S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Triển Chiêu lật xem bối cảnh về người chết Tương Bình điều tra, một loại cảm giác khác thường tự nhiên nảy sinh.

Ba người chết kia làm cho người ta ấn tượng là bởi vì gặp họa bất ngờ mà chết, thế nhưng sau khi Tương Bình đào sâu vào bối cảnh, thì lại có vẻ không hẳn “vô tội” như vậy.

Đầu tiên nên nói đến ông già ngã chết trước nhất kia.

Vụ án sáu năm trước kia ông ta hơn sáu mươi tuổi, đã về hưu, là một ông lão bình thường giống như chưa hại qua người hay vật gì.

Thế nhưng hai mươi năm trước, ông ta từng vì tội trộm cướp mà bị bắt, nhưng sau đó bởi vì chứng cứ không đủ mà không bị khởi tố.

Thế nhưng “đồng bọn” của ông ta lại bị khởi tố, đồng thời bởi vì số tiền cướp cực lớn mà bị phán chung thân, không lâu sau khi trốn ngục, rớt từ chỗ cao xuống toi mạng.

Vị “đồng bọn” này, bối cảnh rất trong sạch, là đồng hương, ở nhờ trong nhà ông ta. Căn cứ theo khẩu cung của người kia, là ông ta lừa người kia làm, người kia thậm chí còn không biết mình đang đi cướp! Thế nhưng chứng cứ đầy đủ, người kia lại không đưa ra được chứng cứ ông ta lừa dối lợi dụng mình, vì vậy bị phán quyết như thế.

Triển Chiêu xem xong toàn bộ vụ án, nếu như người kia nói sự thật, như vậy người kia đúng là chết oan ức, mà ông già ngã chết sau đó, nhiều ít gì cũng có một chút báo ứng.

Nạn nhân của vụ ba năm trước là một nữ sinh cao trung mười bảy tuổi, càng thêm cảm giác vô tội, chết lúc còn xuân khiến kẻ khác thương cảm.

Nhưng mà Tương Bình đào rất sâu, cô gái này hồi mười một tuổi có chuyển trường một lần, lý do chuyển trường là bởi vì cùng bạn học đi thám hiểm, tiến vào nhà xưởng bỏ hoang, kết quả đụng phải thiết bị rò điện, cô ta thì không sao, nhưng một bạn học nữ cùng lớp lại bị điện giật chết.

Dù sao tuổi cũng còn nhỏ, cho dù chủ ý đi thám hiểm là của cô gái sống sót kia bày ra, nhưng cô gái cũng không có ý hại chết bạn học của mình, nói chung hẳn là một bi kịch.

Nhưng mà Tương Bình rất cẩn thận tỉ mỉ, cậu điều tra chi tiết rồi, phát hiện nữ sinh kia môn vật lý đặc biệt giỏi, có lẽ có liên quan đến truyền thống gia đình, cha mẹ cô ta đều là công tác về lĩnh vực điện lực. Có một điểm cũng khiến Triển Chiêu chú ý, năm đó cảnh sát đi điều tra từ hàng xóm nhà cô ta, có người nói đứa bé gái đó lúc chín tuổi, đã từng dùng điện giật chết con chó nhà hàng xóm.

Triển Chiêu thở dài, một bé gái mười một tuổi, dưới tình huống không nhân chứng không vật chứng, làm sao mà nghi ngờ cô ta cố ý dẫn bạn học đến đó rồi dùng điện giật chết người ta? Vụ kiện này căn bản không thể khởi tố! Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như cô ta thực sự là vô tội, nhưng lỡ đâu thực sự là một con quỷ nhỏ khoác lớp vỏ thiên thần thì sao? Kết quả chính bản thân cũng bị điện giật chết, lại một loại cảm giác báo ứng khó chịu.

Hơn nữa người chết gần đây nhất, một người phụ nữ nội trợ hơn ba mươi tuổi, kết hôn chưa lâu, nhưng cô ta cũng có một đoạn quan hệ không muốn ai biết.

Căn cứ theo hồ sơ, cô ta không kết hôn mà đã làm mẹ hồi hơn hai mươi tuổi. Lúc đứa con vừa mới một tuổi, cô ta không cẩn thận từ chỗ cao ngã xuống, bản thân chỉ vị vết thương nhẹ, thế nhưng đứa con lại ngã chết. Theo lời cô ta khai thì lúc cô ta đi qua đường bị một đám trẻ con chạy như bay đụng ngã, các cảnh sát điều tra camera giám sát, đúng là có một đoạn video quay lại, cô ta ôm con đi trên đường, một đám trẻ con cãi nhau ầm ĩ chạy qua bên cạnh. Lúc đó khá là hỗn loạn, đám trẻ có đụng vào cô ta không thì không rõ ràng lắm, thế nhưng con của cô ta đúng là vào lúc đám trẻ kia chạy qua thì bị ngã.

Cảnh sát điều tra mấy đứa trẻ kia, chúng đều là học sinh của một trường tiểu học gần đó, chúng đều kiên trì nói mình không có đụng vào cô ta, thế nhưng cuối cùng vụ án này vẫn không giải quyết được gì. Tương Bình cũng không biết có bản lĩnh kiểu gì, tìm được một đoạn video giám sát quay lại được khoảng thời gian xảy ra án, phát hiện người phụ nữ kia hầu như mỗi ngày đều đi qua trên con đường đó. Con đường kia đối với mấy đứa trẻ mà nói là đường phải đi qua sau khi tan học, nhưng đối với bà mẹ độc thân kia mà nói lại không phải đường cần đi suốt, nguyên nhân mỗi ngày đều đến đây không ai biết, cảnh sát năm đó cũng xét vụ án thành tai nạn mà xử lý. Dù sao, dựa theo lẽ thường mà nói, đòi truy cứu trách nhiệm hẳn cũng là bà mẹ độc thân đã mất con kia, thế nhưng nếu cô ta không truy cứu, người nhà mấy đứa trẻ kia tất nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm, khi đó hình như cũng không ai nghi ngờ bà mẹ độc thân kia có phải tự ném con mình xuống không.

Ba vụ án hoàn toàn khác nhau, nhưng có rất nhiều điểm đáng ngờ, nếu như một người có chút lương thiện đi phỏng đoán, thì ba vụ kia đều là bi kịch khiến người ta thương tâm. Mà nếu là một người có chút ác ý và nghi ngờ ra phỏng đoán, ba vụ án kia có khả năng không phải là tai nạn mà là mưu sát và cố ý phạm tội, ba người sau này biến thành “nạn nhân vô tội” kia, cũng có thể đã từng là tội phạm trốn thoát khỏi lưới pháp luật.

“Trước đây khi điều tra mấy vụ án này cảnh sát không kết nối mấy điểm đáng ngờ này với nhau sao?” Triển Chiêu hỏi Tương Bình.

Tương Bình gật đầu, “Mấy vụ án đó đúng là có được liên hệ để cùng điều tra, thế nhưng ngoại trừ một nhân chứng và một kẻ tình nghi đồng nhất ra, hoàn toàn không có đầu mối.”

“Rất giống án báo thù a.” Bạch Trì nói, “Người nhà của mấy nạn nhân kia thì sao?”

“Đều điều tra qua, toàn bộ đều loại bỏ hiềm nghi.” Tương Bình nói, “Cảnh sát điều tra mấy vụ án này rất có trách nhiệm, sức tưởng tượng cũng rất phong phú, thậm chí còn nghĩ tới khả năng phạm tội chéo nữa, thế nhưng điều tra vẫn không có kết quả!”.

“Phạm tội chéo?” Bạch Trì vươn qua nhìn.

“Giống như vụ án chúng ta đụng phải trước đó ấy, kẻ thù của A là B, kẻ thù của C là D. A và C ngẫu nhiên gặp nhau, hiệp trợ đối phương báo thù, A giết chết D, C giết chết B, hai bên đều có chứng cứ ngoại phạm, tương hỗ yểm hộ.” Tương Bình lấy ra bảng biểu, “Điều tra mấy vụ án đó là một cảnh sát vừa về hưu chưa bao lâu, chúng ta đều quen biết.”

Triển Chiêu lấy tài liệu qua liếc mắt đọc, hiểu ra, “A… Ra là bác Trầm, thảo nào.”

Tương Bình chớp mắt mấy cái, “Ông ấy năm đó khi điều tra mấy vụ án kia, toàn bộ cục cảnh sát gần như bị ông ấy làm phiền muốn chết, lúc đó chỉ có vụ án sáu và ba năm trước, không có vụ hiện tại. Đầu mối đều bị chặt đứt, tất cả mọi người đều nói là trùng hợp, ông ấy lại nghĩ không đúng, ngay cả khi thân nhân của nạn nhân cũng không muốn điều tra nữa, ông ấy vẫn chạy ngược chạy xuôi, bất quá vẫn tra mãi đến khi ông ấy về hưu rồi mà vẫn không ra nên vụ án bị treo, bởi vì không có chứng cứ chứng minh là án sát nhân liên hoàn, thế nên không chuyển giao cho SCI. Em vừa gọi điện thoại cho bác Trầm, ông ấy nói kiểu…” Tương Bình từ giọng đến ngữ khí đều bắt chước người ta rống, “Bác chỉ biết tuyệt đối là án sát nhân liên hoàn! Chú nói cho Tiểu Bạch Tiểu Triển cho bác, tra được hung thủ nhất định phải báo cho bác biết a! Tên hung thủ kia tuyệt đối không chỉ giết có hai người!”

“Ừm…” Triển Chiêu nhẹ nhàng vuốt cằm, gật đầu.

Bạch Trì hiếu kỳ hỏi, “Bác Trầm chính là thần thám Trầm Tỉnh đó sao? Người mà tổ hình sự bên kia ai cũng gọi là Trầm thần kinh ấy hả?”

Tương Bình gật đầu, “Thế mà còn lớn tuổi hơn cả Bao cục nha! Không thích thăng quan chỉ thích phá án, làm cảnh sát bốn mươi năm luôn đó.”

Bạch Trì há lớn miệng, “Wow…”

“Trực giác của ông ấy hẳn là rất chuẩn.” Triển Chiêu nhíu mày nhìn tài liệu, “Tôi cũng thấy là án sát nhân liên hoàn, hơn nữa… thay vì nói là báo thù, còn không bằng nói là tội phạm ‘hành hiệp trượng nghĩa’ theo chủ nghĩa anh hùng? Nhưng mà hình như không giống, cảm giác có điểm tà ác sao đó.”

“Dạo này máy thứ tà ác thật sự không ít.” Trong phòng pháp y, Công Tôn ngáp ngáp đi ra.

Triển Chiêu hỏi, “Cái châm kia tra xét thế nào rồi?”

“Anh gọi điện thoại cho khoa giám định bên kia rồi, lão Dương nói ông ấy phải đi tìm mấy nhà hóa học và chuyên gia luyện kim đến cố vấn một chút, rồi mới nghiên cứu làm thế nào phân tích cái châm kia được, độ khó không phải cao bình thường đâu, không nên ôm hy vọng nhiều.” Công Tôn buông tay.

“Điều này cũng đúng.” Triển Chiêu thở dài, suy cho cùng… Tro cốt cũng trộn lẫn vào trong cái châm rồi mà.

Triển Chiêu thở dài, cầm tài liệu quay về phòng làm việc SCI, đồng hồ báo thức trên hành lang biểu thị đã gần nửa đêm rồi, Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp còn chưa trở về nữa.

Triển Chiêu lấy điện thoại ra muốn hỏi tình hình Bạch Ngọc Đường bên kia một chút.

Thế nhưng anh mới vừa đi vào phòng làm việc SCI, thấy bên cạnh bàn, Trương Vũ đang cầm bút lông, khom lưng xuống một tấm giấy vàng không biết đang vẽ cái gì.

Triệu Trinh cảm thấy hứng thú ôm tay ở một bên nhìn.

Triển Chiêu đi qua, thấy rõ rồi thì khóe miệng giật giật.

Trương Vũ vẽ bùa chú.

Buông bút, lấy tay chấm chút mực đỏ, Trương Vũ vẽ một vòng trên lá bùa, cầm lên trong miệng huyên thuyên không biết đang niệm cái gì, chuyền tay giao cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu ghét bỏ nhìn lá bùa kia không chịu chạm vào, hỏi, “Làm gì vậy?”

“Dán ở mặt trái cửa, trừ tà tị hung có lợi phong thuỷ.” Trương Vũ dùng ngón trỏ đẩy kính mắt, “Không thu tiền, tặng không đó!”

Triển Chiêu nhìn trời, “Cái đó, đại sư à… Không phải tôi không tin anh, nhưng nếu dán cái thứ đó lên rồi, Ngọc Đường trở về thấy được sẽ nổi bão đó.”

Tương Bình cũng nói, “Sếp tuyệt đối sẽ nổi trận lôi đình nha!”

Bạch Trì cũng gật đầu theo, “Không thể dán a! Anh ấy mắc bệnh sạch sẽ! Dán cái đó tuyệt đối sẽ bị mắng á.”

Trương Vũ nhún vai, cũng không miễn cưỡng, định thu hồi lá bùa, bất quá Triệu Tước giơ tay qua lấy đi, “Tôi đi tìm chỗ dán.”

Trương Vũ liếc mắt nhìn Triệu Tước, vuốt cằm xem tướng, hình như do dự một chút, không nói thêm cái gì, xoay mặt hỏi Triển Chiêu, “Còn chuyện gì cần tôi không? Không có tôi đi à.”

Triển Chiêu đối với ánh mắt Trương Vũ vừa nhìn Triệu Tước không hiểu sao có chút lưu ý, bèn nói, “Không có…” Nói xong, tiễn Trương Vũ ra ngoài.

Tới cửa chờ thang máy.

Triển Chiêu nhìn trái phải không có ai, hỏi, “Anh mới rồi nhìn ra cái gì vậy?”

Trương Vũ sửng sốt, nhìn Triển Chiêu, “Sao?”

Triển Chiêu bĩu môi về phía Triệu Tước trong phòng đang xoa bờm Lisbon.

“À…” Trương Vũ bất đắc dĩ cười, có chút đáng tiếc nói, “Tướng đoản mệnh.”

Triển Chiêu ngẩn người, nhìn Trương Vũ.

Lúc này, cửa thang máy mở, Trương Vũ định đi vào.

“Chậm đã!” Triển Chiêu kéo lấy áo Trương Vũ.

“Oa…” Trương Vũ lảo đảo.

Triển Chiêu kéo người vào phòng pháp y.

“Oa, anh muốn làm gì?”

Triển Chiêu ném Trương Vũ vào phòng pháp y, khiến Tiểu Hạ đang ở trong đó viết báo cáo sợ đến nhảy dựng.

Triển Chiêu đóng cửa khóa lại.

Ngoài cửa, Công Tôn từ WC đi ra trừng mắt nhìn —— chuyện gì đây?

Trong phòng pháp y, Trương Vũ há hốc miệng, nhìn Triển Chiêu một lúc lâu, cuối cùng hỏi, “Ờ… Anh có yêu cầu đặc biệt gì sao?”

Triển Chiêu liếc mắt nhìn, hỏi, “Vì sao lại đoản mệnh?”

Trương Vũ có chút khó xử, “Ờ… Cái này phải Diêm Vương mới biết được.”

Triển Chiêu nheo lại mắt, “Tìm cách phá giải đi.”

“Hả?” Trương Vũ há to miệng.

Triển Chiêu mỉm cười, “Anh có cách chứ?”

Trương Vũ xoa xoa cằm, “Thì có, nhưng thu phí rất cao…”

Triển Chiêu khóe miệng nhướn lên vài phần, chậm rì rì hỏi, “Anh muốn bao nhiêu?”

Trương Vũ nhìn Triển Chiêu một hồi, bất đắc dĩ buông tay, “Loại này không chắc, không có gì là tuyệt đối, tôi chỉ là một tay gà mờ mà thôi.”

Triển Chiêu lại nhìn Trương Vũ một lúc.

Trương Vũ suy nghĩ một chút, “Con người chỉ cần hơi có một chút thay đổi là đã có thể thay đổi số phận, ông nội tôi nói, thầy tướng số chưa bao giờ là biết số mệnh, mà là có cơ hội thay đổi số mệnh.”

Triển Chiêu không nói.

“Bất quá thần thánh là thần thánh.” Trương Vũ bất đắc dĩ, “Anh không nhân cơ hội mà thôi miên tôi đó chứ?”

Triển Chiêu cuối cùng cũng thu lại ánh mắt dính trên thân người kia, suy nghĩ một chút, giơ tay, bắt lấy một con dao phẫu thuật bên trong khay kim loại ở một bên, mở cửa, đi ra ngoài.

Trương Vũ há hốc miệng, hỏi Hạ Thiên ở bên đang cầm báo cáo mở to hai mắt không biết chuyện gì xảy ra, “Anh ấy có phải vừa cầm dao đi ra không?”

“Ờ…” Hạ Thiên gật đầu… Đúng a.

Trong phòng làm việc SCI, Triển Chiêu làm như không có việc gì đi tới bên Lisbon, hỏi Triệu Tước đang cúi đầu xoa Lisbon, “Ăn chocolate không?”

Triệu Tước giơ tay, “Vị gì vậy?”

Triệu Tước nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Triển Chiêu giơ tay cắt xuống…

“Á!” Triệu Tước ôm tay nhảy dựng lên.

Trà sữa trong tay Bạch Trì đứng bên đổ hết, Công Tôn cũng kinh ngạc, chạy tới…

Trong lòng bàn tay Triệu Tước có một vết cắt thật dài, máu chảy ròng ròng.

Triển Chiêu trả lại dao giải phẫu cho Công Tôn đang trợn mắt há hốc, không nhìn tất cả mọi người đang choáng váng xung quanh, xoay người đi ra.

Mọi người nhìn nhau, Công Tôn vừa nhìn lòng bàn tay Triệu Tước, lông mày nhíu hết cả lại, Triển Chiêu hạ thủ thật độc a, vết đó không để lại sẹo mới lạ đó.

Bạch Trì chạy đi lấy băng gạc và thuốc sát trùng.

Tất cả mọi người sợ hãi nhìn Triệu Tước, tự nhủ vị này lại làm gì mà khiến Triển Chiêu điên đến mức phải dùng dao vậy, đương nhiên… Triệu Tước không dễ chọc như vậy, sẽ không trở mặt đó chứ?

Nhưng kỳ quái chính là, Triệu Tước mở to hai mắt nhìn lòng bàn tay không ngừng chảy máu, biểu cảm trên mặt cũng nhu hòa dị thường, khóe miệng thậm chí còn mang theo ý cười nhợt nhạt.

Vết thương đỏ sẫm cắt lên vị trí đường số mệnh kéo dài tới tận cổ tay, nếu còn xuống phía dưới nữa là cắt trúng tĩnh mạch luôn rồi.

Công Tôn bất lực, “Triển Chiêu quá xằng bậy!” Ngẩng mặt muốn nhìn biểu cảm của Triệu Tước, liền thấy ông ta cười đến mức mặt mày cong cong lên.

Công Tôn ngốc lăng—— ra Triệu Tước cũng sẽ cười như vậy… Nụ cười đó tính là hạnh phúc sao?



Hẻm Cửu Lý, trong nhà Triêu Cửu.

Bạch Ngọc Đường tham quan chỗ đao Triêu Cửu cất trong thư phòng, sau đó tới sân thượng, dưới bầu trời đầy sao, xem Triêu Cửu luyện đao.

Bạch Ngọc Đường đối với vũ khí lạnh chỉ hiểu biết hữu hạn, nhưng lại tinh thông đối chiến, đối với vũ khí vẫn có hiểu biết nhất định.

Sau khi xem xong, Bạch Ngọc Đường hỏi Triêu Cửu, “Trong trường hợp nào cần dùng loại đao pháp này? Đây hoàn toàn chỉ dùng để giết người.”

Triêu Cửu liếc Ngọc Đường, “Để phòng ngừa ngộ nhỡ.”

“Ngoại trừ người ngoài hành tinh xâm lấn với xác sống dậy ra khỏi quan tài tôi thật sự là nghĩ không ra còn có ngộ nhỡ gì khác.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, làm lại những gì Triêu Cửu vừa đánh một lần, hoàn toàn không có độ khó.

Triêu Cửu hoang mang đứng đó liếc Ngọc Đường —— động tác tinh thông chuẩn mực lại có lực, hoàn mỹ tiêu sái, thế nhưng hoàn toàn không có sát khí! Người này lúc dùng đao vẻ mặt lại còn ghét bỏ a…

Bạch Ngọc Đường luyện một lượt xong, thu đao, nói, “Cũng khá thú vị.”

“Thú vị…” Ông già há há miệng, rất muốn nói —— cậu bạn à, đây là đao pháp chứ không phải xiếc ảo thuật đâu đó…

Bạch Ngọc Đường xoay xoay đao suy nghĩ —— Triển Chiêu nhất định sẽ thấy rất hài lòng.

Triêu Cửu bất đắc dĩ nhìn Bạch Diệp bên cạnh khí định thần nhàn uống trà.

Bạch Diệp nói với Bạch Ngọc Đường, “Ông ấy còn có một chút kiến thức cơ bản muốn dạy cậu, sau đó cậu một tuần luyện một ngày, khoảng ba tháng hẳn là học xong rồi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, thật ra rất sảng khoái, cũng không hỏi nhiều, dù sao thì Bạch Diệp nói chắc chắn có cái lý của nó.

Triêu Cửu lại có chút không được tự nhiên, người thanh niên trước mắt từ ban đầu nhìn thế nào cũng chướng mắt đến bây giờ tâm lý sâu không thấy đáy này, chính là đoán không ra tính cách, thuộc kiểu người họ Bạch chủng loại mới.

Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, Bạch Diệp cùng Bạch Ngọc Đường cáo từ.

Eugene ngáp ngáp tựa vào bên sân thượng nhìn đồng hồ đeo tay.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, hỏi hắn, “Anh tới thành phố S làm gì?”

Liên tưởng đến Eleven vì G mà cũng tới thành phố S, Bạch Ngọc Đường nghĩ Eugene có khả năng cũng là vì thế mà đến. Thế nhưng thế này không khỏi tốc độ quá nhanh sao… Eugene không phải hẳn là đang ở Ý ư? Lẽ nào giống Eleven, vẫn luôn ở gần thành phố S?

Eugene thấy ánh mắt Bạch Ngọc Đường cảnh giác, cười khoát khoát tay, “Tôi chỉ là tới đón người thôi, không có chuẩn bị làm việc xấu.”

Bạch Ngọc Đường không nói thêm gì, cùng Bạch Diệp xuống lầu.

Eugene bám vào lan can sân thượng nhìn hai người đến cửa, sau khi đi vào hẻm nhỏ liền biến mất trong đó, lắc đầu, tiếp tục nhìn đồng hồ đeo tay, lẩm bẩm, “Nữ thần của mình quan niệm thời gian thật kém!”

Triêu Cửu cầm một ấm trà đến bên người hắn, hỏi, “Con bé đã bao nhiêu năm không có tin tức gì rồi, sao đột nhiên lại tới?”

Eugene cười cười, “Phụ nữ giỏi đều không thể nắm bắt.”

Triêu Cửu có chút buồn cười, lắc lắc đầu, vừa đi vừa thở dài, “Mình có thể là đã già rồi, hiện tại bọn thanh niên nghĩ cái gì, mình cũng không hiểu nữa.”



Trong ngõ nhỏ u ám, Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp theo đường cũ trở về.

Trong ngõ không có đèn, chỉ có thể mượn ánh trăng trước mặt, nhưng vẫn khó phân biệt mọi thứ.

Bạch Diệp phát hiện Bạch Ngọc Đường hầu như không chút do dự chọn đường đi thẳng hay là đường quẹo vào, không nhầm lẫn đường mà bọn họ đi lúc tới, không rõ anh làm thế nào nhớ rõ đường như vậy.

Đang đi tới, Bạch Ngọc Đường đột nhiên dừng cước bộ, có chút hoang mang nhìn góc quanh hắc ám phía trước.

Bạch Diệp cũng ngẩn người, nhíu mày hình như nghĩ ra cái gì, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Lúc này, chợt nghe tiếng thở dốc “hự hự” truyền đến, như là loài động vật hình thể lớn nào đó đang đi tới từ phía sau ngõ nhỏ.

Chỉ chốc lát, đầu cùng của con ngõ hắc ám, xuất hiện hai điểm sáng màu xanh lá mờ mờ… Dựa theo chiều cao, Bạch Ngọc Đường bị ảo giác là có một con gấu đang tới.

Đôi mắt màu xanh lá xuất hiện không bao lâu, phía sau lại xuất hiện hai điểm nữa…

Vật đó di chuyển thêm một chút, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc cũng nhận ra hai con động vật nhờ vào ngoại hình thật lớn —— là chó!

Con chó màu đen, loại hình thể lớn và chiều cao này, khỏi cần nghĩ, tuyệt đối là loài chó Great Dane thành niên. (loài chó có thể to và cao như một con ngựa trưởng thành)

Hai con Great Dane kia to đến kinh người, chậm rì rì đi phía trước, thấy Bạch Ngọc Đường và Bạch Diệp cũng không để ý, từ sát bên hai người mà đi qua.

Bạch Ngọc Đường đang quay đầu lại nhìn hai con chó đi phía trước, chợt nghe cách đó không xa trong ngõ nhỏ, truyền đến tiếng “lộp cộp lộp cộp” có quy luật, hinh như là tiếng giày cao gót của phụ nữ.

Bạch Diệp tiếp tục đi về trước, Bạch Ngọc Đường cũng đi theo hắn…

Đi tới đầu ngõ, tiếng bước chân càng phát ra rõ ràng.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu… Một người phụ nữ từ trong ngõ đi ra, ngang qua bên người bọn họ.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia…Trang phục lửng màu đen cắt may cùng kiểu với sườn xám. Cô ta dáng người đẹp, cao gầy, hơn ba mươi tuổi rồi. Mặc váy liền áo màu đen, đi giày cao gót cũng đen, mái tóc đen được búi lại, trong tay cầm một cây dù màu đen, trên mặt hình như không hề trang điểm, nhưng rất đẹp, mang theo một cảm giác tang thương khó có thể hình dung. Trang sức duy nhất trên người, là cây trâm dùng búi tóc, là một con bướm màu đen. Hình dáng cây trâm gài tóc vô cùng quỷ dị, trong bóng tối, đường viền con bướm màu đen có chút yêu dị, trên cánh bướm có hai điểm đỏ, tương tự như hai nhãn cầu, đặc biệt gai mắt.

Bạch Ngọc Đường không hiểu sao thấy người phụ nữ này có chút quen mắt, dừng bước nhìn cô ta, thế nhưng cô ta đã đi qua bên cạnh Bạch Diệp và anh, hướng về trước.

“Đi thôi.” Bạch Diệp nói, nhắc Bạch Ngọc Đường lấy lại tinh thần.

Bạch Ngọc Đường theo Bạch Diệp tiếp tục đi, người phụ nữ kia đã cùng hai con chó quành ra khỏi ngõ nhỏ, không thấy nữa.

“Ông biết cô ta?” Bạch Ngọc Đường hỏi Bạch Diệp.

Bạch Diệp nhìn Bạch Ngọc Đường, “Vì sao lại nghĩ tôi biết cô ta?”

“Nói như thế nào đi nữa thì hơn nửa đêm xuất hiện ở chỗ này cũng có chút khả nghi chứ? Ngay cả liếc ông cũng không liếc mắt, so với nhìn chằm chằm còn kỳ quái hơn.” Bạch Ngọc Đường nói, nhíu mày, “Hơn nữa hình như tôi gặp cô ta ở đâu rồi thì phải.”

Bạch Diệp tiếp tục đi phía trước, hỏi một vấn đề có vẻ không liên quan chút nào, “Cậu có biết, tuổi thọ của giống chó Great Dane vô cùng ngắn.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ừ, bởi vì hình thể lớn hơn nữa tính cách hung mãnh nóng nảy, cơ bản đều sống không quá mười năm.”

Bạch Diệp gật đầu, “Nếu so sánh, tuổi thọ của con người có phải quá dài không?”

“Có một vài người có thể còn cho là ngắn ấy chứ.” Bạch Ngọc Đường đi ngang với Bạch Diệp, hỏi, “Cô ta là một nhân vật nguy hiểm sao?”

“Nói đến nguy hiểm, kiểu người gì nguy hiểm nhất?” Bạch Diệp đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường.

“Ừm… Không sợ chết?” Bạch Ngọc Đường hỏi lại.

Bạch Diệp lắc đầu, cười cười, “Là kiểu không chết.”

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, “Không chết…”

“Bướm Bất Tử.” Bạch Diệp thản nhiên nói, “Người phụ nữ đáng sợ.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Eugene đang đợi cô ta đó sao?”

“Có thể thế.” Bạch Diệp thờ ơ nói, “Cô ta và Triệu Tước quan hệ không tệ, có chuyện gì cần hỗ trợ có thể đi tìm cô ta.”

“Cô ta có thể hỗ trợ cái gì?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ.

“Chuyện liên quan đến tử vong cô ta nhiều ít gì cũng có thể giúp đỡ chút.” Bạch Diệp nói, “Nếu xuất hiện ở thành phố S, phỏng chừng không bao lâu sẽ đi tìm Triệu Tước hàn huyên đấy.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cùng Bạch Diệp đi ra khỏi ngõ nhỏ, lên xe quay về cục cảnh sát.



Mà lúc này, trong phòng làm việc SCI, Công Tôn đã xử lý xong vết thương cho Triệu Tước, cầm băng gạc dính máu trở lại phòng pháp y, thấy Trương Vũ còn đang đứng bên bàn giải phẫu trong phòng pháp y, lật xem một kẹp văn kiện.

Công Tôn nhíu mày, “Đồ trong cục cảnh sát không thể tùy tiện lật xem.”

Trương Vũ ngẩng đầu, cũng không biết có nghe hay không, chỉ chỉ bức tranh kẹp trong văn kiện, hỏi, “Cái này… Là ai vẽ?”

Công Tôn nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc, chính là bức tranh tử thần anh vẽ trước đó.

“Tôi…” Công Tôn chỉ chỉ chính mình, nói còn chưa dứt lời, Trương Vũ có chút căng thẳng hỏi, “Anh tận mắt nhìn thấy sao?”

Công Tôn gật đầu.

Trương Vũ nhíu mày truy hỏi, “Chuyện bao lâu rồi?”

“Mười năm trước.” Công Tôn trả lời.

“Mười năm…” Trương Vũ lẩm bẩm.

“Anh cũng gặp qua sao?”

Lúc này, ở cửa truyền đến giọng nói.

Hai người quay đầu lại, thấy Triển Chiêu đứng đó, cầm trong tay một thanh chocolate.

“À…” Trương Vũ do dự một hồi, cuối cùng mới gật đầu.

Công Tôn kinh ngạc, “Anh cũng nhìn thấy? Lúc nào?”

“Tôi đã thấy nó không chỉ một lần.” Trương Vũ nhíu chặt hai hàng lông mày, “Lần gần nhất, là đầu năm nay!”

Công Tôn và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau —— đầu mối đưa lên tận cửa kìa! Sống rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi