S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Mọi người muốn hỏi cụ thể, nhưng nhìn Triệu Tước xem ra cũng chẳng vội, ông bảo mọi người đi ngủ một giấc, sáng mai rồi nói tiếp.

Triển Chiêu bọn họ được an bài ở mấy căn phòng xa hoa trong xe lửa mà từ trước tới nay vẫn chưa từng được trải nghiệm.

Triển Chiêu mở cửa, bước vào trong, liếc mắt nhìn một vòng, hắn thấy bên trong có đầy đủ thiết bị, nào là bàn, TV, sô pha, máy vi tính các loại, đều vô cùng tiện lợi.

“Phòng đẹp nha!” Triển Chiêu mang sư tử con thả xuống thảm cùng gia đình mèo.

Mở cửa phòng toilet, phát hiện có chậu cát èo, Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Đúng là rất tiện.”

Hai người thay quần áo, vào toilet đánh răng.

“Cậu đoán xem, Triệu Tước có gắn mini camera trong phòng tụi mình không?” Triển Chiêu đột nhiên mở miệng hỏi, Bạch Ngọc Đường phun hết bọt kem trong miệng ra.

Triển Chiêu cười, bế Lỗ Ban đang nằm trên bồn rửa mặt lên, lấy lược chải cho nó.

Bạch Ngọc Đường bước ra, vào phòng ngủ. Phát hiện chiếc giường rất lớn, hơn nữa còn làm theo hình chữ “Công (工) ”, đúng là một thiết kế rất nhân tính hóa, có thể ngủ cùng nhau, cũng có thể ngủ xa nhau.

Hắn bước tới bên giường, trên đầu giường có một chiếc điều khiển, hắn cầm lên nhìn, trên đó có rất nhiều chế độ khác nhau.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất thú vị, nghiên cứu một chút, phát hiện ra mỗi một chế độ đều được đặt tên rất thú vị — Orient Express, EuroStar, Tibet… Đều là tên của những con tàu trứ danh.

Triển Chiêu rửa mặt xong, gia đình mèo đã đến giờ về ổ, hắn đột nhiên nghe thấy thanh âm xe lửa chạy.

Ngẩng đầu, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ là những dãy núi tuyết trắng, dù rằng trong đêm nhưng vẫn nhìn thấy rõ ràng, tùng bách cao vút san sát nhau, đặc biệt là tuyết rơi rất nhiều, bất giác làm người ta cảm thấy lạnh lẽo. Loại núi rừng bao la này, còn mang theo một cảm giác nặng trĩu, cộng thêm bầu trời sạch sẽ, Triển Chiêu nghĩ không ra đây là đâu. Huống hồ chi hắn cũng rất rõ ràng, chiếc xe lửa này không hề chạy.

Bạch Ngọc Đường nằm trên giường, dựa vào gối đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, xoay xoay chiếc điều khiển trong tay, “Thú vị ghê.”

Triển Chiêu đóng cửa lại, cảm giác xe đang chạy càng thêm rõ ràng.

“Cậu cho xe chạy đi đâu vậy?”

“Zagreb tới Sarajevo.” Bạch Ngọc Đường mỉm cười, “Lúc này ở đó đang là mùa đông, hẳn là hợp với thẩm mỹ của cậu nhỉ?”

Triển Chiêu cười, chạy tới, chui vào chăn, cảm nhận được một loại thư thái, mềm mại còn ấm áp.

Đột nhiên, một đám mèo to nhỏ cùng nhảy lên giường, dựa vào thành giường liếm lông.

Triển Chiêu nhìn một lát, nhịn không được cười, vươn tay sờ sư tử con đang liếm móng vuốt ở giữa đám mèo, “Hành động rất nghệ thuật!”

Bạch Ngọc Đường bật đèn ngủ trên đầu giường, cùng Triển Chiêu gối đầu, nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, một lúc sau, chìm vào giấc ngủ.



Trưa hôm sau, Triển Chiêu bị những tiếng kêu “Meo meo meo” đánh thức, hắn đột nhiên ý thức được, đã lâu rồi không được nghỉ ngơi.

“Oáp ~” Triển Chiêu ngáp một cái, ngồi dậy vươn vai, nhìn người bên cạnh.

Bạch Ngọc Đường đã sớm tỉnh lại, đang dựa trên thành giường xem máy vi tính.

“Sớm.”

Triển Chiêu tiến tới, chào một tiếng, hôn lên khóe miệng Bạch Ngọc Đường.

“Sớm.” Bạch Ngọc Đường ôn nhu đáp lại, mỗi ngày đều có tiết mục này, cho dù bây giờ đã là buổi trưa.

Nhưng mà, đột nhiên có một thanh âm truyền tới, “Sớm, ta cũng muốn hôn!”

Triển Chiêu sửng sốt, thanh âm của Triệu Tước phát ra từ đâu vậy?

“Gắn camera thật sao?!” Triển Chiêu gấp đến độ nói lung tung, Bạch Ngọc Đường cười bất đắc dĩ, vươn tay chọt chọt vai hắn, chỉ vào màn hình.

Triển Chiêu nhìn vào.

Thì ra Triệu Tước và Bạch Ngọc Đường đang gọi video, đồng thời gửi sang một ít văn kiện.

Triển Chiêu bĩu môi, dọa hắn cả thân đổ mồ hôi.

Triển Chiêu xuống giường thay quần áo, Bạch Ngọc Đường tiếp tục nhận văn kiện.

“Hôm nay chúng ta đi đâu?” Triển Chiêu cầm bàn chải đánh răng, từ toilet bước ra hỏi, thuận tiện bế con mèo con trên vai Tiểu Bạch lên lưng Lỗ Ban.

“Hôm nay là tự do hoạt động.” Triệu Tước giúp Bạch Ngọc Đường trả lời.

“Tự do hoạt động?” Triển Chiêu bất mãn, “Vậy chú gọi chúng tôi tới thành phố T gấp như vậy để làm gì? Tôi còn tưởng có chuyện gì quan trọng lắm, còn sắp không kịp nữa chứ.”

“Chỉ là ta không đợi được thôi.”

Đang lúc nói chuyện, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa. Triển Chiêu chạy ra mở, chỉ thấy Triệu Tước đang ở ngoài, tay cầm điện thoại, đang gọi video với bọn họ.

“Chẳng phải chú ghét mấy thứ khoa học kỹ thật à? Từ bao giờ đã sử dụng thành thạo như vậy?” Triển Chiêu nói, bỗng nhiên vươn tay hung hăng bóp mặt Triệu Tước, “Để tôi xem coi chú có phải đồ giả không!”

“A!” Triệu Tước để Triển Chiêu tùy ý nắn bóp, chờ Triển Chiêu buông tay ra chạy vào toilet trốn, mặt của Triệu Tước đã đỏ hết lên.

“Có ngon thì bước ra đây!” Triệu Tước đập cửa toilet, thẹn quá hóa giận.

Triển Chiêu mỹ mãn tiếp tục đánh răng.

Triệu Tước cầm gối đầu, ném về phía Bạch Ngọc Đường vừa mới xuống giường.

Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, né được.

Triệu Tước lại cầm cái gối khác, ném…

“Liên quan gì tới tôi chứ?” Bạch Ngọc Đường không hiểu được.

“Cậu có trách nhiệm!” Triệu Tước ném đi, lúc bay rồi đột nhiên cảm thấy sao còn chưa rớt? Sau đó còn nghe tiếng mèo kêu nữa.

Bạch Ngọc Đường lúc này không có trốn, vươn tay tiếp được cái gối, Lỗ Ban sợ tới mức lùi vào trong ổ, lông xù đuôi cong lên, tự bảo vệ mình.

Triệu Tước vuốt lông mèo, tâm tình xem ra không được tốt, “Ta ra phòng ăn chờ hai đứa, ăn xong, ta dẫn mấy đứa đi tham quan.” Nói xong, ra ngoài đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng lại, Triển Chiêu liền thò đầu ra, “Đi rồi?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, mặc áo khoác vào.

“Tôi nghe nói mấy tòa giáo đường cũ ở đây được xây theo kiến trúc của Nga, tôi chưa được tới nữa, tranh và thánh giá của chính phái có phải rất khác Cơ Đốc giáo không?” Tâm tình của Triển Chiêu rất tốt.

Bạch Ngọc Đường nhún vai, ý bảo mình cũng không biết, Triển Chiêu mở cửa ra, “Lát nữa chúng ta tới khe núi…”

Hắn còn chưa dứt lời, trước mặt đột nhiên có cái gì đó xẹt qua.

Triển Chiêu sửng sốt, Bạch Ngọc Đường lập tức kéo hắn vào phòng, chắn trước mặt. Sau đó đột nhiên có dòng nước bắn vào mặt mình.

Chỉ thấy Triệu Tước cầm cây súng nước thật lớn, nói, “Con mèo chết chắc!”

Nhưng động tác của Bạch Ngọc Đường quá nhanh, vì thế Triển Chiêu tránh được một kiếp, để Bạch Ngọc Đường hứng hết.

Triển Chiêu thò mặt ra trước nhìn Bạch Ngọc Đường, phát hiện tóc với mặt của con chuột đều ướt hết, biến thành chuột lột!

Bạch Ngọc Đường vươn tay lau mặt, thần tình phức tạp.

Triệu Tước xấu hổ rút rút khóe miệng, một lúc lâu, há miệng, “Tại cậu có trách nhiệm… Phốc!”

Lời vừa ra khỏi miệng, Triển Chiêu đã cầm cái gối hình con mèo lên, đập vào mặt Triệu Tước.

Sau vài giây trầm mặc, những người khác vừa mới rời giường liền nghe thấy một thanh âm chấn động, “Con mèo chết, bây xong đời rồi con!”

Vì vậy, chờ Bạch Ngọc Đường bọn họ bước ra khỏi phòng, trên hành lang không được rộng lắm, Triệu Tước và Triển Chiêu, một người cầm súng nước, một người cầm gối, để Bạch Ngọc Đường xen giữa, đánh nhau. Bạch Ngọc Đường bị súng nước bắn ướt từ đầu tới chân, còn bị Triển Chiêu cầm gối đánh vài cái.

SCI mọi người đều chết lặng, nhìn Bạch Ngọc Đường cúi đầu, vùng lông mày nhíu chặt, nhắm mắt tựa hồ đang nhẫn nại… nhẫn nại…

Rốt cuộc, hắn rống lên, “Đủ rồi! Buông vũ khí xuống, ra phòng ăn ngay lập tức!”



Triệu Tước và Triển Chiêu mếu máo, cuối cùng cũng ngoan ngoãn bỏ vũ khí xuống, ra phòng ăn ăn sáng, Bạch Ngọc Đường nhìn trời, trở về phòng tắm rửa thay quần áo.

Chờ hắn trở ra, mọi người đã ngồi xuống bàn ăn sáng, Bạch Trì cầm tấm bản đồ, mở ra, dựa theo thói quen bình thường ghi nhớ địa hình, cảm khái nói, “Bố cục đường phố ở đây phức tạp ghê nha.”

Bạch Ngọc Đường ngồi xuống bên cạnh Triển Chiêu, Triển Chiêu đưa cho hắn một miếng sandwich. Nhờ có biểu hiện “anh dũng” của Bạch Ngọc Đường mà hắn mới có thể chiếm được thế thượng phong trong cuộc chiến với Triệu Tước. Bởi vậy Triển Chiêu đã sớm tự mình chuẩn bị sandwich theo khẩu vị của Bạch Ngọc Đường, đãi hắn.

Bạch Ngọc Đường cắn một miếng… Chợt nghe “Cong” một tiếng, cũng may là răng hắn chắc, không thôi là đi luôn hàng tiền đạo rồi.

Mọi người đang trò chuyện cũng xoay mặt nhìn hắn, tâm nói, Bạch Ngọc Đường cắn cái gì mà tiếng vang quá vậy?

Bạch Ngọc Đường lấy miếng sandwich ra, lật lớp bánh lên, rút ra con dao nhỏ, bội phục nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu há to miệng kinh ngạc nhìn chằm chằm — Lúc nãy quét sốt mayonnaise, quên lấy ra!

Bạch Ngọc Đường nhu mi tâm, cũng may là chưa có gãy răng, không thôi đường đường là Bạch đội trưởng của SCI, tự nhiên mất hai cái răng cửa thì còn mặt mũi gì nữa. Triển Chiêu ngượng ngừng cầm miếng sandwich lật tới lật lui kiểm tra, sau đó nâng lên đưa tới trước mặt Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường ăn xong, nghiêm túc nói với Triển Chiêu, “Miêu nhi, cái sốt màu vàng lúc nãy không phải Mayonnaise.”

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, chỉ thấy Triệu Tước ngồi đối diện khúc khích cười, từ bên dưới cầm lên chai sốt Mayonnaise.

Triển Chiêu hơi sửng sốt, vậy lúc nãy hắn quét cái gì? Vươn tay cầm cái bình kia — Mù tạt!

Triển Chiêu kinh hãi xoay mặt, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường ưu nhã cầm ly nước lên uống, đây là ly thứ ba rồi.

Bạch Trì nhỏ giọng nói với Triệu Trinh, “Sáng nay hình như ảnh cũng làm vật hy sinh đó.”

Triệu Trinh dùng một tay, biến ra một quả trứng sống được bọc trong da mỏng, đút cho Lisbon. Triệu Hổ bên cạnh vụng về lột trứng, sau đó bỏ vào miệng ăn như chó tạp.

Mã Hán bên cạnh đang ăn trứng chần nước sôi cũng mặc niệm thay cho trái trứng kia.

Công Tôn dùng dao chọt trái trứng chần, làm lòng đỏ vỡ ra văng tung tóe, hỏi Triệu Tước, “Khe núi lần trước chú nói, thực sự tồn tại?”

“A!” Triệu Tước vỗ tay một cái, chỉ Công Tôn, “Rất biết thưởng thức! Có muốn đi xem không?”

Công Tôn gật đầu.

“Nhưng mà ta lại muốn dẫn con mèo đi xem nhà thờ, hay ta cho cậu địa chỉ, cậu tự mình đi?” Triệu Tước vươn tay, đưa cho Công Tôn một màn hình điện tử.

“Đây là cái gì?” Công Tôn thấy nó có chút giống Ipad, nhưng mà kích cỡ cũng chỉ to khoảng một bàn tay, màn hình cũng là dạng cảm ứng.

“Công cụ mới.” Tương Bình giải thích, “Bản đồ điện tử của thành phố T.”

Triệu Tước nhờ một cô giúp việc, lấy ra thêm vài cái máy, phát ọi người, mặt khác còn đưa ỗi người một cái vòng bít kiểu đinh tán đặc biệt, “Đây là hệ thống định vị, mọi người có thể dùng bản đồ điện tử trong tay để tìm đồng nghiệp của mình, còn có thể tìm được mọi ngõ ngách trong thành phố T.”

Bạch Ngọc Đường cầm lấy, nhìn một lát… Lần này Triệu Tước rất chịu xài tiền, điều này có phải chứng minh cho việc, hành động lần này rất nguy hiểm?

“Đừng hiểu lầm.” Triệu Tước nhìn Bạch Ngọc Đường, khoát tay, tựa hồ đoán được tâm tư của hắn, “Đây là sản phẩm mới chuẩn bị ra mắt của công ty anh cậu, tôi chỉ lấy ra thử nghiệm thôi.”

Đại Đinh và Tiểu Đinh gật đầu, “Ý tưởng của Tưởng Bình đó.”

Tất cả híp mắt quay sang nhìn hắn, thảo nào gần đây lại đổi xe, phỏng chừng buôn bán lời không ít.

Chiếc máy này rõ ràng rất tiện cho việc du lịch, hệ thống GPS hoàn chỉnh, nếu như không gặp trở ngại gì, hẳn là sẽ bán rất được.

Sau khi Công Tôn tìm được vị trí của khe núi, trên màn hình hiện rõ địa điểm và đường đi tới đó, bọn họ có thể đi phương tiện công cộng hoặc tự lái xe. Mặt khác, trên đó còn có thêm vài tấm hình chụp khe núi kia…

Tiện tai xoát màn hình, Công Tôn nghĩ phong cảnh ở đó thật đẹp, Bạch Trì có mang theo camera, thế là Triệu Trinh bọn họ cũng đi, quyết định tới đó chụp ảnh.

Triển Chiêu có chút dao động, nói, “Hay là tới khe núi đi? Nhà thờ để bữa nào…”

“Không được.”

Không ngờ Triệu Tước lại kiên quyết phản đối, giống như có định kiến với Triển Chiêu, Triệu Tước xuất ra khí thế không cho phản kháng, trừng mắt nhìn, “Đi nhà thờ!”

“Không muốn đi.” Triển Chiêu nghi ngờ, có phải Triệu Tước đã lên kế hoạch gì rồi không, “Tới đó làm gì?”

“Còn hỏi nữa.” Triệu Tước mỉm cười, “Tới nhà thờ đương nhiên là để rửa sạch tội nghiệt rồi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt.

Triệu Tước cầm miếng bánh mì đã quét mứt, lơ đãng hỏi Mã Hán, “Cậu cũng đi chứ?”

Mã Hán kinh ngạc, tựa hồ có chút không hiểu.

Triệu Hổ nghĩ Triệu Tước ám chỉ Mã Hán tội nghiệt rất nặng, khó chịu, “Chú có ý gì?”

Triển Chiêu vươn tay vỗ vai hắn, “Chú ta không có ác ý đâu.”

Bạch Ngọc Đường với Triệu Tước đều sửng sốt, Triệu Tước nhấm nháp, hai bên khóe miệng cong lên, “Con mèo thông minh…”

Mới nói được vài chữ, Triển Chiêu đã đổi lời, vươn tay chỉ Triệu Tước, nói với Triệu Hổ, “Nhưng mà cách ăn nói quá khinh rẻ.” Nói xong, đưa dĩa rau cho Mã Hán, “Tiểu Mã ca, đánh chú ta đi!”

Một lát sau, Triển Chiêu và Triệu Tước lại tiếp tục chiến tranh, chỉ là lần này đổi địa điểm thành bàn ăn, vũ khí là sốt cà chua với sốt Mayonnaise.

Bạch Ngọc Đường thức thời, cầm miếng sandwich chạy đi trốn, hắn không muốn tắm lại lần nữa đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi