S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Bên ngoài cục cảnh sát giăng hoàng tuyến, rất nhiều ký giả nghe tiếng kéo tới, xe truyền phát tin tức chiếm cứ bãi đất trống trước tòa nhà.

Mở ti vi, tin tức chiếu tới chiếu lui một vài hình ảnh, may là đoạn phim ghi lại trận chiến đấu kịch liệt bên trong tòa nhà cục cảnh sát vẫn chưa bị truyền ra.

Nhưng trực thăng tan xác trên sân bay ở tầng cao nhất cục cảnh sát, mấy lần phát nổ bên ngoài tòa nhà đều có một vài đoạn phim ghi lại, ngoại trừ tin tức trên TV, còn có người qua đường dùng di động quay chụp.

Thời đại này điểm đặc biệt là bất luận người nào cũng có công cụ truyền bá tin tức và mạng Internet, thảo luận trên mạng xã hội chiếm cả mấy vị trí top trong danh sách chủ đề.

Làm người phát ngôn tin tức, Lư Phương đưa ra lời giải thích từ phía chính phủ là —— cảnh sát đang điều tra một vụ án, bắt được một kẻ tình nghi quan trọng, kết quả đã khiến lần tập kích này xảy ra. Bởi vì còn đang trong thời gian phá án và bắt giam, không thể tiết lộ quá nhiều chi tiết, nhưng toàn bộ những kẻ tập kích đã sa lưới, số lượng thương vong phía cảnh sát bằng 0, công chúng không cần khủng hoảng…

Lời giải thích ngoại trừ tóm tắt tình tiết mấy tên sát thủ tham gia, những cái khác đều là sự thật… Tuy rằng không phải khủng bố, nhưng vẫn khiến dư luận dậy sóng.

Dư luận chủ yếu tập trung ở một điểm —— bây giờ phần tử phạm tội cũng quá kiêu ngạo, lại còn dám trực tiếp tấn công cục cảnh sát!

Đồng thời, rất nhiều người cũng bắt đầu suy đoán, thành phố S đang điều tra vụ án gì lớn sao? Gần đây gió êm sóng lặng, trên tin tức cũng không xuất hiện vụ án giết người nghiêm trọng nào, cũng không có sát thủ liên hoàn gì… Không phải là SCI lại chọc phải biến thái gì đấy chứ?

Điện thoại của cục cảnh sát không ngừng reo vang, Bao Chửng sứt đầu mẻ trán.

Mà trong phòng làm việc SCI lại khá yên tĩnh.

G sau khi bị thẩm vấn, không nói gì, chỉ trong trạng thái đờ đẫn ngồi tại chỗ, không biểu cảm không lên tiếng, y như bị hạ chú định thân vậy.

Bao Chửng vì có rất nhiều sự việc phải xử lý, cũng không kịp truy hỏi Triển Chiêu rốt cuộc đã hỏi được cái gì.

Hơn nữa lúc Bao cục rời đi xoa huyệt Thái Dương vẻ mặt cuộc sống thật bế tắc, cảm thấy nhóm Triển Chiêu có tra ra chuyện năm đó hay không ông không thiết tha nữa, không cần biết mấy cậu biết bao nhiêu, cục diện rối rắm này kết thúc sớm một chút đi.

Triển Chiêu ngồi trên ghế xoay trong phòng làm việc quay quay, không nói gì, chỉ chăm chú suy nghĩ.

Bạch Ngọc Đường ở trong hành lang trao đổi với đội trưởng đội đặc công, tương đối bận rộn chính là Công Tôn và lão Dương cùng thành viên tổ pháp y, trong hành lang có rất nhiều thi thể, nhìn thôi cũng đã đủ giật mình. Murat và Phó Mẫn đều có bối cảnh phía chính phủ, Phó Mẫn vừa vặn là người có địa vị về mặt di truyền học, nên ở lại hỗ trợ Công Tôn giám định thân phận người chết.

Tương Bình chỉnh sửa lại video, Triệu Hổ và Mã Hán ở cùng người của khoa giám định trên nóc nhà.

Tần Âu và Lạc Thiên đang điều tra xác cái trực thăng.

Có nhân viên y tế đặt thi thể trên nóc nhà lên cáng cứu thương, chuẩn bị đưa đến phòng pháp y… Khi đi qua bên cạnh Triệu Hổ, một tay thi thể lộ ra, rũ xuống ngoài cáng cứu thương.

Triệu Hổ liếc một cái, đột nhiên gọi lại cáng cứu thương kia.

Mã Hán thấy Triệu Hổ ngồi xổm cạnh cáng kéo tay của một thi thể nhìn chằm chằm, liền đi tới.

“Nhìn cái gì vậy?” Mã Hán cũng ngồi xuống.

“Tiểu Mã ca, trên tay người này có một hình xăm, nhìn quen không này?” Triệu Hổ hỏi.

Mã Hán nhìn chằm chằm hình xăm một hồi, nhíu mày, “Trong đám sát thủ đến giết A Mạc, có người mang hình xăm này, nhưng là trên vai.”

“Trong đám sát thủ đến bắt Người Di Truyền cuối cùng chúng ta gặp ở nhà kho, cũng có một người có ở trên cổ.” Triệu Hổ nói.

“Bọn họ từ một nhóm sát thủ sao?” Tần Âu và Lạc Thiên đều đi tới.

“Nhóm sát thủ này đều là kiểu tay mơ.” Lạc Thiên nhíu mày, “Cảm giác không cùng một level với G.”

“Vốn dĩ công kích cục cảnh sát cứu người chính là hành động khó hiểu.” Triệu Hổ cũng bĩu môi, “Có khác gì tự sát? Lại còn khoa trương như vậy… Quả là không phải phong cách của G.”

Mã Hán lấy di động ra chụp lại hình xăm, chia sẻ cho Tương Bình, sau đó mấy người xuống lầu quay về phòng làm việc SCI.

Trong phòng làm việc, Tương Bình đang lùng sục số liệu trong máy vi tính, đối chiếu mấy hình xăm.

Bạch Ngọc Đường và Tiếu Phi cùng tiến đến.

Đội trưởng đội đặc công đã định đi rồi, bất quá liếc thấy hình xăm trên màn hình máy vi tính, liền đi tới, “Hình vẽ này…”

Mã Hán và Triệu Hổ cùng nhìn người kia, “Tiếu đội trưởng, anh đã từng thấy sao?”

Tiếu Phi gật đầu, “Trước đây xuất ngoại làm nhiệm vụ có gặp phải, mấy người này chắc là thuộc một công ty an ninh hải ngoại, viết tắt tiếng Anh là ICE, bọn tôi toàn gọi bọn họ là Hàng Kem.”

“Hàng Kem?” Tương Bình khó hiểu, “Là một công ty an ninh? Tính chất giống Academi* sao?”

*Academi (Blackwater company): là một công ty quân sự tư nhân của Hoa Kỳ được thành lập vào năm 1997 bởi cựu quan chức Hải quân SEAL Erik Prince dưới tên Blackwater, đổi tên thành XE Services trong năm 2009 và được gọi là Academi từ năm 2011.

“Thấp hơn một chút.” Tiếu Phi nói, “Các anh cũng biết gần đây vùng Trung Đông rất loạn, bất luận là vào ra hay chỉ đi ngang qua, đều cần thuê mấy người bảo vệ… Nói trắng ra là thuê mấy người cầm súng chết thay. Có đánh đấm tức là có mối làm ăn lớn, loại công ty an ninh này mọc lên như nấm, bất quá tốt xấu lẫn lộn. Nói thông tục một chút thì giống như chuyển phát nhanh, có loại chuyển phát nhanh rất đắt, bất quá phục vụ tốt tốc độ nhanh lại bảo đảm. Có loại chuyển phát bình dân, thế nhưng rủi ro lớn, tố chất nhân sự cũng không cao. Hàng Kem thuộc kiểu công ty an ninh tương đối kém, không danh tiếng cũng chả có thực lực, thuê một trăm người của công ty đó phỏng chừng ngay cả một người từa tựa lính đánh thuê cũng không mời nổi.”

“Tệ như vậy?” Triển Chiêu không biết lúc nào đã ngồi trên ghế xoay trượt đến.

Tiếu Phi gật đầu, có chút khó hiểu, “Tôi trước đây làm nhiệm vụ giữ hòa bình có đi một chuyến châu Phi, ở địa phương xảy ra hai lần cướp nhà xưởng, chính là thuê người của công ty đó, trong đó rất nhiều người có hình xăm này.”

“Đám người này vô dụng vậy…” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Chủ công ty thuê họ chẳng phải là rất lỗ vốn? Phí trợ cấp còn nhiều hơn doanh thu cơ mà?”

Tiếu Phi cũng gật đầu, hỏi Tương Bình có điện thoại vệ tinh* hay không, nói mình có một người bạn hiểu biết cụ thể và chi tiết tình hình, có thể hỏi một chút.

*điện thoại vệ tinh: căn cứ vào hệ thống thư từ giữa vệ tinh để truyền tin tức intercom. Là kết quả của trao đổi thư tín di động hiện đại, có thể bổ sung cho những khu vực mà phương pháp trao đổi thư tín hiện hữu không thể bao trùm.

Tương Bình tìm một cái đến, Tiếu Phi bấm một dãy số.

Tất cả mọi người biết Tiếu Phi trước kia là bộ đội giữ hòa bình, hải ngoại chắc có không ít bạn bè có thể cung cấp đầu mối.

Tiếu Phi liên lạc thành công, tìm được một người bạn nước ngoài tên Anderson, nghe nói chuyên trách môi giới cho tư nhân và công ty an ninh, cũng là người am hiểu vùng Trung Đông. Hàn huyên vài câu, Tiếu Phi liền hỏi người kia về chuyện Hàng Kem.

Anderson vừa nghe từ Hàng Kem liền dở khóc dở cười, ghét bỏ nói, “Cái công ty an ninh này đơn giản là kỳ quặc! Ở đó cho thuê nhân viên an ninh một chút cũng không chuyên nghiệp, rước lấy cái mác ‘không thể kiểm soát’, ví dụ nổi tiếng nhất là, bọn họ đã từng hộ tống một nhóm buôn đi ngang qua khu vực chiến tranh, trên đường gặp đoàn xe của Hội Chữ Thập Đỏ. Mấy người nhân viên an ninh trong đó tự dưng dùng súng bắn phá xe của Hội, y như bị ngáo đá! Kết quả làm hại toàn bộ nhóm buôn bị ngộ nhận là tổ chức khủng bố, cuối cùng bị UAV* của Mỹ xác định địa điểm thanh trừ. Ví dụ kiểu đó không phải xảy ra một lần, mà nhiều lần!”

*UAV: unmanned aerial vehicle, máy bay không người lái

“Nhân viên công ty an ninh chủ động công kích xe của Hội Chữ Thập Đỏ?” Bạch Ngọc Đường cũng bị bên này thu hút, đi tới hỏi, “Vậy công ty an ninh này sau đó còn lăn lộn được không?”

“Sở dĩ mới nói Hàng Kem đã sớm đội sổ danh tiếng, mấy người trong nghề bọn tôi thường hay đùa giỡn nói bọn họ cho thuê không phải bảo vệ mà là thổ phỉ.” Anderson bất đắc dĩ, “Nên hiện tại công ty này đi đường ngách, không còn làm về an ninh, mà bắt đầu cho thuê sát thủ… Nói sát thủ cũng quá đề cao bọn họ, đúng ra là cho thuê du côn! Người của công ty bọn họ ngốc nghếch lại rất ngoan độc, khả năng phán đoán có vấn đề lại còn không tuân theo chỉ huy, chỉ cần một nhóm hơi chính quy một chút, hai ba người đã có thể tiêu diệt hết hơn mười người họ.”

Triển Chiêu hiếu kỳ, “Quá kỳ quái! Muốn tìm một thùng cơm thì dễ, nhưng muốn toàn bộ công ty đều là thùng cơm cũng khó mà?”

“Ha ha ha…” Anderson bị Triển Chiêu chọc cười, “Đấy là chỗ kỳ quặc a!”

“Kỳ quặc?” Bạch Ngọc Đường và phát Triển Chiêu nhìn nhau, cảm giác đã bắt được trọng điểm gì đó.

“Người làm cho công ty an ninh cơ bản đều có lai lịch, nhân viên an ninh không phải sát thủ, tuy rằng nguy hiểm nhưng là hành nghiệp chính quy! Cho dù có là kẻ cuồng chiến cũng có một vài người xuất thân gia hương chứ! Nhưng đám người Hàng Kem cho thuê đều là không tra được xuất thân, cũng không phải từ chiến khu nào đi ra! Cứ cảm thấy chỉ số thông minh có vấn đề, hoặc là thần trí không rõ. Có lẽ nên nói bọn họ có nhân cách phản xã hội, nhưng đều được huấn luyện chuyên môn, không phải côn đồ bình thường. Hơn nữa chủ của Hàng Kem là ai không người nào biết, điểm này… Tôi và mấy người cùng nghề đã từng nói đùa một chuyện, các anh vẫn nên tham khảo một chút.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều mời Anderson nói thẳng, đừng úp mở.

Anderson trực tiếp nói một câu, “Chúng tôi nghĩ với Hàng Kem kiếm tiền chỉ là thứ hai, còn thứ nhất, hình như là muốn tiêu hao hết đám ‘thổ phỉ’ kia đi.”

“Tiêu hao hết a…” Triển Chiêu ý vị thâm sâu lặp lại một lần.

“Hàng Kem mỗi lần cho người đi làm việc đều phải chết ít nhất hơn phân nửa, thậm chí có đôi khi toàn diệt, công ty nào chịu được chết người kiểu đó chứ!” Anderson nói, “Ai trong nghề cũng nhìn ra công ty này có điểm kỳ quặc, chỉ là thấy mà không nói thôi.”

Triển Chiêu hình như rất hứng thú đối với Hàng Kem, liền hỏi Anderson, “Công ty như Hàng Kem xuất hiện, có khả năng sẽ quấy rầy đến cân bằng công việc của các anh, đối phó với loại tai hoạ ngầm này nhân tài kiệt xuất trong nghề như anh nhất định có kế sách chứ? Có thể tiết lộ hay không?”

Một bên, Tiếu Phi gật đầu với Triển Chiêu, ý là —— hỏi rất hay!

Anderson cũng vui vẻ, cảm khái Triển Chiêu thông minh, nói “Phải, tôi đúng là có một chút đầu mối, tuy rằng không thấu đáo, nhưng cho phép các anh điều tra được người sau lưng công ty này.”

Triển Chiêu biểu thị mình chăm chú lắng nghe, đồng thời rộng rãi cho Anderson một lần nhân tình.

Anderson nói cho mọi người một cái tên, “Công ty máy móc Lam Sơn.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói cám ơn với Anderson, Tiếu Phi cúp điện thoại, cũng vội vàng rời đi.

“Máy móc Lam Sơn… Có chút quen tai a.” Triển Chiêu xoa xoa cằm.

Một bên, tiểu Bạch Trì từ trên bàn lấy ra một phần tư liệu, lật vài trang, đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Có phải trùng hợp không?”

Triển Chiêu nhận văn kiện, phát hiện là tư liệu lúc điều tra Nhạc Hải, chỗ Bạch Trì chỉ tay cho họ nhìn là —— trong mớ sản nghiệp đông đảo của Nhạc Hải, có một công ty nhỏ không mấy thu hút —— Chế dược Sơn Lam.

“Lam Sơn và Sơn Lam?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

Triệu Hổ hiếu kỳ, “Hẳn không phải là trùng hợp nhỉ? Nhạc Hải không phải mở của hàng sao, có làm dược phẩm nữa?”

“Điều tra một chút.” Bạch Ngọc Đường vừa nói Tương Bình tra, vừa móc điện thoại ra điện hỏi cặp song sinh về xưởng chế thuốc của Nhạc Hải.

Cặp song sinh nói không thể nào, muốn chế thuốc không phải đơn giản, chưa từng nghe nói Nhạc Hải có chế cái gì thuốc.

Tương Bình bên kia kết quả điều tra cũng đã có, công ty chế thuốc thành lập đã từ rất lâu, cũng không sản xuất ra dược phẩm gì, có một địa chỉ, là một phòng làm việc trong tòa nhà kinh doanh.

“Công ty ví da?” Tương Bình lại tra xét về máy móc Lam Sơn, địa chỉ là một nhà xưởng ngoại ô thành phố S, tương đối xa, chứng danh pháp lý tên nước ngoài, tên là Exelon ICE.

“Đúng với số hiệu của Hàng Kem.” Triển Chiêu thêm nghi ngờ, “Nhà xưởng nguy hiểm như vậy tại sao phải ở ngoại ô thành phố S? Công ty an ninh hải ngoại liên lạc kiểu gì với một công xưởng máy móc loại nhỏ ngoại ô bên này?”

“Nhạc Hải có thể liên quan.” Tương Bình gõ bàn phím, lại lấy ra một ít tư liệu, “Trước đó em có điều tra Nhạc Hải khá chi tiết, đừng thấy Nhạc Hải đã về hưu, bình thường cứ ru rú trong nhà, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn ra ngoài. Trong đó có những lộ trình hợp lý, bất luận là đến cửa hàng, hay bệnh viện, hoặc trung tâm thương mại, đều giải thích được, nhưng trong đó có một lộ tuyến rất kỳ quái. Căn cứ theo mắt điện tử giao thông ghi lại, xe của Nhạc Hải mỗi tháng có mấy chuyến đi tới đi lui giữa ngoại ô và biệt thự của hắn. Bởi vì có những đoạn đường không phải cao tốc, không có mắt điện tử, hơn nữa rõ ràng hắn rất cẩn thận luôn đi vòng vèo, nhưng bây giờ xem lại, mấy lộ tuyến khó hiểu cùng đi về hướng công xưởng kia.”

“Em cũng thấy có chút khả nghi.” Bạch Trì bổ sung, “Lần trước em xem qua một ít yêu cầu nhận người của công ty Nhạc Hải, hắn mở cửa hàng, thế nhưng lại chiêu mộ sinh viên y học và một ít nhân viên khoa sinh hóa làm việc, vốn tưởng là cho khâu kiểm tra chất lượng, nhưng nhân số hắn chiêu mộ không ít, hơn nữa đều là lương cao để hút tinh anh.”

“Vậy nê Nhạc Hải thực sự liên quan đến vụ án này?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu mỉm cười, “ICE… I đó!”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Nhạc Hải là I? Cậu vừa nãy nói N tìm I, G thông qua việc tìm I để tìm N…”

Triển Chiêu mỉm cười, đứng lên, “Không bằng chúng ta đến nhà xưởng kia xem thử? Mí mắt trái của tôi nháy rất dữ, không chừng là điềm tốt.”

Bạch Ngọc Đường khó hiểu, bất quá vẫn triệu tập mọi người SCI, chuẩn bị đến điều tra nhà xưởng máy móc thần bí kia một chút.

Lúc mọi người ở đây chuẩn bị rời đi, cửa phòng pháp y mở ra, Mã Hân cầm một phần báo cáo vội vội vàng vàng chạy đến, “Sếp! Tiến sĩ!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dừng lại, xoay mặt nhìn Mã Hân chạy đến trước mặt.

“Phát hiện trọng đại! Kỹ thuật của thầy Murat và Phó Mẫn nữ thần đã giúp thu hoạch bất ngờ rồi!” Mã Hân hưng phấn.

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, Bạch Ngọc Đường xoa mi tâm, “Nói tiếng Trung!”

Lúc này, trong phòng pháp y Công Tôn cũng đi ra.

Công Tôn nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Các cậu chắc chắn không ngờ đâu, đoán thử xem đám người tập kích đã thiệt mạng có điểm giống nhau gì?”

“Hình xăm sao?” Triển Chiêu hỏi.

Công Tôn hơi khoát tay, cười nói, “Chẳng liên quan gì đến bề ngoài, đám sát thủ này đều đến từ một chỗ phải không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, từ Hàng Kem, bất quá Công Tôn vừa rồi không hề nghe điện thoại, làm thế nào đoán ra được?

Công Tôn giơ tay nhẹ nhàng đẩy kính, “Đám sát thủ này, đều là Người Di Truyền!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi