S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Sáng sớm hôm sau, kết thúc ba ngày nghỉ phép của SCI, mọi người trở lại cảnh cục. Vừa vào văn phòng đã thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi ở phòng họp, trên bàn đây tài liệu.

Công Tôn hai tay đút túi, lắc lư đi vào, tiện tay cầm một tập tài liệu lên nhìn, “Án súng?” Chưa hiểu, lại lấy một tập khác, “Những vụ án này có liên quan đến nhau sao?”

Triển Chiêu nhún vai, “Cũng không hẳn, có súng, có cả đao… Nhưng nạn nhân đều là côn đồ, thời gian vào nửa đêm.”

“Vậy nói chính xác là chọn người bị hại trong một nhóm người riêng biệt…” Công Tôn lắc đầu, “Kiểu án này hẳn rất phức tạp, khó đoán mục tiêu, cũng rất khó xác định vị trí đây.”

“Vậy trước kia cái Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm…” Triển Chiêu xoay sang hỏi Bạch Ngọc Đường, “Vì sao lại xác định là vụ án sát nhân liên hoàn?”

“Có quy luật nhất định.” Bạch Ngọc Đường lật một tập tài liệu cũ, “Cách một ngày, cùng ở quảng trường, cùng khoảng thời gian… Muốn bảo không liên quan cũng không được.”

“Đáng tiếc thời gian đó kéo dài không được lâu lắm.” Triển Chiêu nói, “Những vụ án hiện tại, thời điểm bất định, địa điểm cũng ngẫu nhiên… Có thể hung thủ đã đổi cách gây án, hoặc có thể những vụ án này không liên quan đến nhau.” Hơi thất vọng thả tài liệu xuống bàn, “Thế này căn bản vẫn chưa thể định án được, cũng chưa có cách điều tra.”

“Công Tôn.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, “Vì sao cứ mỗi lần đi đi lại lại trong cảnh cục là anh lại mặc áo blouse trắng vậy?”

Triển Chiêu nghe xong cũng ngẩng đầu lên hỏi: “Đúng, vấn đề này tôi cũng thắc mắc từ lâu rồi.”

Công Tôn đẩy gọng kính nhìn hai người, cười thực quỷ dị, thấp giọng đáp: “Lúc giải phẫu, chẳng phải vẫn hay mặc sao.” Vừa nói, vừa lấy từ túi áo ra một con dao mỗ sáng loáng, “Bình thường cũng mặc, giúp tôi cảm nhận được bầu không khí.” Nói xong, hì hì xoay người đi.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường trầm mặc chốc lát, quay sang nhìn Triển Chiêu, “Dùng tiếng Trung giải thích cho tôi cái anh ta vừa nói ‘bầu không khí’ là cái quái gì?”

Triển Chiêu bất đắc dĩ nhún vai, trong óc tựa hồ có lóe lên gì đó, nhưng cụ thể thì không nắm bắt được, đang hoang mang thì cửa văn phòng lại bị đẩy ra, Bao Chửng đi đến, trên tay là mấy tập tài liệu.

Hai người lén nhìn nhau —- Xem ra có chuyện rồi.

Bao Chửng đi vào phòng họp, nhìn lướt tài liệu trên bài, nhăn mặt nói: “Có án.” Đưa tập tài liệu cho Bạch Ngọc Đường.

Lúc này, các thành viên khác của SCI cũng đi đến.

“Hắc Ngư, lão Hồng, Trịnh Bồi…” Bạch Ngọc Đường đọc qua, “Lão đại khu tây, lão nhị khu đông, lão đại khu nam… Đều bị giết!”

Tất cả mọi người dở khóc dở cười, “Thực không biết hung thủ đang phạm tội, hay là định trừ hại vì dân?”

“Tử trạng giống nhau.” Triển Chiêu cầm ảnh, nói, “Nhìn xem, súng ở trên tường… Nhưng mà không phải đóng đinh lên như cậu cảnh sát hôm qua kể.”

“Hung thủ lần này đã giết ba lão đại hắc bang một cách xuất quỷ nhập thần.” Vẻ mặt Bao Chửng nghiêm lại, “Các phe phái gần đây cũng không ổn định, không phải tranh đoạt quyền lực thì cũng là đấu đá lẫn nhau.”

“Chỉ có điều hắc bang mà cũng đến báo án, mỗi chuyện này thôi đã đủ kỳ lạ rồi.” Mã Hán cười cười, “Không phải họ nên giải quyết riêng sao.”

“Chắc là sợ.” Triển Chiêu thấp giọng, “Ai cũng sợ trở thành người bị hại tiếp theo. Hơn nữa, nếu không bắt được hung thủ, dù có cướp được vị trí lão đại cũng ngồi không yên.”

Lúc này, Lư Phương hấp tấp chạy vào: “Lại thêm một người chết.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn anh.

“Lão đại khu bắc Ngô Cường vừa chết. Vừa nhận được báo án.” Lư Phương nói.

Bạch Ngọc Đường gập tài liệu vào, “Hiện trường chưa bị phá hỏng chứ?”

“Có lẽ chưa.”

“Đi, chúng ta đi xem.” Bạch Ngọc Đường ra lệnh xuất phát.

Triển Chiêu vừa cầm tài liệu vừa theo mọi người ra ngoài, đi cạnh Bạch Ngọc Đường hỏi: “Ba khu đều giết lão đại, chỉ có khu đông là lão nhị… Vì sao?”

“Lão đại khu Đông Trần Tiệp là phụ nữ.” Bạch Ngọc Đường đóng cửa xe.

“Nói cách khác, hung thủ không giết phụ nữ.” Triển Chiêu gật đầu, “Còn quân tử đấy.”

Chỉnh lại kính chiếu hậu, Bạch Ngọc Đường đột nhiên “a” một tiếng, xoay ra sau nhìn.

“Sao vậy?” Để tài liệu xuống, Triển Chiêu cũng ngoảnh lại theo hướng nhìn của anh, “Thấy gì hả?”

“Một người…” Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Chỉ thoáng qua thôi.” Nói rồi, anh mở cửa xuống xe.

Triển Chiêu có phần hiếu kỳ, cũng xuống xe. Hai người đi sâu vào bãi đỗ xe. Tới trước một cây trụ vuông ở cuối bãi, Bạch Ngọc Đường đưa tay ngăn Triển Chiêu lại, anh nhanh chóng di chuyển tới trước cột trụ vuông. Sau cây cột không có người, chỉ có một tấm ảnh rơi trên đất.

Khom lưng nhặt tấm ảnh lên, hai người sửng sốt —- Tấm ảnh chụp khu phố lúc tối muộn, trên đường có hai người đứng đó, đều mặc đồ trắng, chính là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi xem ca nhạc hôm qua, còn địa điểm là đầu ngõ nơi thằng nhóc côn đồ tối qua bị giết.

“Tiểu Bạch?” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cậu vừa mới thấy ai?”

Bạch Ngọc Đường có phần rối loạn, “Chỉ thoáng qua mà thôi… Miêu Nhi, có nhớ cái kẻ lập dị chúng ta đụng ở ngoài sân vận động tối qua không?”

“Là hắn?” Triển Chiêu kinh ngạc.

“Tôi chưa khẳng định, nhưng nhìn hình dáng với cách ăn mặc thì hơi giống…” Bạch Ngọc Đường nhìn chung quanh. Bãi đỗ xe khép kín, không có chỗ nào ẩn náu được, “Miêu Nhi, vừa rồi hắn mới vọt vào nấp sau cột trụ vuông này… Nhưng giờ không thấy đâu nữa.”

Triển Chiêu cũng nhìn quanh, “Không thấy ư? Mấu chốt là đây, bãi đỗ xe của cảnh cục, cổng nào cũng có bảo vệ và giám sát, hắn vào bằng cách nào?”

Không giải thích được, lắc đầu, Bạch Ngọc Đường lại nhìn tấm ảnh, “Là một trò đùa dai hay có ẩn ý gì khác?”

“Tiểu Bạch, mặt sau có chữ!” Triển Chiêu đưa tay lấy lại tấm ảnh… Mặt sau là mấy chữ viết bằng mực đỏ —- Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm.

Hai người há hốc mồm, không thốt nên lời.

“Sếp!” Mọi người ở xa đã lên xe hết rồi, Triệu Hổ thò đầu gọi hai người, “Sao vậy?”

Hai người nhìn nhau. Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Cậu thấy sao?”

Triển Chiêu mỉm cười: “Có lẽ ai đó đùa chúng ta, không cần để ý đâu, đi điều tra án mạng trước đã.”

Gật đầu, Bạch Ngọc Đường cất tấm ảnh vào túi áo, cùng Triển Chiêu đi về xe, tới nơi có án mạng.

Chờ đến khi xe đã đi xa, từ trần bãi đỗ xe, nơi có những đường ống kim loại đan xen, một cái đầu thò ra, đôi mắt mở to, nhìn về phía cổng ra vào của bãi đỗ.

……………

Xe cảnh sát chạy vào khu Bắc, dừng lại trước một tòa biệt thự, một người đàn bà mặc đồ đen, khí chất cao quý đi ra, phía sau không ít người theo gót.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu xuống xe, người đàn bà đó đi về phía họ, gật đầu xem như chào hỏi với hai người, mở lời trước: “Tôi là Tần Manh, nạn nhân Ngô Cường là chồng tôi.”

“Trước tiên, xin đưa chúng tôi vào hiện trường đã.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, tỏ ý Tần Manh hãy đi trước dẫn đường. Mọi người cùng lên lầu.

Ngô Cường chết trong phòng sách ở lầu hai biệt thự nhà mình, kiểu chết giống như các nạn nhân khác, người ngồi trên ghế, đầu trúng đạn, trên bức tường phía sau có một khẩu súng lục.

Công Tôn đi tới kiểm tra sơ bộ xác chết của Ngô Cường, “Thời gian tử vong có lẽ là từ tối qua cho tới rạng sáng nay, đầu trúng đạn, bắn ở cự lý rất gần, vùng da quanh đó có vết bỏng… Hẳn là đè đầu nổ súng.”

Bạch Ngọc Đường đi tới bên cạnh, nhìn khẩu súng lục được đính trên tường, cố định bằng keo dính trong suốt, nòng súng chúc xuống dưới, tạo thành góc khoảng 60 độ so với mặt đất.

Triển Chiêu đứng sát mép bàn trước mặt tử thi. Một lúc lâu sau, anh quay lại hỏi Tần Manh: “Chiếc đèn bàn này… so với phong cách nội thất xung quanh có vẻ không hợp.”

Tần Manh nhìn Triển Chiêu đang chỉ chiếc đèn bàn, gật đầu: “Đó không phải của nhà tôi.”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại: “Ý cô là, ở đây vốn không có đèn bàn?”

Tần Manh khẳng định: “Đúng! Chồng tôi bình thường rất chú trọng đến hình thức. Cái đèn nhựa này, có chết anh ấy cũng không dùng.”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm chiếc đèn một chốc, lại lấy ra những tấm ảnh chụp hiện trường ở các vụ án mạng kia để so sánh.

Bạch Trì hiếu kỳ lại gần, “Mấy vụ án trước hình như cũng có đèn bàn.”

“Không sai!” Triển Chiêu gật đầu, đưa ảnh cho Bạch Trì xem, “Kiểu dáng tuy không giống nhau, nhưng đều là từ cửa hàng tạp hoá… Là hung thủ để lại.”

“Hửm? Kỳ lạ!” Công Tôn đang chuyên tâm kiểm tra thi thể, đột nhiên cau mày.

“Sao vậy?” Triển Chiêu lại gần hỏi Công Tôn.

“Cậu xem!” Công Tôn chỉ xuống tay người chết, “Tay anh ta rất kỳ cục… Ngón trỏ co thành hình lưỡi câu, bốn ngón còn lại thì khom vào, trông như đang cầm… như là…”

“Cầm súng.” Bạch Ngọc Đường tiếp lời Công Tôn.

Mọi người trầm mặc, một lúc lâu sau, Công Tôn lại nói: “Ngón tay người chết cứng ngắc, không thể mở ra được. Nếu là sau khi chết mới có hình dạng này, sau đó sẽ quay lại trạng thái ban đầu một cách dễ dàng. Cho nên có thể kết luận đây là hiện trạng trước khi tử vong.”

“Ý là Ngô Cường tự bắn mình?” Tần Manh lắc đầu, “Không thể tự sát được! Anh ấy sợ chết nhất, sao có thể tự sát được chứ?!”

“Tự cầm súng không nhất định là tự sát.” Triển Chiêu nhìn quanh gian phòng, chỉ vào tấm rèm cửa sổ bên tường, “Lúc mọi người đi vào, rèm mở hay đóng?”

Tân Manh đáp: “Mở.”

“Rèm cửa này sao dày vậy?” Bạch Ngọc Đường đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

“Bình thường anh ấy đều gọi thuộc hạ tới đây bàn chuyện, cho nên yêu cầu rèm cửa phải dày.” Tần Manh cười gượng, “Ngô Cường gan nhỏ, thiết kế của căn phòng rất coi trọng an ninh, tránh có người hạ độc thủ. Tôi không thấy ai có khả năng ẩn vào đây mà thần không biết quỷ không hay.”

“Mọi người ra ngoài trước được không?” Triển Chiêu đột nhiên nói.

Chưa ai hiểu ý định của Triển Chiêu nhưng Bạch Ngọc Đường chỉ gật đầu với mọi người, cũng đang định ra ngoài lại chợt nghe Triển Chiêu nói: “Tiểu Bạch, kéo rèm vào!”

Bạch Ngọc Đường hơi sừng sốt, những vẫn quay lại kéo rèm. Sau đó, tất cả lui đến cửa, lại nghe Triển Chiêu nói: “Tắt hết đèn đi!” Mã Hán và Triệu Hổ tắt công tắc phòng sách ở hành lang, bốn phía lập tức tối sầm. Trong phòng cũng đen như mực.

Triển Chiêu đưa tay, cắm đèn vào ổ điện bên bàn, sau đó, bật đèn…

Tia sáng vàng tỏa ra, mọi người đều không kiềm được tiếng kêu kinh ngạc, chỉ thấy ánh sáng từ đèn bàn chiếu lên bức tường đối diện, tạo thành một ống kính màu vàng. Mà quỷ dị hơn, chính là thi thể của Ngô Cường, dưới góc chiếu và màn sáng đó, tạo thành một cái bóng trên tường, bàn tay khom thành tư thế cầm súng, khít lấy khẩu súng trên tường… Ngón tay vừa vặn đặt trên cò súng.

Trầm mặc một lát, Tần Manh đột nhiên phá lên cười: “Hoang đường! Cái bóng của chồng tôi đã giết chính gã sao?!”

…………

Bạch Cẩm Đường đang ngồi trong văn phòng đọc báo cáo kinh doanh, thì “RẦM” một tiếng, cặp song sinh lao vào.

Xoa xoa thái dương, Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ lên tiếng, “Hai người các cậu, sau này trước khi vào phải gõ cửa nghe chưa?”

Vẻ mặt song sinh không còn nét bỡn cợt, mà nghiêm túc hiếm thấy: “Đại ca, tới rồi.”

“Cái gì tới?” Bạch Cẩm Đường nghe xong rất ngạc nhiên.

“Hôm nay nhận được tin.” Tiểu Đinh có phần vội vã, “Eugene tối qua nhập cảnh rồi.”

Bạch Cẩm Đường hơi bất ngờ, để tài liệu xuống, “Eugene tới đây làm gì?”

“Đại ca, có muốn…”

“Khoan.” Bạch Cẩm Đường xua tay, mỉm cười, “Chưa chắc đã liên quan đến chúng ta, chưa cần để ý đến hắn!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi