S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Bạch Ngọc Đường đương nhiên không có hứng thú gì với thi thể, thứ anh hứng thú là đầu mối có được sau khi nhóm Công Tôn kiểm nghiệm thi thể xong, vì vậy Bạch đội trưởng chỉ cần ưu nhã tựa vào một bên khung cửa ngay cạnh Bạch Cẩm Đường là được.

Triển Chiêu khá hứng thú với thi thể này, hiếu kỳ chọt chọt Công Tôn, “Số liệu bình thường là sao anh? Xác định hắn đã chết?”

Công Tôn gật đầu, “Đúng vậy, chết rất triệt để.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, để bảo đảm mình không hiểu lầm, phải hỏi lại cho chắc, “Là không sống lại được nữa đúng không?”

Công Tôn khóe miệng giật giật, chúng pháp y xung quanh đều ngẩng mặt híp mắt nhìn Triển Chiêu, như đang nói —— tên gà mờ này từ đâu chui ra vậy.

Lúc này, chợt nghe Bạch Ngọc Đường hỏi Bạch Cẩm Đường, “Sao ở đâu ra lắm pháp y vậy?”

Bạch Cẩm Đường nói, “Dạo này giới pháp y đang có hội nghị nghiên cứu thảo luận gì đó, có vẻ pháp y hàng đầu thế giới đều ở chỗ này, dù sao cũng đều là đồng nghiệp của Công Tôn, anh mời họ đi ăn.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Bạch Cẩm Đường —— anh cũng chuyên nghiệp đó nhỉ.

Bạch Cẩm Đường khoanh tay ưu nhã đổi sang tư thế khác tiếp tục tựa cửa, “Đây gọi là khoản đãi các kỹ sư linh hồn.”

Bạch Ngọc Đường nghe xong cảm thấy thật mới mẻ, lập tức hỏi lại Bạch Cẩm Đường, “Em tưởng giáo viên mới được gọi là kỹ sư linh hồn chứ?”

Bạch Cẩm Đường nhún vai, ” Anh đang nói đến các kỹ sư tháo dỡ loại người không có linh hồn ấy.”

Bạch Ngọc Đường yên lặng quay đầu đi, đại ca nhà mình dạo này hài hước hẳn...

Bạch Cẩm Đường nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ hút thuốc, vừa nhìn thì thấy Khai Bân bị chột một mắt đứng bất động như tên ngốc.

Bạch Ngọc Đường để ý thấy Bạch Cẩm Đường đột nhiên bất động, quay lại nhìn thoáng qua thì phát hiện đại ca mình nhìn chằm chằm vào Khai Bân, nói đúng hơn là nhìn vào một bên mắt trống trơn của hắn.

Sau đó, Bạch Cẩm Đường nhíu mày khẽ xoa thái dương.

Bạch Ngọc Đường đang định hỏi thăm thì bỗng thấy Công Tôn chạy tới, hỏi Bạch Cẩm Đường, “Làm sao vậy?”

“Không sao.” Bạch Cẩm Đường khẽ khoát tay áo, muốn nói Công Tôn cứ làm việc đi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau —— Lợi hại chưa! Đại ca chau mày dĩ nhiên có thể khiến Công Tôn quăng thi thể chạy tới.

Bạch Ngọc Đường ra hiệu cho Công Tôn tiếp tục khám nghiệm, anh dìu Bạch Cẩm Đường đến một chỗ thoáng khí hơn.

Công Tôn gật đầu.

Bạch Ngọc Đường và Bạch Cẩm Đường tới bên một cái cửa sổ, không nhìn thấy Khai Bân nữa, Bạch Cẩm Đường hiển nhiên khôi phục lại trạng thái bình thường, lôi thuốc lá ra dựa vào song cửa nhìn ra phía xa, không biết đang suy nghĩ gì..

Bạch Ngọc Đường có chút bận lòng quay đầu nhìn Khai Bân đang đứng ở ngoài cửa lớn.

Trong phòng, Công Tôn tiếp tục cùng vài pháp y nghiên cứu số liệu của thi thể, Tiểu Hạ Thiên chuẩn bị hòm để vận chuyển thi thể về SCI, chúng pháp y đều đồng loại muốn đi cùng để tham quan SCI. Có vẻ chủ trì hội nghị pháp y học lần này là cục cảnh sát thành phố S, đến tham quan SCI cũng là một hạng mục trong đó.

Tâm tư của Công Tôn đã sớm không đặt trên thi thể nữa, liên tục quay lại nhìn Triển Chiêu và Triệu Tước.

Lúc này, Triển Chiêu đang nói chuyện với Triệu Tước.

“Sau khi đại ca khôi phục ký ức vẫn đều rất bình thường, vì sao hôm nay lại đột nhiên có phản ứng bài xích?” Triển Chiêu nghi hoặc.

Triệu Tước hiển nhiên cũng mới nhớ ra, “Thiếu chút nữa quên mất, cậu ta sẽ có phản ứng với mấy tên một mắt.”

“Một mắt?” Công Tôn buồn bực, “Tôi từng cùng anh ấy xem phim, xem nhân vật chỉ có một mắt mấy tiếng liền cũng có thấy anh ấy khó chịu đâu a.”.

Triệu Tước nói, “Nhân vật đó chỉ có một mắt hay có hai mắt mà bị chột mấy một?”

Công Tôn nhíu mày, sao chứ?

Triển Chiêu đột nhiên nhớ ra, sờ sờ cằm, “Ông đang nói, lúc nhỏ đại ca thấy ông...”

Triển Chiêu nói, dùng hai ngón tay làm động tác móc mắt, hỏi Triệu Tước, “Là lần đó?”

“Ký ức của cậu ta bị giới hạn ở lần trúng đạn đó.” Triệu Tước nói, “Nên xảy ra bài xích cũng rất bình thường, không cần lo lắng.”

“Chắc chắn không có nguy hiểm chứ?” Công Tôn hỏi lại.

Triệu Tước gật đầu.

Triển Chiêu đi tới cạnh Công Tôn, khẽ vỗ vỗ anh, “Yên tâm đi, đại ca không sao đâu.”.

Có Triển Chiêu và Triệu Tước cùng bảo đảm, hẳn là không sao, Công Tôn cũng yên lòng. Lúc này, cái hòm đã được nâng lên xe, Công Tôn chuẩn bị leo lên xe trở về.

Bạch Ngọc Đường đưa túi vật chứng cho anh để anh cầm về luôn, cho Tương Bình phân tích thử, con mắt giả đó bên trong có camera, phía sau có những sợi gân mảnh, khá tinh vi, hơn nữa có thể tương liên với thần kinh não bộ.

Công Tôn kinh ngạc không ngớt, bảo Mã Hân lấy một hộp kín để đựng con mắt giả này, bảo quản cẩn thận mang về cho Tương Bình.

“Nếu có camera sẽ có tín hiệu thu phát.” Triển Chiêu hỏi Triệu Tước, “Thông qua con mắt giả đó có thể tìm được chỗ ẩn thân của G không nhỉ?”

Triệu Tước nhàn nhạt đáp, “Hắn hẳn đã chạy rồi, nhưng lần này chắc sẽ không trốn luôn đâu, vì thứ hắn muốn vẫn chưa có được.”

“Thứ đó, là năm món đồ triển lãm bị trộm sao?” Triển Chiêu hỏi, “Hắn muốn điều tra về thứ năng lực khống chế não bộ mà Khai Bân vừa nói?”

“Thực sự có năng lực thần thánh thế sao?”

Bạch Ngọc Đường cũng đi đến, bên cạnh là Bạch Cẩm Đường..

Công Tôn lại gần ôm mặt Bạch Cẩm Đường ngó nghiêng một chút, phát hiện không có gì khác thường mới yên tâm, hôn người ta một cái, rồi dẫn theo một đoàn pháp y, một hòm đựng thi thể, quay về phòng pháp y của SCI nghiên cứu tiếp.

Triệu Hổ và Mã Hán đưa chúng pháp y trở lại..

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hỏi Bạch Cẩm Đường, “Anh không đi theo ạ?”

Bạch Cẩm Đường nhún vai, “Công Tôn quá để ý đến anh, anh ở đó em ấy lại phân tâm.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giật giật khóe miệng, xoay mặt đi ra chỗ khác, không ngừng oán thầm —— hai con người này lúc nào cũng ân ân ái ái cho được!

Bạch Cẩm Đường lại nhìn sang Khai Bân, hỏi Triệu Tước, “Hắn cũng là một lớp xác sao?”

Triệu Tước khẽ cười, “Ừ.”

“Ký sinh lần này là người kia sao?” Bạch Cẩm Đường hỏi.

Triệu Tước khẽ lắc đầu, vỗ vỗ vai Bạch Cẩm Đường, “Không phải, nhưng đã gần lắm rồi, không cần sốt ruột.”

Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Cần gì cứ nói với tôi.”

Triệu Tước gật đầu.

Bạch Cẩm Đường đi về phía Bạch Ngọc Đường, “Các chú không phải muốn tới Bạch thị à?”

“Vâng!” Triển Chiêu gật đầu, “Đến chỗ mấy cô Tề Nhạc Trần Du tập luyện đón Trần Tiểu Phi, sau đó cùng tới nhà của cậu ta.”

Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Bọn họ đều đang tổng duyệt cho đêm tiệc, cùng đi đi.”

Nửa giờ sau, mọi người lái xe tới một tòa nhà thuộc tập đoàn Bạch thị.

Bạch Ngọc Đường ngẩng mặt nhìn qua rồi Triển Chiêu, “Tòa nhà này mới đúng không? Trước đây chưa thấy qua.”

“Mới.” Triển Chiêu nói, “Ngày đó nghe cặp song sinh nói, chỗ này chuyên để tổ chức hoạt động, cái gì triển lãm nghệ thuật a, hội nghị nghiên cứu thảo luận a, họp mặt làm ăn a, tiệc tối tiệc rượu a, chiếu phim diễn tấu thính phòng a.”

Bạch Ngọc Đường nhướn mày, đại ca nhà mình làm ăn càng ngày càng lớn nha.

“Có điều kiến trúc hoành tráng thế này hoàn thiện xong cũng không dám làm lễ khánh thành.” Triển Chiêu nói rồi nháy mắt với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười.

Mọi người đi vào trong, nhìn thấy trong đại sảnh, có một bóng người quen thuộc đang đứng ở cửa cầu thang, cặp song sinh ở một bên chỉ huy người di chuyển một bể cá khổng lồ.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều nhận ra, đó là người góp công lớn trong đợt bắt Trần Tiểu Phi, “thầy tướng số” Trương Vũ.

“Sao anh lại ở đây?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ.

Trương Vũ chỉ cặp song sinh, “Đến làm ăn.”

Cặp song sinh thần thần bí bí, “Trước tiên để hắn nhìn phong thuỷ, đem những thứ không thích hợp bỏ đi, lần này tuyệt đối không có án mạng!”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, phải tăng mạnh an ninh mới đúng a? Tìm một thầy tướng số có ích lợi gì?

Triển Chiêu níu vào bể cá nhìn cá ở bên trong, cái bể này khá là tinh xảo, bên trong có vài con cá sư tử đang thảnh thơi bơi qua bơi lại.

Bạch Cẩm Đường trước kia không thích nuôi cá kiểng, nhìn mặt cái thứ không biết chớp mắt rất là ngu, một chút thú vị cũng không có. Nhưng mà Công Tôn rất thích cá kiểng, vì vậy dần dần, không chỉ trong nhà, phòng pháp y, các loại tòa nhà cũ mới của Bạch thị đều có trưng bể cá, hơn nữa cá được nuôi cũng càng ngày càng quái. Tòa nhà mới này vì có khá nhiều khách nên cá được nuôi cũng quy củ hơn một chút. Bạch Cẩm Đường đặt ở sảnh trụ sở chính một bể cực đại nuôi một con cá quỷ, nó là con Công Tôn yêu nhất, Công Tôn mỗi lần đến đều bám lấy bể cá trò chuyện với người ta một hồi, còn ban cho cái tên “Công Tôn Bạch Quỷ”. Triển Chiêu kỳ thực cũng rất thích con cá này, phía dưới bụng của nó có một chữ “quỷ” mà.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại nhìn nhau —— ân ái đủ kiểu!

Bạch Cẩm Đường hỏi cặp song sinh, “Sao rồi?”

Cặp song sinh đáp, “Thầy tướng số đã bài trừ tất cả những thứ có thể mang điềm xấu đi rồi, nhưng còn có cái xấu nhất nhưng không cách nào trừ được!”

Bạch Cẩm Đường tò mò, “Là cái gì?”

Cặp song sinh cùng đưa tay chỉ Bạch Cẩm Đường, “Chính là ngài đó a!”

Bạch Cẩm Đường trừng mắt với hai người họ, khoát khoát tay, ý là —— đi chỗ khác chơi.

Cặp song sinh túm Trương Vũ lên lầu hai tiếp tục “dọn dẹp”.

Bạch Cẩm Đường còn có việc phải xử lý nên đi cùng nhóm nhân viên, trước khi đi có đến nói với Triển Chiêu là mấy cô Tề Nhạc đang luyện tập ở sân khấu trên lầu ba.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Tước vào thang máy.

Cửa thang máy vừa mở ra lập tức thấy hai vệ sĩ áo đen liếc sang, thấy người tới là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, thì quay đầu lại, tiếp tục “canh gác”.

Triển Chiêu hòa Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, ra khỏi thang máy, sau đó còn thấy ở cửa vào sân khấu còn có vài “Men in Black” nữa.

Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ, nhìn quanh thì thấy được một người quen, là phụ trách an ninh của Bạch thị.

Bạch Ngọc Đường hỏi thăm xem vì sao có nhiều vệ sĩ như vậy, câu trả lời của vị kìa khá hài, nói là cặp song sinh song muốn bọn họ phòng ngừa lỡ có sát thủ liên hoàn hay mấy kẻ suy thần biến thái gì đó.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, Triệu Tước đẩy cửa ra, thấy bên trong đèn bật rất lóa mắt, nhạc cũng đang bật, trên sân khấu đang có người luyện tập.

Dưới sân khấu ngoại trừ vài nhân viên phụ trách ra, cũng chỉ có hai khán giả, lão Trần và Trần Tiểu Phi cùng ngồi ở hàng ghế đầu tiên, trong tay cầm ly trà sữa oversize, mắt không chớp nhìn chằm chằm ngôi sao đang hát trên sân khấu.

Hai ông cháu cả động tác lẫn thần tình đều giống nhau như đúc, ngay cả tiết tấu uống trà sữa cũng gần như y chang, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phải cảm khái một chút, huyết thống quả thật thần kỳ.

Ở một bên sân khấu, Trần Du và Tề Nhạc hình như đã luyện xong, đang cùng hai anh em Lam Tây Lam Kỳ nói chuyện phiếm.

Không chỉ có bọn họ, còn có rất nhiều người quen, Từ Liệt, Lâm Nhược, Tương Nam đều ở đó, còn có hàng loạt ngôi sao nổi tiếng trên dưới sân khấu, tiếc là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đa phần đều không nhận ra.

Triển Chiêu chợt nghe có tiếng “gâu gâu” truyền đến, xoay mặt vừa nhìn thì thấy một cái “giẻ” đang lao về phía mình.

“Giẻ Lau!” Không đợi Triển Chiêu mở miệng, Triệu Tước đã vọt tới trước mặt anh, giang hai tay, ngồi xổm xuống....

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Giẻ Lau nhiệt tình bổ nhào vào Triệu Tước, phe phẩy đuôi a, liếm các loại a, kích động vô cùng, cảm giác như thấy được thân huynh đệ...

Triển Chiêu bất mãn liếc Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhún vai —— cậu là mèo Giẻ Lau là chó, các cậu không có tương lai đâu từ bỏ đi.

Triển Chiêu lấy tay đẩy Bạch Ngọc Đường một cái.

“Chà chà...”

Hai người nghe được phía sau có tiếng nói, quay đầu lại thì thấy Trần Giai Di ôm cánh tay bước lại gần, “Lâu không gặp hai người ngày càng đẹp trai nha, không nên học đại ca hai người ở đâu cũng ân ái được chứ.” Nói xong, cầm một microphone chuồn mất.

“Ui!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay sang, là Từ Liệt nhìn thấy bọn họ nên phất tay chào hỏi.

Hai người đi qua, lưu lại Triệu Tước và Giẻ Lau “giao lưu cảm tình”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chào hỏi một vài người quen.

Lam Kỳ phơi nắng đen không ít.

“Hưởng tuần trăng mật đã trở về?” Triển Chiêu hỏi hắn.

Lam Kỳ gật đầu, sau khi cuộc sống của hắn và Hác Linh khôi phục lại quỹ đạo bình thường liền tổ chức hôn lễ, sau đó đi hưởng tuần trăng mật. Địa điểm cũng rất kỳ lạ, đó là đảo X nơi bọn họ đã gặp chuyện không may. Sau khi Bobbie qua đời, Satan cũng qua đời, Hác Linh và Lam Kỳ đưa tro cốt hai người họ mai táng ở trên X đảo, gần phòng thí nghiệm để chữa bệnh của Bobbie. Hai người tìm được rất nhiều tài liệu nghiên cứu lúc trước của Bobbie, những tư liệu này phi thường trân quý, Hác Linh và Công Tôn vẫn đang chỉnh lý, chuẩn bị xuất bản thành sách, tạo phúc cho hậu nhân.

Bạch Ngọc Đường hỏi Lam Kỳ gần đây đang làm gì, Lam Kỳ trả lời hắn đang làm cố vấn cho vài tổ chức từ thiện, bởi vì đã có vợ nên không thể đi phiêu lưu mạo hiểm nữa.

Một bên Lam Tây nhắc nhở Lam Kỳ, “Anh không phải có việc gì đó muốn nói với hai người họ sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn Lam Kỳ.

“Đúng rồi.” Lam Kỳ nói, “Tôi vừa nghe Lam Tây nói hai người sẽ đến đây, trước Tiểu Linh có dặn tôi tìm cơ hội đưa thứ này cho hai người.” Nói rồi, hắn lấy ra một túi văn kiện giao cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu tiếp nhận, cảm giác bên trong hẳn là sách vở gì đó, có chút khó hiểu.

“Lúc Tiểu Linh thu thập di vật của Bobbie có tìm được vài quyển nhật ký, trong đó có một quyển không liên quan đến việc chữa bệnh, hồi ông ấy bị cảnh sát bắt giữ thì gặp được một người, là viết về người đó.”

Triển Chiêu lại có chút bất ngờ, “Bobbie dĩ nhiên cũng có hứng thú với những chuyện không liên quan đến y học?”

Lam Kỳ cười cười, “Cái ông ấy viết tôi với Tiểu Linh nghiên cứu cả nửa ngày, cảm thấy khá là hư cấu, không chắc là cậu sẽ hứng thú đâu.”

“Hắn ngồi tù lúc nào, ở đâu?”

Lúc này, bỗng thấy Triệu Tước lại gần, hỏi một câu.

Lam Kỳ suy nghĩ một chút, “Ông ấy bị giam ở nhà giam XX, vào năm 1963 nơi đó bị bỏ hoang, cũng thời gian đó ông ấy vượt ngục. Khoảng thời gian ở trong tù của ông ấy không tới 3 năm.” (XX là chỗ bị censored, ko biết bà Nhã đặt cái tên bậy bạ gì =)))

“XX a... Triệu Tước có chút nghiền ngẫm, “lại còn vượt ngục nữa?”.

“Từ nhật ký của ông ấy xem ra, ông ấy vượt ngục nhiều ít cũng do người kia hỗ trợ, hai người họ cùng nhau chạy trốn, ông ấy được hải tặc cứu đi, còn người kia ra sao thì ông ấy không rõ lắm.”

Triển Chiêu nhận lấy tư liệu, nói cảm ơn, tiện thể quay sang nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước vuốt cằm như đang tính toán gì đó, rồi rất nhanh thò tay vào túi lấy điện thoại.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại gần nhìn thử xem ông ta muốn làm gì, ông ta đã nhanh chóng gửi tin nhắn xong sau đó cất máy đi, khoanh tay đi chỗ khác nhìn ngó.

Từ Liệt đã sớm nhắm vào Triệu Tước, chạy lại khoác vai Lam Tây hỏi hắn, “Đây là đại thần Tiểu Du hay nói hả?”

Triệu Tước liếc cậu ta, “Ừm, vấn đề tình cảm có lẽ ta cũng chẳng giải quyết được.”

Từ Liệt ủ rũ.

Triển Chiêu kinh ngạc, “Cậu còn chưa xử được Trần Mật?”

Từ Liệt nhìn trời.

“Bất quá có một chuyện chắc tôi có thể giúp cậu.” Triệu Tước mở miệng.

Từ Liệt mừng rỡ vô cùng, “Chuyện gì ạ?”

Triệu Tước chỉ chỉ ống quần cậu ta, “Cậu nên đi thay quần...”

Từ Liệt sửng sốt, cúi đầu, lập tức hét thảm một tiếng... Hóa ra Giẻ Lau đang cắn chặt lấy ống quần cậu ta, đang nhay qua nhay lại.

“Lại nữa rồi!” Từ Liệt bò lên lan can bên cạnh, Giẻ Lau vẫn cắn chắc không tha.

Từ Liệt ở tiệt trên lan can không dám xuống, Giẻ Lau ngồi ở dưới lan can, ngưỡng mặt nghiêm túc “gâu” một tiếng, vừa kêu vừa vẫy đuôi, có vẻ khi dễ được đại minh tinh nên rất hài lòng.

Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ một chút, thấy thời gian cũng đủ rồi nên vẫy vẫy Trần Tiểu Phi.

Trần Tiểu Phi chạy lại, muốn dẫn nhóm Bạch Ngọc Đường về nhà mình lắm rồi.

Triển Chiêu đột nhiên nhớ tới gì đó, liền hỏi Lam Kỳ, “Trước đây anh đi thám hiểm có từng vào rừng không?”

Lam Kỳ gật đầu, “Rất nhiều, rừng mưa ở Nam Mỹ, Châu Phi, Đông Nam Á tôi đều đi qua.”

“Biết rõ về văn hóa đồ đằng không?” Triển Chiêu vừa nói vừa lấy máy tính bảng ra, mở một số ảnh chụp vụ án lần này cho hắn xem.

Lam Kỳ mở xem từng tấm, đều không có ấn tượng gì với mặt nạ tử thần và thây khô trưng bày trong bảo tàng.

Thấy Triển Chiêu thất vọng, Lam Kỳ nói, “Tôi quen không ít chuyên gia trong lĩnh vực này, có thể giúp cậu hỏi...” Nói còn chưa dứt lời, Lam Kỳ nhìn chằm chằm một tấm hình đến ngây người, “Ừm...”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, rồi nhìn tấm hình, hóa ra Lam Kỳ có phản ứng với tấm hình Mã Hân lúc trước gửi vào máy cho anh, là tấm chụp trong nhà Kiều Viễn Tân, hình ảnh vẽ tay tư liệu ảnh về tộc hệ.

Lam Kỳ chỉ vào đồ án này, “Tôi đã thấy nó!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi