S.C.I. MÊ ÁN TẬP

“Đưa Bàng Khánh về cục!” Bạch Ngọc Đường lệnh cho cậu cảnh sát bên cạnh, “Tạm giam hắn 48 tiếng, tội danh gây cản trở công vụ, không được để hắn chạy thoát!”

“Rõ!” Người cảnh sát nhanh chóng rời đi, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, “Có hai thi thể, tức là có hai người bị hại trong vụ này!”

“Đúng thế, vậy nên việc tiếp theo cần điều tra là thân phận của cỗ thi thể kia, và phần còn lại của Bàng Hiểu Cầm ở chỗ nào.” Triển Chiêu lắc đầu, “Không có ai tự dưng đi giết người cả, rút cuộc mục đích của kẻ sát nhân là gì?”

Triệu Trinh vẫn còn mơ mơ màng màng, ôm Bạch Trì gà gật. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói không còn việc gì cần anh cố vấn nữa, bảo Bạch Trì đưa anh sang một bên nghỉ ngơi.

“Người mang bánh ngọt tới là ai?” Bạch Ngọc Đường hỏi một nhân viên cảnh sát bên cạnh, “Gọi người đó tới.”

“Vâng.” Người cảnh sát chạy đi; một phút sau quay về, “Đội trưởng Bạch, chúng tôi đã tìm được anh ta, có điều trông anh ta rất kỳ lạ.”

“Kỳ lạ?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhau một cái, hỏi lại, “Sao mà kỳ lạ?”

“Thợ cả nói với chúng tôi, người ông ấy giao cho việc đưa bánh tên là Trần Lập; chúng tôi đã tìm được anh ta. Những người khác cũng nói chính anh ta là người đưa bánh. Thế nhưng anh Trần Lập đó lại bảo mình không hề đưa bánh ngọt!”

“Vụ này mới nha!” Bạch Ngọc Đường bật cười, hỏi cậu cảnh sát, “Có đưa anh ta tới đây không?”

“Có ạ!” Cậu cảnh sát gọi Trần Lập đứng chờ ngoài cửa tiến vào.

Trí nhớ của Triển Chiêu vô cùng tốt, chỉ cần gặp qua một người là sẽ không quên mặt. Anh liếc mắt một cái đã nhận ra, người này chính là người giao bánh gato khi nãy.

“Anh tên là Trần Lập phải không?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vừa rồi là anh mang bánh gato tới đây?”

Trần Lập chớp chớp mắt, ngơ ngác gãi đầu, “Bánh gato gì cơ?”

Bạch Ngọc Đường cười, “Vừa rồi có rất nhiều người đã thấy anh, anh có nói dối cũng không ăn thua đâu!”

Trần Lập càng bối rối, lắc đầu hỏi: “Bánh nào? Tôi còn chưa thấy cái bánh gato nó như thế nào cả!”

Triển Chiêu đưa tay ngăn Bạch Ngọc Đường đã bắt đầu tỏ ra bực mình. Anh tiến đến gần, nhìn vào hai mắt Trần Lập, quay đầu nói với Bạch Ngọc Đường, “Tình trạng của anh ta không bình thường!”

“Ý cậu là sao?” Bạch Ngọc Đường thắc mắc.

Triển Chiêu gọi cậu cảnh sát khi nãy tới, dặn dò vài câu, cậu ta liền gật đầu rời đi. Triển Chiêu quay đầu lại, tiếp tục hỏi Trần Lập, “Khoảng nửa giờ trước, anh đang làm gì?”

Trần Lập nghĩ ngợi một hồi, “Tôi đi giao cơm.”

“Anh giao những thứ gì?” Triển Chiêu hỏi, “Đưa đi đâu?”

“Đưa tới tầng trên cùng.” Trần Lập trả lời, “Một phần bò bít-tết và một chai rượu vang đỏ.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Tầng trên cùng chỉ có một hội trường này thôi.”

“Ai nhận hàng?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

“Tôi không biết. Tôi đặt thức ăn ở đó rồi đi luôn, không có ai ra nhận.” Trần Lập trả lời, “Chắc người ta đang tắm.”

Lúc này, người cảnh sát kia đã trở lại, cầm trên tay một cái bánh gato, hỏi Triển Chiêu: “Tiến sỹ Triển, cái này được không?”

Triển Chiêu nhìn qua, gật đầu: “Được!” Nói xong liền đỡ lấy chiếc bánh, đưa tới trước mặt Trần Lập, hỏi “Đây là cái gì?”

Trần Lập nhìn thoáng qua liền trả lời, “Bò bít-tết và rượu vang đỏ.”

Bạch Ngọc Đường và mọi người xung quanh đều há hốc mồm.

“Phòng này là phòng nào?” Triển Chiêu hỏi Trần Lập.

Trần Lập nhìn nhìn xung quanh, “Là hội trường.”

Triển Chiêu hướng về phía người nhân viên đứng ở cửa, hô một tiếng, “Tắt đèn!”

Toàn bộ hệ thống ánh sáng tắt ngấm, bốn phía trong nháy mắt tối sầm, chỉ còn ánh đèn ban công mỏng manh hắt qua cửa sổ.

“Đây là nơi nào?” Triển Chiêu hỏi tiếp.

Trần Lập nhăn mặt nhíu mày, “Đây là hội trường, anh hỏi thế là sao?”

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, rồi cho người đi phát lại bản nhạc khi nãy trong bữa tiệc.

Âm nhạc vừa vang lên, Trần Lập đột nhiên ngây người.

Triển Chiêu vừa thấy liền hiểu ngay vấn đề, nhẹ nhàng hỏi, “Chỗ này là chỗ nào?”

Yên lặng một lúc thật lâu, Trần Lập mới ngập ngừng trả lời, “Là… phòng khách sạn.”

“Phòng khách sạn của ai?”

“Là… Là phòng vừa nãy tôi đưa thức ăn tới…” Trần Lập tựa hồ đã bắt đầu hỗn loạn, Triển Chiêu liền lệnh tắt nhạc bật đèn. Bốn phía vừa sáng lên, Trần Lập liền hít một hơi, “Sao lại… Sao lại trở lại đây rồi…?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn Trần Lập, hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, hắn ta làm cái trò gì vậy?”

Triển Chiêu nhẹ nhàng lắc đầu, “Không phải, anh ta bị thôi miên.”

Bạch Ngọc Đường cau mày, những cảnh sát xung quanh cũng cảm thấy thật thần bí.

“Có thể thôi miên một người đến tình trạng này… cũng không đơn giản đâu.” Triển Chiêu ra lệnh đưa Trần Lập tới phòng cách ly, bởi vì không biết anh ta bị hạ chỉ gì, cứ cho đi như vậy sẽ rất nguy hiểm.

“Miêu Nhi, chắc không nhiều người có thể thôi miên ở trình độ này, phải không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

“Có lẽ là không nhiều lắm.” Triển Chiêu gật đầu, “Nhưng cũng có thể là một người không chuyên, tự học mà thành.”

“Như vậy là sao?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Dùng bò bít-tết và rượu vang đỏ thay thế cho bánh gato, dùng phòng khách sạn thay cho hội trường… Sự khác biệt giữa các sự vật này không lớn lắm.” Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Có thể là trùng hợp, nhưng cũng có thể là năng lực của kẻ đó còn chưa đủ.”

“Miêu Nhi… tự dưng tôi nghĩ tới một chuyện.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói.

“Cái gì?”

“Cậu đoán câu ‘Catch me’ kia là hung thủ nói với ai?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy vấn đề này vô cùng hứng thú, hỏi.

Triển Chiêu sửng sốt, lắc đầu.

“Trong cả hội trường này, có thể nhận ra loại ảo thuật như thế này, chỉ có mình Triệu Trinh. Có điều hung thủ lại đánh thuốc mê Triệu Trinh… nói cách khác, mục đích của hắn không phải cậu ta… Như vậy, trong cả hội trường này, còn ai có thể nhận biết người bị thôi miên?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.

Triển Chiêu nhìn anh một lát rồi chỉ chính mình, “Cậu nói tôi à?”

“Còn cái I LOVE YOU lần trước nữa.” Bạch Ngọc Đường bổ sung.

“Còn không xác định có phải là một người làm hay không mà?” Triển Chiêu nhíu mày.

“Tôi cảm thấy là một người.” Bạch Ngọc Đường cau mày, chọc chọc vào ngực Triển Chiêu, “Chẳng lẽ cậu nghĩ không phải?”

Triển Chiêu không nói gì.

“Có chỗ rất kỳ quái!” Trong lúc hai người đang nhìn nhau, Công Tôn đột nhiên mở miệng, “Chủ nhân thi thể này rất trẻ tuổi.”

“Trẻ tuổi?” Bạch Ngọc Đường tiến về phía anh, “Khoảng bao nhiêu tuổi?”

“Nhiều nhất hai mươi tuổi.” Công Tôn nhìn nhìn thi thể một lúc nữa, “Có lẽ còn trẻ hơn.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi một cái liếc mắt, cùng lắc đầu.

Sau khi công tác thu thập chứng cứ tiến hành xong xuôi, mọi tang chứng ở hiện trường đã thu thập đầy đủ, Công Tôn liền cùng các cảnh sát khác đưa thi thể trở về, kiểm nghiệm thêm một bước nữa.

“Sếp.” Trương Long trở lại, báo cáo: “Đã lấy lời khai của toàn bộ nhân viên rồi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có phát hiện người nào khả nghi không?”

Trương Long lắc đầu, “Không phát hiện ra người nào khả nghi, nhưng lại phát hiện một số chuyện không bình thường.”

“Chuyện gì?” Cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy hứng thú, hỏi lại.

“Vừa rồi có người từ xưởng bánh tới giao bánh gato.” Trương Long trả lời.

“Cái gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại trao đổi một ánh nhìn, chỉ thấy Trương Long hướng cánh cửa đối diện vẫy tay, một nhân viên xưởng bánh chạy vào, tay cầm tờ khai khi nãy.

“Sao bây giờ các anh mới mang bánh tới?” Bạch Ngọc Đường nhìn cái bánh, hỏi anh ta.

“Đơn đặt hàng vốn là bảy giờ đưa tới, có điều có một người gọi điện, xưng là nhân viên quản lý khách sạn, nói mang chậm hơn một tiếng!” Người giao hàng trả lời.

“Bánh gato anh đưa tới giờ đang ở đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Ở bên ngoài.” Người giao hàng đáp xong, đi ra ngoài cửa đẩy cái bánh cưới vào.

Mọi người vừa thấy, đã thấy quả nhiên cái bánh này và cái bánh chứa thi thể khi nãy giống nhau như đúc. Bạch Ngọc Đường đưa mắt ra hiệu cho Triển Chiêu, cầm một đĩa đựng mấy miếng bánh ngọt khi nãy rơi xuống đất, hỏi người giao hàng, “Hai cái này có giống nhau không?”

Anh nhân viên xưởng bánh nhìn phần bánh vỡ nát, đưa ngón tay quệt một chút kem tươi nếm thử, chẹp miệng mấy tiếng, lắc đầu, “Không giống, thứ này chất lượng quá kém, xưởng bánh của bọn tôi làm ngon hơn nhiều!”

“Ra vậy…” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu. Mấy người bên cạnh lại hồi tưởng tới cái bánh kia từng phủ lên thi thể, mà anh nhân viên xưởng bánh còn thử một miếng, sau này anh ta mà nghĩ lại chắc sẽ khốn khổ lắm đây.

“Kiểu dáng này chỉ có ở cửa hàng các anh hay là nơi khác cũng có?” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.

“À…” Anh nhân viên nghĩ ngợi, “Dáng bánh này khá khó làm, lại còn là kiểu bánh cưới kinh điển; hẳn là chỉ có người làm bánh cao cấp mới có thể làm được. Hơn nữa… muốn làm một cái bánh như thế này, phải đặt trước ít nhất một tháng!”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, cho anh ta trở về, quay sang nhìn Triển Chiêu, “Miêu Nhi, muốn cắt bánh cưới không?”

Triển Chiêu cau mày, “Cậu còn đùa nữa!”

“Nhìn thử xem, không chừng nửa thi thể kia lại ở trong này thì sao.” Bạch Ngọc Đường cười, một tay đã cầm con dao cắt bánh.

“Một cái bánh đẹp như vậy…” Triển Chiêu đưa tay ngăn lại, “Phá thì tiếc lắm!”

Bạch Ngọc Đường muốn cắt bánh, Triển Chiêu lại không cho; hai người cùng cầm con dao, ai cũng không chịu nhượng bộ. Nhưng đừng nói một, chứ đến hai Triển Chiêu cũng không thể đọ sức với một Bạch Ngọc Đường, chỉ một lúc sau, con dao đã cắt xuống chiếc bánh gato.

Đột nhiên, một tràng “tách tách” phát lên, ánh đèn gì đó chợt lóe.

Hai người quay đầu lại, song sinh tay cầm máy ảnh, cười hì hì, “Ha ha! Bách niên giai lão nha!”

Hai bạn trẻ đều sửng sốt đến ngây người, nhưng ngay lập tức có phản ứng: cả hai đều mặc lễ phục, còn cùng nhau cầm dao cắt bánh gato đính hôn….

“Chúng tôi đem đi in ảnh!” Đại Đinh xoay người bỏ chạy.

“Không được chạy!!!” Triển Chiêu toan đuổi theo, Bạch Ngọc Đường liền giữ ngay lại, lại còn hướng về phía cửa hét to: “Nhớ in nhiều nhiều tấm vào! Tôi cũng muốn có!”

“Chuột Bạch!!!” Triển Chiêu phát cáu, “Cậu…” Hai người còn đang náo loạn, lại nghe ngoài cửa có tiếng ho khan. Cả hai cùng quay đầu lại, ở cửa là là người phụ trách vụ án Phương Ác lần trước — An Hữu Đạo, chú An.

“Chú An, có chuyện gì vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“À… chú nghe nói, thi thể và phần đầu… không phải của một người, đúng không?” Chú An thấp giọng hỏi.

“Vâng.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, trao đổi với Triển Chiêu một cái liếc mắt, tám phần là do cậu cảnh sát trẻ khi nãy nói ra.

“Vậy… cỗ thi thể kia, các cậu có biết là của ai không?” An Hữu Đạo hỏi.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đột nhiên phát hiện tình trạng của chú An không hề bình thường. Trông ông già đi rất nhiều, hốc mắt trũng sâu, quầng mắt thâm đen, đôi môi khô khốc.

“Chú An, chú có manh mối gì sao?” Triển Chiêu hỏi.

An Hữu Đạo lắc đầu, trầm mặc chốc lát, lại nói, “Các cậu… có thể cho chú xem thi thể đó không?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Thi thể đã được đem về cục cảnh sát để kiểm nghiệm rồi.”

“À… vậy sao…” Chú An gật gật đầu, ngẩn người đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều thấy kỳ quặc, cùng chạy tới gọi lại, “Chú An, chú đợi đã!”

“Có chuyện gì vậy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“…” An Hữu Đạo thở dài, lắc đầu.

“Chú không nói sao bọn cháu giúp được?” Triển Chiêu nghĩ một hổi, rồi lại nhẹ giọng hỏi, “Hay là… chú nhận ra cỗ thi thể ấy?”

“Chú… chú không chắc…” Chú An đột nhiên trở nên kích động, đôi mắt đỏ bừng.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều chấn động — Không thể nào, sao lại có phản ứng này…

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Bạch Ngọc Đường bê một chiếc ghế dựa tới, đỡ ông ngồi xuống, “Chú nói một chút xem sao.”

Chú An hít sâu một hơi, khó nhọc nói, “Đêm qua… Con gái chú sau khi tan học không về nhà.”

Triển Chiêu nghe xong liền chau mày, “Con gái chú bao nhiêu tuổi?”

“Nó… mười chín, vừa mới học đại học năm nhất, cuối tuần nào nó cũng về nhà… Đáng lẽ ra tối qua nó phải về tới nơi rồi, cuối cùng cả nhà đợi tới nửa đêm vẫn không thấy nó về, gọi tới ký túc xá của nó… bạn cùng phòng của nó lại nói buổi chiều nó đã đóng gói đồ, bảo đi về nhà rồi!”

“Chú An… Chú nghi là…?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, lại vội nói tiếp, “Nói không chừng mấy cô sinh viên rủ nhau ra ngoài chơi, hoặc là tới nhà bạn gì đó, chú đã hỏi rõ chưa?”

“Không có…” Chú An lắc đầu, “Con gái chú rất ngoan, không bao giờ đi đâu mà không báo trước… Hơn nữa… hơn nữa…”

“Hơn nữa cái gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Ngày xưa con gái chú chơi pháo bông, chạy chậm, bị bỏng một vết nhỏ trên lưng…” An Hữu Đạo nói xong, nước mắt đã chực chảy ra, “Trên lưng thi thể vừa rồi…”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều kinh ngạc, miệng an ủi chú An, nói có thể có người giống người thôi, nhưng trong lòng đều hiểu được — làm gì có chuyện trùng hợp tới vậy.

Bảo mấy người cảnh sát đưa chú An về chỗ Công Tôn nhận dạng thi thể xong, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, không biết phải nói gì. Chú An một lòng chuyên tâm công tác, cả đời cảnh sát chỉ có một đứa con gái rượu… Ông trời có lẽ sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ.

Đang mặt cau mày nhíu, lại thấy Lạc Thiên vội vàng chạy vào, nhỏ giọng nói, “Đội trưởng, có chuyện!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau một cái, theo Lạc Thiên ra ngoài. Ba người đi xuyên qua một hành lang dài gấp khúc, tới sân thượng của tầng cao nhất, chỉ thấy mọi người đều đang tập trung ở đó.

“Tất cả ở đây làm gì?!” Bạch Ngọc Đường nheo mắt, lại nghe từ phía xa vọng lại một thanh âm già nua đang gào thét: “Chúng mày hại chết con gái tao, lại còn bắt con trai tao. Chúng mày là một lũ quan thương cấu kết với nhau, hại cả nhà tao. Hôm nay tao không sống nổi, nhưng sẽ chết đi, thành ma cũng không buông tha chúng mày!”

Vừa nghe giọng nói này, mặt mày ai nấy đều cau vào. Ngoài lan can của sân thượng, một lão già tóc trắng xóa đang bám víu — Bàng Cát.

“Không phải có người đưa ông ta đến bệnh viện rồi sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Không… Vừa mới tỉnh, nghe tin con trai bị bắt, liền phát điên làm loạn một trận, rồi vùng chạy tới đây.” Lạc Thiên nhỏ giọng nói, “Lão ta vừa khóc vừa kêu la, nói muốn nhảy lầu, còn nói muốn anh Bạch và Ngôn Lệ chôn cùng hắn.”

“Anh tôi đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đại ca đi mệt cả ngày đường, giờ còn đang nghỉ ngơi.” Cặp song sinh thản nhiên đáp, “Lão cua này cũng chẳng phải người tốt, muốn chết thì cứ chết đi, coi như vì dân trừ hại.”

Bạch Ngọc Đường trừng mắt liếc cả hai, “Đã chết quá nhiều người rồi, giờ lại chết thêm người nữa; tòa nhà này của anh hai đổi tên thành Nhà Ma được rồi đó.” Nói xong, cởi áo vest, vẫy tay với Lạc Thiên, hai người đi vòng qua đám người, cúi thật thấp, chầm chậm bò dọc lan can, tới phía sau lưng Bàng Cát.

Triển Chiêu vì sợ kích thích lão Bàng, cũng không dám tới gần, chỉ biết lo lắng nhìn theo Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên.

“Gọi Bạch Cẩm Đường ra đây! Gọi Ngôn Lệ ra đây, tao kéo bọn nó cùng chết!” Bàng Cát càng lúc càng điên lên, rống thật to. Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên đã tới rất gần ông ta, chỉ cần duỗi tay là có thể bắt lấy… Đột nhiên, một trận gió mạnh thổi qua.

Lão Bàng cũng đã rất suy yếu, giờ lại cộng thêm đau thương mất đi con gái, trận gió này làm lão chưa kịp phản ứng, chỉ biết kêu thảm một tiếng rồi rớt xuống dưới.

“Nguy hiểm!” Bạch Ngọc Đường lao thân túm lấy áo Bàng Cát, nhưng lúc này nửa người trên của anh đã vươn ra ngoài, thân thể lão Bàng lại to nặng, theo đà lao thẳng xuống. Bạch Ngọc Đường bị lão ta lôi theo, ngã ra ngoài!

“Đội trưởng!” Lạc Thiên vội vàng vươn tay ra…

Tất cả mọi người kinh hãi mở to hai mắt. Chỉ thấy Lạc Thiên bám trên lan can, đôi tay vươn xuống phía dưới, mắt cũng nhìn chằm chằm xuống dưới kia… Giờ phút này, không ai biết anh có bắt được Bạch Ngọc Đường, hay đã tuột tay…

Triển Chiêu đứng ngoài đám người, bên tai vang lên tiếng ong ong đau nhức, trong đầu trống rỗng, một cơn rét lạnh chạy dọc từ đầu xuống chân… Tiểu Bạch.

Giây phút này, tất cả mọi người dường như đều ngừng hít thở, chợt nghe Lạc Thiên nghiến răng rít một câu, “Giữ chặt!”

Giờ thì mọi người mới tỉnh táo lại. Triển Chiêu là người đầu tiên chạy tới, nhìn ra bên ngoài. Giữa không trung, Bạch Ngọc Đường một tay nắm lấy tay Lạc Thiên, mà tay kia, túm lấy Bàng Cát.

Bàng Cát thân hình to mọng, nặng vô cùng. Lần này thật may Lạc Thiên có sức lực kinh người, bằng không Bạch Ngọc Đường và Bàng Cát chắc chắn sẽ rơi từ tầng hai mươi này xuống đất.

Mọi người đều chen chúc tiến đến, giúp Lạc Thiên kéo Bạch Ngọc Đường lên. Bạch Ngọc Đường vừa lên được trên lan can, liền vung tay quăng Bàng Cát xuống mặt sân. Lão ta đã đã sợ tới ngất đi từ lúc nào.

“Hộc… Lão già này, nặng muốn chết!” Bạch Ngọc Đường thở một hơi, lắc lắc tay, nhìn Lạc Thiên, “Anh giỏi thật, từng đó…” Nói còn chưa dứt lời, liền bị ai đó choàng tay ôm cổ.

Bạch Ngọc Đường thoáng kinh ngạc, rồi lại mỉm cười, nhè nhẹ vỗ lưng người trong lòng như an ủi, khẽ nói, “Miêu Nhi, tôi không sao, không chết được đâu. Có ngã xuống cũng không vấn đề gì, tôi sẽ bay lên, thành Phi Thiên Tiểu Bạch Thử!”

“Cậu còn đùa nữa!” Triển Chiêu chôn mặt vào bả vai Bạch Ngọc Đường không chịu ngẩng lên. Bạch Ngọc Đường ôm lấy anh một chốc, rồi thì thầm vào tai anh, “Miêu Nhi, tôi biết phần thi thể còn lại ở đâu rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi