“Cậu nhìn thấy ai?” Bạch Ngọc Đường có phần không tin được, hỏi lại lần nữa.
“Triệu Tước.” Triển Chiêu nghiêm túc lập lại.
“……Miêu Nhi……” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Triệu Tước đã chết.”
“Chúng ta vẫn chưa phát hiện ra thi thể phải không?” Triển Chiêu cãi lại.
“Cậu thật sự thấy?”
“Ừ!”
Bạch Ngọc Đường nhìn một vòng xung quanh, lấy điện thoại di động gọi cho Mã Hán.
“Sếp?” Mã Hán trả lời điện thoại.
“Mã Hán, cậu có đang ở trong sòng bạc không?”
“Có.”
“Câu bây giờ đến phòng giám sát, xem băng ghi hình theo dõi, tìm một người xuất hiện trong vòng một tiếng đồng hồ.”
“Được, tìm ai?” Mã Hán bước nhanh ra ngoài.
“Triệu Tước.”
…… Mã Hán ở đầu dây bên kia sửng sốt hồi lâu mới đáp lại: “Được.”
Cúp điện thoại, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Có đúng là Triệu Tước hay không, xem băng ghi hình sẽ rõ, nhưng mà bây giờ……”
“Tôi biết.” Triển Chiêu gật đầu, “Chúng ta cần tập trung đối phó Thẩm Tiềm!”
Hai người đi về hướng thang máy, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi, “Miêu Nhi, Triệu Tước không chết, rốt cuộc cậu thấy vui hay không vui?”
“Sao lại hỏi như vậy?” Triển Chiêu liếc nhìn anh.
“Cậu vừa rồi như rất kinh ngạc, có lẽ là như lo lắng, nhưng hiện tại lại bình tĩnh a…… Mà tựa hồ còn có chút hưng phấn
” Bạch Ngọc Đường tổng kết.
Triển Chiêu buồn cười, “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”
“Cậu rất vui khi Triệu Tước không chết.” Bạch Ngọc Đường nhanh chóng kết luận.
Cửa thang máy mở, Triển Chiêu gật đầu, “Chính xác.”
Trợ lý đưa hai người tới phòng VIP ở tầng cao nhất, gặp Thẩm Tiềm đang xoa rượu thuốc lên tay.
“Thân thủ cảnh sát Bạch thật tốt a.” Thẩm Tiềm xoa xoa cổ tay đang bắt đầu sưng lên, nửa đùa nửa thật nói.
Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường — Cậu làm gì hắn vậy?
Bạch Ngọc Đường nháy mắt mấy cái — Cũng không có gì, chỉ đánh một cái.
Triển Chiêu trừng người — Cậu làm cảnh sát kiểu gì mà đi đánh người lung tung thế hả?
Bạch Ngọc Đường khinh thường — Thứ tôi đánh cũng chẳng phải người, hắn may là còn chưa chạm vào cậu, không thì tôi phế hắn!
Lườm — Đồ chuột bạo lực!
Lườm lại — Đồ mèo trêu hoa ghẹo nguyệt!!
Giận — Cậu nói ai?!
Giận — Nói cậu!
“Khụ khụ ~~” Thẩm Tiềm ho khan một tiếng, cắt đứt màn “liếc mắt đưa tình” của hai người trước mặt, cười hỏi: “Hai người tìm tôi có việc?”
“Có chút việc công.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
“A ~~” Thẩm Tiềm gật đầu, mời hai người ngồi xuống, “Việc công, là liên quan đến vụ giết người ở công trường của tôi?”
“Có hoặc cũng không có.” Bạch Ngọc Đường cười.
Thẩm Tiềm tựa hồ giật mình, gã tùy tay mở một bộ bài trên bàn, lật qua lật lại trong tay, “Nói thế là sao.”
“Anh biết người tên Khổng Lệ Bình?” Triển Chiêu hỏi.
“Ưm ~~” Thẩm Tiềm suy nghĩ một chút, “Tên nghe quen quen, nhưng mà không có ấn tượng sâu.”
“Chắc hẳn anh đã gặp người đó hồi tối hôm qua.” Bạch Ngọc Đường nhìn lá bài được chia đến trước mặt anh, có một chút không hiểu nhìn gã.
“Mỗi ngày tôi đều gặp rất nhiều người, làm sao có thể nhớ hết được.” Thẩm Tiềm chia bài xong, “Làm một ván?”
“Anh đã gặp người đó trong khoảng từ mười một giờ hôm qua đến một giờ sáng hôm nay.” Bạch Ngọc Đường cầm bài trên bàn, chỉnh một chút.
“Tối hôm qua tôi chỉ một mực lo chuyện lễ khai trương hôm nay.” Thẩm Tiềm ném ra một đôi J.
“Chúng tôi có nhân chứng thấy anh và người đó ở cùng một chỗ tối hôm qua.” Bạch Ngọc Đường ném ra một đôi Q.
Một đôi Át, Thẩm Tiềm cười cười: “Này cũng không có gì lạ.”
“Thế là sao?” Bạch Ngọc Đường ý bảo gã ra bài.
“Tôi vừa nói, tôi vì lễ khai trương mà tối qua gặp rất nhiều người.” Thẩm Tiềm ném ra một bộ 678910 cơ đỏ, “Thấy tôi cùng một cô gái nào đó gặp mặt không phải chuyện lạ.” Nhìn hai quân bài tẩy trên tay, lại nhìn những lá bài trên tay Bạch Ngọc Đường, “Xem ra tôi thắng rồi.”
Bạch Ngọc Đường cười cười, “Tôi còn bảy lá, anh làm sao xác định tôi không có quân nào địch lại bộ cơ của anh?”
“Ha ha.” Thẩm Tiềm cười, “Cảnh sát Bạch hẳn là không chơi bài nhiều.” Nói rồi chỉ vào lá bài trên tay Bạch Ngọc Đường, “Người mới chơi bài, thường hay xếp bài theo loại, bảy lá của cậu, năm lá hơi nghiên về bên trái, hai lá hơi nghiêng về bên phải, mà trong năm lá bên trái, có hai lá hơi nhô cao. Nói cách khác, trong ba lá này thì có hai lá là một đôi, hai lá kia cũng là một đôi…… Vì thế, cậu không có cơ hội thắng.”
Bạch Ngọc Đường im lặng nghe gã nói, lắc đầu: “Anh luôn nghĩ tất cả mọi thứ đều trong kế hoạch của anh, thế nhưng trên đời này có một số việc luôn nằm ngoài dự kiến.” Nói rồi lấy năm lá bài ra, rõ ràng là một bộ 10JQKA bích đen, “Thật ra, từ lúc bắt đầu nói chuyện đến giờ, tôi cũng chưa nói Khổng Lệ Bình là nữ.”
Mặt Thẩm Tiềm hơi biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Người bình thường nghe tên đó sẽ nghĩ đến phụ nữ, không phải sao?”
Triển Chiêu bên cạnh gật đầu, “Chính xác, người bình thường nếu nghe tên như thế, thấy quen tai sẽ hỏi tiếp một câu ‘là nam hay nữ’, đúng không?”
“Ha ~~” Thẩm Tiềm ném lên bàn hai lá bài còn lại trong tay, giơ tay nói, “Tôi chịu thua, hai vị thật lợi hại…… Tôi thật sự biết Khổng Lệ Bình, cái này không tính là phạm pháp chứ?”
“Thân phận của anh và cô ta cách xa, tại sao lại biết nhau? Bởi vì chuyện của em gái anh mười năm trước?!” Bạch Ngọc Đường nói thẳng.
Thẩm Tiềm có chút không thể chống đỡ được, đốt một điếu thuốc, “Em tôi và việc này không có quan hệ, đừng kéo nó vào.”
“Khổng Lệ Bình đã chết.” Triển Chiêu đột nhiên nói.
“Cái gì?!” Thẩm Tiềm cả kinh.
“Anh biết Lý Tự không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Chần chừ một chút, Thẩm Tiềm gật đầu.
“Cô ta cũng đã bị giết.” Triển Chiêu nói, Bạch Ngọc Đường nhìn anh, im lặng cười.
“Trời…… Tại sao có thể như vậy?!” Thẩm Tiềm hình như có chút hoảng loạn, “Ai giết các cô ấy?!”
“Anh cho rằng kẻ giết các cô gái là cùng một người?” Bạch Ngọc Đường nhìn gã chằm chằm, “Hay nói rằng, anh có đầu mối liên quan đến hung thủ?!”
“Chuyện này không thể một chốc là nói rõ ràng.” Thẩm Tiềm tắt thuốc, tôi sẽ gọi em gái tôi qua, hai cậu hỏi nó sẽ biết rõ ràng hơn.”
“Được.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, đứng lên, “Ý kiến hay! Bọn tôi sẽ đi cùng anh.”
Thẩm Tiềm mỉm cười, “Cảnh sát Bạch sợ tôi và nó thông đồng lời khai?”
“Không.” Triển Chiêu lắc đầu, “Hai người là anh em, muốn thông đồng lời khai chắc sẽ làm từ sớm rồi, đúng không?”
“Đúng.” Bạch Ngọc Đường cười nói tiếp, “Mười năm trước là có thể thông đồng rồi, chờ tới bây giờ làm gì.”
“Ha ha.” Cười gượng hai tiếng, Thẩm Tiềm xoay người đi ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đuổi theo.
Vừa ra cửa, Triển Chiêu liếc mắt Bạch Ngọc Đường, nhẹ giọng nói, “Đi thôi, Tiểu Bạch, ván bài này thắng rất đẹp.”
Bạch Ngọc Đường nháy mắt với anh mấy cái, “Tưởng chưa bị cậu lừa lần nào sao?! Cái này gọi là ngã một lần biết đau đấy ~~”
Dưới lầu cục cảnh sát, Công Tôn đứng trên lề chờ xe của Bạch Cẩm Đường, gần đây anh rất ít tự lái xe, vì sáng sớm mỗi ngày, Bạch Cẩm Đường đều “mạnh mẽ” yêu cầu đưa anh đi làm, mỗi tối lại tới đón anh ~~ Nói một cách hoa mỹ, là tăng cường giao lưu.
Đang nhìn xung quanh, đột nhiên thấy eo bị siết, còn chưa kịp kêu lên đã bị người ôm vào lòng, đặt một nụ hôn trên mặt.
Loại mùi bá đạo quen thuộc này, không cần nhìn cũng biết là ai, Công Tôn một tay đẩy Bạch Cẩm Đường đang đùa ra, “Cậu ôm đủ chưa?! Chỗ này là cửa cục cảnh sát!”
“Ha ha.” Bạch Cẩm Đường nhếch miệng cười, “Anh đợi mười phút rồi.”
Công Tôn có chút kinh ngạc nhìn anh, lập tức nghiến răng, “Cậu! Cậu đã tới sớm mà không chịu ra mặt?!”
Bạch Cẩm Đường ôm vai anh vô cùng thân thiết, “Tôi vẫn đứng từ xa nhìn anh…… Biểu tình trên khuôn mặt anh, hình như hẳn là lo lắng ~~”
“…… Vớ vẩn!” Công Tôn lườm anh, xoay người bỏ đi.
Bạch Cẩm Đường đuổi theo, hỏi: “Vừa rồi không phải anh trách tôi bắt anh chờ, mà là lo lắng tôi gặp chuyện gì, có phải không?” Thấy Công Tôn im lặng, mặt hơi hồng hồng, Bạch Cẩm Đường tâm tình tốt, dùng vai cọ cọ anh, “Xe tôi hỏng rồi, đi tàu điện ngầm về đi.”
Công Tôn nghĩ anh hình như đang có tà ý, nhưng chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đã bị kéo đếm trạm tàu điện ngầm
~~Quả nhiên về đúng ngay thời gian tan tầm, Công Tôn vừa định nói “Đi xe về đi, trên này đông lắm” thì đã bị Bạch Cẩm Đường lôi đi, theo đoàn người chen chúc lên tàu.
Công Tôn bị kéo đến góc giữa hai toa tàu, Bạch Cẩm Đường hai tay chống vách tạo thành một góc vuông, che người Công Tôn, mỉm cười cúi đầu nhìn anh. Công Tôn bị Bạch Cẩm Đường che kín, ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm Đường đang nhìn chăm chú mình, thần sắc trên mặt hơi tối, Công Tôn sáng suốt quyết định quay lưng về phía người kia, miễn cho con sắc lang đó không biết điều mà hôn mình ngay chỗ đông người, anh cũng không muốn mất mặt trên tàu điện ngầm.
Toa xe hơi lắc lư, làm Bạch Cẩm Đường không thể giữ thăng bằng, tựa vào người Công Tôn.
Thế nhưng trong đầu Công Tôn, tên kia tuyệt đối là đang cố ý, quay đầu lại hung dữ trừng tên kia, vừa định nói thì kinh hoảng phát giác bàn tay Bạch Cẩm Đường với vào trong áo khoác, trườn dọc theo eo, chậm chạp sờ soạng xuống dưới.
“……… Cậu điên à?!” Công Tôn nghiến răng, bắt lấy tay người kia.
“Xuỵt ~~” Bạch Cẩm Đường nhếch miệng, mỉm cười cúi đầu hôn tóc Công Tôn, “Khẽ thôi ~~ Tôi cũng không muốn người khác thấy bộ dáng khêu gợi của anh.”
“Cậu…… biến thái ~~” Công Tôn đưa tay chống vách tàu, cau mày mắng.
“Ha ha ~~ Nếu anh nói tôi là biến thái.” Bạch Cẩm Đường cúi xuống, ghé vào lỗ tai Công Tôn, “Tôi đây nên làm việc biến thái….. Có phải không?!”
Công Tôn bị anh chọc giận đến muốn giết người, thế nhưng dạo này lại không biết đối phó thế nào với Bạch Cẩm Đường, cứng mềm gì đều không ăn thua, kỹ năng dao giết người sở trường cũng không đâm được, hắn sẽ ăn đậu hũ trước rồi mới chạy né dao ~~ Đồ háo sắc này chắc chắn không muốn sống!!
“Ư……” Theo động tác vừa nhẹ vừa mạnh của Bạch Cẩm Đường vuốt ve cách lớp quần, Công Tôn thật muốn đâm đầu chết, hai tay chống vách, chỉ có thể run rẩy nói, “Dừng tay.”
“Ngoan……” Bạch Cẩm Đường cọ cọ cằm vào bên cạnh mặt Công Tôn, “Anh không cảm thấy làm ở chỗ đông người sẽ kích thích hơn sao?” Nói rồi chầm chậm kéo khóa quần Công Tôn xuống, luồn tay vào.
“A ~~” Công Tôn cả kinh thở nhẹ một tiếng, cắn môi dưới và đưa tay kéo tay Bạch Cẩm Đường ra, “Cậu…… Cậu là đồ điên, a……”
“Xuỵt ~~” Bạch Cẩm Đường ôm anh thật chặt, cúi xuống tai anh nói, “Nhỏ giọng a, không người khác sẽ phát hiện.” Nói xong, tay lại tăng thêm chút lực.
“Ách……” Công Tôn bị tên kia làm cho thống khổ không thể nói, chỉ còn cách tựa đầu lên mu bàn tay đang chống tường, tay kia che miệng mình.
Đến trạm, Công Tôn hoàn toàn vô lực để Bạch Cẩm Đường dìu ra ga, đưa vào chiếc Mercedes-Benz đậu ở bên ngoài.
“Cậu…… Xe của cậu sao lại ở đây?” Công Tôn bắt đầu tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn Bạch Cẩm Đường.
“Ừ….. Vì có người sửa dùm……” Bạch Ngọc Đường cười không biết xấu hổ, nhanh chóng đưa xe vào bãi xe ngầm dưới khu nhà của Công Tôn.
“Bạch Cẩm Đường! Cậu là đồ khốn nạn! Cậu đã sớm tính toán hết rồi!” Công Tôn nhấc tay muốn đánh, nhưng Bạch Cẩm Đường nhanh chóng nắm lấy tay anh, ấn anh dựa vào ghế và hôn một nụ hôn thật mạnh mẽ.
Thấy tên kia bắt đầu phân tâm, Công Tôn đợi đúng cơ hội, nhấc đầu gối đá lên, Bạch Cẩm Đường vội vàng né người, khó khăn lắm mới tránh không bị đánh vào bộ phận quan trọng, nhưng đùi thì trúng một đòn, nhe răng hít hà, “Bảo bối, anh muốn phế tôi đấy à?!”
Công Tôn cởi dây an toàn, cầm chai nước hoa ở trước xe, quay qua xịt lên mặt Bạch Cẩm Đường, “Cậu là đồ bại hoại! Tốt nhất là tỉnh dùm tôi đi!”
Bỏ chai nước hoa ra, Công Tôn mở cửa xe bỏ chạy, lên lầu đóng cửa cái ầm, nhưng mà vẫn chưa hết giận, vừa cởi giày vừa mắng, “Lưu manh, sớm muộn gì cũng phế cậu! Đồ khốn nạn…… A!”
Sợ hãi kêu một tiếng, phía sau có người ấn anh vào cửa, không nói gì chỉ cúi đầu hôn.
“Cậu…… Cậu vào bằng cách nào?!” Công Tôn cố sức đầy Bạch Cẩm Đường trước mặt ra.
“Cửa thông hai nhà a, đừng quên tôi ở kế bên anh.” Bạch Cẩm Đường đắc ý cười, Công Tôn lại thúc đầu gối lên, Bạch Cẩm Đường lúc này đã sớm chuẩn bị, một tay ôm chầm người kia, “Anh làm gì mà dữ vậy? Muốn tôi trói anh lại sao?”
“A ~~ Bỏ tay…… Bỏ tôi xuống……” Công Tôn vội vã giãy dụa.
Bạch Cẩm Đường ôm anh đi vào trong phòng, một chân đá mở cửa, quăng Công Tôn lên cái giường KING-SIZE được đặt theo yêu cầu, cởi cà-vạt: “Bảo bối, chúng ta làm tiếp chuyện còn dở trên tàu điện ngầm đi……”
“A
~”