S.C.I. MÊ ÁN TẬP

“Nhật kí!”

Chỉ có hai chữ nhưng có đến nguyên một thùng bự, hỏi cách nào tìm cho ra manh mối?

Chạng vạng, Bạch Ngọc Đường gọi tất cả các thành viên trong SCI trở về văn phòng chính, mở cuộc họp nội bộ.

Đầu tiên là xem xét một chút hai kẻ thương tích đầy mình tập kích Bạch Ngọc Đường hồi chiều.

“Hai người nọ đều là diễn viên” Bạch Trì nói, “Họ khai rằng tập kích ban chiều là một cảnh diễn được phân công, bọn họ chỉ biết diễn theo chứ không hề biết anh là cảnh sát thật.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Có ý gì?”

“Bọn họ có mở tin nhắn cho em xem.” Bạch Trì đem di động của hai kẻ kia giao cho Bạch Ngọc Đường, nói, “Đêm qua hai người nhận được thông báo công việc, rồi khi tới xưởng kia thì đã thấy có hai chiếc xe máy sắp xếp sắn ở đó rồi.”

Triển Chiêu cũng lại gần xem xét.

“Bọn họ nói, lúc trước cũng hay nhận những cảnh quay mà công việc được bàn giao kiểu này. Hơn nữa phim trường cùng với trụ sở biên tập vũ đạo kia rất gần nhau cho nên thành thói quen mà tiếp nhận, tuyệt không nghĩ đến là giả.”

“Phim trường?” Triển Chiêu khó hiểu, “Gần sàn tập vũ đạo có trụ sở quay phim ư?”

“Mới có.” Công Tôn nói, “Cẩm Đường cùng với công ty điện ảnh Lâm thị kia có kí kết một hợp đồng xây dựng, công trình chỉ mới hoàn thành cách đây không lâu.”

“Lâm Nhược ….” Triển Chiêu khóe miệng giật giật, “Sao hắn lại mời một đại tai tinh như đại ca hợp tác chứ nhở.” (Tai tinh: ngôi sao tai ương)

“Lễ khánh thành Tề Nhạc cũng tham dự, còn cắt băng khánh thành nữa đấy……. Nhưng mà không có chết người nào đâu nha!” Công Tôn tủm tỉm cười.

Mọi người dở khóc dở cười, mấy cái vị suy thần này a.

“Hai người nọ còn khai, theo sau bọn họ có cả máy quay để ghi hình lại, bảo bọn họ giả làm sát thủ, phóng xe cầm côn điện đi tập kích người khác…..” Bạch Trì nói tiếp.

“Côn điện kia là giả?” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ, có khi là vậy, đập một cái nát luôn, cũng không tốn tí sức nào.

“Đúng vậy, họ nói cái đó là giả hết, cho nên không có nghi ngờ bị lừa đi tập kích người khác.” Bạch Trì nói, “Còn hai bao con nhộng kia thì họ khai trước khi quay họ có uống thuốc.”

“Thuốc gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

Triển Chiêu nhíu mày, “Là thuốc tê gây ảo giác linh tinh đi? Còn có cả hai đều nghiện ?”

Bạch Trì gật gật đầu, “Dương Phàm cho bọn họ làm xét nghiệm, đúng là có thuốc trong người thật. Có điều bọn họ không hít thuốc phiện, chỉ đơn giản là dùng nhiều thuốc gây tê thành nghiền, chưa tính là nghiện nặng.”

Công Tôn bĩu môi, “Thật ngu, loại thuốc này thoạt nhìn tưởng như không dễ dàng gây nghiện nhưng gây thương tổn, dần dần phá hỏng hệ thần kinh là điều chắc chắn! Muốn tự sát hả, đần thấy X!”

Tất cả mọi người gật đầu nha gật gật, nghe Công Tôn mắng chửi kẻ khác đặc biệt sảng khoái.

“Kẻ sai hai người đó làm việc là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Tôi có điều tra qua.” Tần Âu nói, “Là một người trung gian, chuyên chuyển giao công việc cho các diễn viên ở Lâm thị. Người này nhận được thư chỉ thị, rồi tài khoản có tiền được chuyền vào, sau còn có người gọi điện hướng dẫn rõ ràng nữa.”

“Đều là thật?” Triển Chiêu hỏi.

“Chúng tôi tra xét bản ghi chép của bưu điện và ghi chép của bên viễn thông, quả đúng là có thật, bất quá đối phương vô cùng cẩn thận, không lưu lại chút manh mối gì.” Tần Âu bất đắc dĩ.

“Cái côn điện kia thoạt nhìn vô cùng giống, là đồ giả thật ư?” Triển Chiêu càng nghĩ càng thấy không tưởng.

“Là lấy ở tổ đạo cụ.” Bạch Trì nói, “Bên điện ảnh có tổ kịch hay diễn những vở đánh cướp, có nguyên một giá đựng luôn, họ nói bị trộm mất mấy tiêu bản đạo cụ, sợ có kẻ dùng nó đi gạt người, đã sớm tới báo.”

“Tiêu bản đạo cụ mô phỏng cả điện nữa?” Bạch Ngọc Đường hỏi thêm một câu.

Bạch Trì bật mí điều mình tự tra được, “Còn có cả tiêu bản súng lục như thật mà!”

Tất cả mọi người chau mày……Nếu là bị trộm mất cùng một lúc thì quá kì lạ a!

“Trong vòng 3 ngày xem làm sao cho hết mấy cuốn nhật ký cùng tư liệu cắt từ báo kia đây?”  Bạch Ngọc Đường hỏi Chiển Triêu.

Triển Chiêu chống cằm, nhìn một thùng kia ngẩn người.

“Hẳn là xem hết được.” Bạch Trì gật đầu, có điều những người khác thì có chút lo lắng…….Một thùng đầy ắp như vậy,có khi nào não bị vẫn động nhiều quá tới độ xuất huyết không? Rồi xem xong có nhớ được cái gì không chứ? Chẳng khác nào lặn dưới đáy biển mò kim, có thể từ trong cái đống đó tìm ra cách thức cứu người hả? Chỉ có ba ngày thôi, thiên a…….

“Miêu nhi, phân làm đôi thôi?” Bạch Ngọc Đường hướng Triển Chiêu nói.

Triển Chiêu gật gật đầu, “Tôi cũng có ý này.”

“Cái gì gọi là ‘phân làm đôi’ vậy?” Lạc Thiên cùng Tần Âu trước nay chưa từng gặp loại tình huống như vậy, tò mò hỏi.

“Lâu rồi mới dùng tới cái chiêu này nha, chính là chia SCI làm đôi để nhận việc ấy.” Triệu Hổ trả lời giùm hai người.

“Cậu chọn người đi.” Bạc Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thanh nói.

“Trì Trì, Tần Âu còn có cả Triệu Trinh nữa, tôi lấy ba người này.” Triển Chiêu nói.

Cái người ở một bên xem video kia mí mắt giật giật, ngẩng mặt lên thắc mắc, “Tôi nhớ là mình không có tên trong biên chế của SCI nha…..”

Triển Chiêu nhún vai, tủm tỉm cười nhìn Triệu Trinh, “Trưng dụng người nhà!”

Triểu Trinh buông tay đầu hàng.

“Chúng ta chia làm hai hướng.” Bạch Ngọc Đường nói, “Miêu nhi bên đó đi tra gợi ý của tên hung thủ, còn chúng ta cứ theo những nhánh phụ mà tra án.”

“Nhánh phụ?” Lạc Thiên tò mò.

“Ai, chính là đem vụ này coi như là một án tử thông thường ấy rồi cứ thế mà tra.” Triệu Hổ khoác vai Lạc Thiên ra vẻ thông hiểu mà giảng giải, “Ví dụ như, xem xét camera gắn quanh phim trường kia a, truy tìm những đạo cụ bị mất a, còn phải tìm hiểu những người có quan hệ với Thường Ngôn a, rồi phong thư đầu mối kia nữa a……đầu mối từ di động a…..”

“Cậu đừng ‘a’ nữa đi.” Mã Hán gõ Triệu Hổ hai cái.

Triệu Hổ ngừng liệt kê đầu mối.

“Hai người cũng chia nhau ra làm việc đi.” Triển Chiêu đột nhiên sáp lại, “Mã Hán để cho tôi mượn dùng.”

Mã Hán có chút khó hiểu nhìn Triển Chiêu – Tôi thì có ích lợi gì đâu? Tần Âu cùng Bạch Trì, là loại người dùng đầu rất tốt, còn anh cũng chẳng phải thiên tài gì, đọc sách còn chậm ấy chứ.

“Không được đâu!” Triệu Hổ ôm lấy vai Mã Hán hướng Triển Chiêu vẻ mặt cầu xin, “Tiến sĩ Triển anh thừa biết sách với chúng tôi giống như xem ngoại ngữ……Ai nha!”

Lời còn chưa dứt, không biết Tề Nhạc từ chỗ nào xuất hiện nhéo tai Triệu Hổ xách ra chỗ khác, “Anh lại lắm chuyện nữa rồi!”

Bạch Ngọc Đường phân phối công việc xong mọi người đều tản ra mà hành động, Mã Hân tới cạnh Công Tôn hỏi, “Minh chủ, chúng ta làm gì đây? Giải phẫu mấy cái thi thể kia hả? Án đó không phải phá xong rồi ư?”

Công Tôn sờ sờ cằm, “Đúng a, án tử kia xong rồi, còn cái án này thì đã có  ‘tử’ đâu mà bắt đầu chứ……”

“Nếu không có việc gì thì nghỉ đi!” Bạch Cẩm Đường rất vô trách nhiệm tiện tay túm Công Tôn mang đi.

“Ai!” Công Tôn túm vội lấy khung cửa phản kháng, “Không được!”

Bạch Cẩm Đường nhíu mày,”Em chẳng phải là đang rỗi việc sao.”

“Công Tôn.” Triển Chiêu đột nhiên hướng Công Tôn nói, “Hiện tại anh cứ nghỉ đi!”

“A?” Công Tôn trợn mắt.

Bạch Cẩm Đường nhìn về phía Triển Chiêu gật gật đầu, tỏ vẻ – Em trai tốt, không uổng anh hai thương cậu a!

Công Tôn bất mãn xoay đầu liếc Bạch Ngọc Đường  – Quả nhiên, tên này đối với quyết định của Triển Chiêu cho tới giờ vẫn chỉ gật không có lắc.

Triển Chiêu thấy Công Tôn khó hiểu nhìn mình liền kéo Công Tôn lại gần thấp giọng dặn việc, “Sự tình này hết thảy đều phát sinh ở công ty của đại ca, anh cứ theo anh ấy vài ngày, biết đâu có manh mối.”

Công Tôn nghĩ nghĩ, “Cùng Cẩm Đường có quan hệ?”

“Không rõ lắm.” Triển Chiêu thả tay ra – Tóm lại là có dây dưa.

Công Tôn gật đầu, ra ý chấp nhận,……..Chính là chỉ mới gật được một cái thì đã bị Cẩm Đường tha đi mất rồi.

.

Chờ hai người kia đi rồi, Mã Hân hướng Triển Chiêu chỉ chỉ vào mình ý hỏi – Em thì sao?

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, vỗ vai cô, “Anh muốn uống trà chanh dưới căng tin, còn muốn ăn cả sandwich cá ngừ nữa.” Nói xong, tiến về sofa ngồi tựa vào, cầm một quyển nhật kí lật lật.

Bạch Trì có chút ngượng ngùng nói với Mã Hân, “Tớ muốn ăn kem ly, hương trái cây ấy.” Nói xong cũng chúi đầu vào nhật kí.

Mọi người đều thấy đến bữa chiều rồi, tiện làm hẳn một danh sách đem nộp cho Mã Hân, giao cho cô thành chân chạy giúp việc.

Tần Âu phụ trách xem các mẩu tin cắt từ báo, vừa đọc vừa so sánh cẩn thận.

Mã Hán nhìn trái nhìn phải, Triệu Hổ, Lạc Thiên bọn họ thì bị Bạch Ngọc Đường phái ra ngoài điều tra các đầu mối cụ thể, chỉ còn mình anh đứng giữa phòng.

Nhìn qua Triển Chiêu, cậu đang bắt đầu nghiên cứu nhật kí, Mã Hán do dự một chút cũng xoay người muốn cầm lấy một quyển đọc xem.

Đột nhiên Triển Chiêu dời mắt khỏi trang giấy, ngẩng đầu nói với Mã Hán, “Tiểu Mã ca, cậu cũng được nghỉ ba ngày.”

Mã Hãn ngơ ngác – Không hiểu ý anh.

Triển Chiêu chỉ chỉ ra cửa, là Giai Di các nàng đứng ở đó, mà Giai Di thính tai, vừa nghe Mã Hán được cho nghỉ bèn chạy đến bên cạnh, còn mở di động gọi quản lý hỏi xem hiện tại mình có thể nghỉ phép hay không.

Mã Hán nhìn mấy cô gái cạnh mình rồi lại quay lại nhìn Triển Chiêu – Ý anh là gì vậy?

“Cậu đi theo Giai Di đi, mấy ngày nay cứ theo cô ấy, không cần xin phép.” Triển Chiêu nói xong, tiếp tục xem nhật kí để mặc Mã Hán bị Trần Giai Di đang sung sướng trong lòng túm đi.

Triển Chiêu nhìn xong một màn vừa rồi chợt cảm thấy bên cạnh có lửa, ánh nhìn của ai đó đang tức giận trừng trừng mình, xoay mặt sang…………..Là Tề Nhạc.

Triển Chiêu khiêu mi – Dọa người khác dựng lông.

“Còn của em?” Tề Nhạc bất mãn hỏi Triển Chiêu, “Vì sao Hổ tử không theo giám sát em?”

Triển Chiêu nở nụ cười, “Lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho Lam Tây bảo anh ta theo sát, để ý tới Trần Du đồng thời tiện thể chú tâm tới em một chút, em cứ trưng dụng người đó, không cần tốn thêm người, không cần.” Nói xong, vỗ vỗ đầu Tề Nhạc.

Tề Nhạc há miệng xoa xoa đầu nhìn Triền Chiêu, “Anh không nói lý lẽ gì a? Vẫn là thôi miên chia tách tụi em.”

Triển Chiêu híp mắt nhìn cô, cái cô nương này với Triệu Hổ xứng đôi thật, kêu than giống hệt như nhau.

Rất nhanh, tất cả đều có việc của mình mà rời đi, lưu lại SCI toàn thể hăng hái vì vụ án chiến đấu.

“Anh điều người theo sát họ là cảm thấy sẽ có nguy hiểm?” Triệu Trinh tới bên Triển Chiêu ngồi xuống, tiện tay cầm một cuốn nhật kí lên xem, hỏi, “Cuộc điện thoại ban nãy hung thủ đã nói rằng hắn sẽ chỉ giết những kẻ vô sỉ, mấy cô gái này tâm tính đều rất thiện lương.”

Triển Chiêu khoanh hai chân lên sofa, cười tủm tỉm, “Hắn sẽ không uy hiếp sự an toàn của mấy cô gái, chính là……”

“Chính là toàn bộ thành phố S mỗi ngày sẽ chết rất nhiều người.” Phân công nhiệm vụ xong, Bạch Ngọc Đường quay lại bên Triển Chiêu, tiên thể giải thích hộ, “Việc ba ngày sau chết người rồi báo án hoàn toàn trở nên vô nghĩa nếu như hình dung thế này, người nào đó ngồi nhà coi TV xem tin tức, ba ngày sau thấy có ai đó chết liền gọi một cuộc điện thoại tới cho SCI. Hoặc ai đó trực sẵn ở bệnh viện xem mấy người gặp nạn đưa tới cấp cứu, lỡ như cứu không được mà chết, lại nhấc máy gọi đến SCI……..cứ như thế thì loại đe dọa giết người kia tự nhiên trở thành vô nghĩa, có thể thực sự uy hiếp được SCI sao?”

Triệu Trinh gật đầu, “Phải khiến cho án phát sinh ngay sát sườn SCI, đặc biệt là liên đới gần với người nhà như vậy vừa có thể thị uy vừa cho hung thủ một màn gây án có cảm giác thắng lợi.”

Triển Chiêu vừa ý gật đầu, thời khắc mấu chốt vẫn là dùng con chuột kia phiên dịch thì hơn, ý nào dịch ra cũng giống cái cậu nghĩ hết.

“Anh.” Lúc này, Bạch Trì đã lật xong một quyển nhật kí, ngẩng đầu lên nói với Triển Chiêu, “Tính cách Thường Ngôn từ nhỏ tới lớn không biến đổi là mấy, nhật ký cô ấy ghi cũng chỉ đơn thuần là thuật lại sự việc, không có mấy cảm xúc cá nhân gì đó……..Có phần giống với nhật ký công việc hơn.”

Triển Chiêu gật gật đầu, chính xác, Thường Ngôn không phải là kiểu người đa sầu đa cảm…….Hoặc là nói, cho dù cô ấy có đa sầu đa cảm đi cũng không phải dạng thiếu nữ dùng ngòi bút để biểu đạt tâm tình, nhật kí chỉ ghi hôm nay ăn gì, làm gì, thời tiết thế nào, gặp gỡ những ai, có gì xảy ra, tuần tự như văn kể.

“Không có miêu tả cảm xúc, cũng không có gì đáng lưu tâm.” Bạch Trì vươn người lấy quyển khác, tiện hỏi tiếp, “Anh có tìm thấy…..điểm gì đặc biệt không?”

“Điểm?” Triển Chiêu trở mình, cười tủm tỉm liếc bạch Trì.

“Ví dụ như chuyện liên quan tới tình cảm, hoặc bắt gặp ai đó xa lạ, lại mê nhạc của mình linh tình gì đó……có thứ cần phải chú ý ấy?” Bạch Trì hỏi.

Triển Chiêu lắc lắc đầu, “Em cứ xem từ từ thôi, không cần quá sức.” Một bên xoa đầu Bạch Trì, một bên hướng Tần Âu đang chôn trong đống giấy báo hỏi, “Những mẩu tin cắt từ báo đó cho anh cảm giác gì không?”

Tần Âu ngảng đầu, “Cũng chỉ là những tin tức bình thường, phần lớn là hình ảnh, cách làm có vẻ rất tiết kiệm.”

“Tiết kiệm?” Triển Chiêu tò mò, “Có ý gì?”

“Chính là……….tôi trước có giúp Tiểu Dịch cắt báo giúp tụi nhỏ làm bài mỹ thuật. Cắt báo phải lựa sao cho không mất chữ rồi phải dán sao cho đẹp ….vân….vân….. Nhưng Thường Ngôn này cứ có là cắt, rồi dán sát nhau, ngay cả một khe hở cũng không chừa…….”

“Nga?” Triển Chiêu vươn người, “Cho tôi xem chút.”

Tần Âu đưa qua một tập cho cậu.

Triển Chiêu lật lật, nở nụ cười, “Có một điểm gây chú ý rồi đây, có điều…….cô ấy cắt những thứ này từ báo không phải để ghi chép điều gì hay muốn biểu đạt chuyện nào đó mà ……..cái chính là chỉ đơn thuần sưu tập tư liệu thôi.”

“Tư liệu?” Bạch Ngọc Đường nghĩ rằng có manh mối, “Tư liệu gì?”

“Cùng với những gì cô ấy viết trong nhật kí giống nhau, cái này là cắt ra từ báo, hẳn là chỉ dùng để lấy cảm hứng sáng tác.” Triển Chiêu đặt tập giấy đó xuống bàn, đứng lên, bắt dầu đi một vòng quanh văn phòng SCI.

Mọi người ngồi nhìn Triển Chiêu chắp tay sau hông, dùng tốc độ cực kì chậm rãi mà đi quanh bàn họp chính trong phòng, lầm bầm nói một câu, “Nhật kí?”

Đi hết lại tiếp tục thêm một vòng, rồi lại nhắc, “Nhật kí………”

“Đội trưởng”

Tương Bình nhịn không được ngẩng đầu, nói với Bạch Ngọc Đường, “Tiến sĩ Triển cứ lẩm bẩm như thế, dần dà qua mười, hai mươi năm sau, có hay không giống với Triệu Tước hiện tại kia làm thành phiên bản hai?”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn xem, mở miệng, “Miêu nhi.”

“Ân?” Triển Chiêu dừng bước, nhìn anh.

Bạch Ngọc Đường vẫy vẫy, ý là – Đến đây.

Triển Chiêu đi tới

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ cái bàn.

Triển Chiêu ngồi xuống bàn.

Lúc đó, Mã Hân đã mua xong bữa chiều cho tất cả.

Bạch Ngọc Đường đem trà chanh mát lạnh cùng với sandwich cá ngừ kia nhét vào trong tay cậu.

Triển Chiêu ngồi trên bàn, gặm sandwich.

“Nghĩ tới cái gì sao?”

Chờ Triển Chiêu gặm xong sandwich, Bạch Ngọc Đường nhận được một tin nhắn, nhìn qua liền ngẩng đầu lên hỏi.

“Ân……” Triển Chiêu chống cằm, “Cảm giác không có động lực…….”

“Cậu cần động lực?” Bạch Ngọc Đường nở nụ cười, cầm lấy di động có tin nhắn vừa mới gửi đến, mở ra đưa tới bên người cậu.

Triển Chiêu tiếp nhận điện thoại nhìn nhìn, có hai tin nhắn. Một cái gửi đến máy Bạch Ngọc Đường có ghi,  [Gợi ý là cái gì?]

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, tuy rằng câu văn kia thực bình thường nhưng không hiểu sao thấy câu chữ như vậy có hơi hướng lộ ra sự công kích người khác.

Nhìn tên người gửi, quả nhiên – Là Triệu Tước!

Triển Chiêu nheo mắt lại, lướt thấy tin còn lại là câu trả lời của Bạch Ngọc Đường – [Nhật kí.]

Triển Chiêu trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cậu sao lại nói cho ông ấy, ông ấy là người xấu!”

Bạch Ngọc Đường xoa đầu Triển Chiêu, “Người xấu kia chính là động lực của cậu, nếu hắn đoán được trước cậu, Miêu nhi a, chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao.”

Nói xong, Bạch Ngọc Đường cũng lao vào hỗ trợ, coi giùm nhật kí.

Triển Chiêu khoanh tay ngồi ở bàn nghĩ nghĩ – Nhật kí…….có lẽ…….

“Chờ một chút!”

Lúc này, Triển Chiêu đột nhiên nhớ lại, đem tất cả nhật kí trong thùng đựng đổ ra, dựa theo ngày tháng mà sắp xếp, nhíu mày, “Thiếu một cuốn!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau – Sao lại thiếu? Đều mang về hết rồi mà.

“Ngày tháng có vấn đề!” Bạch Trì rất nhanh quét mắt một lượt qua các con số, “Thiếu vài ngày, hẳn là có một quyển rất mỏng, cô ấy tách ra viết riêng.”

Triển Chiêu di di cằm, “Tôi biết ở đâu rồi!”

Lúc này, di động Bạch Ngọc Đường lại “Meo~” một tiếng.

Bạch Ngọc Đường nhìn qua, mỉm cười đưa tin nhắn cho Triển Chiêu xem.

Triệu Tước gửi tới –  [Nhật kí đầy đủ hết sao? Có bị thiếu không hả?]

Triển Chiêu xù lông.

Bạch Ngọc Đường gửi một tin trả lời, viết là –  [Miêu nhi nghĩ tới lâu rồi.]

Triển Chiêu vừa lòng gật đầu.

Trong chốc lát, lại “Meo~” một tiếng, gửi tới là một biểu tượng mặt tức giận –  [>”<]

Khóe miệng Triển Chiêu nhếch lên.

Bạch Ngọc Đường hỏi cậu, “Động lực không tồi?”

Triển Chiêu gật gật.

Lại thêm một tin nhắn nữa, vẫn của Triệu Tước –  [Ta biết nhật kí ở đâu nha.]

Bạch Ngọc Đường đáp lại –  [Triển Chiêu cũng đã sớm nói rồi!]

……….

Một lát sau, Triệu Tước gửi tới một biểu tượng –  [*Lật bàn*]

Triển Chiêu khoanh tay gấp di động lại, hả hê nhét lại vào túi Bạch Ngọc Đường rồi túm anh nói, “Đi, đi tìm nhật kí nào!”

SCI tò mò liếc Bạch Ngọc Đường cùng với cái di động, chỉ thấy anh chỉ chỉ Triển Chiêu ngụ ý – Triển Chiêu toàn thắng!

Mọi người yên lặng liếc mắt nhìn nhau, lúc này chắc phía bên Triệu Tước có động lực lắm á?

………..

Phòng khách sạn xa hoa tầng cao nhất của tập đoàn Bạch thị, Bạch Diệp bất đắc dĩ nhìn Triệu Tước cầm di động mà chửi đổng – Từ xa chạy về chịu trận! Bị thua thiệt cái gì nữa thế?

☆、

☆、07. Trực giác cùng suy đoán

Một quyển nhật kí bị thiếu hiện ở đâu?

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hai người song song đi ra ngoài.

Triển Chiêu đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu biết không?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Cũng đoán được một chút.”

“Chúng ta tìm chỗ nào trước đây?” Triển Chiêu dường như muốn thử Bạch Ngọc Đường.

“Cậu là muốn hỏi riêng tôi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu hơi chọn mi, “Loại chuyện này hẳn là cậu so với tôi hay Triệu Tước phải sớm đoán được mới đúng chứ.”

Bạch Ngọc Đường nghe Triển Chiêu nói có chút khó hiểu, “Như thế nào?”

“Vì cái này liên quan tới tình cảm.” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Tôi với Triệu Tước phương diện này không bình thường, nhưng cậu so ra thì vẫn bình thường hơn.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, xoa xoa đầu Triển Chiêu, “Sao lại không bình thường?”

Triển Chiêu mở cửa xe, an vị ghế phó lái, “Án tử này thực đặc biệt.”

Bạch Ngọc Đường lái xe đi, một bên gật đầu, “Án tử này, một mặt chúng ta có cơ hội ngăn cản hung thủ gây án nhưng mặt khác nếu như chậm trễ tìm ra nạn nhân trước hắn thì ngược lại, chúng ta hoàn toàn thua và chỉ còn nước trơ mắt nhìn người khác bị giết.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tìm ai?

Bạch Ngọc Đường trước gọi điện cho Mã Hán, hỏi Nhiễm Thiếu Thất có phải đang ở cạnh anh cùng Trần Giai Di hay không?

Mã Hán gật đầu, nói Trần Giai Di lo lắng Nhiễm Thiếu Thất tâm tình không ổn định cho nên chở ông về nhà, quan tâm ông.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi Mã Hán, “Cậu giúp tôi hỏi Nhiễm Thiếu Thất, nếu Thường Ngôn phải giấu một phong thư viết cho ông ấy thì cô ấy sẽ giấu ở nơi nào?’

Mã Hán không hiểu lắm nhưng vẫn đi qua hỏi Nhiễm Thiếu Thất.

Nhiễm Thiếu Thất đang ngồi cầm chén trà, nghe xong trầm mặc một lúc lâu rồi nhẹ nhàng thở dài, “Cô ấy sẽ giấu bên trong tường đá cổng thành Tây Môn  ở công viên trên đỉnh núi Tây Sơn.”

Bạch Ngọc Đường nghe được đáp án, nhíu máy – Tây Sơn……

“Xa thật a.” Triển Chiêu cũng nhăn mày.

“Lái xe cũng phải mất một giờ, đi lên đến đỉnh núi tìm ra cái cổng công viên ấy cũng thêm một tiếng.” Bạch Ngọc Đường thở dài, “Xem ra là cần có thể lực tốt a.”

“Làm sao vậy?” Mã Hán hỏi Bạch Ngọc Đường.

“Không có gì.” Bạch Ngọc Đường nghe thanh âm của Mã Hán tựa hồ có chút bất đắc dĩ, ngại anh biết rồi lại buồn, người khác tra án, anh ấy chẳng có việc gì làm, hẳn là không thể thoải mái cho được. “Đúng rồi, cậu cảm thấy Nhiễm Thiếu Thất là người tốt hay người xấu?”

Mã Hán ngẩn người, ngay cả Triển Chiêu ở một bên nghe được cũng liếc mắt qua.

Mã Hán nghĩ nghĩ, hỏi, “Đứng ở lập trường nào thì đáp trước?”

Bạch Ngọc Đường bật cười, “Tùy cậu.”

Mã Hán trầm mặc chốc lát, có thể nghe được tiếng bước chân cùng tiếng đóng cửa phía bên kia truyền tới.

Mã Hán đóng cửa phòng, ra tới hành lang không có ai liền trả lời, “Tôi không có thiện cảm với loại đàn ông này.”

Triển Chiêu nghiêng người ghé vào điên thoại, “Nga? Vì cái gì? Ông ấy là quốc bảo nghệ thuật gia đó.”

Mã Hán đi đến bên cửa sổ, châm điếu thuốc, chậm rãi trả lời, “Ông ta ngoại trừ đánh đàn còn có mặt giá trị nào khác sao?”

“Oa…………..Đánh giá vô cùng thấp nha!” Triển Chiêu tấm tắc cười, “Anh thích nghe Thường Ngôn hát không?”

“Nghe không hiểu.” Mã Hán nhìn ra ngoài cửa sổ tĩnh lặng, biệt thự của Nhiễm Thiếu Thất xung quanh có rất nhiều cây cối, tầm mắt bởi thế cũng khuất đi nhiều.

“Cô ấy hát bằng tiếng Trung đấy chứ!” Triển Chiêu nhắc nhở.

“Tôi ưa âm nhạc của nhóm người Tề Nhạc hơn.” Mã Hán trả lời.

“Nga?” Triển Chiêu cảm thấy rất thú vị, muốn nghiên cứu tâm lý của Mã Hán một chút, bất quá chưa gì đã bị Bạch Ngọc Đường chen ngang, “Hung thủ nói hắn sẽ chỉ giết toàn người xấu, nếu cậu cảm giác về ông ta như vậy thì………..”

Triển Chiêu xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, rất hiếu kì, “Cậu cảm thấy người hung thủ muốn giết đầu tiên chính là Nhiễm Thiếu Thất? Có căn cứ gì không?”

Bạch Ngọc Đường cúp máy trước, rồi nói, “Cảm giác mà thôi.”

“Nga? Trực giác?” Triển Chiêu hưng phấn, trực giác của Bạch Ngọc Đường là đề tài hấp dẫn nhất mà cậu vẫn muốn được nghiên cứu.

“Tôi chỉ cảm thấy nếu tôi là người say mê âm nhạc của Thường Ngôn thì Nhiễm Thiếu Thất là chính người tôi muốn giết.” Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói.

“Vì sao?” Triển Chiêu cười hỏi, “Hạ tình địch ư?”

“Không phải, mà là đưa hắn xuống bầu bạn với Thường Ngôn.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nếu như tình yêu có cái giá ngang nhau thì một mạng đối một mạng, thực bình thường!”

Triển Chiêu chống cằm.

“Xem ra Mã Hán cũng không coi tình yêu của Nhiễm Thiếu Thất là đáng giá.” Bạch Ngọc Đường bình thản nói, “Ông ta yêu nhất là âm nhạc, yêu nhì mới đến Thường Ngôn nhưng ngược lại số một trong lòng Thường Ngôn lại là Nhiễm Thiếu Thất, cái thứ hai mới màng đến tính mạng của mình. Cho nên nếu đặt tôi vào vị trí của một người thực lòng yêu mến Thường Ngôn, tôi nhất định sẽ tiến Nhiễm Thiếu Thất đi theo cô ấy, trả lại chút công bằng.”

Triển Chiêu chăm chăm nhìn anh, “Trực giác cùng cảm tình a……Phương thức suy luận của cậu thực khác biệt.”

“Cái này cần gì suy luận.” Bạch Ngọc Đường bật cười,”Chính là từ cảm nhận của người bình thường thôi mà. Cũng giống như hiện tại nếu như những người hâm mộ Thường Ngôn mà biết khi còn sống cô ấy vì Nhiễm Thiếu Thất đã trả giá như thế nào, Nhiễm Thiếu Thất trái lại từ đầu tới cuối nhất nhất không dám công khai tình cảm giữa hai người họ ra làm sao, hẳn sẽ nóng máu mà rủa xả một câu [Nhà ngươi sao không chết theo cô ấy cho rồi?], nhưng người thường nói thì nói vậy chứ không có ai thực sự dám ra tay.”

“Vậy cậu căn cứ vào đâu mà biết Thường Ngôn giấu nhật kí, còn biết gọi cho Nhiễm Thiếu Thất để hỏi?” Triển Chiêu vấn.

“Thế cậu biết những điều đó như thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Suy luận rất đơn giản, Thường Ngôn khi còn sống cơ bản mọi thứ đều xoay quanh người thầy của mình, cho nên nếu có giấu vật gì đó quan trọng thì nơi giấu nhất định sẽ cùng với người đó có liên quan, cho nên tìm từ Nhiễm Thiếu Thất sẽ có được manh mối.” Triển Chiêu nói.

Bạch Ngọc Đường cười cười, không nói.

“Cười cái gì? Suy luận của tôi có nhầm lẫn?”

“Không, suy luận của cậu vẫn chính xác như thế.” Bạch Ngọc Đường đáp, “Có điều, một chút cũng không lãng mạn.”

“Lãng mạn!?!” Triển Chiêu nheo mắt, “Cái này trìu tượng quá, không có lý trí, tâm lý học không có cách giải nghĩa từ này, đây là một trong những từ không ưa thích của tôi.”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười.

Triển Chiêu chọt chọt anh, “Cậu tiếp tục nói a, lãng mạn trong suy luận nghĩa là như thế nào?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Trước cậu cũng từng nói, trong nhật kí của Thường Ngôn toàn bộ đều viết một dạng giống với thuật việc không có xen lẫn tình cảm cá nhân đúng không………….Đại khái là bởi suốt cuộc đời mình, cô ấy gần như không có cái gì luyến hay không không luyến, cho nên không đáng để mà viết. Có điều, Giai Di cũng nói, trong khoảng thời gian cùng Nhiễm Thiếu Thất vun đắp tình cảm, cô ấy thực vui vẻ, nên tôi nghĩ cô ấy đã cố ý rút ra một quyển để trong đó chỉ đơn thuần là lưu lại đoạn luyến ái đương thời.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Không hề có cơ sở để suy đoán a…….”

“Cho nên tôi mới nói là đoán.” Bạch Ngọc Đường nói, “Cô ấy biết mệnh mình không thọ, nếu tôi là Thường Ngôn, tôi cũng sẽ đem đoạn tình ái ấy từng phút từng phút ghi lại rồi đặt ở một nơi chỉ mình Nhiễm Thiếu Thất có thể tìm ra. Như vậy, đợi cho một ngày nào đó Nhiễm Thiếu Thất vô tình phát hiện được……Nhật kí đó sẽ gợi lại kí ức một thời, giống như chính mình còn bên cạnh hắn. Dùng phương pháp này trao nhật kí cho người đó chẳng phải so với đưa tận tay lãng mạn hơn nhiều sao.”

“Cậu cho rằng ngày ấy Thường Ngôn viết nhật kí giống như viết thư tình nhắn gửi Nhiễm Thiếu Thất cho nên kẻ đầu tiên hung thủ muốn hạ sát là ông ấy……” Triển Chiêu nhíu mày, “Có ý này.”

“Cậu tin tưởng trực giác của tôi không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu nâng cằm, “Tuy rằng tôi vẫn không thể giải thích nhưng xem ra phần nhiều là cậu có lý, Triệu Tước nói cậu có di truyền huyết thống của dã thú ứ sai!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu cười, “Không sai đâu, vẫn là đi tìm nhật ký trước, có suy luận của cậu bảo chứng mà.”

“Nhiễm Thiếu Thất bên kia có muốn tăng thêm người bảo vệ không?” Triển Chiêu hỏi.

“Yên tâm đi, có Mã Hán ở đó, đối phương cũng nói thời gian phát sinh án là sau ba ngày.” Bạch Ngọc Đường nói, “Tìm nhật kí xong rồi tính.”

Triển Chiêu gật đầu, nghĩ nghĩ, lẳng lặng sờ soạng người Bạch Ngọc Đường để tìm di động, nhắn một cái tin.

Bạch Ngọc Đường đang lái xe nhưng khóe mắt vẫn liếc liếc nhìn theo hành động của con mèo, khó hiểu, “Cậu nhắn tin cho ái đó?”

Triển Chiêu liếc anh, “Cẩn thận lái xe đi!”

Bạch Ngọc Đường cũng không hỏi lại, tập trung tăng tốc tiến tới Tây Sơn.

Triển Chiêu nhắn tin cho ai đây?

Người nhận tin là Triệu Tước,  [Chú đoán trong nhật kí kia viết cái gì?]

Trong nháy mắt, Triệu Tước gửi tin đáp lời,  [Cậu xem xong rồi?]

 [Không, còn chưa thấy nhật kí, chú đoán trong đó là cái gì?]-[*lè lưỡi*] –Triển Chiêu gửi kèm một biểu tượng

Rất nhanh, Triệu Tước lại nhắn về, cũng chèn biểu cảm phản hồi,  [>3<] – [Cái này đoán sao? Người thường sẽ có rất nhiều những chuyện thất thường]

Triển Chiêu lại tạch tạch đánh chữ, đem những lời khi nãy của Bạch Ngọc Đường thuật lại một thể, sau đó hỏi,  [Chú thấy thế nào?]

Một lúc sau, điện thoại có tin,  [Cái này căn cứ vào đâu mà suy luận ra?]

 [Tiểu Bạch nói là trực giác.] – Triển Chiêu gửi tin đáp.

Một lúc nữa, Triểu Tước nhắn qua,  [*vẫy tay gọi lại gần*]-[Họ Bạch quả nhiên không thể biết cái gì gọi là tâm lý học.]

Tâm tình Triểu Triêu tựa hồ không tồi, gấp máy.

Một lát sau, Triệu Tước lại nhắn,  [Cậu nói mấy cái này với ta làm chi?]

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, lại tạch tạch bấm trả lời,  [Chú cũng không thể đoán được gì thì tôi yên tâm!]

Triểu Tước bên kia đọc xong gửi một cái mặt cười đi kèm,  [^0^]-[Mèo ngoan!]

Triển Chiêu cũng không thua kém,  [^0^, Khoe mẽ!]

Sau đó, Triển Chiêu đóng điện thoại lại, ngó ra ngắm phong cảnh ven đường.

Ở bên này, Bạch Diệp nhìn Triệu Tước lần thứ hai đập bàn, “Em trở về chưa đến một ngày mà đã rước thêm bực tức những hai lần rồi, không bằng chúng ta quay lại khu nghỉ dưỡng đi?”

“Không cần!” Triệu Tước thở phì phì phịch xuống sô pha mà lẩm bẩm, “Con mèo chết tiệt!”

………………

Mã Hán dập mẩu thuốc lá rồi trở lại phòng.

Nhiễm Thiếu Thất đã nằm trên sô pha ngủ thiếp đi……..Dù sao tuổi tác cũng đã cao, lại phải chịu không ít đả kích, gương mặt theo đó mà tiều tụy đi nhiều.

Trần Giai Di ngồi cạnh phát ngốc ra.

Mã Hán đi đến bên cửa sổ, thuận tay hạ rèm xuống.

Trần Giai Di ngả người dựa vào lưng sô pha đan tay vào nhau, nhìn nghiêng Mã Hán, nghĩ lại một ít quá khứ.

Cô cùng với Thường Ngôn thân như tỷ muội, tìm được bạn trai tất sẽ kể cho nhau.

Thường Ngôn từng hỏi, “Chị là đại minh tinh, anh ta là tay súng bắn tỉa, anh ta sẽ làm vệ sĩ cho chị sao? Anh ta cứ lạnh như đá ấy, bộ dáng không tồi nhưng nếu nói là ưa nhìn thì cũng hơi điêu, chị vì cái gì coi trọng ảnh?”

Giai Di ngây ngốc, lúc ấy mình đã trả lời sao chứ? Đúng rồi, là nói với Thường Ngôn như vậy, “Anh ấy tay bị gãy mà còn có thể đem chị kéo từ ngoài cửa sổ cứu vào mà khi đó ảnh còn chưa có yêu nha. Nếu như anh ấy yêu rồi thì sẽ có bao nhiêu mạnh mẽ? Chị sẽ có thêm bao nhiêu hạnh phúc?”

.

“Giai Di.”

Trần Giai Di ngẩng đầu, thấy khuốn mặt Mã Hán so với bình thường thêm phần nghiêm túc.

“Ân?” Trần Giai Di đứng lên, cảm thấy có tình huống phát sinh.

“Biệt thự này có tầng hầm ngầm không?”

Trần Giai Di nghĩ nghĩ.

Lúc này, Nhiễm Thiếu Thất đang chợp mắt tỉnh dậy, nghe được câu Mã Hán vừa hỏi liền nói, “Có, có một gian để đồ.”

Mã Hán hướng cả hai vẫy vẫy tay, ý nói – Đều đứng lên.

Giai Di đỡ Nhiễm Thiếu Thất, ba người đi xuống tầng ngầm.

“Xảy ra chuyện gì?” Nhiễm Thiếu Thất hỏi.

Mã Hán kiểm tra tầng hầm ngầm một hồi, trong ngoài có hai cửa, an toàn nhưng cũng không tính là bí mật.

“Đi vào rồi dựa vào tường, nhớ nghe ngóng trước sau.” Mã Hán dặn dò Trần Gia Di, sau đó rút súng quay bước.

Trần Giai Di cũng không nhiều lời vô nghĩa, trước đỡ Nhiễm Thiếu Thất đi xuống, sau rất nhanh quay trở lại thơm lên hai má Mã Hán còn dặn một câu, “Anh cẩn thận.”

Mã Hán gật gật đầu, chờ cô đi xuống rồi đóng cửa tầng hầm lại.

.

Mã Hán đứng ở cửa ngoài tầng hầm, phía trước là hành lang dài gấp khúc, bốn phía không hề có cửa sổ.

Mã Hán cầm súng, quên đi…..Đại khái là không cần quá mức lo lắng, đoạn lấy điện thoại ra bấm số.

Triệu Hổ đang ở chỗ công ty điện ảnh kia điều tra, xem tổ kịch diễn tập, có chút thô bạo……Lúc này, điện thoại vang.

Triệu Hổ nhìn số, là Mã Hán gọi, vừa nhấc máy liền nói, “Em bảo, anh chợt thông minh ra nha, còn biết gọi cho em hỏi…….”

Triểu Hổ còn chưa dứt lời, chợt nghe phía bên kia có tiếng súng.

“Chết!” Triệu Hổ hô một tiếng, phóng ngay ra ô tô, vội vàng khởi động.

Triệu Hổ gọi cho Bạch Ngọc Đường, nhận điện xong cùng Triển Chiêu nhìn nhau một cái.

Triển Chiêu xoa cằm, “Nói cách khác, suy đoán của cậu là đúng?”

Bạch Ngọc Đường nói với Triệu Hổ, “Đến đó yểm trợ, cậu ấy đang ở biệt thự của Nhiễm Thiếu Thất.”

“Em cũng sắp tới rồi!” Triệu Hổ nhấn ga như bay tới nơi, rút súng mà chạy, tâm nói – Lưu cho người ta hai đứa!

Bất quá, thật đáng tiếc, khi Triệu Hổ xuống được tới tầng hầm ngầm kia thì đã thấy ba tên sát thủ mỗi người trên vai trúng một phát súng, nhắm chuẩn a, vị trí ba phát như một, giữa xương quai xanh và xương bả vai lõm một lỗ, là đạn bắn xuyên qua, không tổn thương nội tạng không chảy quá nhiều máu nhưng là đau muốn chết cha chết mẹ luôn!

Ba tên sát thủ bị trói lại, Mã Hán gọi xe cứu thương.

Trong phòng, Trần Giai Di cùng Nhiễm Thiếu Thất cũng đi lên.

Giai Di ôm mặt lộ vẻ mê trai, trong chốc lát hẳn là chưa tỉnh lại được.

“Có chuyện gì thế?” Triệu Hổ hỏi Mã Hán.

Mã Hán nhìn ba tên sát thủ kia rồi nói, “Có chút kỳ quái.”

“Đúng vậy, không phải hắn nói ba ngày sau mới giết người sao? Đến sớm như vậy là nào?” Triệu Hổ nhíu mày, “Không giữ chữ tín?”

Mã Hán cũng không rõ.

……………….

“Một chút vấn đề đều không có.” Triển Chiêu choàng hai tay về sau đầu, nói với Bạch Ngọc Đường đang khó hiểu, “Bọn họ có thể bắt, cấu, cào, Nhiễm Thiếu Thất, sau ba ngày thì giết cũng được.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Hắn chơi mấy trò này sao?”

“Nói cách khác……….” Triển Chiêu nói, “Ba ngày này, Nhiễm Thiếu Thất tuyệt đối không an toàn.”

Bạch Ngọc Đường cũng trầm mặt, “Xem ra cần phải nhờ tới tiếp viện của Bao cục, chúng ta phân người ra tra án, còn cần người ngày ngày theo sát đối tượng của đối phương, hơn nữa vẫn phải phân tích nhật kí tránh để ba ngày nữa, kẻ bị giết lại là một người khác cùng nhật kí có liên quan…….”

“Hung thủ này vô cùng thông minh.” Triển Chiêu di di ngón tay vào cửa kính thủy tinh của xe, “Một vấn đề, có vô số đáp án, xem ra chúng ta cũng cần phải đổi biện pháp đối phó với hắn bằng không sẽ bị hắn dắt mũi cho coi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi