S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Tám rưỡi sáng, Bạch Trì vừa tới cửa văn phòng SCI đã thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đang ở trên sô pha trong phòng nghỉ ngủ vù vù.

Công Tôn mặc áo blouse trắng tiến vào thấy vậy liền thắc mắc, “Hai con người này làm sao vậy? Tối hôm qua cơm nước xong xuôi không phải nói muốn đi hóng gió sao, lại đi đâu cả đêm a?”

“Ưm?” Bạch Ngọc Đường tỉnh lại trước, ngồi dậy xoa xoa cái cổ, “Mấy giờ rồi?”

“Sắp chín giờ.” Vương Triều đưa cho Bạch Ngọc Đường một ly cà phê, “Đội trưởng, đêm qua anh với tiến sỹ Triển đi đâu vậy?”

“Cho mọi người xem cái này.” Bạch Ngọc Đường lấy ra một máy ảnh kĩ thuật số đưa cho Tương Bình, “Mở ra xem xem!”

Tương Bình tiếp nhận máy ảnh mở lên.

“Mẹ ơi!!!” Tương Bình nhịn không được run lên, “Sao kinh khủng vậy?”

“Cái gì vậy nha?” Bạch Trì hiếu kỳ đi qua chỉ thấy trên màn hình máy vi tính là vài tấm ảnh, một tấm chụp Lưu Phương đang rời khỏi nghĩa trang, một tấm khác, là chụp một ngôi mộ song bia... mặt trên là tên hai người, Trần Kiến Tiên cùng Lưu Phương.

“Lưu Phương này không lẽ viếng mộ của chính mình sao?” Triệu Hổ nhíu mày.

“Trần Kiến Tiên không phải là Ách đại thúc sao? Vì sao cũng có tên trên mộ thế này?” Mã Hán thắc mắc.

“Tôi cùng Miêu Nhi chuẩn bị để chiều này qua chỗ Lưu Phương.” Bạch Ngọc Đường nói, “Sáng nay đúng ra Trương Kiến Khải phải mang Trương Hoa tới chứ nhỉ.”

“Bây giờ còn chưa thấy đâu, không biết ông ta có thể đối phó với con trai của mình không nữa.” Tương Bình thở dài, “Thoạt nhìn là một thiếu niên có vấn đề.”

“Còn thiếu niên gì nữa.” Công Tôn nói, “Cũng hơn hai mươi rồi.”

“Ách đại thúc nếu không phải là Trần Kiến Tiên, Trương Kiến Khải hẳn là phải nhận ra chứ nhỉ.” Lạc Thiên khó hiểu, “Vì sao ông ta không nói gì?”

“Có khi do bị bỏng nhận không ra chăng?” Bạch Ngọc Đường cuối cùng cũng đã tỉnh hẳn, Triển Chiêu vẫn còn đang mơ màng.

“Không thể nào, khuôn mặt hắn cũng không phải bị bỏng quá nặng a.” Bạch Trì nói, “Không có lý gì mà không nhận ra”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“A...” Công Tôn đột nhiên nói, “Năm đó cả Trần Kiến Tiên cùng Lưu Phương đều bị bỏng nặng sao?”

Tất cả mọi người gật đầu nhìn anh, “Đúng vậy.”

“Nói cách khác, bệnh viện hẳn là còn lưu lại ghi chép... Ví như nhóm máu các loại?” Công Tôn nói, “Nếu như lấy được mẫu máu của Lưu Phương cùng Trần Kiến Tiên thì có thể so sánh một chút rồi.”

“Có lý a.” Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, “Làm sao lấy được máu của bọn họ đây? Hơi khó a...”

“Mặc dù có ngôi mộ song bia đó nhưng cũng không thể xin tòa án được cưỡng chế chấp hành, dù sao chứng cứ này cũng không vững vàng.” Công Tôn suy nghĩ một chút, “Chỉ có thể giải quyết riêng.”

“Giải quyết riêng?” Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười.

“Tỷ như xin bọn họ ít máu mũi?” Triệu Hổ hỏi.

Mọi người nhìn nhau, không nói gì.

“Cũng là một biện pháp a...” Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ, chợt nghe Triển Chiêu ở bên cạnh mơ hồ hỏi, “Biện pháp gì a?”

“Lấy chút máu của Lưu Phương cùng Ách đại thúc a.” Bạch Ngọc Đường đưa tay xoa xoa đôi mắt mờ mịt của Triển Chiêu.

“Không phải để cho bọn họ kiểm tra sức khoẻ là được sao?” Triển Chiêu dụi mắt.

“Kiểm tra sức khoẻ?” Bạch Ngọc Đường cân nhắc.”Cũng đúng a.”.

“Lưu Phương làm ở công ty, Trần Kiến Tiên thuộc về trường học, chúng ta có thể cùng công ty và trường học phối hợp cho bọn họ thử máu.”

“Biện pháp này ổn đó.” Công Tôn gật đầu, “Các công ty bây giờ không phải mỗi năm đều có hai lần kiểm tra sức khỏe sao? Nếu vậy, chúng ta cũng không cần đánh động tới bọn họ mà vẫn làm được việc.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Chuyện này để Lư Phương đi làm.”

“Ừ!” Công Tôn gật đầu rời khỏi, “Cứ để Lư Phương nghĩ cách, nếu không lấy được, các cậu cứ bịt mặt đi chém bọn họ đi rồi gọi tôi tới lấy máu.” Nói xong, vui tươi hớn hở chạy đi.

Triển Chiêu híp mắt tiến đến gần Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, Công Tôn hình như tâm tình rất tốt.”

Bạch Ngọc Đường ngáp một cái, “Không tốt mới lạ, cha mẹ chồng đều đã thông qua, anh ấy bây giờ vô cùng xuân phong đắc ý.”

“Cái gì đắc ý nha?” Bạch Trì hiếu kỳ nhìn qua, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cười cười không nói gì.

Sau đó, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rửa mặt xong đang ngồi vừa uống sữa vừa gặm bánh mì thì, Trương Kiến Khải mang theo Trương Hoa tới.

“Bạch đội trưởng, tiến sỹ Triển, đây là con tôi, Trương Hoa.” Trương Kiến Khải giới thiệu với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, rồi quay qua nói với con trai, “Trương Hoa, đây là hai vị cảnh sát SCI ba nói với con”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tinh tế quan sát Trương Hoa, thấy hắn nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi, đang mặc một bộ đồ thể dục, mình đầy mồ hôi, có lẽ vừa vận động mạnh xong. Ngoài dự liệu của hai người, Trương Hoa này không hề giống một tên côn đồ bất kham, cũng không giống một con sâu rượu sa ngã lâu năm... Hắn da ngăm đen, tướng mạo đoan chính, vóc người to lớn, vừa nhìn đã thấy là một người thích vận động, rất khỏe mạnh. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều có chút buồn bực.

“Tới phòng làm việc ngồi đi.” Triển Chiêu dẫn hai cha con vào bên trong.

Vừa ngồi xuống sô pha trong phòng làm việc của Triển Chiêu, Trương Kiến Khải dặn Trương Hoa, “Trương Hoa a, có chuyện gì thì cứ nói với các vị cảnh sát, hảo hảo phối hợp a, nghìn vạn lần đừng giấu diếm nha.”

Trương Hoa nhìn lão ba một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu, thế nhưng sau đó không hề ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, chỉ cúi đầu ngồi trên sô pha.

Triển Chiêu nhìn hắn một chút, xoay mặt nói với Trương Kiến Khải, “Trương hiệu trưởng có thể ra ngoài trước? Chúng tôi muốn hỏi riêng anh ta.”

“Ách...” Trương Kiến Khải chần chờ một chút, nhưng cũng gật đầu rồi một mình đi ra ngoài.

Phòng làm việc sau đó chỉ còn lại Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Trương Hoa.

“Trương Hoa.” Triển Chiêu gọi hắn một tiếng.

Trương Hoa hơi ngẩng đầu, nhìn nhìn Triển Chiêu, không nói gì.

“Chúng tôi muốn hỏi anh một chút về vụ hỏa hoạn năm đó.” Triển Chiêu nói, “Anh còn nhớ rõ không?”

Trương Hoa nhún nhún vai gật đầu, “Nhớ rõ.”

“Vậy kể lại cho chúng tôi đi.” Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, nhìn thẳng vào Trương Hoa.

“Các anh muốn tôi nói gì?” Trương Hoa trầm mặc một hồi lâu.

“Về chuyện Hác Mạt thiêu chết bốn người trong phòng, nhưng anh may mắn thoát được.” Triển Chiêu nói, “Anh nếu nhớ mọi chuyện, hãy kể một chút đi.”

“Tôi cái gì cũng không biết, tôi lúc đó không ở trong trường, tôi chỉ biết bốn người bọn họ là kẻ du thủ du thực, không thể sống chung, Hác Mạt là người rất khiêm tốn, thành tích học tập cũng tốt, nhưng điều kiện gia đình không tốt, nên chỉ có thể chịu đựng sống cùng với bốn kẻ kia.” Trương Hoa ngữ điệu rất bình tĩnh, “Sau này tôi nghe kể lại, cũng rất khiếp sợ.”

“Còn có gì không?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Hác Mạt trước đó có dấu hiệu muốn giết người không?”

Trương Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi không biết a, tôi cơ bản không có ở trọ trong trường, nói chuyện với Hác Mạt cũng không được quá ba câu, thật không rõ vì sao cậu ấy lại làm ra chuyện cực đoan như vậy.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, ý tứ của Trương Hoa rất đơn giản, chuyện năm đó hắn không rõ, cũng không ở trọ trong trường, bởi vậy cái gì cũng không biết, không rõ hắn đang nói thật hay là đang cố ý phiết thanh quan hệ.

“Không nói về Hác Mạt nữa, nói về anh đi.” Triển Chiêu nói, “Vì sao đột nhiên trở nên thất thường? Bị như vậy từ sau khi hỏa hoạn phát sinh sao?”

Trương Hoa lắc đầu, “Tôi đã bị kích thích rất lớn, anh cũng có thể tưởng tượng a, ở chung một phòng ký túc xá, tất cả mọi người đều chết chỉ còn một mình tôi sống.” Nói đến đây, Trương Hoa có chút thống khổ thở dài, “Tôi thường mơ thấy bọn họ tới tìm tôi, mỗi lần tỉnh lại đều một thân mồ hôi lạnh.”

“Bọn họ tìm anh làm gì?” Triển Chiêu hứng thú hỏi.

“Bọn họ hỏi tôi, có muốn theo bọn họ đi không.” Trương Hoa vô lực nói, “Giấc mộng này thường xuyên xuất hiện, thế nào cũng không biến mất, tôi cũng không thể làm gì ngoài cam chịu.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu —— Miêu Nhi, sao nghe có vẻ qua loa đại khái vậy.

Triển Chiêu mỉm cười —— tiểu tử này không thành thật, có việc giấu diếm.

“Sau đó, vì sao lại đột nhiên biến mất?” Triển Chiêu bất động thanh sắc, hỏi tiếp.

“Tự nhiên thế... Tôi cũng không biết làm sao, giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.” Trương Hoa trả lời, “Mẹ tôi mỗi ngày đều cầu thần bái phật, có khi là Phật tổ hiển linh a.”

Trương Hoa chưa nói hết lời chợt thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không một tiếng động, liền ngẩng đầu nhìn thì thấy hai người đang nhìn chằm chằm hắn, biểu tình trên mặt như đang nghiềm ngẫm gì ghê lắm.

Trương Hoa không được tự nhiên liền hỏi, “Các anh, còn có cái gì muốn hỏi không? Chuyện năm đó tôi thực sự không biết, tôi cùng bọn họ cũng không quá thân thiết.”

Triển Chiêu gật đầu, “Diệp Linh thì sao? Có quen không?”

Trương Hoa sửng sốt, lập tức lắc đầu, cười gượng hai tiếng, “Không quen.”

“Thật không.” Triển Chiêu gật đầu, nói với Bạch Ngọc Đường, “Cậu cứ hỏi anh ta, tôi đi gọi điện thoại một lát.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, Trương Hoa thấy Triển Chiêu đứng lên đi tới bên bàn học vừa lật tìm tư liệu vừa gọi điện thoại, “A lô, Đổng Mạt, chuyện lần trước tôi nói với cô, cô nói với Diệp Linh chưa?”

Đầu dây bên kia nói nói mấy câu, Triển Chiêu bên này cũng đã tìm ra tư liệu, gật đầu, “Tốt, cô đưa Diệp Linh đến đây, mười lăm phút nữa nhé.” Nói xong, cúp điện thoại.

Bạch Ngọc Đường ngồi bên sô pha, nhìn thấy rất rõ ràng vẻ mặt biến hóa của Trương Hoa khi Triển Chiêu hẹn Diệp Linh tới đây, không chỉ là giật mình còn có chút phiền toái cùng lo sợ.

Triển Chiêu cầm tư liệu về Diệp Linh quay trở lại, thì thấy Trương Hoa đang ngồi ngốc trên sô pha, chân tay trở nên luống cuống.

Triển Chiêu cười, “Sao lại khéo vậy, Diệp Linh là bệnh nhân của tôi, cô ấy bị bệnh khá nghiêm trọng, hơn nữa đối với nguyên nhân phát bệnh cũng không thể nhớ ra, cho nên chúng tôi muốn tiến hành một bước trị liệu quan trọng nhất, chính là làm cho cô ấy nhớ lại những ký ức cũ.”

Trương Hoa gật đầu, “Các vị đang bận rộn, tôi xin phép đi trước.” Nói rồi, đứng dậy muốn đi.

Bạch Ngọc Đường ngăn cản hắn, “Aiz, gấp cái gì, giúp Diệp Linh khôi phục ký ức, anh chính là phần quan trọng nhất.”

“Tôi?” Trương Hoa khẩn trương, “Này... Này cùng tôi có gì quan hệ?”

“Anh là bạn học của cô ấy a.” Triển Chiêu cười nói, “Nếu như có thể gặp mặt anh, nói không chừng có thể khiến cô ấy nhớ ra chuyện quá khứ... Đúng rồi.” Nói đến đây, Triển Chiêu mỉm cười, “Anh có thường nói chuyện với Diệp Linh không?”

Trương Hoa lắc đầu, “Ta đã nói rồi, tôi với cô ấy không quen biết.”

“Thật không?” Triển Chiêu gật đầu, “Vậy sao anh không hỏi xem cô ấy bị bệnh gì?”

“Tôi... Chuyện này không quan hệ tới tôi.” Trương Hoa khẩn trương, lúc này, chợt thấy một cô gái đang tiến tới trước cửa phòng, gõ gõ cửa.

Bởi vì có cửa chớp bên trên nên không thể nhìn rõ mặt, Bạch Ngọc Đường cười cười, “Đến ngay đây.” Nói rồi đứng lên ra mở cửa.

“Chờ một chút...” Trương Hoa nói, “Tôi không muốn gặp cô ta, cô ta là người điên, lời nói không thể tin tưởng a!”

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu mở cửa ra, một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi đưa đến một phần văn kiện cho Bạch Ngọc Đường, “Đội trưởng, báo cáo khám nghiệm tử thi lần trước.”

Bạch Ngọc Đường hướng Mã Hân gật đầu, Mã Hân xoay người rời đi.

Trương Hoa há hốc mồm, Triển Chiêu ở một bên cười khẽ, “Cô ấy là pháp y của SCI, anh cho rằng đó là Diệp Linh à? Sao lại khẩn trương như vậy?”

“Ách...” Trương Hoa giờ mới biết chính mình đang bị đùa giỡn, có chút buồn nản nhìn Triển Chiêu, “Các anh lừa tôi?”

Triển Chiêu thu hồi dáng vẻ tươi cười, nhìn Trương Hoa, “Anh thật sự đã lâu không gặp Diệp Linh, cho nên ngay cả hình dạng của cô ấy cũng không nhớ rõ, thế nhưng sao anh biết cô ấy bị điên? Anh sợ cô ấy khai ra cái gì?”

Bạch Ngọc Đường cũng lạnh mặt, “Trương Hoa, anh nên phối hợp một chút, năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trương Hoa cụt hứng ngồi ở trên sô pha, móc ra một điếu thuốc đốt lên, một lát sau mới nói, “Năm đó... Đều là lỗi của chúng tôi, kỳ thực, chúng tôi chỉ là chơi một trò chơi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, “Trò chơi?”

“Phải.” Trương Hoa gật đầu, “Trò chơi này tên là, truy tìm sát nhân bí ẩn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi