S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang đứng trước tấm kính một chiều. Họ muốn quan sát kĩ càng tên cảnh viên đang ngồi trong phòng thẩm vấn kia trước một chút.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Trông hắn có giống như là bị thôi miên hay không?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Không, có chút vấn đề thần kinh, chứ không phải bị thôi miên.”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Nói cách khác hắn phạm tội là tự phát?”

Triển Chiêu gật đầu, “Ừm, là tự phát,……….. phản nghịch.”

Bạch Ngọc Đường bất lực nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu xoa xoa cằm, “Tiểu tử này thoạt nhìn có chút tự phụ, cứ nghĩ là mình thông minh, nói không chừng có thể lừa hắn một chút.”

Lúc này, cửa phòng thẩm vấn người đến vây chật xung quanh, ai nấy đều tò mò – Ai thế, tên nào cài bom thiếu chút nữa đã nổ chết Bao cục vậy? Đây là trả thù tư hay là bất mãn chế độ, không được nghỉ phép a? Chẳng lẽ trả thù vì bị Bao cục phạt đi cọ toilet?

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, rõ ràng cảnh cục bị nổ cho sứt một góc nhà mà người trong cục còn vây xem rõ là sung sướng, này xếp vào loại tình huống gì đây.

Lúc này, Tương Bình mở cửa phòng giám sát tiến vào, giao thêm một phần tư liệu cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, nói, “Đây là thông tin về y.”

Bạch Ngọc Đường cầm lấy xem, cảnh viên kia họ Vương, tên đầy đủ là Vương Nghệ, vốn dĩ là người bên đội hình cảnh nhưng sau đó bị thương nên chủ động chuyển sang làm văn thư, chuyên điều động sắp xếp vật chứng. Khẩu súng là do hắn đánh ngất một đồng sự rồi đoạt lấy, còn bom là tại thời điểm xử lý vật chứng hắn lặng lẽ giấu đi. Đúng ra, tổ rà soát bom mìn đã muốn tháo rời khối bom kia nhưng đây là loại bom kiểu mới, uy lực không tính là quá lớn, mà tách ra lại khá rắc rối, cho nên phải đợi đến khi vô hiệu hóa xong toàn bộ………….Bởi vậy mới có thời cơ để hắn trộm đi một quả, phục vụ cho kế hoạch lần này.

Triển Chiêu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó cười lên rõ xấu xa.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cười đến mặt hóa thành mèo là đủ biết, phỏng chừng cậu đã nghĩ xong phương pháp đối phó với tên tội phạm xấu số kia rồi, “Miêu nhi, cậu muốn lừa hắn như thế nào?”

Triển Chiêu ngoắc ngoắc tay với Bạch Ngọc Đường, anh nghiêng đầu qua, Triển Chiêu ghé vào tai anh nói một cách thật chi tiết.

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn Triển Chiêu, “Được không?”

Triển Chiêu làm dấu hiệu chữ V– Đương nhiên!

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, lấy di động ra gọi cho phòng điều khiển, nói hai câu, sau đó hướng Triển Chiêu gật đầu.

Triển Chiêu đẩy cửa ra, đi vào phòng thẩm vấn.

Cảnh viên kia bị khóa ở trên ghế, lúc Triển Chiêu đi vào, ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn cậu gắt gao, vẻ mặt rất khó diễn tả.

Thấy Triển Chiêu đã bước tới đối diện hắn, Vương Nghệ vẻ mặt sùng bái, “Anh như thế nào biết được kế hoạch của tôi?”

Triển Chiêu ngồi xuống, không trả lời, “Là tôi tới hỏi cậu chứ không phải cậu được phép hỏi tôi, tiết kiệm thời gian đi.” Nói xong giơ tay……….

“Tách” một tiếng, Triển Chiêu hướng hắn bật ngón tay.

Người nọ hơi sửng sốt, đồng thời bỗng nhiên cảm thấy xung quanh tối mù. Đại khái chừng hai ba giây sau, trời đất lại sáng lên.

Người nọ nhíu mày cố thích ứng với sự biến hóa của ánh sáng trước mắt, đồng thời ngước lên nhìn Triển Chiêu đang ở trước mặt. Triển Chiêu lại ‘tách’ thêm một búng nữa, sau đó thấy giấy bút trên bàn tán loạn khắp nơi thì mỹ mãn đứng lên.

“Chờ một chút.” Người nọ hô lên.

Triển Chiêu đi tới cửa, nghe thấy thì quay đầu lại nhìn y, ý hỏi – Để làm gì?

“Anh làm vậy thế nào?” Người nọ có chút mờ mịt.

Triển Chiêu ngẩn người, sau đó dường như là hiểu được cảm thụ của y, liền cười, “Cám ơn sự phối hợp của cậu.”

Nói xong, mở cửa đi ra ngoài.

“Anh thôi miên tôi?” Người nọ giương miệng lên hỏi Triển Chiêu, “Tôi đã nói với anh những gì?”

Triển Chiêu dường như thấy có chút phiền, “Thứ gì cần nói cậu cũng đã nói hết, lát nữa sẽ có cảnh viên chính thức đem cậu tống giam, dù sao cậu cũng đã từng làm cảnh sát, sau đó thế nào hẳn là rõ ràng hơn tôi, không cần phải nhắc lại nữa chứ.”

“Từ từ!” Vương Nghệ dường như có chút sốt ruột, “Cứ như vậy là xong sao?”

Triển Chiêu gật đầu, gần như đã hết cả kiên nhẫn, “Đúng vậy.” Nói xong mở cửa muốn đi ra.

“Chờ một chút.”

Triển Chiêu dở khóc dở cười quay đầu lại, “Cậu đúng là rắc rối không bình thường a.”

“Tôi còn có chuyện chưa nói!” Vương Nghệ nói.

Triển Chiêu nhìn hắn, ‘Không, cậu đều đã khai hết rồi.” Nói xong, mở ra tư liệu abc, vừa nhìn vừa nói,”Cậu như thế nào có liên hệ với Tạ Thiên Thành, như thế nào trộm được bom, như thế nào gài được nó, như thế nào tháo kíp nổ đều đã khai hết, chừng này cũng đủ để phán cậu hai ba mươi năm rồi. Hơn nữa, cậu còn tập kích một sĩ quan cảnh sát, dù sao, nửa đời sau này cứ biết là sẽ được ngây ngốc trong trại giam đi.”

“Còn có hai người nữa!” Vương Nghệ vội vàng mở miệng, “Còn có hai kẻ nữa cũng là tay sai của Tạ thiên Thành! Cũng giống như tôi, nhận chỉ lệnh liền hành động.”

Triển Chiêu nhìn nhìn hắn, lắc đầu nói, “Cậu không biết hai người đó là ai, tôi vừa hỏi rồi.”

“Đúng vậy…….”

Vương Nghệ thấy Triển Chiêu trở mình xem thường hắn, lại có ý muốn rời đi, hắn liền vội vàng giữ lại, “Tôi không biết cụ thể nhưng tôi biết cách tra ra được bọn hắn.”

Triển Chiêu rốt cuộc đánh mất ý niệm rời khỏi trong đầu, dựa vào cửa nhìn Vương Nghệ, “Cậu nghĩ muốn hợp tác với chúng tôi?”

“Tôi muốn trao đổi điều kiện với anh!” Vương Nghệ nói.

Triển Chiêu nhún vai, “Nếu cậu muốn giảm hình phạt…………có thể có điểm khó khăn.”

“Không phải là chuyện giảm hình phạt.” Vương Nghệ nghiên túc nói, “Tôi muốn anh thôi miên tôi thêm một lần!”

Triển Chiêu tưởng bản thân mình nghe không rõ, “Sao?”

“Làm cho tôi biết chính mình bị thôi miên, cũng chỉ cho tôi hiểu được cả quá trình!” Vương Nghệ dường như rất cố chấp.

Triển Chiêu nhìn hắn trong chốc lát, sau đó trở lại cạnh bàn, đem tư liệu đặt xuống, chính mình cũng tựa trên bàn, “Tôi muốn xem manh mối của cậu, có giá trị hay không đã.”

Vương Nghệ nói, “Chắc chắn có thể giúp anh bắt được hai người bọn họ.”

“Nói nghe một chút.” Triển Chiêu chống cằm.

“Vậy anh đáp ứng rồi?” Vương Nghệ hỏi, “Đem toàn bộ quá trình vừa rồi lặp lại cho tôi xem?”

Triển Chiêu gật gật đầu.

“Anh thề!” Vương Nghệ nói, ‘Tôi nói xong, anh sẽ làm lại một lần nữa cho tôi xem!”

Triển Chiêu bất đắc dĩ gật đầu, vươn ba ngón tay lên trời, “Rồi, tôi thề.”

Vương Nghệ thở dài, nói, “Tạ Thiên Thành là kẻ tâm địa hẹp hòi, hắn tuy cho chúng tôi cùng hành động nhưng không hề cho chúng tôi nhận thức lẫn nhau. Y cũng là kẻ rất đa nghi, cùng lúc hợp tác với nhiều người, là bởi với từng người hắn có một yêu cầu khác nhau với cả hắn nắm được nhược điểm của chúng tôi nữa.”

Triển Chiêu hơi hơi nhíu mày, “Nhược điểm………”

“Tôi cố ý bị thương chính là muốn được cảnh cục điều tới vị trí công tác có thể tiếp xúc với phòng vật chứng cùng phòng tư liệu, như vậy tôi có thể trực tiếp xem được những hồ sơ cơ mật, cả một ít tư liệu còn sót lại về thuật thôi miên của Triệu Tước năm đó và những vụ án có anh tham gia.” Vương Nghệ nói, “Năm đó, thời điểm Tạ Thiên Thành liên lạc với tôi, hắn cho tôi xem trước những bằng chứng mà hắn nắm giữ có thể buộc tội tôi, gửi qua hòm thư riêng…….Nội dung lời nhắn đã được mã hóa, bên ngoài xem qua chỉ là những tờ quảng cáo sản phẩm đơn thuần. Tuy rằng tôi không biết hắn sau đó còn liên lạc với những ai nhưng phỏng chừng sẽ sử dụng cùng một cách thức như vậy, cho nên, nếu trong đội các anh có cao thủ máy tính có thể tìm rồi giải mã những mẩu tin rác đó, nói không chừng có thể tìm ra hai người kia. Tạ Thiên Thành mã hóa tin tức theo những số hiệu rất đặc biệt…………”

Ở bên ngoài theo dõi, Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại, đem đầu mối về những tin rác mà Vương Nghệ vừa nêu cùng với cách thức mã hóa chúng nói cho Tương Bình.

Tương Bình nói cái này dễ làm, vì vậy cũng đã bắt đầu tra tìm, rất nhanh…….

“Tìm được rồi, đội trưởng!” Tương Bình mở cửa chạy vào, giao cho Bạch Ngọc Đường hai trang tư liệu, “Trước Vương Nghệ quả thực ngay cả Vương Duyệt lẫn Lí Duệ, tất cả đều nhận được loại tin này, ngoài ra, còn hai cái nữa. Nội dung lời nhắn đã được giải mã, theo đó tra ngược từ hòm thư về lại địa chỉ IP, thân phận cũng đã xác định xong.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hai tờ giấy trên tay, thông tin cá nhân, chức vụ cùng với địa chỉ hai kẻ còn lại đều đầy đủ hết.

Bạch Ngọc Đường thản nhiên cười cười, gật đầu, “Xem ra, đã tìm được quân cờ thứ tư và thứ năm rồi, Miêu nhi đã chiến thắng hoàn mỹ.”

“Đúng vậy, thần tốc.” Tương Bình gật đầu, ôm cánh tay quay sang nhìn Triển Chiêu cùng Vương Nghệ trong phòng thẩm vấn, có chút buồn bực, “Em còn nghĩ Vương Nghệ sẽ rất cứng đầu, sao lại phối hợp như thế?”

Bạch Ngọc Đường cũng hiểu cái cảm nhận hiện giờ của Tương Bình, cười cười, vươn tay nhẹ nhàng gõ gõ vào tấm thủy tinh một chiều.

Triển Chiêu nghe được âm thanh, đứng lên.

Vương Nghệ thấy Triển Chiêu sắp đi ra, khó hiểu, “Này, giao dịch giữa chúng ta………”

“Nga, thiểu chút nữa đã quên.” Triển Chiêu bước trở lại, nói, “Quá trình tôi thôi miên cậu chính là như vậy.”

Nói xong, Triển Chiêu đem tư liệu đặt lại trên bàn, sau đó bật ngón tay, hướng lên phía tấm vách thủy tinh một chiều nói, “Tiểu Bạch, tắt đèn.”

Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại, gọi cho phòng điều khiển, nhờ họ làm giống như vừa nãy, đem công tắc nguồn của phòng thẩm vấn ngắt đi, sau đó hai giây lại bật lên.

Nhân viên phòng điều khiển trong lòng thì ca thán, SCI này là muốn lăn qua lăn lại họ cho vui sao? nhưng tay chân thì vẫn phối hợp nhịp nhàng.

Trong khoảng hai giây tối om tối mò, Triển Chiêu đã nhanh tay thừa dịp tối lửa tắt đèn mà bày loạn đống tư liệu abc nào đó trên bàn.

Đèn sáng, Vương Nghệ lại nhìn thấy Triển Chiêu, Triển Chiêu vươn tay ở trước mặt hắn bật ‘tách’ thêm cái nữa, “Ừm, chấm dứt.”

Vương Nghệ sửng sốt cả nửa ngày, sau đó hai mắt mở to, “Anh gạt tôi?!”

Triển Chiêu nhún vai, “Cậu có thể ở trước bồi thẩm đoàn tố cáo tôi.”

“Triển Chiêu!” Vương Nghệ rống lên với Triển Chiêu đã sớm đi đến cửa, “Anh không muốn biết tôi như thế nào phạm tội, như thế nào cùng Tạ Thiên Thành liên hệ, như thế nào……..” Triển Chiêu thong thả, “Đáng tiếc, mấy chuyện này tôi không có hứng thú, những gì tôi cảm thấy muốn biết thì cậu đã nói rồi.”

Nói xong, Triển Chiêu đối hắn khoát tay, “Cảm ơn đã hợp tác.” Kế đó liền bước ra bên ngoài, đóng cửa.

Tương Bình vỗ tay, “Oa, tiến sĩ Triển, biện pháp quá tuyệt! Thực sự là một trong những lần thẩm án kinh điển nha.”

Triển Chiêu tủm tỉm cười.

Bạch Ngọc Đường xoa xoa đầu cậu, ra ý khích lệ con mèo.

Triển Chiêu tiếp nhận hai trang tư liệu kia vừa coi vừa khẽ nhíu mày, vuốt cằm, “Di? Mấy người này nhìn rất quen mắt a.”

“Em cũng thấy hình như đã từng gặp qua ở đâu đó rồi.” Tương Bình đi theo gật đầu.

Mọi người về tới SCI.

Tương Bình mang quá trình thẩm vấn trước đó của Triển Chiêu kể lại một cách vô cùng sinh động cho những người khác nghe. Còn Bạch Trì thì đang cầm hai trang tư liệu mới nãy đọc qua, “Di? Hai người này đều là những người mê nhạc của Thường Ngôn nha!”

“Lại là người mê nhạc của Thường Ngôn ư?” Triển Chiêu có chút khó hiểu, “Tạ Thiên Thành này sao lại toàn dùng những người yêu thích nhạc của Thương Ngôn không vậy?”

Bạch Ngọc Đường chuẩn bị kêu đội đi bắt người, nhưng nhìn trái nhìn phải, có chút thắc mắc, “Triệu Hổ và Mã Hán đâu rồi?”

“A, vừa bị Triệu Tước mang đi rồi.” Bạch Trì vừa mới trả lời, Triển Chiêu đã chen vào, “Triệu Tước dẫn bọn họ đi làm gì chứ?”

Bạch Trì lắc lắc đầu, tỏ vẻ cậu cũng không rõ lắm.

Chính lúc này, điện thoại của Bạch Ngọc Đường reo lên.

Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại ra, trên màn hình báo tên Triệu Hổ, liền tiếp máy.

Một lát sau, Bạch Ngọc Đường cầm điện thoại nhìn nhìn Triển Chiêu, sau đó cúi đầu, “Khụ khụ.”

Triển Chiêu híp mắt nhìn anh, “Gì chứ?”

“Ách……….” Bạch Ngọc Đường gấp điện thoại, biểu tình có chút e ngại.

“Nói nha.” Triển Chiêu tiến sát tới bên anh, “Xảy ra chuyện gì?”

“Ách……..Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn thời gian, “Nên tới bệnh viên thăm mẹ thôi, với cả cậu cũng phải thay băng rồi.”

Triển Chiêu chớp chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu, “Thay băng cái gì a, đi bắt hai quân cờ kia trước.”

“Đã bắt được rồi.” Bạch Ngọc Đường nói những lời này thanh âm nhỏ đến mức mọi người gần như là không nghe ra được cái gì cả.

Triển Chiêu ngoáy ngoáy lỗ tai, “Cái gì?”

“Khụ khụ, người đã bắt được rồi.” Bạch Ngọc Đường đỡ lấy Triển Chiêu, “Đi thôi, đi bệnh viện thay băng, sau đó, có đói bụng không a? Nên ăn cơm.”

“Từ từ!” Triển Chiêu túm con chuột đang có ý định lừa lừa cậu, híp mắt nhìn anh, “Khi nào quơ được? Là ai bắt?”

Bạch Ngọc Đường gãi đầu gãi tai, nói, “Ách, Triệu Hổ cùng Mã Hán đi bắt, vừa mới đây thôi.”

Triển Chiêu sửng sốt.

Một bên, Bạch Trì còn chưa rõ ‘tình hình’ bồi thêm, “Hai người bọn họ không phải đi cùng Triệu Tước ra ngoài làm việc sao……….A? Chẳng lẽ Triệu Tước đã sớm biết được những kẻ đó là ai………Uumm.”

Bạch Trì còn chưa dứt lời, Triệu Trinh đã vội chạy tới che lại cái miệng láu táu kia, nháy nháy – Tiểu Bạch Trì a, không thấy ‘Miêu nhi’ của anh em đã muốn dựng thẳng cả lông cả đuôi lên rồi hay sao, bớt diễn giải đi.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Lạc Thiên nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Họ bắt được một hay là cả hai?”

Bạch Ngọc Đường cũng thấp giọng đáp, “Bắt được hết. Triệu Hổ nói, Triệu Tước mang theo hai người bọn họ đi kiếm, chạm mặt hai người kia đang bỏ chạy. Cậu ta cùng với Mã Hán mỗi người tóm được một tên. Lục soát nhà thì tìm được rất nhiều bao con nhộng vô xỉ, còn có một ít những vật chứng liên quan khác. Triệu Hổ báo danh tính của hai người này, tôi đối chiếu với những gì chúng ta thông qua Vương Nghệ tra được thì hoàn toàn trùng khớp.” Bạch Ngọc Đường quơ quơ hai trang giấy trong tay.

Mọi người mắt đều nháy a nháy, tụ về một hướng, nhìn Triển Chiêu……….

Lúc này, Triển Chiêu đang tựa vào bên tường, đầu cọ a cọ a cọ với gạch…….

Bạch Ngọc Đường đi qua, gỡ cái người đang dính trên tường kia ra, “Quên đi, gần như là tra được cùng lúc mà, chỉ là y nhanh tay nhanh chân hơn thôi.”

Triển Chiêu oán niệm nhìn Bạch Ngọc Đường, liếc xéo một cái, ý bảo – Lời này mà cậu cũng nói ra được cơ à.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đánh phải ôm cái con mèo vẫn đòi dính chặt vào tường lôi tới bệnh viện.

Mà lúc này, Triệu Hổ cùng Mã Hán còn đang điều động cảnh viên đem phạm nhân vừa mới bắt được mang về, hiện trường tương đối bận rộn.

Triệu Hổ nhỏ giọng hỏi Mã Hán, “Tiểu Mã ca, anh xem biểu tình của Triệu Tước kìa.”

Mã Hán quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên, Triệu Tước tay cầm di động chắp sau lưng, đắc ý cười tươi thật tươi………

Hai người bất đắc dĩ liếc mắt trao đổi với nhau một cái – Tiến sĩ Triển lúc này phỏng chừng đang cào tường ấy chứ. Cảm giác của một con mèo con bị một con mèo già ăn hiếp.

“Có điều, lại nói tiếp.” Triệu Hổ nhìn hai tên bị bắt kia, bắc đến mấy lần cầu cũng không thấy có điểm nào quan hệ với âm mưu này a, “Triệu Tước sao lại biết hai người này là hai quân cờ còn lại kia nhỉ?”

Mã Hán tất nhiên cũng không hiểu gì mấy, nhưng hiện tại anh không quá chú ý đến điều này, cái chính là ở xa xa, Bạch Diệp cầm một tờ báo đưa cho Triệu Tước, dường như đang muốn chỉ cho y xem cái gì đó.

Triệu Tước cầm lấy nhìn qua một cái, sau đó khẽ cười lạnh, đem tờ báo trả lại cho Bạch Diệp.

Hai người thấp giọng trò chuyện với nhau vài câu, kế đó, Bạch Diệp khởi động xe, thuận tay đem tờ báo nhét vào thùng rác cạnh bên.

Trước lúc xe chạy, Triệu Tước quay đầu lại.

Mã Hán cúi đầu hút thuốc làm bộ không chú ý.

“Này.” Triệu Tước gọi cả hai một tiếng, “Chúng tôi có chuyện đi trước, lần sau sẽ lại so chiêu với con mèo kia, lần này bỏ qua cho nó.” Nói xong, khoát tay với hai người, rời đi.

Triệu Hổ cũng giơ tay lên vẫy vẫy, ra hiệu – Bye bye

~Chờ cho xe Triệu Tước khuất hẳn, cảnh sát bên này cũng đã xử lý mọi chuyện hoàn tất, Triệu Hổ vỗ vỗ Mã Hán, “Đi rồi, trở về thôi.”

Mã Hán tiến đến chiếc thùng rác gần đó, lấy ra tờ báo mà Bạch Diệp và Triệu Tước bỏ lại, rồi cùng Triệu Hổ lên xe, mới lật ra xem.

Triệu Hổ lái xe, khó hiểu nhìn anh, “Kiểm tra tờ báo này làm chi?”

“Vừa rồi Triệu Tước nhìn qua tờ báo này xong mới rời đi.” Mã Hán nói.

“Ồ? Trên đó có thứ gì đó khả nghi sao?” Triệu Hổ tò mò.

Mã Hán lật tới lật lui nửa này, lắc đầu, “Không có gì khác lạ a. Chỉ là một tờ báo bình thường.”

“Trở về đưa cho tiến sĩ Triển nhìn xem.” Triệu Hổ nói, “Triệu Tước ngay cả cơ hội giáp mặt anh ấy để cười nhạo cũng đều buông tha, phỏng chừng là đại sự ấy chứ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi