S.C.I. MÊ ÁN TẬP

“Bạch Trì… Khoan đã.” Triển Chiêu đuổi theo Bạch Trì, kéo cậu lại, “Khoan đã.”

Mặt Bạch Trì nóng rần, cảm thấy vừa tức lại vừa bẽ mặt, muốn tránh né Triển Chiêu tiếp tục chạy, chợt nghe tiếng thở mạnh của Triển Chiêu phía sau.

Bạch Trì bỗng nhớ ra tay Triển Chiêu còn bị thương, vội vàng dừng lại, nhìn cánh tay anh, “Đau… Có đau không?”

Khẽ thở dài, Triển Chiêu đưa tay xoa xoa đầu cậu: “Đừng chạy nữa, là bọn anh không tốt, em đừng giận.”

Bạch Trì cúi đầu không nói, chắp tay phía sau, mũi chân nghiền nghiền một hòn đá nhỏ

~~ Triển Chiêu kéo cậu ngồi xuống một bồn hoa, nói: “Bọn anh không cố ý trêu em, thực sự chỉ là trùng hợp.”

Bạch Trì cũng không ngốc, biết hai người Triển Chiêu không thể biết được mình giờ ấy sẽ tới nấu canh cho Triệu Trinh, là chính cậu đụng vào nòng súng, tự trách mình xui xẻo thôi. Tự nhiên chạy tới nấu canh cho tên kia để bẽ mặt thế này…

Thấy Bạch Trì buồn bã, Triển Chiêu cười, nói thêm: “Triệu Trinh nhất định không có ý xấu…”

Gương mặt Bạch Trì lại càng đỏ, trong lòng khó chịu, thầm nói, hắn không có ý xấu thì là có ý gì, bại hoại, chỉ biết trêu chọc mình…

Triển Chiêu nhìn vẻ mặt cậu, biết cậu và Triệu Trinh vẫn còn khúc mắc. Nhưng mà, quả là đúng thật, nhóc này rất ngờ nghệch, xem ra chỉ có thể từ từ. Mặt khác, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rốt cuộc vẫn thiên vị Bạch Trì. Triệu Trinh thần thần bí bí, lại có quan hệ không bình thường với Triệu Tước, cẩn thận với cậu ta thì hơn…

“Vừa nãy em biểu hiện tốt lắm.” Triển Chiêu nhìn Bạch Trì, “Tiểu Bạch lúc trong tủ cứ khen em suốt.”

“Thật… Thật sao?” Tiểu Bạch Trì dè dặt hỏi, ánh mắt lấp lánh lấp lánh.

“Tự em thấy sao?” Triển Chiêu hỏi lại.

Bạch Trì cúi đầu suy nghĩ một chút, cũng mỹ mãn cười rộ lên: “Lần đầu tiên em có cảm giác này…”

“Cảm giác gì?”

“Chính là… cảm giác không sợ cầm súng.” Bạch Trì nhìn xuống chân mình, “Trước kia, em còn sợ không bắn trúng, không dám bóp cò, người ta càng nói em càng sợ…”

“Trước đây có rất nhiều người nói em không giỏi, thậm chí còn đuổi theo em mà nói, đúng không?”

“Vâng…” Bạch Trì gật đầu, “Bọn họ đều nói em làm cảnh sát cho coi thế thôi, nói em làm nhà họ Bạch mất mặt, em làm gì cũng là sai, vô luận có cố gắng thế nào.”

“Biết vì sao bọn họ nói em như thế không?” Triển Chiêu cười, hỏi cậu.

Bạch Trì ngẩng đầu, lắc lắc, nhìn Triển Chiêu, chờ đợi đáp án.

Triển Chiêu vươn tay vỗ vai Bạch Trì, “Vì thứ em có, bọn họ có nỗ lực thế nào cũng không có được!”

“Giống Morris…” Thấy Bạch Trì vẫn mơ hồ, Triển Chiêu chậm rãi nói, “Morris chỉ nhìn bản thân nỗ lực bao nhiêu năm, muốn làm một trợ lý đáng bỏ đi, không thấy rằng thực tế, mình đã là một nhiếp ảnh gia thành công; hắn chỉ nhìn thấy Triệu Trinh không quan tâm tới hắn, nhưng lại không biết mình có thể dựa vào Triệu Trinh thật gần… Còn em ấy, tất cả mọi người không ủng hộ em, em cũng chẳng ủng hộ chính mình, nhưng lại đủ dũng cảm một mình bước vào chỗ tối; em ngoài miệng nói không thích Triệu Trinh, nhưng vẫn là người đầu tiên lo lắng thuốc ảnh hưởng tới thân thế cậu ta…”

“Nhưng… Không phải vốn là thế sao…” Bạch Trì được Triển Chiêu khen, có chút mất tự nhiên.

“Đáng quý nhất chính là dù người khác thấy khó tin, ta vẫn tin tưởng mà làm.” Triển Chiêu nhìn ánh đèn, nói, “Nỗi khổ của thiên tài, chính là không có suy nghĩ của người bình thường, còn nỗi thương tâm của người bình thường, là giống em bây giờ, có cái đầu của thiên tài, có cái tâm của người bình thường, nhưng không biết đâu với đâu…”

“Ý anh là, em đúng?” Bạch Trì nghiêm túc hỏi Triển Chiêu, “Chỉ cần em vẫn là em, thì dù người khác nói em không giỏi, em cũng có thể tự tin đối mặt?!”

Triển Chiêu gật đầu, “Còn những người cứ luôn theo em, nói em không giỏi ấy, người đâm chọc như bọn họ, chỉ là mấy kẻ mắc bệnh tâm lý thôi.”

Bạch Trì nghi hoặc: “Mắc bệnh tâm lý?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Bọn họ thấy em nỗ lực vươn tới mục tiêu, tìm cách dùng ngôn từ đả kích em, làm em gặp khó khăn, muốn làm em rối rắm, giảm tính tích cực trong em… Bởi vì khi làm vậy, có thể đồng thời khiến những cái bọn họ không làm được, thông qua đó kích động em, khiến em nảy sinh tâm lý khổ sở mất cân bằng. Kỳ thực, với loại người có hành vi như thế, cứ cười đi qua thôi, đây cũng là một sự khích lệ trá hình. Hơn nữa, em để ý mà xem, càng là người như vậy, sẽ càng quan tâm tới nhất cử nhất động của em, thậm chí giờ giờ phút phút đi theo em, gây phiền toái, rõ ràng là làm em không vui, nhưng cũng giờ giờ phút phút chăm chú dõi theo em. Chỉ là, em phải nhớ kỹ, lúc phát hiện ra kẻ bất mãn cứ bám theo mình, em đang đi trên con đường của chính em, cứ sải bước mà đi, kẻ đó tạo ra những chướng ngại nho nhỏ, căn bản không thể ảnh hưởng tới em! Em có thể làm những việc kẻ đó không thể làm, em có được lời khen cũng như sự trợ giúp, kẻ đó cũng vĩnh viễn không thể có! Cho nên… Hiểu ý anh không?”

… Trầm mặc một chốc, Bạch Trì gật đầu, “Em hiểu, em sẽ cố gắng, tự tin đi con đường của mình, vì em và vì cả những người yêu quí em, chỉ cần em còn những động lực lớn lao và niềm vui này, bất luận trở ngại gì, cũng không quan trọng! Bọn họ nếu còn nói em không giỏi, cũng không ngăn cản nổi em trở thành một cảnh sát thật tốt!”

Triển Chiêu vừa lòng, gật đầu, “Đúng vậy!”

Đến khi Bạch Ngọc Đường áp giải Morris ra khỏi nhà Triệu Trinh, thấy hai người ngồi bên bồn hoa trò chuyện… Bạch Trì đã hoàn toàn bị Triển Chiêu thu phục rồi.

Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy cái đuôi đằng sau Bạch Trì vẫy vẫy, hai tai cụp xuống, mắt long lanh long lanh, lông mao toàn thân đều được vuốt ve, ngoan ngoãn dụi dụi vào người Triển Chiêu.

Lần thứ N thầm than con mèo kia gian xảo gian xảo, Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai Bạch Trì: “Biểu hiện tốt lắm, xem ra đưa súng cho em là chính xác, có lẽ Triệu Trinh rất hiểu em.”

Bạch Trì có chút sửng sốt, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Chuyện này, anh, các anh về trước đi, em… vào xem Triệu Trinh.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, áp Morris ra xe, rời đi.

Bạch Trì đứng ở cửa một lát, không ngờ lại quay lại, vào phòng.

Triệu Trinh đang dọn dẹp bí với xương sườn trên đất, Lisbon nằm úp bên cạnh, không biết có phải bị ảo giác không, Bạch Trì thấy ánh mắt Lisbon nhìn Triệu Trinh như thông cảm.

Cúi đầu im lặng đi tới, giúp thu dọn, thấy Triệu Trinh tay chân vụng về, Bạch Trì vào phòng tắm lấy khăn bông đưa anh: “Vào tắm đi!”

Triệu Trinh ngây ngây ngốc ngốc cầm khăn đi vào buồng tắm. Lúc tắm xong, bị mùi hương từ bếp hấp dẫn.

Đi vào bếp, thấy Bạch Trì đeo tạp dề đứng nấu canh, hương vị này —- Canh bí đao nấu xương sườn.

“Nhóc ơi…” Triệu Trinh chỉ chỉ cái nồi, “Không phải em nhặt lại nấu lên chứ ~~”

Bạch Trì trừng: “Tôi vừa mua mới! Tính cả rồi, tổng cộng hai quả bí, bốn cân sườn!”

Triệu Trinh nén cười, “Anh không trả tiền đâu ~~”

Bạch Trì cúi đầu tiếp tục nấu, “Quên đi, tôi mời anh.”

“Thật hả?” Triệu Trinh cười, đi tới gần Bạch Trì…

~ Nấu canh

~ ~ Múc canh

~ ~ Ăn canh

~ Bầu không khí hòa hợp.

Khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đem Morris về cảnh cục, nhận được một thông tin rất thú vị —- Trong thời gian kia, không biết vì sao, Lữ Yên, Khúc Ngạn Minh, cả Ngô Khải và Từ Á Đông đang nằm trong phòng bệnh đặc biệt đều chủ động muốn khai báo, bọn họ là do Thương Lạc uy hiếp và sai khiến, mà kẻ khống chế hành động của bọn họ, chính là Tusti.

Thời điểm họ quyết định nói thật không khác nhau là mấy, cách nhìn nhận vấn đề gần như một, nói là Tusti kia có khả năng khống chế hành vi của con người và có khả năng suy xét như thần.

“Miêu Nhi, cậu thấy sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn mọi người đang ghi chép, hỏi Triển Chiêu, “Nhiều người cùng khai báo, lại còn nói giống nhau.”

“Ừm ~~” Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Chuyện này đúng là kỳ quái, chẳng lẽ đã biết Morris bị bắt?!”

“Tutsi kia rốt cuộc là gì?” Công Tôn thắc mắc, “Ngoại trừ nghe mỗi giọng nói, chưa từng thấy mặt.”

Bạch Ngọc Đường hỏi Tưởng Bình, bọn Vương Triều còn thức không?

Tưởng Bình gật đầu. Dựa vào sự sắp xếp của Bạch Ngọc Đường, Vương Triều và Trương Long tới theo dõi nhà Phó Nghĩa Sơn, Mã Hán và Triệu Hổ tới theo dõi nhà hai trợ lý của Mặc Ninh.

Còn Thương Lạc, vì bối cảnh tương đối phức tạp, không thể rút dây động rừng, trước tiên phải xác định hành động cụ thể, chỉ phái Hàn Chương và Từ Khánh âm thầm quan sát.

Đúng lúc này, Bao Chửng đẩy cửa đi vào.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, đồng thanh: “Còn chưa tới chủ nhật mà…”

Bao Chửng nghiêm mặt trừng hai người, nói với Triển Chiêu: “Tiểu Triển, cậu đoạt giải rồi.”

“Dạ??” Triển Chiêu chưa hiểu, nhìn Bạch Ngọc Đường lại nhìn Công Tôn, thấy hai người cũng một bộ khó hiểu.

Bao Chửng đưa một phong thư ra: “Đây là thư mời của Hiệp hội Tâm lý phạm tội Quốc tế gửi tới sáng nay, lần trước không phải cậu viết một bài về thôi miên ám thị với sách học thuật về người có nhân cách phân liệt sao?”

“A! Là từ hồi vụ sát nhân liên hoàn đánh số.” Bạch Ngọc Đường đã nghĩ ra, hỏi Bao Chửng: “Đoạt giải ạ?”

“Ừ.” Bao Chửng gật đầu, “Ngày mai Hiệp hội Tâm lý học Quốc tế sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ tại khách sạn để chúc mừng, mời cậu tham dự, đây là thư mời.”

Triển Chiêu cau mày: “Tôi chưa từng đi nhận mấy cái khen thưởng này, cũng không thích tham gia hoạt động…”

Bạch Ngọc Đường cũng nói: “Cục trưởng Bao, hiện tại là lúc nào chứ… Đang vội…”

Bao Chửng cười, nhìn cả hai: “Hai người tỉnh ngộ dùm a… Các cậu tưởng tôi tìm các cậu đi chơi hả? Nhìn danh sách khách mời đi!”

Hai người nhận danh sách, xem một lượt.

“… Thương Lạc?!” Cùng giật mình.

“Sao hắn lại được mời?!” Công Tôn thắc mắc, “Chẳng liên quan gì tới tâm lý học cả!”

Bao Chửng gật đầu: “Không sai, hắn không phải là người trong ngành, nhưng mà… Là giải thưởng ~~ Hắn là tài trợ!”

Mọi người nghe xong, nhìn nhau.

Bạch Ngọc Đường cười nhạt: “Không ngờ a, Thương Lạc này cao thượng vậy, giúp nghiên cứu học thuật, còn ra sức phản đối phạm tội!”

Công Tôn nhận danh sách, nhìn qua: “Cũng phải, công ty Thương Lạc bề ngoài chính là dịch vụ bảo an, cũng liên quan đến công việc đảm bảo an toàn…”

“Cục trưởng Bao, ý cục trưởng để chúng cháu nhân cơ hội này thăm dò Thương Lạc?!” Triển Chiêu nói, “Đây thật là một cơ hội tốt.”

“Đúng phần nửa.” Bao Chửng cười cười với Triển Chiêu, “Tôi muốn nhân cơ hội thăm dò Thương Lạc, nhưng hơn cả, không phải các cậu, mà là cậu!”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhảy dựng lên, “Để Miêu Nhi đi một mình?!”

Bao Chửng gật đầu, Bạch Ngọc Đường vừa định hỏi tỉ mỉ lại, đã thấy Công Tôn đưa danh sách khách mời ình: “Tiểu Bạch, cậu có giận cũng vô ích, danh sách này chỉ có tên Tiểu Triển, không có tên cậu.”

“Dù là một mình tham dự, khả năng gặp nguy hiểm nhất định rất cao, tuy nhiên cơ hội hiếm có, hơn nữa còn là trường hợp công khai, rất nhiều người.” Bao Chửng nhìn Triển Chiêu, “Cậu quyết định đi, có chắc chắn mạo hiểm không. Hãy nhớ rằng, nếu Tiểu Bạch ở bên cậu, đối phương có thể sẽ đề cao cảnh giác.”

Triển Chiêu nhận lấy thư mời, cười rất thong dong: “Đi! Đương nhiên là phải đi!”

Bạch Ngọc Đường nhìn anh hồi lâu, cuối cùng thở dài, nói: “Được rồi, có điều, tôi muốn theo dõi toàn bộ quá trình, hơn nữa cậu phải mặc áo chống đạn, đeo máy nghe lén.”

Triển Chiêu vừa định ý kiến, đã thấy ba người trừng mình, đồng thanh: “Miễn phản đối! Cứ thế đi!”

Nhướn nhướn mi, Triển Chiêu chỉ có thể “hừ” một tiếng, ngoan ngoãn tuân lệnh ~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi