S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Trần Mật xoa tóc đi ra mở cửa, rồi khẽ sững người …



Nhóm Bạch Ngọc Đường phát hiện thang máy đang dừng ở tầng 11, Triển Chiêu ấn nút, thang máy bắt đầu đi xuống … Chứng tỏ người đi tới tầng đó đã ra ngoài. Từ Liệt gấp đến độ trực tiếp chạy ào về phía cầu thang.

Từ Liệt dù sao trước đây cũng là vận động viên thái quyền, lại là một kẻ cuồng vận động, thể lực tốt, “xoát” một cái đã không thấy tăm tích đâu.

Bạch Ngọc Đường để Tần Âu và Triển Chiêu cùng đi, còn mình thì chạy đuổi theo lên lầu.

Triển Chiêu có chết cũng không đi bộ lên tầng 11, nên đứng chờ thang máy..

Tần Âu lắc lắc đầu, “Không cần căng thẳng lắm đâu … Trần Mật cũng không phải kẻ trói gà không chặt, khả năng đánh đấm của cậu ấy không tệ.”

Chờ Bạch Ngọc Đường và Từ Liệt gần như trong nháy mắt lao lên tới tầng 11, vọt ra hành lang liền thấy cửa nhà Trần Mật đang mở, ở đó hình như có bóng người.

“Aaa! Thây khô biến thái chết điiii…” Từ Liệt rống lên, rồi phi tới trực tiếp đạp vào trong cửa.

Bạch Ngọc Đường ở phía sau vừa nhìn vào cửa, lập tức nhanh tay lẹ mắt túm lấy tay Từ Liệt, Từ Liệt lúc này cũng thấy rõ ai đang đứng ở cửa, cuống quít dừng ngay động tác … May là Bạch Ngọc Đường túm cậu ta lại a.

Chân của Từ Liệt đang cách chóp mũi của người nọ chưa đến 1 cm …

Nhìn lại thì, xém chút nữa bị Từ Liệt đạp trúng mũi kia, chính là người đang cầm trong tay cái bình giữ nhiệt, lão Trần.

Lão Trần đối mặt với bàn chân lao đến của Từ Liệt thì sợ đến mức lảo đảo cả người, Trần Mật lại càng hoảng sợ hơn, vội vàng đỡ lấy, “Ông nội!”

Thấy ông cụ không có việc gì, Trần Mật mới thở phào nhẹ nhõm, giương mắt trừng Từ Liệt —— làm gì vậy hả!

Cổ Từ Liệt muốn gãy tới nơi, may mà Bạch Ngọc Đường túm cậu lại, chứ không một cước này của cậu mà thành công thì không biết hậu quả sẽ đến đâu nữa.

Cùng lúc đó, thang máy “đinh” một tiếng mở ra.

Triển Chiêu và Tần Âu cũng chạy tới nơi … thấy được tình huống trong phòng.

Lão Trần vỗ vỗ ngực, lão biết mấy ngày nay Trần Mật phải tăng ca, nên hầm ít canh đưa tới cho hắn, đêm nay Trần Du và Lam Tây hẹn hò, ông cụ ở nhà một mình buồn, nên qua tìm Trần Mật ăn canh chơi cờ. Không ngờ vừa mới vào cửa chưa kịp nói câu nào, phía sau đã có người nhào tới, miệng còn hô cái gì mà —— biến thái?

Lão Trần quay đầu lại lo lắng nhìn Trần Mật, “Cháu lại trêu chọc phải biến thái gì à? Ai nha, cháu với Tiểu Du cứ như vậy sao lão già này bớt lo đây.”

Trần Mật bất đắc dĩ nghe lão Trần liên giọng cằn nhằn, vừa hung hăng trừng sang Từ Liệt.

Từ Liệt xấu hổ.

Lão Trần cầm bình giữ nhiệt nhìn quanh một chút, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng tới, còn có Tần Âu nữa, thì khó hiểu, “Ôi chao? Các cháu sao cũng tới vậy? Vừa lúc a, ông có hầm một nồi canh ngon …”

Lão Trần còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường đột nhiên lùi lại, đảo mắt nhìn về phía cầu thang.

Tần Âu vừa rồi hình như cũng nghe thấy tiếng “lạch cạch”… Lúc này, cửa cầu thang khẽ lay động. Bạch Ngọc Đường xoay người chạy xuống, lối thoát hiểm ánh sáng mờ mịt, cùng lúc đó, có một người đang lao nhanh xuống dưới lầu …

Bạch Ngọc Đường trực tiếp phóng qua tay vịn cầu thang nhảy xuống một tầng, guồng chân đuổi theo, Triển Chiêu bước lại bên cầu thang nhìn, thì thấy Bạch Ngọc Đường đã theo người nọ xuống lầu, Tần Âu cũng ở ngay sau.

Từ Liệt, Trần Mật và lão Trần cũng chạy tới nhìn.

Trần Mật không hiểu, “Chuyện gì xảy ra?”.

Từ Liệt trả lời, “Thây khô đó hình như tới tìm anh á.”.

Trần Mật vẫn còn mờ mịt, lão Trần ở bên cạnh đã nhảy dựng lên, tông giọng cao thêm một bậc, “Thây khô?!”

Triển Chiêu thì gọi điện thoại cho nhóm Lạc Thiên, “Các cậu đang ở đâu?”

“Sắp đến rồi.” Lạc Thiên ngẩng mặt, đã thấy được tòa nhà Trần Mật ở, Triệu Hổ Mã Hán bên cạnh đang nhìn anh.

“Ngay dưới tòa nhà Trần Mật ở đó, Ngọc Đường vừa đuổi theo nó xuống lầu, có thể là ở bãi đậu xe …” Triển Chiêu nói.

“Rõ.” Lạc Thiên nói với Mã Hán và Triệu Hổ, “Ga ra ngầm.”.

Triệu Hổ hạ kính xe, đặt hộp đèn của cảnh sát lên nóc, bật còi hụ, bảo vệ ở cổng lập tức mở thanh chắn lên nhường đường, Lạc Thiên lái xe trực tiếp lao thẳng vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm.

Trương Long và Vương Triều xuống xe giữa chừng, dùng tay ra hiệu với những xe cảnh sát theo phía sau, để bọn họ phong tỏa tòa nhà Trần Mật ở.

Bao Chửng tự mình dẫn đội đặc công tới, hàng loại đặc công xuống xe bao vây tòa nhà, còn dặn bảo vệ thông tri cho các hộ gia đình đóng chặt cửa và không đi ra ngoài.

Bảo vệ làm gì đã thấy qua không khí này, lập cập chạy đi gọi điện thoại, không ít hộ gia đình ở trên lầu đều mở cửa sổ nhìn xuống —— nhiều cảnh sát vậy, đến bắt ai nhỉ?.



Xe cảnh sát của Lạc Thiên thuận lợi lao thẳng xuống gara ngầm, vừa dừng lại … thì thấy ở cửa cầu thang, có một bóng đen lao ra … nặng nề ngã xuống đất, ở ngay trước mũi xe của họ không xa.

Phía sau, Bạch Ngọc Đường đi ra khỏi cửa thoát hiểm, vừa đi vừa cởi áo khoác, điệu bộ này chính là —— không đầu hàng sẽ giải quyết bằng vũ lực.

Thứ đó vừa chạm đất lập tức đứng dậy, trực tiếp bò lên xe của Lạc Thiên bọn họ, dường như muốn chạy ra ngoài.

Triệu Hổ và Lạc Thiên ngồi ngay hàng ghế trước, nhìn thấy rất rõ dung nhan của nó —— chính là thây khô sáng nay bọn họ mới truy đuổi!

Hai bên trừng nhau một lúc, thứ đó tiếp tục bò lên nóc xe hướng về phía cửa ra … Nhưng ở bên ngoài vang lên tiếng còi hiệu lệnh dồn dập, rồi 4-5 chiếc xe cảnh sát xuất hiện đánh sập cửa ra, Bao Chửng bước xuống, phía sau có hơn 11 đặc công chặn kín cửa trong tư thế sẵn sàng.

Thây khô nọ ở trên nóc xe quay đầu lại, đã thấy Bạch Ngọc Đường chạy tới chính giữa bãi giữ xe, hắn lúc này cho dù chạy kiểu nào, cũng sẽ bị Bạch Ngọc Đường tóm được…

Lúc này, Lạc Thiên mở cửa xe, thây khô nọ đột nhiên nghiêng người túm lấy cánh tay Lạc Thiên, như là muốn quăng anh ra để cướp xe, chỉ tiếc là, túm lộn người rồi.

Lạc Thiên liếc hắn một cái, phát hiện trên mí mắt hắn có một thứ gì đó đen đen … Quả nhiên là hoá trang sao.

Thây khô nọ túm cánh tay Lạc Thiên kéo rồi lại kéo, phát hiện người ta chẳng có chút phản ứng nào thì ngẩn người, song song đó, Lạc Thiên đột nhiên trở tay túm lấy cánh tay hắn ném ra xa …

“Rầm” một tiếng, thây khô nọ bị quăng ra ngoài..

Triệu Hổ và Mã Hán cũng xuống xe, nghĩ bụng —— muốn đọ sức với Lạc Thiên? Dũng cảm một cách đáng khen đó.

Bạch Ngọc Đường ở cách đó không xa, Triển Chiêu bọn họ cũng chạy xuống tới nơi, những cảnh sát khác cũng tiến vào từ cửa thoát hiểm, toàn bộ đều là đặc công đang trong tư thế sẵn sàng.

Bạch Ngọc Đường nhìn thây khô đang cố sức bò dậy nọ, “Mày chạy không thoát đâu.”.

Thây khô nọ nhìn quanh quất, bộ dáng rất quỷ dị, tựa như đang tìm cách để trốn đi, cuối cùng … hốc mắt tối om của nó, dừng lại ở cửa thông gió bằng kim loại trên trần bãi đỗ xe.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên khẽ cười một tiếng, trong nháy mắt này … thây khô nọ nhảy phốc về phía một chiếc xe con đậu gần đó, động tác cực nhanh làm người ta líu lưỡi..

Lạc Thiên nhíu mày —— đừng nói lại là vật thí nghiệm gì nữa chứ? Sao có thể mạnh như thế?

Thế nhưng nó nhanh, Bạch Ngọc Đường còn nhanh hơn, anh dường như đã sớm đoán ra thứ đó sẽ leo lên xe chạy thoát thân, nên vung tay quăng áo khoác tới, chụp ngay vào mặt thây khô nọ. Thây khô vốn muốn lên xe, nhưng bị áo khoác của Bạch Ngọc Đường cản lại … nên không bám được vào đầu xe mà trượt đi một chút..

Nó miễn cưỡng nằm úp sấp trên xe, còn muốn thực hiện lại lần nữa, Bạch Ngọc Đường đã tới gần, tung chân đạp nó xuống khỏi mui xe.

Thây khô nọ bị quẳng xuống lại bật lên, quay lại gầm gừ với Bạch Ngọc Đường, chỉ là vừa kêu khỏi miệng, Bạch Ngọc Đường đã không chút khách khí nâng gối thụi vào mặt nó.

Thây khô bị đánh ngửa ra sau, nhưng lại thấy nó lập tức vọt lên, vươn hai bộ móng sắc như dao vung tới, đây chính là thủ đoạn nó dùng để tập kích Lưu Vũ ở gara ngầm dưới nhà Từ Liệt … có vẻ bộ móng đó chính là vũ khí!

Bạch Ngọc Đường nghiêng người né, thuận tay túm lấy da đầu nó, nện cả người xuống mui xe, theo đó, da đầu nó “xoẹt” một cái, bay ra một khối lớn.

Chỉ là, thứ mọi người thấy phía dưới da đầu, không phải là máu thịt be bét, mà là một ít tóc màu đen, như đang bị một mũ lưới chụp lấy.

“Quả nhiên là hoá trang.” Triệu Hổ nhướn mày.

Bạch Ngọc Đường đưa tay chắn vài cước nó vung tới —— quả nhiên có luyện thái quyền.

Từ Liệt cũng đã nhìn ra, khẽ nhíu mày —— thật là Trình Mộc ư? Sao cảm thấy giông giống …

Bạch Ngọc Đường thấy thây khô nọ căn bản không hề có ý định đầu hàng, thì đơn giản tiến lên, cùng nó cận chiến.

Bạch Ngọc Đường vừa ngăn cản quyền cước của nó, vừa không biết định làm gì, có vẻ đang bắt lấy vai nó, sau đó… chợt thấy anh tóm lấy vai thây khô, mọi người lại nghe “rắc” một tiếng, phần hông thây khô xuất hiện một vết rạn.

Bạch Ngọc Đường một cước đạp lên chân phải của nó, hai tay túm lấy vai ấn người xuống, trực tiếp dùng đầu gối thụi vào bụng thây khô … Mọi người nghe thấy tiếng thứ gì đó bị xé rách rất rõ ràng, cùng với đó là tiếng kêu đau đớn của thây khô nọ ….

Bạch Ngọc Đường đạp thẳng vào phần da bị lộ ra của thây khô … Thây khô bay đi 2 mét, trong tay Bạch Ngọc Đường lúc này là hai khối da ở vai và ngực, còn có một ít băng vải, thứ đang đạp dưới chân là bộ da chân giả nhìn y như một cái ủng.

Bay ra khỏi bộ cánh thây khô là một người có thể trạng nhỏ gầy, nhưng dù sao vẫn mang lại cảm giác hài hòa tự nhiên hơn hẳn.

Lúc này, hai tay và một chân hắn còn khoác bộ da thây khô …

Lúc hắn đứng lên, Bạch Ngọc Đường đã tới ngay trước mặt, tóm lấy hai tay hắn, giũ như giũ ra trải giường làm cả người hắn run lên… rụng nốt hai lớp hóa trang ở tay xuống, cuối cùng nhanh như cắt nghiêng đầu né một cước hắn vung tới, giơ chân đạp lên lớp da già còn sót lại cuối cùng ở chân hắn, nắm tay thụi vào gáy, rồi khom người, đẩy hắn về phía sau, trong lúc thây khô đó đang mất thăng bằng, Bạch Ngọc Đường đứng lên, xoay người tung một cước đạp ngay cằm hắn … Thây khô nọ “ọc” một tiếng, bay ra ngoài..

Lúc này, trên người hắn chỉ mặc một thân đồ bó màu đen, toàn bộ lớp da giả đều đã bị Bạch Ngọc Đường lột sạch sẽ.

Xung quanh, toàn thể cảnh sát xem đội trưởng Bạch đập bẹp thây khô, thây khô nọ vốn hung hãn vô cùng, tiếc là cuối cùng cũng bị đập cho vào khuôn khổ.

Từ Liệt le lưỡi, “Ai nha! Bạch Ngọc Đường đập nhau thật có nghề!”.

Triển Chiêu xoa cằm —— đó là đương nhiên..

Thây khô sau khi bị quăng ra ngoài, lăn hai vòng trên mặt đất, rồi dừng lại bên chân Lạc Thiên bọn họ, đã không còn sức lực để chiến đấu nữa.

Lạc Thiên ngồi xổm xuống túm hắn lên, bẻ tay ra sau còng lại.

Nhìn mặt hắn lần nữa … Tuy rằng trên đó vẫn còn thuốc đen, nhưng vẫn nhìn ra đó là một con người bình thường, chỉ là vóc người nhỏ gầy, đám da cương thi kia, chỉ là lớp hóa trang mà thôi.

Bao Chửng thấy người đã bắt được, thì lệnh cho đội đặc công rút quân trở về. Còn mình đi xuống, đến bên đám xe nhìn kẻ đã bị bắt —— nhìn hình dáng bên ngoài chút nào …

“Trình Mộc?!”.

Lúc này, Từ Liệt chạy tới nhìn một lúc lâu mới kêu lên, “Cậu không chết?”.

Triển Chiêu cũng tới bên cạnh Bạch Ngọc Đường, cùng Bạch Ngọc Đường quan sát người nọ —— đúng là … có vẻ giống Trình Mộc, nhưng so với Trình Mộc khi đó thì gầy hơn một chút. Dù sao, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chỉ mới thấy hình chưa thấy người thật, không thể phán đoán chuẩn xác.

Tất cả mọi người có chút khó hiểu, người này vốn là vận động viên thái quyền từng đạt quán quân, vì sao lại hóa trang thành thây khô, giả thần giả quỷ giết người, hơn nữa lại hung tàn như vậy? Một thân trang bị này của hắn phải nói là vô cùng chuyên nghiệp, cắt may rất vừa người, thậm chí có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật, là chính hắn làm ra sao?.

Triển Chiêu có chút hiếu kỳ hỏi hắn, “Trình Mộc? Cậu vì sao lại giả trang thành thây khô?”.

Trình Mộc không đáp, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người….

Lạc Thiên nhịn không được nhíu mày —— ánh mắt kiểu này anh rất quen thuộc, đó là kiểu thần tình “không phải mày chết thì là tao sống”, Trình Mộc này không biết đã trải qua chuyện gì, nhưng … ít nhất … lúc này… Hắn nghĩ tất cả mọi người quanh mình đều là kẻ địch, là những hung đồ giết người thành tính.

Triển Chiêu đương nhiên rất có hứng thú với thần tình này của hắn, nghiêm túc quan sát sắc mặt hắn, rồi suy nghĩ gì đó.

Bạch Ngọc Đường kêu người đưa hắn đi.

Lúc Trình Mộc bị giải đi, thì có giãy dụa vài cái để quay đầu lại nhìn về phía Từ Liệt và Trần Mật.

Từ Liệt có chút khó hiểu nhìn hắn, cậu và Trình Mộc không tính là rất thân, lúc này càng cảm thấy hắn xa lạ.

Trần Mật càng mạc danh kỳ diệu hơn, đây là tình huống gì?.

Lúc mọi người ở đây cảm thấy hoang mang, thì Trình Mộc bỗng mở miệng, nói một câu, “I will be back!”

Tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy, có chút khó hiểu nhìn Trình Mộc, lại nhìn theo hướng mắt của hắn … Cả đám đều đứng cả ở đây a, đến tột cùng là hắn nói với ai?

Triển Chiêu vuốt cằm lẩm bẩm, “I will be back?”.

Bạch Trì nghiêng đầu —— fan của Kẻ Hủy Diệt sao?

Triệu Hổ cũng nghiêng đầu —— fan của Tracy McGrady sao?

Lạc Thiên và Tần Âu cũng nghiêng đầu —— Sói Xám sao?

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày nhìn Trình Mộc bị giải đi.

Tất cả mọi người vô thức nhìn Từ Liệt và Trần Mật —— hắn rốt cuộc là tìm ai trong số hai người a?

Từ Liệt càng thêm buồn bực, khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang..

Trần Mật khó hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Rốt cuộc là có chuyện gì?”.

Tần Âu đưa phần tư liệu về vụ nổ bom chưa được giải quyết kia cho hắn, Trần Mật mở ra nhìn thoáng qua, sau đó khẽ sờ cằm, dường như nghĩ ra cái gì đó.

—————

* “I will be back” là 1 câu thoại nổi tiếng trong loạt phim Kẻ Hủy Diệt, cũng là câu bạn trẻ Sói Xám (1 nhân vật hoạt hình của TQ) thường xuyên quăng lại trước khi bỏ đi sau khi thua cuộc =)) 2 bạn Tần Âu vs Lạc Thiên đúng là các ông bố tiêu chuẩn nha, xem hoạt hình với con nha =)) (còn vì sao có Tracy McGrady thì mình chịu:3)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi