi đổi, việc này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của bọn họ! Án tử này nhìn như bình thường, kì thực cất giấu những mánh lới khôn cùng.”

“Mặt khác, Liêm Đồng Lý cố sức như thế, không tiếc công quấy rầy đến cả cảnh sát… Chỉ để tìm được Liêm Thục Lễ để hỏi ra tung tích của Liêm Thiển Nghĩa, điều này tuyệt đối không hợp lý.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Toàn bộ án tử này, nhìn như hợp lý, nhưng kì thực có rất nhiều quan hệ nhân quả cực kì gượng ép, như là tất cả mọi người đang nói dối?”

Triển Chiêu khẽ nâng cằm dựa vào cửa sổ xe xuất thần, “Đúng vậy, đến tột cùng là vì cái gì?”

“Đúng rồi.” Triển Chiêu trầm mặc một chút, lại hỏi, “Cậu có quen ai bán trang phục cổ trang ở chợ đen không? Kiểu trang phục từ Minh triều gì đó, sang tay thì quá mạo hiểm, không thế nào công khai chạy ra ngoài mua chứ nhỉ?”

“Để tôi kêu Lư Phương tra xem.” Bạch Ngọc Đường vừa cầm điện thoại, nó bỗng nhiên đổ chuông, trên màn hình là một số lạ.

Bạch Ngọc Đường nhận cuộc gọi, “A lô?”

Từ đầu bên kia một giọng nói đã được biến âm cất lên có chút quỷ dị, “Xin hỏi có phải Bạch đội trưởng không?”

Bạch Ngọc Đường ấn mở loa ngoài, “Đúng vậy, anh là ai?”

“Tôi chỉ là một tiểu nhân vật tuân theo quy củ mà thôi.” Người nọ nói, đề tài đã được chuyển, “Nhưng là có vài người muốn phá vỡ quy tắc, muốn đẩy tôi với bạn tôi vào chỗ chết, bởi vậy tôi phải gọi điện đến vạch trần bọn họ, mong muốn có thể tự bảo vệ mình.”

“Có hứng thú đến SCI ngồi chút không?”

“No no, tôi sẽ không tự chui đầu vào lưới.” Người nọ thấp giọng cười cười.

“Vậy anh muốn cung cấp đầu mối gì?”

“Tôi chỉ muốn gợi ý một chút.” Người nọ ngưng cười, nghiêm túc nói, “Phải biết rằng, trên thế giới này, vận may đã tới thì không thể nào tránh được. Mà người Trung Quốc chúng ta lại có một câu ngạn ngữ gọi là phúc hề họa chi sở phục (*), bất ngờ có vận tốt đều không phải là ban ân, mà là ban chết, hãy hảo hảo cân nhắc rõ ràng.” Nói xong, hắn lễ phép chào một câu rồi cúp điện thoại.

(*) Phúc hề hoạ chi sở phục: trong cái phúc có mối họa đang rình rập.

Bạch Ngọc Đường nghe xong nhíu mày, ấn xuống nút vừa gửi cho Tương Bình để truy tìm tín hiệu, hỏi, “Tra ra người gọi ở nơi nào không?”

“Tra được đội trưởng, là một buồng điện thoại công cộng… ở gần cổ mộ đó.”

“Gần cổ mộ?” Triển Chiêu sửng sốt, lại nâng cằm suy nghĩ, “Vận may tới, thì sẽ không đỡ được, trong phúc sẽ có hoạ …”

Bạch Ngọc Đường quay đầu xe lại chạy về phía cổ mộ, chợt thấy Triển Chiêu cau mày, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, anh đã quá quen thuộc với mỗi một thần tình của Triển Chiêu, thần tình đó chứng tỏ con mèo này đã nghĩ ra cái gì đó, đang trong trạng thái xuất thần, nên cũng không quấy rối, để cho cậu ta một mình suy nghĩ.

Đột nhiên, Triển Chiêu ngẩng mặt lên, “Có thể do vé số gây nên không?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “A?”

“Đầu sỏ của mọi chuyện, chính là vì tấm vé kia vừa vặn trúng thưởng!” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Cậu nghĩ xem, số trên vé là ngẫu nhiên, cậu muốn chọn thế nào thì chọn, muốn xếp thế nào thì xếp, nếu như mua vé số không phải để được trúng thưởng, mà là có mục đích khác thì sao?”

Bạch Ngọc Đường lập tức có phản ứng, “Tỷ như muốn truyền tin?!”.

“Không sai.” Triển Chiêu suy nghĩ cẩn thận lại từ đầu, để có thể thuận lợi tiến hành suy đoán, anh lựa một tư thế ngồi thoải mái hơn, “Chúng ta giả thiết A Mao bọn họ mua vé số là để liên hệ với một ai đó, vậy một chuỗi chữ số này sẽ có một ý nghĩa đặc biệt, nhưng vừa vặn nó lại trúng thưởng thu hút sự chú ý của Hứa gia Tam Hổ, nhưng cuối cùng tấm vé đó vẫn không được đi đổi thưởng. Có lẽ A Mao bọn họ thấy mình trúng thưởng cũng định đi đổi, này cũng là nhân chi thường tình thôi, nhưng lại rước lấy hoạ sát sinh.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, gọi điện thoại cho Bạch Trì Tương Bình bọn họ, kêu bọn họ hảo hảo nghiên cứu tấm vé kia một chút, đặc biệt là dãy số trên đó, xem nó có cất giấu ý nghĩa nào đó không.

Mọi người vừa nghe đều nghĩ rất có thể có khả năng này, liền lập tức vây lại nghiên cứu tỉ mỉ.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu lái xe đến gần khu cổ mộ, chạy tới một con đường quốc lộ ở phía Bắc cách cổ mộ không xa, tìm thấy một buồng điện thoại công cộng, có lẽ điện thoại đã được gọi từ đó.

Bạch Ngọc Đường dừng xe lại, Triển Chiêu bước xuống, đi vào buồng điện thoại kiểm tra, Bạch Ngọc Đường gọi cho khoa giám định phái người xuống thu thập bằng chứng. Nhìn xung quanh thì thấy cách đó không xa có công nhân đang bảo trì đường, hai người liền đi qua hỏi xem vừa rồi có thấy ai vừa đi vào gọi điện thoại không.

Đại đa số mọi người đều nói không biết, chỉ có một lão đốc công trong đó nói vừa rồi có một chiếc xe đỗ lại, rồi một người đàn ông mặc áo jacket quần jeans chạy xuống gọi điện thoại, ông cứ tưởng người nọ bị hỏng xe giữa đường nên gọi điện cầu cứu, không nghĩ tới vừa nói chuyện xong liền lên xe chạy đi, có lẽ là không mang điện thoại bên người mà lại có việc gì đó cần gấp.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, lại hỏi lão đốc công —— là một người thế nào?

Đốc công ngửa mặt hồi tưởng cả nửa ngày, “Vóc dáng không cao lắm… những cái khác tôi không chú ý.”

“Vậy xe hắn thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Chú nhớ biển số không?”

“Nga, là một chiếc Honda màu trắng, biển số xe…”

Ông bác đang nhớ lại thì Triển Chiêu khẽ chọc chọc Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhìn anh, thì thấy Triển Chiêu đưa tay chỉ chỉ lên một cây đèn đường cách đó không xa —— trên đó có lắp một chiếc camera theo dõi.

“Đúng rồi, các cậu xem camera đi.” Đốc công nọ cũng nói, “Ở đây rất hay có tai nạn nên mới lắp camera đó.”

“Lắp được lâu chưa chú?” Triển Chiêu hỏi.

“À… Cũng lâu rồi đó, công trình của bọn tôi bắt đầu từ hai tháng trước, lúc tôi tới thì đã có rồi.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu cảm ơn lão đốc công, sau đó kêu Tương Bình kiểm tra tư liệu trong chiếc camera này.

Ngoại trừ tìm ra người vừa gọi điện kia, đây chính là con đường phải đi qua nếu muốn tới cổ mộ. Thôn làng nọ rất nhỏ, nếu đi qua thôn để vào cổ mộ, người ngoài tất nhiên sẽ làm người trong thôn nghi ngờ, nhưng thật nếu đi qua đây thì chính là thần không biết quỷ không hay.

Leo lên xe quay về SCI, Triển Chiêu bắt đầu nghiên cứu tiếp, “Vé số là bảy số nhỉ?”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “6 số đỏ 1 số xanh, tổng cộng là 7.”

“Cái gì có bảy số nhỉ?” Triển Chiêu lẩm bẩm, “Điện thoại cố định không tính mã vùng sẽ có bảy số.”

“Không thể nào.” Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại ra gọi thử, từ đầu bên kia truyền đến âm thanh —— số máy quí khách vừa gọi không có thật. Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai.

“Ừm… Mã bưu điện với mã ngân hàng đều là sáu số.” Triển Chiêu bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn, “Kỳ thực cũng không thể tính như vậy, này có thể là sáu số cũng có thể là năm số, một số 2 với một số 3, có thể là 23.”

(đoạn này các nàng mắt nhắm mắt mở đọc thôi, vì chúng ta không hiểu hình thức của vé số TQ >”< theo ta đoán thì dãy số trên vé là có 7 số chứ ko phải là 7 chữ số, VD như 1 2 3 4 56 78 910 cũng là có 7 số)

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu rất nghiêm túc nghiên cứu thì chỉ mỉm cười.

“Có thể là mã Morse không?” Triển Chiêu hào hứng, “Có lẽ là chữ cái, là tiếng Anh hay tiếng gì nhỉ? Có khi là chữ Hán cũng không chừng, hay là số thứ tự trong một quyển sách nào đó. Hay là tiếng địa phương nào đó? Tôi biết có một loại tiếng địa phương có cách phát âm y hệt đọc số … Có khi đúng là mật mã số đó.”

“Miêu Nhi.”

Bạch Ngọc Đường có chút bất lực cắt đứt dòng suy diễn của Triển Chiêu, đưa tay xoa xoa lỗ tai người nọ, “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, những người đó, tôi đang nói bọn A Mao ấy, dù sao cũng không phải thiên tài cũng không phải người hâm mộ Sherlock Holmes, bởi vậy đừng suy nghĩ theo hướng phức tạp quá, đơn giản thì tốt hơn.”

“Vậy cậu nghĩ sao?” Triển Chiêu nghiêm túc hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu tương đối giống người thường hơn!”

Bạch Ngọc Đường phiền muộn nhìn anh một cái, “Người thường?”

“Cậu nghĩ xem, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày ấy.”

“Lát nữa đi, hiện tại không rảnh a Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường nhếch nhếch khóe miệng, “Tôi phải tập trung lái xe.” Nói rồi, nhìn nhìn kính chiếu hậu một chút, ý bảo Triển Chiêu cũng nhìn xem.

Triển Chiêu ngẩng mặt nhìn thì phát hiện có một chiếc xe đang theo đuôi bọn họ —— là một chiếc Honda màu trắng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi