S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Bầu không khí trong phòng thẩm vấn có phần kỳ cục, trên bàn là một hộp giấy, sát bên chiếc đầu lâu trắng hếu, thêm những tấm ảnh đen trắng đã cũ. Khuôn mặt của Râu Quai Nón vô cảm, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm những vật bày ra trước mắt.

Sau màn kính, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Âu Dương Xuân vẫn lẳng lặng quan sát.

Bạch Ngọc Đường cau mày, nhìn Râu Quai Nón ở sau màn kính, lắc đầu: “Đêm đó chắc chắn không phải hắn…”

“Nhưng gã râu quai nón qua camera của câu lạc bộ Bóng Đêm thì chắc chắn là hắn…” Triển Chiêu không hiểu, “Chẳng lẽ Duy Dũng nhận nhầm?”

Bạch Ngọc Đường xoay người hỏi Lạc Dương đang ngồi chờ: “Chỉ có một Râu Quai Nón thôi chứ? Còn ai nữa không?”

Lạc Dương không hiểu câu hỏi, “Đó là chú Râu Quai Nón, ai nữa là ai nữa ạ?”

“Cái đêm các chú tới câu lạc bộ Bóng Đêm, chú này có ở nhà không?” Triển Chiêu hỏi.

“Sao chú Râu Quai Nón lại tới cái chỗ ấy được?” Lạc Dương bật cười, nghiêng đầu: “Chú í ghét nhất chỗ đông đúc, hơn nữa rất ghét người ta đánh lộn, chú í nhát lắm.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau. Xem ra có ẩn tình… Câu lạc bộ Bóng Đêm và Trần Tiệp, hẳn là không thoát khỏi liên can.

“Tôi hỏi câu này được không? Vì sao các cậu truy tìm người này?” Âu Dương Xuân hơi bất đắc dĩ, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Tôi thấy chúng ta nên trao đổi chút thông tin với nhau mới có thể hợp tác tốt được.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, gật đầu công nhận Âu Dương Xuân có lý. Ba người họp lại trao đổi tình tiết vụ án.

“Các anh thả đám Lam Thành Lâm là để câu con cá nào?” Bạch Ngọc Đường đặt câu hỏi trước.

“Kẻ mà các cậu bắt được nhưng lại để chạy thoát — Trùm sò số hai của ‘Cảnh Kỹ hội’, Taber Terrence.” Âu Dương Xuân cười.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thoáng giật mình, đợi Âu Dương Xuân trình bày rõ ràng hơn.

“Theo như thông tin chúng tôi nắm được, mấy năm nay vây cánh của Taber dần dần lớn mạnh. Lão đại Cảnh Kỹ, Sao Patos không quản được hắn, hai kẻ đó bằng mặt không bằng lòng, chuyện đường ai nấy đi chỉ là sớm hay muộn.” Âu Dương Xuân giảng giải, “Taber muốn tách ra, nhất định phải có người, có tiền, có địa bàn. Người thì hắn đã sớm thu thập; tiền vẫn kiếm, nhưng thế nào cũng xoay được thôi; phiền toái nhất là chuyện địa bàn.”

“Địa bàn châu Mỹ thuộc về Sao Patos, châu Âu là Leonard. Taber muốn địa bàn, chỉ có thể là ở đây.” Triển Chiêu gật đầu, “Mua rương thi lần đó là cách kiếm tiền nhanh nhất.”

“Có thể nhập cảnh suôn sẻ như vậy, bị cảnh sát tóm lại nhanh chóng trốn thoát…” Bạch Ngọc Đường nhìn Âu Dương Xuân, cười: “Cho nên các anh khẳng định, nội bộ cảnh sát có tay trong.”

Âu Dương Xuân gật đầu: “Qua nhiều lần điều tra, chúng tôi phát hiện Lam Thành Lâm, Du Khánh Diên có cấu kết với Taber. Hơn nữa, gần đây có nhiều lão đại địa phương bị giết —- Cho nên chúng tôi suy đoán, chuyện này có liên quan đến Taber.”

“Các anh muốn hợp tác với tổ xã hội đen là để tìm hiểu chuyện này?” Triển Chiêu gật gù, định nói tiếp, nhưng từ khóe mắt đã thấy Lạc Dương dè dặt rót nước, lẳng lặng chuồn vào phòng thẩm vấn.

Bạch Ngọc Đường muốn ngăn nó, Triển Chiêu lại nhẹ nhàng khoát tay, tới trước màn kính, nhìn tình hình bên trong.

Lạc Dương cầm ly nước chạy tới cạnh Râu Quai Nón, khẽ hỏi: “Chú đang giận à?”

Đôi mắt đờ đẫn của Râu Quai Nón dần dần có thần thái, xoay sang nhìn Lạc Dương, lắc đầu.

Triển Chiêu nhướn mi, có phần giật mình: “Anh ta rất thương Lạc Dương.”

Bạch Ngọc Đường và Âu Dương Xuân cũng nhìn ra, không nói gì, tiếp tục quan sát.

Tiểu Lạc Dương thấy Râu Quai Nón lắc đầu, thở phào một cái, đưa ly nước lại: “Chú uống nước không?”

Râu Quai Nón gật đầu, Lạc Dương nghiêng ly, chậm rãi bón nước, rất nhanh, cái ly đã cạn.

“Chú uống nữa không?” Lạc Dương hỏi.

Râu Quai Nón lắc đầu, vô thức nhìn về phía màn kính.

Lạc Dương cười hì hì: “Đừng lo, họ không phải người xấu.”

Râu Quai Nón nghe vậy thì gật đầu.

Lạc Dương nhìn đầu lâu trên bàn, hỏi: “Chú đã từng làm chuyện xấu?”

Râu Quai Nón rõ ràng sửng sốt, sau đó im lặng, tiếp tục gật đầu.

Tiểu Lạc Dương có phần khổ sở, há miệng muốn hỏi lại, nhưng cánh cửa đã mở ra. Triển Chiêu đi vào gọi nó: “Dương Dương, chỗ này không được vào bừa.”

Lạc Dương nhìn Triển Chiêu, lại quay lại nhìn Râu Quai Nón, đành phải ra ngoài. Triển Chiêu dẫn nó về chỗ Bạch Ngọc Đường rồi nhìn ra cửa, ra hiệu mang Lạc Dương tới chỗ mà thằng bé không thể nghe được câu chuyện.

Bạch Ngọc Đường hiểu ý, đưa Lạc Dương ra khỏi khu vực phòng thẩm vấn, bảo Bạch Trì dẫn cậu nhóc đi ăn, bản thân lại vội vàng quay về.

Triển Chiêu một mình bước vào, Bạch Ngọc Đường định theo, lại thấy Triển Chiêu khoát tay về phía màn kính, đành phải đứng lại.

Âu Dương Xuân tò mò: “Hai người có thần giao cách cảm hả?”

Bạch Ngọc Đường cười không đáp, chăm chú quan sát qua tấm kính.

Triển Chiêu vào phòng, ngồi đối diện Râu Quai Nón, thấp giọng: “Cậu bé là con trai anh?”

Vẻ mặt hờ hững của Râu Quai Nón chợt biến đổi, anh ta ngẩng phắt lên, sau vài giây ngây người thì liên tục lắc đầu.

Triển Chiêu mỉm cười: “Đừng lo, Dương Dương ra ngoài rồi, không nghe được đâu.”

Râu Quai Nón nghe Triển Chiêu nói vậy mới dừng lắc đầu, nhưng lập tức phát hiện khóe miệng Triển Chiêu nhếch lên. Biết mình đã bị nhìn thấu, anh ta sa sẩm cúi đầu.

“Tôi và Ngọc Đường, cảnh sát vừa nãy bắt anh ấy, dự định nhận nuôi Dương Dương.” Triển Chiêu nhìn chăm chú vẻ mặt của Râu Quai Nón.

Râu Quai Nón ngẩng lên, khuôn mặt ngạc nhiên vui mừng, sau đó nặng nề gật đầu. Triển Chiêu nhìn hành động đó, đột nhiên thấy buồn cho anh ta, thấp giọng: “Dương Dương là một đứa trẻ ngoan, anh không muốn nuôi nấng cậu bé sao? Nó hình như cũng rất thích anh.”

Râu Quai Nón lại cúi xuống, một lúc lâu sau, im lặng lắc đầu. Anh ta mở miệng, chất giọng kỳ cục như đã qua máy biến đổi thanh âm: “Thằng bé không thể theo tôi được.”

Bạch Ngọc Đường và Âu Dương Xuân đều chau mày. Giọng nói của anh ta đi qua thiết bị biến âm nên họ không nghe ra âm sắc.

Thấy vẻ giật mình trên khuôn mặt Triển Chiêu, Râu Quai Nón dùng bên tay không bị còng kéo bộ râu dài của mình đến lộ cổ. Triển Chiêu thấy trên yết hầu anh ta có một vết sẹo ngắn, nơi thanh quản. Thiết bị gây nhiễu thanh âm gắn trực tiếp vào cổ họng!

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, hỏi Âu Dương Xuân: “Trò này là của tổ chức nào?”

Âu Dương Xuân lắc đầu: “Chưa từng thấy.”

Triển Chiêu chỉ đầu lâu trên bàn, hỏi: “Hắn là ai?”

Râu Quai Nón lắc đầu, không đáp.

Triển Chiêu lại đẩy những tấm ảnh tới trước mặt anh ta: “Đây là gì?”

Râu Quai Nón vẫn lắc đầu, một lúc sau mới lên tiếng: “Đừng hỏi nữa.”

Sau đó, bất kể Triển Chiêu hỏi gì, anh ta cũng không đáp. Triển Chiêu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa ra tới cửa, lại quay lại hỏi: “Đúng rồi, anh có biết còn một Râu Quai Nón nữa không?”

Râu Quai Nón sửng sốt, mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu, hỏi: “Hắn ở đâu?”

Triển Chiêu nhìn ra vẻ căng thẳng trong mắt anh ta, mỉm cười hỏi tiếp: “Anh có biết Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm không?”

Ánh mắt của Râu Quai Nón chốc lát trở nên nguy hiểm, nhìn Triển Chiêu chằm chằm. Bạch Ngọc Đường bên ngoài khẽ kêu một tiếng “Không ổn”, mở bật cửa vọt vào. Lúc đó, Râu Quai Nón cũng ra đòn về phía Triển Chiêu.

Chuyện phát sinh quá nhanh. Một tay của Râu Quai Nón bị còng vào ghế. Chiếc ghế này có đinh ốc cố định xuống đất, người bình thường căn bản không thể làm nó nhúc nhích. Nhưng anh ta lại có thể.

Bạch Ngọc Đường chạy vọt vào phòng thẩm vấn, Râu Quai Nón đã nhào tới Triển Chiêu, giơ chiếc ghế ngăn Bạch Ngọc Đường, lạnh lùng nói: “Đừng tới đây, tôi sẽ không làm hại anh ta…”

Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt đứng ngoài, mắt nhìn Triển Chiêu, xem phản ứng của anh.

Vẻ mặt Triển Chiêu vẫn ung dung, dường như đã ngờ tới sẽ có chuyện như vậy. Anh nhẹ nhàng ra hiệu ngăn cản về phía màn kính. Âu Dương Xuân đã lôi súng nhằm bắn, do dự một chút nhưng vẫn cất súng đi.

“Thả tôi ra.” Râu Quai Nón ngắn gọn nói với Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu xoay mặt nhìn Râu Quai Nón, hỏi: “Anh muốn tìm hắn? Hắn là kẻ thù của anh?”

Râu Quai Nón vô lực nhìn Triển Chiêu, trầm giọng: “Tôi có việc chưa làm xong! Làm xong rồi, các anh muốn thế nào cũng được.”

Triển Chiêu nhướn mi: “Không bằng hợp tác với chúng tôi đi?”

Râu Quai Nón sửng sốt, không kịp phản ứng.

Triển Chiêu rút ra một tấm ảnh từ túi áo, đưa cho anh ta xem: “Nhìn đi, có chữ ở sau.”

Râu Quai Nón cầm lấy tấm ảnh, chính là tấm ảnh chụp Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mà họ nhặt được tại bãi đỗ xe, tấm ảnh kí tên “Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm.” Râu Quai Nón tựa hồ đã do dự, lại nghe Triển Chiêu nói tiếp: “Anh không muốn bắt hắn? Để hắn sống thêm một ngày, lại thêm một ngày nguy hiểm.”

Bạch Ngọc Đường đóng cửa, ngẩng đầu cười với Râu Quai Nón: “Anh không thoát dễ như vậy đâu.”

Râu Quai Nón cuối cùng thở dài, buông cái ghế trong tay ra, có chút suy sụp ngồi bệt xuống, cười khổ: “Hợp tác thế nào?”

Triển Chiêu đi tới bên bàn, cầm lấy tấm ảnh chụp những đứa trẻ: “Những đứa trẻ này là ai?”

Râu Quai Nón nhìn bức ảnh thật lâu rồi mới nhàn nhạt đáp: “Ngoài tôi và hắn, những người khác đã chết.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, cười: “Không phải hai, là ba người mới đúng, chẳng phải còn Dương Dương nữa sao?”

Râu Quai Nón ngẩng lên, nhìn Bạch Ngọc Đường, gương mặt thoáng ý cười: “Nó sẽ không như vậy, để các anh bảo vệ nó, tôi có chết cũng an tâm.”

Bạch Ngọc Đường kéo thêm một chiếc ghế, ngồi xuống: “Kể chuyện của anh xem nào.”

Râu Quai Nón lắc đầu: “Tôi không…”

“Nói nhảm vừa thôi!” Bạch Ngọc Đường trừng mắt, “Từ nhỏ con cái phải được cha dạy dỗ. Tốt nhất là anh kể cho tử tế, sau này tôi còn có thể trả lời Dương Dương vì sao anh không muốn nó!”

Râu Quai Nón sửng sốt, có phần bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, ý tứ dường như là ——Sao phong cách của hai người lại khác nhau vậy?

Triển Chiêu cũng dở khóc dở cười. Bạch Ngọc Đường vốn thẳng thắn như thế. Anh sẽ không bao giờ quan tâm tới đạo lý trừng ác dưỡng thiện hay phá án phá iếc, anh chỉ quan tâm tới quyền được biết vì sao cha đẻ lại không muốn mình của Dương Dương.

Âu Dương Xuân ngoài màn kính cũng kéo ghế ngồi xuống, lẳng lặng chờ Râu Quai Nón kể về quá khứ của mình. Ông rất tò mò về con người kia, rốt cục đã sống bao nhiêu năm không thấy ánh mặt trời, đến cả con đẻ cũng không dám nhận.

Râu Quai Nón trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng chán nản gật đầu: “Tôi nói.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau —- Cuối cùng cũng bắt được rồi!

“Các anh muốn tôi bắt đầu từ đâu?” Râu Quai Nón hỏi.

“Anh tên gì, đến từ đâu?” Triển Chiêu lần đầu tiên cảm thấy lúc thẩm vấn phạm nhân lại như đi thám hiểm thế này.

Râu Quai Nón kéo tay áo lên, lộ ra một hình xăm. Trên cánh tay trái đó là một dãy số —– 3-17-12.

“Những con số này là gì?” Triển Chiêu không hiểu, anh và Bạch Ngọc Đường không khỏi ngạc nhiên: trên người Râu Quai Nón có rất nhiều sẹo.

“Tên.” Râu Quai Nón ngắn gọn đáp, “Ngoài ra không biết gì hơn.”

Triển Chiêu bật dậy, tìm trong đống ảnh kia. Quả nhiên, tìm thấy tấm ảnh về một đứa trẻ sáu bảy tuổi, trên cánh tay trái có một dãy số: 3-17-12.

“Đây…” Triển Chiêu kinh ngạc mở to hai mắt, nhỏ vậy đã bị xăm số.

Râu Quai Nón nhận tấm ảnh, lẳng lặng nhìn nó đến xuất thần, mãi một lúc mới chậm rãi hỏi: “Giống Dương Dương không?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng gật đầu, quả là rất giống, cho nên Triển Chiêu mới tìm được ngay tấm ảnh này.

“Những con số đó có ý nghĩa gì?” Triển Chiêu gọi lại Râu Quai Nón đang chìm trong hồi ức, tiếp tục đặt câu hỏi.

Râu Quai Nón khẽ gật: “Đợt thứ ba, 12 trên 17.”

Nghe anh ta nói xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.

“Các anh đã từng nghe tới độ nhạy của dây thần kinh?” Râu Quai Nón đột nhiên hỏi.

Triển Chiêu gật đầu, “Tất cả mọi hành động và cảm giác của con người đều qua các dây thần kinh truyền về đại não, đại não cũng ra chỉ thị rồi truyền qua dây thần kinh cho cơ thể hành động. Độ nhạy của dây thần kinh càng thấp, thông tin đại não nhận về càng ít.”

Bạch Ngọc Đường cũng xoa cằm nói: “Tôi nhớ, từng có người nói việc giảm độ nhạy của dây thần kinh sẽ tăng khả năng chiến đấu của binh lính. Nhưng việc này không hợp luân thường đạo lý, người đưa ra chủ ý này về sau biến mất.”

Râu Quai Nón nhìn Bạch Ngọc Đường, cười nhạt: “Đúng, kẻ đó đã chết rồi… Chết ngỏm rồi, chết đến độ không thể hại người được nữa.” Nói xong, chậm rãi quay đầu, hướng tầm nhìn xuống cái sọ người trắng hếu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, cùng hít một hơi lạnh —- Đồng thanh hỏi: “Không phải… đây là ông ta…?”

Râu Quai Nón cười nhạt thêm một tiếng, “Tên lão là Edgar Allan Poe…”

Sau đó, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trong phòng thẩm vấn cùng Âu Dương Xuân sau lớp kính, nghe Râu Quai Nón với chất giọng bi thương kể về một người.

Câu chuyện vô cùng ác nghiệt.

………

Trong khu chợ nhỏ dưới cảnh cục, Bạch Trì mua một ống kẹo, cẩn thận bóc ra, đưa cho Lạc Dương. Sau đó, cậu tự mua một ống rồi kéo tay Lạc Dương, tới bồn hoa gần cổng cục cảnh sát, hai người ngồi đó từ từ nhấm nháp.

Lạc Dương ăn kẹo, có phần bất an. Bạch Trì vỗ nhẹ vào vai nó, hỏi: “Sao vậy? Không thích à?”

Lắc đầu, Lạc Dương ngẩng lên nhìn Bạch Trì, khó hiểu hỏi: “Anh Bạch Trì, anh làm cảnh sát làm gì?”

Bạch Trì sửng sốt, nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Ừm… Con trai nhà bọn anh đa phần đều làm cảnh sát, nên lúc đầu, anh chỉ thấy mình nhất định cũng phải làm. Sau chuyển tới SCI, được các anh chỉ cho nhiều điều, anh mới muốn làm cảnh sát từ tận đáy lòng.”

Lạc Dương chỗ hiểu chỗ không gật đầu: “Ban đầu, anh không muốn làm phải không?”

Bạch Trì rất thành thực gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vì sao lại làm chuyện mình không muốn chứ?” Lạc Dương chống cằm, rồi lại ngây ngô tự hỏi, “Vì sao, chú Râu Quai Nón nói mình đã làm chuyện xấu, em vẫn cảm thấy chú ấy là người tốt?”

Bạch Trì vươn tay, xoa xoa đầu Lạc Dượng, nói: “Người đã làm chuyện xấu cũng có quyền sửa chữa lỗi lầm.”

Lạc Dương ngẩng lên, nghiêm túc hỏi Bạch Trì: “Vậy… Sau khi sửa rồi, có còn là người tốt không?”

Bạch Trì bất cười, lấy khăn tay lau vết kem dính trên miệng Lạc Dương: “Có vài chuyện sai trái, dùng cả đời cũng không vãn hồi được, cho nên, sự trừng phạt sẽ đi theo suốt đời.”

“Vậy nếu người đó đã sửa được rồi, cũng đã bị trừng phạt rồi…” Lạc Dương cãi lại, “… Cũng không thể tha thứ, không thể yêu thích người đó nữa sao?”

Bạch Trì suy nghĩ một chút: “Người khác có tha thứ hay không cũng không quan trọng, quan trọng là chính mình có tha thứ cho bản thân không, còn thích hay không…” Nói đến đây, tay vuốt ve mái tóc Lạc Dương, “Thích hay không thích ai là chuyện của em mà. Người kia có được tha thứ hay không thì liên qua gì?” Vừa nói, dốc hết kẹo trong ống, nhét vào miệng Lạc Dương ngây ngốc, “Chocolate này, rất ngọt nha.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi