S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Công Tôn cầm một phần báo cáo đi vào, Mã Hân cũng theo phía sau, trong tay cầm một kiện hàng đã được mở, không biết bên trong là cái gì.

Mọi người tụ tập bên bàn họp.

Công Tôn đưa báo cáo cho Bạch Ngọc Đường, mở miệng, “Dấu vân tay ở tấm kính phía sau xe Cẩm Đường đã tra ra.”

Bạch Trì vội vàng hỏi, “Chính là cái xe hôm đó đi đón em với Trinh á?”

Công Tôn gật đầu.

“Vân tay của ai thế?” Bạch Ngọc Đường hỏi..

Công Tôn nhìn nhìn mọi người, mở miệng nói, “Của Dương Dương.”

Mọi người sửng sốt.

Lạc Thiên khó hiểu, “Của Dương Dương?”

“Ừ.” Công Tôn nói, “Tôi vừa gọi điện cho Dương Dương, cậu nhóc nói hồi trước từng cùng Tiểu Dịch chơi trong ga ra, hai đứa có bò lên cái xe đó.”

Mọi người có chút thất vọng, “Nói cách khác không phải của thây khô lưu lại sao?”

Công Tôn nói, “Tôi kêu người của khoa Giám định lấy vân tay nguyên cái xe rồi, không phát hiện ra dấu vân tay lạ nào.”

Tất cả mọi người nhíu mày.

“Cho nên nhìn thấy thây khô nằm bò trên xe chỉ là ảo giác thôi ạ?” Bạch Trì hỏi.

“Ừ … Nhìn những phần báo cáo còn lại đi.” Công Tôn mở phần báo cáo khác ra, nói tiếp, “Đây là kết quả thu thập chứng cứ ở viện nghiên cứu của Tống Giai Giai. Tôi kể lại tình hình lúc đó cho lão Vương, vì thế ông ấy đưa người tới thu thập hết vân tay dấu chân ở tất cả các tầng.”

Tất cả mọi người nghiêm túc lắng nghe, Triển Chiêu hỏi, “Kết quả thế nào?”

“Kết quả là, không phát hiện vân tay hay dấu chân nào nhỏ hết.” Công Tôn nói, “Sàn của viện nghiên cứu đó toàn bộ bằng kim loại, hơn nữa được vệ sinh tương đương tốt, bình thường người ra vào cũng không nhiều, chân cho dù có đi dép hay không đều bị lưu lại trên mặt sàn, nhưng vấn đề là… lão Vương khẳng định với tôi, nơi đó không có đứa trẻ nào ra vào cả!”

Tất cả mọi người quay sang nhìn Triệu Hổ.

Triệu Hổ gãi gãi đầu, “Rõ ràng em có nhìn thấy mà!”

Bạch Trì và vài người khác cũng giơ tay, “Em cũng thấy có bóng của một đứa bé gái.”

“Chúng ta nói tiếp đã.” Công Tôn cản lại, “Mã Hán đứng bên ngoài thấy thây khô kia biến mất đúng không?”

Mã Hán gật đầu.

“Lão Vương thủ chứng ở vách tường ngoài và trên cửa sổ, kết quả không vân tay, không vụn da, không dấu chân!”

Tất cả mọi người nhìn Công Tôn, “Cũng không có?”

Công Tôn gật đầu, “Lúc các cậu nhìn thấy thì cương thi đó đang đánh đu trên cửa sổ, không thể nào không lưu lại vân tay! Kỳ quái nhất chính là, lão Vương nói trên cả cửa sổ và vách tường đều phủ một tầng bụi mỏng, căn bản không có ai đụng vào. Tấm thuỷ tinh ngày đó bị Tiểu Bạch nổ súng bắn nát cũng được lão Dương cho người ghép lại kiểm tra, nhưng cũng chẳng có gì.”

Triệu Hổ nhe răng trợn mắt nhìn Công Tôn, “Công Tôn a, anh càng nói càng khủng bố, thật sự có quỷ sao?”

Công Tôn nhướn mày nhìn cậu ta, “Còn lại chỉ có hai khả năng, quỷ là một trong số đó.”

“Vậy nếu không tin vào ma quỷ, thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Thứ xuất hiện lúc ấy, căn bản không phải người?”

Công Tôn nhướn mày, “Không sai!”

Mọi người cảm thấy lời nói của Bạch Ngọc Đường có chút mâu thuẫn.

Lạc Thiên hỏi, “Không phải quỷ cũng không phải người, còn không để lại vân tay, vậy thì là thứ gì?”

Triển Chiêu lật xem tư liệu về viện nghiên cứu, nói, “Lần trước Tống Giai Giai có nhắc qua, đối diện viện nghiên cứu lịch sử là toà nhà sản xuất máy móc vật lý, đang nghiên cứu cánh tay robot. Ở đây viết, trong toà nhà đó còn có một phòng thí nghiệm.”

Tất cả mọi người nhìn qua, “Để thí nghiệm gì a?”

Triển Chiêu đưa phần giới thiệu ọi người xem.

Mọi người đọc một loạt chữ xong, nhịn không được đọc thành tiếng, “Máy phát không gian 3 chiều?”

“À …” Triệu Hổ nhớ ra, “Mới mấy hôm trước thành phố mình có biểu diễn cái 3D này đúng không? Trong không gian quang đãng tự nhiên xuất hiện cái bồn hoa che khuất mất thùng rác á?”

Công Tôn gật gật đầu, búng tay, “Hân Hân!”

Mã Hân đặt kiện hàng kia xuống bàn, từ bên trong lấy ra cái gì đó nhìn giống như thiết bị điều khiến từ xa, để trước mắt mọi người.

Tất cả mọi người xúm lại xem, Tần Âu hỏi, “Đây là cái gì?”

“Máy chiếu 3D tiên tiến nhất thế giới đó.” Công Tôn nói, “Đây là hàng đang thử nghiệm, chưa được tiêu thụ ra bên ngoài đâu.”

Mọi người ngửa mặt nhìn Công Tôn, ý là —— thế anh kiếm đâu ra á?

Mã Hân nghiêm túc giải đáp, “Cặp song sinh cho đó, hai người bọn họ quả nhiên cái gì cũng có thể mua được…”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

“Nguyên bộ còn có thiết bị ghi hình nữa.” Công Tôn nói, “Tôi nhờ Tiểu Dịch và Dương Dương làm người mẫu, thu một đoạn video, chúng ta quan sát một chút.”

Nói xong, Công Tôn chỉnh tối ngọn đền đi một chút, tạo nên một bức màn chiếu, rồi hỏi, “Ngày đó hành lang viện nghiên cứu cũng mờ ảo thế này đúng không?”

Tất cả mọi người gật đầu.

Công Tôn cầm cái điều khiển từ xa lên, Mã Hân chắn ở bên cạnh, che tay của anh đi, vì thế mọi người không thấy được tay Công Tôn đang làm gì.

Lúc này, đột nhiên thấy Tiểu Dịch hiện ra trước mắt.

Mọi người sửng sốt, tiếp đó, Tiểu Dịch đưa tay ném con gấu bông trong tay về phía này, mọi người theo bản năng nhìn xuống mặt đất, chẳng có con gấu bông nào ở đó … Lại ngẩng đầu nhìn thì Tiểu Dịch xoay người bỏ chạy.

Tần Âu đuổi tới cửa, Tiểu Dịch lại đột nhiên biến mất.

Quay đầu lại, Tần Âu thấy trong tay Công Tôn là chiếc máy chiếu mini nhìn y chang cái điều khiển từ xa.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

“Còn một đoạn nữa.” Công Tôn tiếp tục ấn nút chiếu lên tường.

Mọi người cùng nhau nhìn lên bức tường, thấy Dương Dương đột nhiên xuất hiện, đang bò rất nhanh ở trên tường, sắp đụng tới trần nhà luôn.

Lạc Thiên há to miệng.

Công Tôn nói, “Kỳ thật là thu cảnh Dương Dương bò trên sàn nhà, sau đó dùng máy tính gia công một chút, dựng đứng hình ảnh lên, rồi xoá hoa văn của gạch lót sàn đi.”

Triển Chiêu vuốt cằm, “Khó trách không để lại manh mối gì, hoá ra chỉ là một đoạn video mà thôi.”

Mọi người hoang mang nhìn nhau, chân mày cau lại.

“Dao trong video không thể nào biến thành dao thật.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nói cách khác, con dao trên bụng Trầm Bác kia là do một kẻ nào đó đâm vào, mà quá trình này diễn ra ngay trước mắt, nhưng chúng ta lại bị thây khô ngoài cửa sổ và đứa trẻ quay lưng bỏ chạy dẫn dắt rời đi lực chú ý.”

“Có thể làm được điểm này, chỉ có thể là người ở bên cạnh Trầm Bác.” Triển Chiêu nói, “Lúc đó Trầm Bác đứng giữa, hai bên là trợ lý của ông ấy, Hác Nam, và viên trợ giảng người nước ngoài, còn có Tống Giai Giai.”

“Tống Giai Giai đứng cách bọn họ một khoảng.” Triệu Hổ nhớ lại, “Cô bé ở ngay trong tầm mắt của em, sau khi hỏi về đứa bé kia thì thét lên… Còn từ đầu đến cuối, bên cạnh Trầm Bác luôn là Hác Nam và vị trợ giảng người nước ngoài.”

Triển Chiêu cũng nhớ lại một chút, “Viên trợ giảng dìu Trầm Bác, hắn có thể là kẻ chiếu video, còn Hác Nam chắn ở phía bên kia Trầm Bác, nói cách khác, hắn che để mọi người không thấy thứ viên trợ giảng ngoại quốc cầm trong tay … Hai bọn họ cấu kết với nhau.”

“Công nghệ 3D gần đây đã rất phát triển, tuy nhiên vẫn có thiếu hụt.” Công Tôn nói, “Người xem phải có khoảng cách và góc nhìn nhất định, hơn nữa hình ảnh này không cách nào chuyển hướng được.”

Triệu Hổ vuốt cằm, “Thảo nào đuổi tới cửa cầu thang thì chẳng thấy đâu nữa, hoá ra người ta tắt máy mất tiêu!”

“Khó trách người bên ngoài cửa sổ trong nháy mắt đã biến mất, di động tới một nơi rất xa rồi đột nhiên biến mất, hơn nữa động tác chỉ có một.” Mã Hán nhíu mày, “Lúc ấy ở bên ngoài hẳn cũng có người dùng máy chiếu tạo ra.”

Công Tôn nói, “Trên thế giới có rất nhiều nơi nghiên cứu kỹ thuật không gian đa chiều, cái này trong tương lai có thị trường rất lớn, chủng loại sản phẩm cũng nhiều vô kể. Nhưng trình tự kỹ thuật ở các nơi có lẽ cũng na ná nhau, hiệu quả đạt được phỏng chừng cũng ở tầm này … Rõ ràng là đối phương có chủ đích giết chết Trầm Bác.”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Tôi vẫn nghi hoặc một chuyện.” Lúc này, Triển Chiêu nói, “Tuy những người khác không phát hiện, nhưng Trầm Bác lúc ấy hẳn là nhìn ra.”

Tất cả mọi người gật đầu, góc nhìn của Trầm Bác khác với mọi người, hẳn là có nhìn thấy kẻ đã đâm mình một đao.

“Ông ấy có cơ hội trăn trối lại với chúng ta.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nhưng vì sao ông ấy không hề vạch tội Hác Nam cùng tay trợ giảng, mà chỉ gửi lời xin lỗi F?”

Mọi người cũng không hiểu nổi.

“Khó trách lúc chúng ta đi vào nghe di ngôn, Hác Nam với tay trợ giảng đều nôn nóng đứng chờ ở cửa, có thể là để quan sát biến hoá trên nét mặt của chúng ta.” Triển Chiêu nâng cằm, “Đúng vậy rất kỳ quái a, Trầm Bác vì sao lại bao che cho hung thủ giết chết chính mình chứ?”

“Từ dấu vân tay đại khái luận ra được một ít đó.” Công Tôn đưa một phần báo cáo khác cho Bạch Ngọc Đường, “Đây là báo cáo kiểm tra thi thể.”

Bạch Ngọc Đường cầm lên xem, “Là thi thể tìm được trong nhà Phương Hữu sao?”

“Ừ.” Công Tôn chỉ ọi người xem một tấm hình, “Đây là kết quả quét hình của bộ xương đầu, cộng thêm đặc thù của người châu Á, cùng với độ dày lớp mỡ mà tôi phán đoán ra từ tình trạng của thi thể … Kết quả các cậu nhìn xem, giống ai?”

Mọi người lấy ảnh chụp nhìn thật lâu, nhíu mày, “Đây không phải là Phương Hữu sao?!”.

Trần Mật cũng cầm lấy xem thử, đúng là rất giống.

Mã Hân gật đầu, “Đúng là cái tay bắt Tiểu Du ký tên ngày đó!”

“Mấy hôm trước còn sống vui vẻ, sao giờ thành ra đã chết được hai mấy năm a?” Triển Chiêu khó hiểu.

“Lại là song sinh?” Triệu Hổ chán nản.

“Không phải song sinh đâu.” Công Tôn nói, “Lão Vương lấy được rất nhiều vân tay trong nhà Phương Hữu, phát hiện căn phòng kia bình thường vẫn có người ở, hơn nữa căn cứ vào độ thống nhất của vân tay, xác định là cùng một người!”

“Chúng tôi còn đối chiếu DNA từ ly tách vân vân trong nhà và từ thi thể Phương Hữu, kết quả không phải một người, ngay cả một chút quan hệ huyết thống cũng không có!” Công Tôn nói.

“Vậy là … phẫu thuật thẩm mỹ?” Triển Chiêu đoán.

“Cũng có thể.” Mã Hân gật đầu, “Khuôn mặt kia nhìn không tự nhiên lắm! Nêm cảm giác thực đáng sợ.”

“Nhưng cũng chưa chắc là phẫu thuật thẩm mỹ …” Triển Chiêu sờ sờ cằm, rồi chọt chọt Tương Bình, “Cậu tra thử xem có chuyên gia trang điểm nổi danh thế giới nào người Romania hoặc Ukraina, trong tên có chữ F, bộ dáng tầm 40-50 tuổi không?”

Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu.

Tương Bình lách cách gõ bàn phím một hồi, cuối cùng cho in một phần tư liệu ra, “Thật sự có a!”

Mọi người liền xúm lại xem, trên tư liệu là khuôn mặt của một người đàn ông khoảng trên 40, trông rất có cá tính, là chuyên viên trang điểm nổi tiếng Hollywood, cũng là hoạ sĩ đỉnh nhất thế giới về vẽ tranh trên cơ thể người, tham gia quay rất nhiều bộ phim khoa học viễn tưởng và phim kinh dị, sở trường của ông ta là chế tác lớp hoá trang cho vai cương thi ma quỷ. Và tên của ông ta, Vinod Ram F Husky.

“Vậy lớp vỏ thây khô đó, chẳng lẽ từ tay thằng cha này mà ra?” Tất cả mọi người hiểu ra vì sao thây khô lại trông giống thật như vậy.

Triển Chiêu nâng cằm, “… Vẫn cảm thấy có gì đó không được thống nhất.”

Công Tôn thu hồi toàn bộ tư liệu, “Lúc anh phát hiện ra cũng cảm thấy như thế.”

Anh vừa nói xong, chợt nghe thang máy “đinh” một tiếng mở ra, tiếp đó, một cô gái khuôn mặt búp bê khoác áo blouse trắng xuất hiện, trong tay là một phần báo cáo, thấy mọi người đang họp thì giơ tay gõ “cốc cốc” lên tấm thủy tinh.

Mọi người đều có biết cô, đó là trợ lý của lão Vương bên khoa Giám định.

Cô gái này tên là Vương Mẫn, khuê nữ nhà lão Vương, sinh viên tài năng khoa Hoá, nhưng thứ chân chính khiến cô nổi danh toàn cảnh cục là sở thích cá nhân vô cùng khủng bố—— điêu khắc tí hon! Cô gái nhỏ danh xưng cuồng chi li tiểu tiết cấp độ 1, vì đã dốc lòng khắc lên hạt gạo Hồng Lâu Mộng nguyên bản, cũng là bạn thân của Hân Hân ở cảnh cục, hai cô gái thường xuyên tự tập ăn uống.

“Đội trưởng Bạch, đã có kết quả kiểm tra chất phóng xạ trong quả bóng lần trước.” Vương Mẫn cầm báo cáo đi vào, nói, “Chúng tôi đại khái đã đoán ra bên trong quả bóng là cái gì.”

Mọi người nghe xong có chút kích động.

“Là cái gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Một gói đất nhỏ.” Vương Mẫn nói, “Đất đó có tính phóng xạ, là đất bị ô nhiễm hạt nhân.”

Tất cả mọi người sửng sốt.

“Nhưng lượng đất khá ít, còn được bọc lại khá dày, giống như một mẫu phẩm vậy.” Vương Mẫn nói, “Trong lúc bỏ vào có vài hạt dính lại bên ngoài quả bóng, nên có phản ứng phóng xạ nhỏ. Chúng tôi thu được một ít hạt đó, xác định là bùn đất.”

Tất cả mọi người nhíu mày.

“Quả bóng đó Trình Mộc đưa Từ Liệt từ 3 năm trước, bên trong dĩ nhiên lại là đất nhiễm phóng xạ …” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Ba năm sau Trình Mộc đi lấy về, nhưng không hề tập kích Từ Liệt, mà chờ lúc Từ Liệt không có ở nhà thì lặng lẽ lấy đi.”

“Trình Mộc cũng đủ ghê gớm nha, mà làm nhiều thứ như vậy, mục đích là gì nhỉ? Người hắn theo đuổi lại là một trong hai cô con gái của tay nghệ thuật gia điên khùng năm đó.” Triệu Hổ nâng cằm, “Ai nha, càng ngày càng hỗn loạn.”

Triển Chiêu xem tư liệu xong, khép lại, “Không bằng, chúng ta trực tiếp đến hỏi hắn.”

Triển Chiêu đề nghị đi thẩm vấn Trình Mộc.

Bạch Ngọc Đường hỏi Vương Triều và Trương Long, “Đã từng thẩm vấn chưa?”

Trương Long gật đầu, “Rồi, chỉ là Trình Mộc không chịu hé răng nửa lời, vì thế giờ đang bị giam trên lầu 7.”

Vương Triều đưa một tấm bảng biểu ra, “Vì hắn là tội phạm đặc biệt nghiêm trọng, nên vào thẩm vấn phải có ký tên.”.

Bạch Ngọc Đường ký tên lên đó, vừa giao lại cho Trương Long thì chợt nghe thấy tiếng chuông báo động kêu lên inh ỏi.

Tất cả mọi người sửng sốt..

Những người khác cũng bật dậy, lúc này, điện thoại bàn bỗng vang lên.

Tương Bình tiếp máy, nghe được một lúc thì báo cáo lại với Bạch Ngọc Đường, “Đội trưởng, Trình Mộc trốn rồi!”.

“Cái gì?!” Mọi người đồng thanh.

Triệu Hổ há to miệng, “Sao chạy được? Lầu 7 canh giữ ghê lắm mà!”.

“Không phải chạy từ phòng giam lầu 7.” Tương Bình ấn loa ngoài, người gọi tới là Lư Phương, hắn trực tiếp giải thích, “Cảnh viên phụ trách trông coi lầu 7 báo lại rằng hắn đột nhiên ngã xuống đất, miệng sùi bọt mép, y sĩ kiểm tra thấy mạch đập lúc có lúc không. Cộng thêm thân hình nhìn như bộ xương khô của hắn nên đã cấp tốc đưa vào phòng y tế. Lúc bác sĩ đang gây áp lực để hồi sức tim cho hắn thì hắn đột nhiên bật dậy, phá cửa sổ phòng y tế lầu 7, bò xuống bên dưới.”

“Các anh không đuổi theo à?” Bạch Ngọc Đường vọt tới bên cửa sổ nhìn xuống, phía dưới xe cộ đông nghẹt, làm gì còn thấy được bóng dáng Trình Mộc.

“Có một cái xe đông lạnh hình như đến tiếp ứng, hắn lủi lên rồi xe vọt đi, trên xe không có tên cửa hiệu.” Lư Phương bất đắc dĩ, “Đã bắt đầu tiến hành truy đuổi, mặt khác cũng bắt đầu thẩm tra toàn bộ cảnh viên trên lầu 7, à, nữ bác sĩ trị liệu cho Trình Mộc đó, kể là Trình Mộc trước khi bỏ đi có nói một câu rất kỳ quái.”

“Nói gì thế?” Triển Chiêu hiếu kỳ..

“Tôi đưa cô ấy qua.” Lư Phương cúp điện thoại, không bao lâu, hắn dẫn tới một nữ bác sĩ khoảng hơn 30 tuổi.

Tất cả mọi người đều biết, cô họ Viên, tên Viên Đình, đã công tác ở cảnh cục được 10 năm, có phát sinh tình huống điều trị đột xuất gì trên cơ bản đều do cô xử lý. Trên cánh tay của bác sĩ Viên có quấn băng gạc, phỏng chừng đã bị thương..

Công Tôn thấy được, nhíu mày, “Hắn tấn công cô?”.

“Không thể nói là tấn công, lúc hắn bỏ chạy có đẩy em ra.” Bác sĩ Viên ảo não, “Em túm lấy hắn mà không được, quẹt tay qua cái máy nên bị thương.”.

“Tình huống lúc đó thế nào, cô kể lại cho Tiểu Bạch bọn họ biết.” Lô Phương nói..

Viên Đình gật đầu, “Lúc đó mấy bác sĩ bọn tôi tiến hành cấp cứu cho hắn, nhịp tim hắn không còn, tôi kích tim cho hắn, hai cậu cảnh sát phụ trách canh chừng đều ở bên cạnh. Chỉ là … hắn đột nhiên vùng dậy, sau đó lao đi, tôi theo bản năng tóm lấy tay hắn nhưng không trúng, hắn trực tiếp phá cửa sổ leo xuống dưới. Tốc độ phản ứng của hắn nhanh hơn người thường rất nhiều …”.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường..

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, xoa xoa cằm.

Công Tôn hỏi Viên Đình, “Cô có kể là hắn nói gì đó?”.

“À!” Viên Đình cau mày, “Hai cậu cảnh sát đuổi tới cửa sổ, em mở một cánh cửa sổ khác nhìn xuống, hắn vừa lúc bò tới ngay chỗ em đứng, ngửa mặt nhìn thấy em.”.

Tất cả mọi người nhìn Viên Đình..

“Hắn đột nhiên nói một câu.” Viên Đình kể, “Em không chắc có nghe nhầm hay không.”.

Triển Chiêu hỏi, “Hắn nói gì a?”.

“Hắn nói, không kịp nữa, táo chín mất rồi.” Viên Đình dường như cũng rất hoang mang, “Không biết có phải nói về táo không …”

Triển Chiêu và mọi người dạo này đều vô cùng mẫn cảm với những gì liên quan tới táo ——táo chín rồi ư …

“Từ Liệt.” Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, gọi Từ Liệt đang ở trong phòng nghỉ.

Từ Liệt chạy ra, “Hả?”.

“Trước cậu có kể về vườn táo ở ngoài ngoại thành, cậu có nhớ vị trí của nó không?”.

Từ Liệt suy nghĩ một chút, “Không rõ lắm, tôi nhớ đường không giỏi đâu, nhưng chắc Tiểu Lâu nhớ đó, các anh cũng biết trước đây cậu ta là trộm mà, rất rành đường.”

Bạch Ngọc Đường đưa điện thoại qua, “Bắt cậu ta có mặt trong 3 phút.”.

Từ Liệt vội vàng gọi điện thoại.

Đại khái 3 phút sau, cửa thang máy mở, Lâu Ngoại Quải gần như bị quăng từ trong ra, vọt tới thở dốc, “Anh Liệt, có chuyện gì gấp?”.

Từ Liệt hỏi hắn chuyện về vườn táo.

“Nga, em nhớ.” Lâu Ngoại Quải đáp rồi tiến đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, “Tôi hỏi nè đội trưởng Bạch, cái chỗ đó có vấn đề đúng không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, “Cậu từng tra qua?”.

“Hắc hắc.” Lâu Ngoại Quải cười, “Bệnh nghề nghiệp mà! Đúng là giờ không đi trộm nữa, những tò mò thì vẫn có a. Cũng tại cái nhà xưởng đó, nhìn y như không có người ở á, mà rõ ràng với số tiền đó muốn chế đĩa bay cũng được, sao lại đi trồng táo, vì thế tôi mới đi hỏi thăm.”

Triển Chiêu hứng thú hỏi, “Cậu hỏi thăm ai?”.

“Hắc hắc, đương nhiên không phải hàng xóm xung quanh rồi, gần đó khẳng định không có ai ở.” Lâu Ngoại Quải cười, “Tôi tìm người biết hầu hết mọi bí mật a.”.

Tất cả mọi người có chút hiếu kỳ, “Ai thế?”.

“Phóng viên báo lá cải a!” Lâu Ngoại Quải cười, “Trước anh Liệt quay phim ở khu vực này, đám chó săn đó soi mói khắp nơi. Nhân hữu tam cấp, anh Liệt đành tìm nơi kín đáo chút, đám phóng viên đó càng phải thám thính mọi ngóc ngách.”.

Nhân hữu tam cấp: Phàm là người, đều có 3 việc cấp bách.

Có nhiều giải thích cho “tam cấp” này, một số điển hình:

- Đại tiện, tiểu tiện, đêm tân hôn

- Đi WC, đêm tân hôn, chờ vợ đẻ

- Đại tiện, tiểu tiện, oánh rắm =))

Bà con nhớ ko, bạn Liệt trong lúc tìm chỗ kín đáo để giải quyết “nỗi buồn” thì gặp được cái vườn táo đó.

“Thông minh.” Tất cả mọi người gật đầu.

Lâu Ngoại Quải được nghe người của SCI khích lệ đương nhiên rất khoái, nhưng biểu tình của hắn bỗng dưng có chút xoắn xuýt, “Tôi nghe được ít chuyện tương đối dọa người, tò mò chết mèo đó nha!”.

“Cậu nghe được cái gì?” Triển Chiêu hỏi.

Lâu Ngoại Quải vươn giơ hai ngón tay, “Có 2 người chết.”.

Tất cả mọi người sửng sốt..

“Cái gì?” Triển Chiêu kinh ngạc..

“Là hai tay chó săn.” Lâu Ngoại Quải nói, “Tôi hỏi thăm được từ một tay paparazzi rất rành chỗ đó, hắn nói chỗ đó vô cùng ma quái, một trong hai người đã chết là bạn của hắn. Anh cũng biết, tin tức của paparazzi đều là tự mình đi lấy, độc nhất vô nhị mới được nhiều tiền. Ngày đó tay chó săn đó có lẽ nhìn thấy tôi với anh Liệt nên bám theo, nhưng sau đó lại không thấy tăm hơi đâu. Ba ngày sau, ở một ngọn núi ở cách đó rất xa tìm được thi thể hắn. Pháp y nói hắn bị ngã chết.”.

“Ngã chết?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Sao mà được, bên cạnh đâu có núi nào cao hơn.”.

“Đúng a, chỉ có mấy núi cát không dốc lắm, xung quanh lại toàn bụi cây, muốn ngã chết ở đó cũng phải có ít kỹ xảo nha.” Triệu Hổ nói.

Lâu Ngoại Quải xoa xoa mũi, “Tay paparazzi đó ‘hi sinh vì nhiệm vụ’ nên được tòa soạn bồi thường cho gia đình rất nhiều tiền, vì thế người nhà không mang ra truy cứu, nhanh chóng đưa thi thể đi hỏa táng. Nhưng vẫn có người thấy được thi thể, các anh đoán xem thấy cái gì?”

Từ Liệt đạp Lâu Ngoại Quải, “Cậu đừng có à ơi nữa đi, nhanh nói!”.

Lâu Ngoại Quải lắc đầu, “Bọn họ kể, khuỷu tay, đầu gối của hắn toàn máu là máu, đều bị cọ rách, giày cũng bị sờn, bàn chân toàn máu với vết thường, trên người trên mặt rất nhiều chỗ trầy da, đầu cũng bị thương do đập vào gốc cây lúc lăn xuống lưng chừng núi.”

Công Tôn khẽ nhíu mày, “Lòng bàn tay, bàn chân và đầu gối đẫm máu?”

Lâu Ngoại Quải gật đầu, “Ngón chân cũng bị rách da!”.

Công Tôn vuốt cằm, “Đây là vết thương do chạy trốn bằng chân trần tạo thành a…”.

“Chạy trốn?” Triển Chiêu nhíu mày, “Có người đuổi hắn?”.

“Đuổi theo hắn không phải người đâu.” Lâu Ngoại Quải nhún vai, le lưỡi.

“Không phải người thì là cái gì?” Bạch Trì cảm thấy có chút kinh khủng..

“Không phải đã nói có tận hai người chết sao!” Lâu Ngoại Quải nói, “Một người bị ngã chết, còn người kia càng kỳ quái hơn, bị cắn chết!”

Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Lâu Ngoại Quải.

“Sao thế được?” Triệu Hổ không hiểu, “Khu rừng đó ngay cả một con chuột cống cũng chẳng thấy, thứ gì có thể cắn chết người được?”

Lâu Ngoại Quải nhún vai, “Bên điều tra nói là báo cắn.”.

“Chỗ đó làm gì có báo.” Công Tôn liên tục lắc đầu, “Không có khả năng.”.

“Cuối cùng thế nào?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy bất khả tư nghị..

“Sau đó tay quản lý của khu rừng và nhân viên phòng cháy chữa cháy đi lục soát núi, quả thực có bắt được một con báo, hình như loài báo hoa gì đấy, là động vật quý hiếm cần bảo vệ, bị đưa về vườn bách thú rồi. Nghe nói lúc tay quản lý hốt hoảng chạy tới, tay paparazzi kia đã chết, lại có nhân viên hi sinh vì nhiệm vụ, tòa soạn tiếp tục bồi thường tiền.”.

“Cái kia là vườn bách thú nào a, con báo to như thế cũng để xổng mất?” Mã Hân bất mãn.

“Sự tình kỳ thực không đơn giản như vậy.” Lâu Ngoại Quải nói, “Lúc tay paparazzi kia chết, mấy người đồng hành cùng hắn cảm thấy chuyện xảy ra quá kỳ quái, nên điều tra một chút, phát hiện con báo kia xổng chuồng cùng ngày với việc tay phóng viên đó mất tích, hơn nữa là xẩm tối.”

“Vấn đề ở chỗ nào?” Triển Chiêu hỏi.

“Vườn bách thú cách chỗ đó khá xa, một con báo chạy trên đường cao tốc rồi đi vào rừng lại không bị ai phát hiện?” Lâu Ngoại Quải hỏi, “Hơn nữa, báo trong vườn bách thú đều được nuôi dưỡng từ nhỏ, làm gì có năng lực chiến đấu, hơn nữa con báo đó hình như còn nhỏ, bắt gà bắt thỏ cũng không nói làm gì, nhưng chủ động tập kích người, thế nào cũng không tính là chuyện hiển nhiên được.”.

Triệu Hổ chớp chớp mắt nhìn Lâu Ngoại Quải, vui vẻ, “Tiểu tử cậu, tra được cái gì rồi đúng không?”.

Lâu Ngoại Quải cười hì hì, “Anh Hổ quả nhiên từng lăn lộn giang hồ a, anh cũng biết quy củ mà, em dù sao cũng giúp các anh điều tra không công rồi, cũng phải có chút vốn chứ.”.

Bạch Ngọc Đường lấy ví tiền ra, hỏi, “Bao nhiêu?”.

Lâu Ngoại Quải vươn một tay, “Năm nghìn.”.

“Oa, cậu ăn cướp đấy à?” Triệu Hổ nhướn mày, “Quy củ chỉ có năm trăm thôi.”.

“Anh Hổ, đây là bạn em mạo hiểm tính mạng để giữ lại đó!” Lâu Ngoại Quải thần thần bí bí, “Tuyệt đối là thứ siêu giá trị!”

Bạch Ngọc Đường không nói gì, tự bỏ tiền túi thanh toán.

Lâu Ngoại Quải cất tiền đi, rồi lấy điện thoại của mình ra, “Dạo này trang bị của chó săn rất hoàn mỹ, cái tên bị cắn chết kia, trên tay đeo đồng hồ có gắn cameras mini, trên cơ bản ngày nào hắn cũng đeo cái này. Thứ nhất là tiện lấy tin, thứ hai, làm phóng viên rất nguy hiểm a, giữ lại có thể phòng thân, không chừng chết đi người ta cũng không biết mình chết như thế nào. Bạn tôi đi nhận lại di vật thuận tay cầm luôn cái đồng hồ, bỏ đoạn clip vào máy tính gửi cho tôi coi, tôi đã thu lại toàn bộ.”

Mọi người nhìn thấy đoạn clip Lâu Ngoại Quải thu lại hình ảnh không ngừng rung lắc. Bên trong màn hình, có người sử dụng cả tay cả chân để bỏ chạy. Còn nghe được âm thanh, có tiếng thở dốc, tiếng kêu cứu, và cả tiếng gào thét vô cùng quỷ dị.

Mọi người cau mày xem đoạn clip phân giải cực kỳ kém đó, đột nhiên… góc quay bắt được một đoạn hình ảnh: cái người đang chạy trốn kia kêu thảm một tiếng, rồi bị một cánh tay đầy lông lá hất xuống sườn núi.

Sau đó hình ảnh trong clip càng thêm hỗn loạn, hơn nữa đẫm máu vô cùng, trong đó, một con khỉ đang điên cuồng xé rách da thịt của người nọ …

“Khỉ!” Triển Chiêu kinh hãi, “Nó là khỉ đúng không?”.

Tất cả mọi người gật đầu..

Bạch Trì từ trước đến nay vô cùng thích khỉ sắc mặt lập tức trắng xanh, chiếc áo thun cậu đang mặc cũng in hình khỉ YoYo a. Nhưng con khỉ trong điện thoại kia quá sức kinh khủng, như là khỉ điên vậy.

“Con khỉ này vì sao trông to hơn những con cùng loại?” Mã Hán nhíu mày.

Vì màn hình rung kịch liệt, ai cũng nhìn không rõ, nhưng căn cứ vào tỉ lệ, đúng là con khỉ này hơi bị lớn.

“Lại lạc từ vườn bách thú ra sao?” Triệu Hổ nhịn không được thắc mắc.

“Căn bản không phải khỉ bình thường!” Công Tôn lắc đầu, “Khỉ có nổi giận cỡ mấy cũng không tấn công người, con khỉ đó có vấn đề!”.

Tất cả mọi người nhìn anh.

“Đây là khỉ dùng để thí nghiệm sinh học …” Công Tôn còn chưa nói xong, bỗng nhiên, trong điện thoại truyền đến một tiếng huýt sáo.

Con khỉ đang phát điên đột nhiên ngừng lại..

“Có người!” Mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình..

Lâu Ngoại Quải ở một bên nhắc nhở, “Nhìn cho kỹ a! Màn đặc sắc nhất đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi