S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Mã Hán chăm chú nhìn màn hình máy tính, rất nhanh, bức thư thứ hai được gửi tới, nội dung y hệt như bức đầu.

Nhanh nhanh mở bức thư thứ nhất của Triển Chiêu, thấy chỉ viết vỏn vẹn ba chữ “Ngươi là ai”.

Mặc dù hiểu không rõ lắm, nhưng Mã Hán vẫn làm theo lời dặn, type lại bức thư, nhấn trả lời.

Sau đó, gần một tiếng đồng hồ im lặng, bức thứ ba rốt cuộc đến, nội dung vẫn y như cũ.

Khuya gần mười hai giờ, bức thứ năm tới. Mã Hán nhanh chóng mở bức thư thứ hai của Triển Chiêu, trong đó viết “Quét dọn phế phẩm không nên tồn tại.” Đấy là câu cuối của đối phương. Type lại cả câu, gửi trả lời.

Sau đó, thư lại được gửi đến, Mã Hán cũng không trả lời, mà ngồi trước máy nhìn chằm chằm vào đồng hồ ở góc dưới màn hình……

Tuy Triển Chiêu đã nói có thể nghỉ ngơi, nhưng Mã Hán vẫn lẳng lặng ngồi, mãi đến lúc bầu trời sáng dần — năm giờ rưỡi.

Mã Hán mở bức thư thứ ba, trong đó viết “Quỷ đã tỉnh.”

Gửi đi.

Vài phút sau, đối phương hồi âm, file đính kèm có chứa hình ảnh cùng một phần thông tin vắn tắt, đặt tên là “con mồi”.

Mở hình ảnh, đó là hình chụp của một người đàn ông trung niên.

Mã Hán cầm lấy điện thoại.

Một đêm này, không chỉ mỗi Mã Hán không ngủ, cả Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng nằm trên giường, mắt mở to nhìn thẳng đến tận hừng đông

~~Bạch Ngọc Đường tự bội phục mình một chút, được lắm Bạch Ngọc Đường, mày có thể nhẫn như vậy, dứt khoát đừng xài họ Bạch nữa, xài họ Liễu đi ~~ (ý rằng những người kiên nhẫn, trong sạch thường họ Liễu, Vd: Liễu Hạ Huệ =)))

Triển Chiêu cảm thấy mình thật may mắn, thật tốt là sức kiềm chế của con chuột này khá được, nếu tối hôm qua hắn cố giữ, có khi mình chạy cũng không thoát ~~ Tiểu Bạch, tôi trước kia trách oan cậu rồi, tôi vẫn nghĩ cậu là phường lưu manh, không nghĩ cậu là một quân tử……

“Miêu Nhi ~~ Bao giờ thì để tôi làm?” Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.

“Bộp ~~” Triển Chiêu chọi một cái gối qua, “Không được nói từ đấy nữa!!”

Bạch Ngọc Đường cầm gối hờn dỗi nói, “Có sao đâu? Đằng nào thì sớm muộn gì cũng làm cả.”

~~ Không thèm để ý

~~Bạch Ngọc Đường bỏ gối ra ngồi xuống, nhìn Triển Chiêu: “Miêu Nhi, cậu rốt cuộc có thật tình không?”

Triển Chiêu cũng ngồi dậy, trừng giận dữ: “Đồ chuột chết nói cái gì?” Sau đó, nhỏ giọng nói thầm, “Nếu không thật tình, ai sẽ để cậu hôn?!”

Bạch Ngọc Đường muốn cuồng lên lao vào ôm: “Miêu Nhi, cậu có biết lúc tôi nhìn cậu, sẽ có kích động (dục) không? Cậu nhìn tôi mà không có một chút kích động sao?”

Triển Chiêu đỏ mặt trừng người: “Cậu có cần nói toạc ra vậy không?!”

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu hồi lâu, đột nhiên tự cởi nút áo ngủ của mình.

“Cậu làm gì?” Triển Chiêu cả kinh, ôm gối đầu lui về góc giường.

“Có thật là cậu chưa từng nhìn?” Bạch Ngọc Đường hỏi một cách nghiêm túc, “Để tôi cởi hết cho cậu nhìn, cậu xem thử có chút kích động nào không…… A ~~”

Nói còn chưa hết đã bị Triển Chiêu một cước đá xuống giường, “Đồ chuột chết! Đồ cuồng phô trương!” Triển Chiêu cầm gối lên ném, “Đầu của cậu dùng chứa đậu hũ thôi à?? Suốt ngày chỉ nghĩ mấy thứ đó sao ~~”

Bạch Ngọc Đường áo xống cởi toang nằm trên sàn nhà gãi đầu, “Miêu Nhi ~~ Phải chờ tới lúc nào a??”

Triển Chiêu căm giận ôm chăn ngồi trên giường, nhưng con mắt cứ liếc qua liếc lại…… Con chuột này, cơ bụng cũng tám khối a

~~Dididdidididi

~~ Điện thoại ngay lúc đó vang lên, Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, cùng Triển Chiêu nhìn nhau, sau đấy nhanh chóng cầm điện thoại, quả nhiên là Mã Hán.

“Sếp! Có tiến triển, hắn vừa mới đưa con mồi cho tôi.” Mã Hán kích động nói.

“Con mồi?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu giật mình.

“Tôi sẽ gửi cho hai người.”

Triển Chiêu nhanh chóng click mở thư, Bạch Ngọc Đường cũng tới gần, mở hình ảnh, hai người đều sửng sốt. Người đàn ông trung niên kia… chính là người gặp ở đại học M lần trước, người đại diện cho Tề Nhạc, Trương Hoa.

Hai người nhìn hình của Trương Hoa, cùng nhíu mày, thứ nhất là vì một người không liên quan bị thành mục tiêu. Thứ hai, Trương Hoa này là nhân viên của tập đoàn Bạch thị, có quan hệ với Bạch Cẩm Đường.

“Alô, sếp?” Mã Hán không thấy đầu dây bên kia trả lời, bèn giục hỏi, “Tôi có cần trả lời không?”

Triển Chiêu phục hồi tinh thần, nói: “Không cần!”

“Kế tiếp làm gì?”

“Mã Hán, cậu còn nhớ loại trạng thái thứ hai mà tôi giảng cho cậu hôm đó không?” Triển Chiêu hỏi.

“Còn nhớ! Lúc bình thường lúc bất thường, có khuynh hướng tàn bạo độc ác?” Mã Hán nhớ lại.

“Tốt!” Triển Chiêu có phần tán thưởng, Mã Hán không hổ là tay bắn tỉa giỏi, trình độ tâm lý không phải loại bình thường, “Cậu tiếp tục duy trì trạng thái đó đến câu lạc bộ, đối phương có thể sẽ liên lạc với cậu, đến lúc đó, cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, nhưng cậu chỉ cần nhớ kỹ, giữ vững trạng thái này là được.”

“Hiểu rồi!” Mã Hán cúp điện thoại.

Bạch Ngọc Đường lập tức gọi điện cho Tưởng Bình, ra lệnh cậu tìm kiếm thông tin về Trương Hoa.

“Kế tiếp làm gì bây giờ?” Triển Chiêu hỏi.

“Trương Hoa rất phù hợp với nhân vật trung gian mà chúng ta suy đoán ngày hôm qua.” Bạch Ngọc Đường trầm ngâm, “Hắn biết Tề Nhạc, hiện tại, chỉ cần chứng minh hắn cùng Cổ Trịnh Nham và Bàng Dục có quan hệ là được.”

Triển Chiêu gật đầu, “Tôi muốn đến nhà Cổ Trịnh Nham điều tra một chút.”

Bạch Ngọc Đường cười nói: “Miêu Nhi, hai ta đều nghĩ cùng một thứ.”

Hai người xoay mặt nhìn nhau, cùng sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra, bởi vì ban nãy chen nhau nhìn thư, thành ra dựa vào nhau hơi gần nha ~~ gần như vai kề vai.

Triển Chiêu nhìn Bạch ngọc Đường, trong mắt có tia áy náy…… “Tôi… vẫn chưa chuẩn bị tốt……”

Bạch Ngọc Đường im lặng nhìn anh, lắc đầu mỉm cười, “Miêu Nhi, không sao cả, tôi có thể chờ.” Đưa tay nhéo nhéo tai Triển Chiêu, nhìn nó chuyển sang màu hồng, “Cậu không cần ép buộc mình, từ từ là được rồi, tôi sẽ không làm ẩu đâu, yên tâm.”

Triển Chiêu nghe được, mũi cay cay, lòng cũng mềm xuống, ghé người qua, hôn một cái nhẹ ngay môi Bạch Ngọc Đường, sau đó đỏ mặt chạy đi rửa mặt đánh răng.

Bạch Ngọc Đường đần độn đi vào bếp, nấu bữa sáng, nhìn khuôn mặt phản chiếu từ gạch sứ bóng loáng như gương, thở dài ~~ Bạch Ngọc Đường ơi Bạch Ngọc Đường, đáng đời mày cứ tự tìm khổ, ai kêu mày làm đi làm thánh làm gì!! Vừa chiên trứng vừa lầm bầm, “Từ nay về sau, chỉ có đậu hũ mà không có đồ ăn (mặn)



……………………………………………………

Công Tôn đút hai tay vào túi áo khoác màu trắng, nhàn nhã đi thong thả trên đường buổi sáng sớm. Hai ngày này chỉ có nằm dí ở nhà, ăn ngủ, ngủ ăn, cơn sốt đã sớm hạ, người cũng không lạnh nữa, chỉ là bất đắc dĩ Bạch Ngọc Đường cầu anh ba ngày đừng đi làm.

Không có việc gì làm hơn là ra ngoài dạo phố, may mà hôm nay khí trời tốt, chỉ là

nhìn trước mắt, mới có nửa tiếng đồng hồ đã “tình cờ” gặp Bạch Cẩm Đường những tám lần, Công Tôn hoàn toàn im lặng

Lúc này, Bạch Cẩm Đường da mặt dù đã dày, nhưng vẫn có chút ý xấu hổ, chỉ đơn giản đi theo sau Công Tôn, cùng đi dạo với anh.

Phía sau năm mươi mét, cặp song sinh mặc áo khoác, đeo kính đen bí mật theo sát.

“Tình huống thế nào?” Đại Đinh hỏi.

“Sai a! Bầu không khí hoàn toàn sai!” Tiểu Đinh lắc đầu.

“Mấy ngày hai chúng ta ra ngoài làm việc, nhất định đã phát sinh chuyện!” Vẻ mặt cặp song sinh hồ nghi.

“Em có thấy mấy nốt hồng hồng ở cổ Công Tôn không?”

“Đương nhiên là thấy, em còn thấy cả thuốc kháng sinh và thuốc hạ sốt ở trên bàn ảnh.”

“Chẳng lẽ

” Hai con hợp lại, trong mắt lóe lục quang.

“Lão đại chắc chắn là dùng sức cưỡng ép!!”

“Đáng ghét a! Ngay lúc chúng ta không có mặt!!”

“Công Tôn không thèm để ý đại ca là vì cái này sao?” Đại Đinh gãi cằm.

“Hừ ~~” Tiểu Đinh bất mãn, “Đại ca cũng thật là, sao lại trở nên nhu nhược như thế này, một lần không được thì làm hai lần, hai lần không được thì ba lần, XXOO xong lại OOXX sau lại XOXO rồi tiếp OXOX, em không tin là Công Tôn sẽ không…… A!”

Đại Đinh giơ tay đánh đầu cậu, “Tiểu tử thối, học từ chỗ nào ra thế?? Loại chuyện này dĩ nhiên phải cả hai cùng tự nguyện!! Mày cứ suốt ngày hết J lại J, ngược đãi cuồng à??” (JJ trong ngôn ngữ Internet chỉ “côn th*t”, thành ra 1 chữ J có thể hiểu là làm chuyện *beep*)

“A! Công Tôn vào trạm tàu điện ngầm rồi! Đại ca cũng theo vào!”

“Này, đại ca đã từng đi tàu điện ngầm chưa?”

“Chưa ~~ hình như cả tiền lẻ anh ấy cũng không có……”

“Công Tôn……” Bạch Cẩm Đường ở phía sau có chút lo lắng, vé tàu điện ngầm mua thế nào đây? Công Tôn nhà anh đã đi vào rồi.

Công Tôn không để ý tới anh, bước nhanh về phía trước

quả nhiên là chưa bao giờ đi tàu điện ngầm.

Thật sự không còn cách nào khác, Bạch Cẩm Đường gọi phía sau: “Còn không ra?!”

Đại Đinh và Tiểu Đinh nơm nớp lo sợ tiến lên, cầm tiền lẻ đi mua vé cho đại ca của mình…… Bạch Cẩm Đường lập tức xoay người chạy theo.

Không may đúng lúc đấy là lúc người ta chen nhau đi làm sáng, người chen lấn trong khoang tàu điện chật như hộp cá mòi.

Bất quá, sự không may của Công Tôn lại chính là may mắn của ai đó! Cuối cùng cũng đuổi kịp Công Tôn, Bạch Cẩm Đường cũng chen vào đoàn người lên tàu điện ngầm, anh vui mừng phát hiện ra, tàu điện ngầm chính là phương tiện giúp người ta thân nhau tốt nhất thế giới

Để bảo vệ bào bối của mình không bị chen lấn, Bạch Cẩm Đường kéo Công Tôn đến bên cạnh cửa tàu, vươn hai tay chống cửa, đưa Công Tôn bảo hộ trong ngực mình.

Công Tôn đã tính toán thoát đi mà không được, chỉ đành xoay người quay mặt ra cửa tàu, chỉ là hơi thở ấm áp của người nọ ở bên tai mình, ôm ấp cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc, làm cho bất giác không khỏi nhớ tới buổi tối hãi hùng kia…… Không hiểu sao có chút lạnh, vai không kềm được run rẩy nhẹ

Bạch Cẩm Đường cảm giác được nỗi sợ hãi ẩn ẩn của Công Tôn, hơi thối lui một chút, nhẹ giọng nói: “Công Tôn…… Tôi xin lỗi.”

Công Tôn sửng sốt, đây là lần thứ hai Bạch Cẩm Đường xin lỗi anh, cũng là lần đầu tiên nói ba chữ “tôi xin lỗi”.

Cặp song sinh không biết từ chỗ nào lách tới, nhìn thấy đúng thời cơ, liền đẩy Bạch Cẩm Đường một cái……

Bạch Cẩm Đường cũng phối hợp, té vào trên người Công Tôn……

“A ~” Công Tôn cả kinh toàn thân cứng lại, hô nhỏ một tiếng, có chút hoảng sợ nhìn Cẩm Đường.

Đưa tay ôm lấy Công Tôn đang run rẩy, Bạch Cẩm Đường ôm chặt anh, ghé vào tai nói, “Đừng sợ, tôi sẽ không làm thế nữa, không bao giờ làm thế nữa, đừng sợ.”

Từ từ, Công Tôn lấy lại bình tĩnh, quay đầu trừng Bạch Cẩm Đường, Bạch Cẩm Đường ngoan ngoãn buông tay, lui về phía sau

Nụ cười trên mặt cũng tươi hơn…… Công Tôn đã trừng mình

Cặp song sinh đứng xa xa cắn khăn tay, lần đầu tiên thấy lão đại nhà mình chuyên hô phong hoàn vũ, ỷ thế hiếp người giờ lại cam chịu như thế, một chữ — sảng!!

Trưa vừa lên, Bạch Cẩm Đường theo Công Tôn đi dạo ở khu phố thương mại của thành phố S.

Công Tôn tựa như không có mục tiêu, cũng không có gì muốn mua, chỉ dạo hết cửa hàng này tới cửa hàng nọ, chỗ này nhìn một tí, chỗ kia xem một chút, hình như tâm tình cũng tốt rồi.

Trong tủ kính của một cửa hàng mỹ nghệ, có bày những con vật nhỏ làm bằng thủy tinh, Bạch Cẩm Đường mới liếc mắt đã bị một con mèo nhỏ và một con chuột nhỏ hấp dẫn, kia không phải Ngọc Đường cùng Tiểu Chiêu sao?

“Công Tôn! Chờ một chút!” Bạch Cẩm Đường gọi một tiếng, chỉ vào tủ kính nói: “Anh xem giống ai?”

Công Tôn đang muốn giữ bộ mặt nghiêm túc, thế nhưng lại bị hai con mèo và chuột nho nhỏ làm nở nụ cười, một con đang nhe răng, một con đang vểnh đuôi ~~ quả thật rất giống!!

“Anh chờ một chút, để tôi vào mua.” Bạch Cẩm Đường bước nhanh vào trong cửa hàng, trả tiền mua đồ, lúc đi ra hơi sửng sốt.

Thấy Công Tôn đang đứng ở cửa, cùng nói chuyện với một người đàn ông anh chưa bao giờ gặp qua, người đó đột nhiên đưa tay, hình như muốn vỗ vai Công Tôn……

Lúc Bạch Cẩm Đường tỉnh táo lại, thì người đã vọt tới, túm cổ áo người nọ, ấn vào cột đèn bên đường.

“A

Anh, anh làm gì……” Người nọ hoảng sợ kêu to.

“Bạch Cẩm Đường!” Công Tôn giật mình, giận dữ quát, “Cậu điên rồi à?”

“Hắn muốn chạm vào anh!” Bạch Cẩm Đường quay đầu đáp một cách hùng hồn.

“Tôi…… tôi chỉ muốn…… hỏi đường!” Người nọ lắp bắp nói.

“……!……” Bạch Cẩm Đường sửng sốt, có chút do dự.

“Cậu mau buông tay!” Công Tôn tiến lên, giật Bạch Cẩm Đường ra, vội vàng hướng người nọ xin lỗi, người đấy bị dọa cũng không nhẹ, đi vội vã như bỏ chạy.

Bạch Cẩm Đường có phần thất vọng đứng im một chỗ, Công Tôn quay đầu lại nhíu mày nhìn anh, “Cậu lúc bé đã bạo lực vậy sao? Không thể giải quyết nhẹ nhàng hơn à?”

“Tôi……” Bạch Cẩm Đường nhỏ giọng nói, “Tôi cho rằng, hắn muốn động anh.”

Công Tôn bất đắc dĩ thở dài, “Cậu nếu còn muốn gặp tôi, liệu mà bỏ cái bệnh đấy đi!” Nói xong, xoay người bỏ đi.

Bạch Cẩm Đường ngây ngốc đứng tại chỗ, Công Tôn vừa nói cái gì? Anh ấy nói nếu còn muốn gặp anh ấy…… Nếu nói vậy……

“Chờ một chút!” Nhanh chóng đuổi theo, chạy đến bên cạnh Công Tôn, “Tôi sửa! Tôi sửa! Nhưng nếu có sự tình đặc biệt không thể khống chế, anh cũng không được ngăn cản tôi, được chứ?”

…………………….

Cặp song sinh ở phía sau, tiếp tục cắn khăn, này đâu phải vị đại ca hoang dã như sói của bọn hắn, này quả thật là một con chó khổng lồ đang vẫy đuôi ~~ Công Tôn — bái phục!! Điển hình gương huấn luyện chồng thời hiện đại a!!

Trở lại tàu điện ngầm, Bạch Cẩm Đường vẫn như cũ cố sức hưởng thụ hết mình cảnh chen lấn xô đẩy, nghiêm túc bảo vệ Công Tôn.

Ghé đến bên tai, Bạch Cẩm Đường dùng thanh âm trầm thấp nói: “Công Tôn, tha thứ cho tôi, có được không…… Tôi sẽ sửa!”

Công Tôn im lặng, đứng yên tại chỗ, để Bạch Cẩm Đường thân cận, không có né tránh.

Phòng 206 của tòa nhà số 10 khu Thải Hồng ở thành phố S, hay chính là nhà của Cổ Trịnh Nham, hắn là người độc thân, bên trong cũng chỉ bài trí những đồ dùng gia đình đơn giản cùng một phòng chật ních sách.

Vào phòng sau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bắt đầu kiểm tra toàn bộ, thứ cần tìm là tranh ảnh cùng ghi chép.

Triển Chiêu nhìn lướt qua các tựa sách trên kệ, Bạch Ngọc Đường mở máy tính.

“Ông thầy này nhìn lướt trông cũng đứng đắn lắm.” Bạch Ngọc Đường vừa kiểm tra tập tin trong máy, vừa nói.

“Đúng vậy, sách cũng rất nhiều, đều là các loại giáo dục tâm lý học, giáo án cũng làm rất tỉ mỉ, hắn hình như rất quan tâm học sinh.” Triển Chiêu quay qua quay lại tìm, tìm ra một quyển trông có vẻ cũ cũ, lật ra xem, “Là hình tốt nghiệp trung học a.”

Lật từng trang từng trang xem, trong đó có một trang làm Triển Chiêu chú ý, đấy là tấm hình trắng đen của một nữ sinh trung học, cô nữ sinh này có chút quen mắt….. giống ai ta?

Cầm lấy tấm hình, Triển Chiêu chăm chú quan sát thật tỉ mỉ.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng lách cách của kim loại, nghe như tiếng xích sắt……

Bạch Ngọc Đường cả kinh, vọt tới cửa, thế nhưng cửa thế nào cũng không mở ra, bất giác hiểu ngay, chắc chắn là bị người nào cố định ở bên ngoài.

“Ngọc Đường…… có chuyện……” Triển Chiêu đến gần, lại bị Bạch Ngọc Đường giật trở lại.

Xuyên qua khe cửa, một lượng lớn chất lỏng chảy vào, mùi xăng gay mũi…… Sắc mặt hai người liền trắng bệch, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhận ra, bài trí trong nhà Cổ Trịnh Nham không thích hợp…… tại sao bình gas lại đặt ngay cửa?

“Miêu Nhi, đi!” Vọt tới bên cửa sổ, mới phát hiện ra cửa sổ gắn song sắt bảo vệ, lúc này, lửa từ khe cửa tràn vào.

Bạch Ngọc Đương móc súng ra, chĩa ngay bốn con vít cố định bốn góc song sắt mà nổ súng, nhún người nhảy lên bệ cửa sổ, một cước đá bay song sắt, “Miêu Nhi! Lên đây!”

Bạch Ngọc Đường kéo tay Triển Chiêu, đứng ở bệ cửa sổ.

Lầu hai của những khu nhà kiểu mới này tương đương với lầu ba, bởi vì tầng trệt là gara, vì thế chỗ đứng của hai người cao cũng phải mười mét.

Bạch Ngọc Đường đưa tay vịn lấy song sắt bảo vệ của tầng một, sau đó chìa tay, “Miêu Nhi, đến!”

Triển Chiêu có chút do dự, Bạch Ngọc Đường lấy chân bám lấy song sắt, giang cả hai tay, “Đến nào Miêu nhi!”

Bước lên, Triển Chiêu cũng nhảy xuống song sắt bảo vệ của tầng một, Bạch Ngọc Đường một tay ôm anh vào lòng, “Nhảy!”

“A?” Triển Chiêu cả kinh.

“Nhảy!”

Còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Ngọc Đường đã thả người nhảy xuống, tầng một cách mặt đất cũng khoảng 5-6m, Bạch Ngọc Đường trước khi tiếp đất thì đẩy Triển Chiêu về phía trước, còn mình thì lăn một vòng…… Sau đó bật dậy, nhanh chóng nép vào một góc tường kín.

“Bùm” một tiếng, khói lửa theo cửa sổ phòng 206 nổ tung thoát ra ngoài, còn có cả một lượng lớn giấy cùng sách, những người dân sống gần đấy đều bị kinh sợ, chạy ra ngoài xem.

“Có bị thương không?” Chuyện đầu tiên Bạch Ngọc Đường làm chính là kiểm tra Triển Chiêu ở trong lòng, Triển Chiêu lắc đầu, sắc mặt có chút trắng.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên cười lên, “Cậu còn nhớ ngày xưa chúng ta lúc còn bé thường trèo cây không?”

Triển Chiêu trợn mắt.

“Cậu luôn luôn trèo lên rồi lại không dám xuống, toàn là tôi mang cậu xuống không.” Bạch Ngọc Đường tiếp tục nói, “Bây giờ cũng vậy, Miêu Nhi, cậu nói xem, nếu không có tôi cậu phải làm gì đây?”

Triển Chiêu hung tợn lườm con chuột kia một cái, con chuột bạch này, gần đây thường dỗ ngọt mình.

Hai người hơi chật vật đi tới cạnh ô tô, cuối cùng cũng bảo vệ được mạng…… Tên phóng hỏa kia là thật lòng muốn hai người chết cháy.

Bạch Ngọc Đường mở cửa xe, “Cái này cũng chứng minh được chúng ta đã đến rất gần đáp án, chỉ tiếc, không tìm được đầu mối hữu dụng trong nhà Cổ Trịnh Nham.”

“Không chắc a.” Triển Chiêu lấy từ trong túi ra tấm ảnh trắng đen đưa Bạch Ngọc Đường xem, “Vừa thấy cái này thì lấy luôn, có thấy quen mắt không?”

Bạch Ngọc Đường cầm tấm hình quan sát một lúc, “Hình như có gặp qua ở đâu rồi?”

Triển Chiêu cười nói: “Lúc đầu tôi cũng nghĩ không ra, tự nhiên trong đầu chợt lóe, sau đó thì nhớ ra, cậu còn nhớ cô gái nói chuyện với Công Tôn ở buổi tiệc của anh hai không?”

“A ~~” Bạch Ngọc Đường bừng tỉnh, “Người đại diện của cô gái kia, gọi là gì ta…”

“Gọi Phương Tĩnh!” Triển Chiêu nói, “Giống như Trương Hoa, đều là người đại diện!”

“Nói cách khác?” Bạch Ngọc Đường cười hiểu rõ, “Chỗ này có trò vui!!”

“Đúng thế! Hấp dẫn.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút nói, “Cậu tuyệt đối không nghĩ trong vụ án này, chúng ta là bị dắt mũi từ bấy đến giờ, rất khó chịu phải không?!”

“A ~~ Miêu Nhi, cậu lại có quỷ kế gì đấy?”

“Fufufu ~~” Triển Chiêu cười một cách giảo hoạt, “Lần này, chúng ta cũng nên đùa giỡn bọn chúng nhỉ, cái trại huấn luyện sát thủ kia!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi