Hai anh em sinh đôi lúc này đang ở gian sát vách gặm cánh gà coi bóng đá, chợt nghe từ phòng Bạch Cẩm Đường vang lên tiếng “leng keng” của cửa sổ bị vỡ, Tiểu Đinh lập tức tắt TV còn Đại Đinh chạy đến bên giường vén rèm nhìn ra ngoài… thì thấy trên sân thượng của tòa nhà sát vách Bạch thị có một tia sáng vừa lóe lên, là của ống kính phản quang.
Hai người lập tức xông ra ngoài, lúc điện thoại của Bạch Cẩm Đường gọi tới hai người đã chạy ra cửa chính rồi, Đại Đinh tiếp điện thoại, Tiểu Đinh dùng bộ đàm gọi thuộc hạ vây đánh tòa nhà kia.
Nhân viên quản lý toàn nhà đối diện không biết chuyện gì, chỉ nhìn thấy một đám người vọt vào, Tiểu Đinh hung dữ quát một câu, “Ít nói nhảm, cảnh sát phá án!”
Nhân viên quản lý thấy ai cũng cầm súng, tự nhiên không dám hó hé gì, dù sao ở một quốc gia an toàn thế này, một người có súng cũng đủ kinh thiên động địa rồi, đừng nói ai cũng có thế này, chắc chắc là cảnh sát rồi.
Tiểu Đinh mang người đi lên, Đại Đinh chạy đến phòng an ninh, quả nhiên vị bảo vệ kia đang ngủ… Đại Đinh chỉnh góc quay của camera hướng đến sân thượng, liền thấy một người mặc áo đen đang thu dọn đồ nghề chuẩn bị rời đi. Đại Đinh lập tức nói qua bộ đàm, “Sân thượng hướng đông nam, áo ba-đờ-xuy đen… hẳn là một kẻ chuyên nghiệp, bắt sống, hỏi xem ai thuê hắn!”
Tiểu Đinh ra lệnh cho thuộc hạ bằng ánh mắt, mọi người canh giữ ở cửa ra cầu thang, đứng chưa được bao lâu thì cánh cửa dẫn lên sân thượng mở ra… Người kia xách theo một cái hộp màu đen đang định bước tiếp, thì thấy hàng loạt mũi súng đang chĩa vào mình.
Người nọ hoảng sợ, lập tức giơ tay đầu hàng.
Tiểu Đinh thấy dáng vẻ của hắn liền phun nước bọt, “Mẹ ôi, hóa ra là chim non a, thảo nào dám động thủ trên đầu thái tuế.”
Người nọ cũng ngẩn mặt ra, hắn làm sát thủ đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Tiểu Đinh thu hồi súng, đối hắn ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn cúi đầu.
Người nọ thấy bốn phía đều là súng, liền nhẹ nhàng cúi đầu, không nghĩ tới vừa thấp người xuống thì Tiểu Đinh nhấc cao chân, một cước trực tiếp dộng vào mặt hắn.
“Thình thịch”một tiếng.
“Ngô…” Người nọ bụm mặt, tay đầy máu. Tiểu Đinh đưa tay kéo áo để hắn ngẩng đầu, cười nhạt, “Tiểu tử, nếu không phãi lão tử đã gác kiếm, trực tiếp ày một băng đạn, còn ai nhận ra mày được? Quy củ còn chưa rõ đã xuất chuồng sao?!” Nói xong, ném hắn qua một bên, “Ai sai mày tới?”
“Tôi… Tôi là nghe lệnh làm việc, người ủy thác chỉ có ông chủ mới biết.” Người nọ bưng mũi kêu khổ không ngớt, trong lòng buồn bực, đây là chuyện gì a? Đừng nói kẻ mà người ủy thác muốn giết là đại ca mafia chứ.
“Ai là người ủy thác?” Lúc này, Đại Đinh cũng đã lên tới nơi.
“Tôi… chỉ có số điện thoại.” Người nọ đưa số điện thoại cho Đại Đinh. Đại Đinh nhìn dãy số một chút, rồi ý bảo Tiểu Đinh quay về.
Tiểu Đinh liếc nhìn người nọ, rồi nói với mấy thủ hạ đang chờ ở đằng sau, “Còn không đi, đứng hầu hắn làm gì?”
“Không cần phế đi ngón tay bóp cò của hắn sao?” Một thủ hạ tò mò.
“A, không nên a!” Người nọ hoảng sợ kêu lớn.
Tiểu Đinh lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà chỉ thẳng vào mặt mấy tên thủ hạ, “Thảo nào người ta đều nói, một ngày xã hội đen cả đời xã hội đen, các ngươi con mẹ nó đều đã gia tài bạc triệu rồi mà còn háo hức đi chặt tay người ta à, không chịu thua kém đi một chút được à?!”
Mấy tên thủ hạ ngượng ngùng thu súng, đoạt đi súng bắn tỉa của người nọ rồi liếc hắn một cái, “May ày đấy.” Nói xong, đạp hắn một cước, rồi theo hai anh em sinh đôi xuống lầu.
Người nọ vừa kịp hoàn hồn, liền dùng bàn tay rảnh rỗi rút điện thoại gọi cho chủ, “A lô, anh… anh kêu tôi đi giết ai vậy?”
Người ở đầu dây bên kia cũng sửng sốt một chút rồi hỏi lại, “Theo như tôi biết, chỗ chúng ta từ trước tới nay làm việc không hỏi tên cơ mà, đã cho cậu ảnh chụp cùng địa chỉ còn gì?”
“Mẹ ôi, có phải là một đại ca xã hội đen không?” Sát thủ nọ lau lau mồ hôi, “Tôi còn chưa ra khỏi cửa đã có hơn mười cây súng chĩa vào đầu, làm tôi sợ muốn chết.”
“Là ai?” Đối phương hỏi.
“… Tôi chỉ biết, dẫn đầu là hai anh em song sinh…” Hắn vừa mới dứt lời, chợt nghe đầu dây bên kia truyền đến tiếng hít mạnh.
Đại Đinh vừa định tra số điện thoại kia thì có một cuộc điện thoại tới, chính là cái dãy số đó. Đại Đinh cười nhạt một tiếng, tiếp điện thoại…
Đến khi Đại Đinh Tiểu Đinh trở lại nhà Bạch Cẩm Đường, đã thấy Bạch Cẩm Đường đang ngồi trên sô pha ngoài phòng khách hút thuốc, Công Tôn ngồi một bên gặm táo.
“Đại ca.” Đại Đinh nói, “Là người của một trung tâm sát thủ làm, người ủy thác chỉ đưa ảnh chụp cùng địa chỉ, chủ của trung tâm kia vừa gọi điện đến xin lỗi, nói rằng mong đại nhân đừng chấp tiểu nhân, nếu biết đó là người của đại ca, hắn tuyệt đối không dám động vào.”
“Người ủy thác?” Công Tôn hỏi, “Sát thủ chuyên nghiệp sao? Ai muốn mạng của tôi vậy?”
“Người ủy thác là Kiều Vĩ Minh.” Tiểu Đinh trả lời.
“Để tự tôi xử hắn.” Bạch Cẩm Đường nhíu mày, Công Tôn lập tức xua tay, “Aiz, chờ một chút, không được xài luật rừng!”
Bạch Cẩm Đường nhìn hắn, “Tiểu tử này muốn chết.”
“Y nóng nảy vì sợ tôi phát hiện ra mật mã.” Công Tôn cười nhạt, “Yên tâm đi, y kiêu ngạo không được mấy ngày đâu, chờ án này phá xong, đủ để y ở tù mọt gông rồi.”
Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Vậy sẽ xử hắn ở trong tù!”
Công Tôn tức giận dùng quả táo chỉ vào hắn, “Bạch Cẩm Đường, cậu ngoại trừ mấy chuyện này còn có thể làm gì?!”
Bạch Cẩm Đường nhướn nhướn mày nhìn chằm chằm vào quả táo trên tay Công Tôn rồi nhếch môi cười cười, “Anh rốt cuộc là đang ám chỉ sao?”
“Hả?” Công Tôn sửng sốt, Bạch Cẩm Đường đứng lên một tay ôm lấy Công Tôn khiêng vào phòng vừa nói với hai anh em sinh đôi, “Cho người thay kính vỡ đi, còn có, nói với cái trung tâm đó, cút qua bên kia quả đất mà làm ăn!” Nói xong, đóng cửa.
Đại Đinh bất đắc dĩ nhún nhún vai quay đầu lại thì thấy Tiểu Đinh đang chăm chú dí sát vào tai nghe rồi hưng phấn hét lên, “Vào rồi!!!”
Đại Đinh nhìn trời, túm áo Tiểu Đinh lôi về phòng.
…
Một nơi khác, Bạch Ngọc Đường vừa lái xe vừa nghe điện thoại, sau khi buông xuống thì sắc mặt đen sì.
“Làm sao vậy?” Triển Chiêu đang gặm một quả bắp cực đại.
“Có người ngắm bắn Công Tôn.” Bạch Ngọc Đường nói, “Hai anh em sinh đôi đã bắt được tại trận, là sát thủ chuyên nghiệp làm, người ủy thác là Kiều Vĩ Minh.”
“Cái gì?” Triển Chiêu thất kinh, “Y sợ Công Tôn phát hiện ra mật mã? Sẽ không a, sao không chọn lúc khác lại nhằm đúng lúc này, làm sớm có hơn không?”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày lắc đầu, gọi điện thoại cho Mã Hán, nói anh cùng Triệu Hổ dẫn người đi bắt Kiều Vĩ Minh.
Xe dừng lại ở dưới nhà Lưu Phương, Bạch Ngọc Đường vừa xuống xe thì điện thoại vang lên, là Mã Hán gọi tới, “Đội trưởng, Kiều Vĩ Minh chạy rồi, người chúng ta phái đi theo dõi nói lại là, Kiều Vĩ Minh sáng nay ra ngoài đã dạo qua năm bảy vòng rồi cắt đuôi được cậu ấy.”
“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày ra lệnh, “Đều đi tìm đi!”
“Rõ!” Mã Hán treo máy.
“Kiều Vĩ Minh sẽ chạy đi đâu nhỉ?” Triển Chiêu gãi cằm, Bạch Ngọc Đường nhíu mày lắc đầu, lúc này, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Bạch Ngọc Đường một tay kéo Triển Chiêu qua một bên, hai người song song nhíu mày, bởi vì ngửi thấy được mùi quen thuộc nhất cũng là mùi đáng ghét nhất —— mùi máu tươi!
Hai người móc súng ra, Bạch Ngọc Đường dùng chân ngăn cửa thang máy đang dần đóng lại rồi ẩn mình vào trong.
Hàng lang không ai, thế nhưng cửa phòng Lưu Phương lại mở.
“Nguy rồi!” Bạch Ngọc Đường lập tức vọt vào, Triển Chiêu đuổi theo. Hai người vào cửa thì thấy trong phòng không có ai, trên mặt đất có một bãi máu, nằm trong vũng máu đó, là một con mèo nhỏ lông trắng.
“Lilya!” Triển Chiêu lập tức chạy đến xem xét, bụng Lilya mở ra như cái động, chắc là đã trúng đạn nhưng vẫn còn tri giác, đang suy yếu mở mắt nhìn Triển Chiêu mà kêu, “Meo meo......”
“Tiểu Bạch!” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường đang lục soát từng căn phòng một.
“Không có ai.” Bạch Ngọc Đường lấy ra điện thoại gọi người, nhìn thấy con mèo bị chảy máu thật nhiều, máu còn chưa thể khô lại liền suy luận, “Người mới đi chưa bao lâu!”
“Ừ!” Triển Chiêu cởi áo khoác đem nàng mèo bọc lấy, rồi cùng Bạch Ngọc Đường xuống lầu, tại trước mắt bọn họ bây giờ là một thang máy khác đang mở, bên trong còn có vết máu.
Hai người đi xuống lầu, Triển Chiêu vội vã kêu một chiếc taxi, mang theo Lilya đến bệnh viện thú y gần nhất. Bạch Ngọc Đường ở lại kiểm tra xung quanh, vừa thông tri cho cảnh sát phong tỏa đường trong vòng bán kính mười km để tiến hành kiểm tra. Hắn đột nhiên nghĩ đến cảnh sát lúc trước được phái đi theo dõi Lưu Phương … Có dự cảm không lành Bạch Ngọc Đường liền chạy tới gara, thì thấy một chiếc xe đậu ngay ở giữa, vừa bước nhanh qua nhìn liền hít sâu một hơi, đó là cảnh sát phụ trách theo dõi Lưu Phương, giữa đầu có một vết thương, Bạch Ngọc Đường đưa tay kiểm tra, vẫn còn hơi thở!, lập tức gọi điện thoại cho xe cứu thương chạy tới gara. Lại tiếp tục đi tới trạm gác, thì thấy thúc thúc trông cửa cũng đang ngã trong vũng máu, Bạch Ngọc Đường sờ phía sau gáy ông ấy … rất may chưa chết!!!.
Ba tiếng sau, bên ngoài khu chung cư được căng dải phân cách cảnh tuyến, xe cứu thương hụ còi ầm ĩ đưa viên cảnh sát cùng thúc thúc trông cửa đi bệnh viện, Bạch Trì đi theo chờ kết quả giải phẫu, thuận tiện theo hỏi một chút tình hình. Bạch Ngọc Đường đưa mọi người vào phòng giám sát theo dõi camera… thì thấy người cầm súng bắt cóc Lưu Phương, chính là Kiều Vĩ Minh.
Đoạn băng ghi lại cảnh trong gara xe cũng có, chỉ thấy Kiều Vĩ Minh lôi kéo Lưu Phương xuống lầu, cảnh sát nọ chạy ra ngăn cản thì bị Kiều Vĩ Minh bắn ột phát, may mà Lưu Phương đánh vào tay Kiều Vĩ Minh làm đạn lệch đi một chút không bắn trúng mi tâm, viên quản lý kia hình như là định gọi điện thoại báo nguy liền bị đánh…
“Đội trưởng … Kiều Vĩ Minh này bị điên rồi sao?” Triệu Hổ nhíu nhìn băng ghi hình, “Cầm súng đi bắt cóc con tin còn đả thương người khác, dù sao cũng là một phần tử trí thức, đều là bỏ mạng vô ích mà, y kích động cái gì a?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Phát lệnh truy nã đi, truy nã toàn thành, các cậu bố trí người kiểm tra mấy đoạn đường, còn có tất cả những nơi Kiều Vĩ Minh có thể đi, càng nhanh càng tốt, Kiều Vĩ Minh có hành vi thất thường, để lâu sẽ rất nguy hiểm!”
Mọi người gật đầu chia nhau ra hành động, lúc này Triển Chiêu cũng đã trở về.
“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi anh.
“Một phát đạn này xuyên thủng bụng của Lilya, rất may không có việc gì, chỉ là máu chảy hơi nhiều, nên phải ở trong bệnh viện truyền nước.” Triển Chiêu hỏi, “Tôi nghe nói còn đả thương một cảnh sát với một người quản lý?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cho Triển Chiêu xem băng ghi hình.
“Nguy rồi.” Triển Chiêu lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương: “nguy rồi! để lâu rất nguy hiểm.”
“Kiều Vĩ Minh nếu như muốn giết hắn, thì sẽ không bắt sống hắn…” Bạch Ngọc Đường đoán, “Tạm thời hẳn là không có vấn đề đâu?”
“Không phải…” Triển Chiêu lắc đầu, “Cái tôi nói, không phải là sinh mệnh gặp nguy hiểm.”
“Vậy là cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhướn nhướn mày, “Cũng đúng a, Kiều Vĩ Minh hình như yêu Lưu Phương thành cuồng rồi, có khi nào sẽ dùng bạo lực với hắn không?”
Triển Chiêu thở dài, “Nếu như tôi đoán không sai, trong vòng hai tư tiếng nữa nếu chúng ta không cứu được Lưu Phương ra, thì hậu quả sẽ không thể vãn hồi”.
Đang nói chuyện, xe của Bạch Cẩm Đường dừng lại trước cửa, Công Tôn chạy ra, trên tay ôm theo mớ tư liệu.
“Công Tôn?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trăm miệng một lời, “Anh không sao chứ?”
Công Tôn lắc đầu, “Tôi nghe nói Kiều Vĩ Minh phát điên rồi bắt cóc Lưu Phương cùng giết cảnh sát phải không? Nên nói mật mã cho các cậu thôi, để các cậu nhanh phá án một chút.”
“Mật mã đến tột cùng là cái gì?” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu thắc mắc.
“Là kích thước!” Công Tôn thấp giọng nói.
“Kích thước?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, có chút khó hiểu.
“Các cậu xem!” Công Tôn đem ảnh chụp khám nghiệm tử thi bày ra bàn rồi giải thích, “Thi thể của Hác Mạt được chụp riêng với bốn thi thể khác, không hề được chụp chung, đúng không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, nhíu mày.
“Bảy năm trước khi chúng tôi làm pháp y, còn chưa giống bây giờ có một khoa giám sát riêng, chụp ảnh cùng thu thập chứng cứ đều do một mình chúng tôi làm!” Công Tôn nói, “Nên có thể nói, những ảnh chụp hiện trường cùng ảnh chụp giải phẫu, toàn bộ đều do Kiều Vĩ Minh chụp!”
“A…” Triển Chiêu gật đầu, ” Ở đây bốn cỗ thi thể đề được chụp trong một tấm hình, thế nhưng thi thể của Hác Mạt lại không cùng xuất hiện với những thi thể kia, mà đều là chụp một mình!”
“Không sai!” Công Tôn nghiêm túc nói, “Ảnh được chụp rất cẩn thận, ngay cả một cái vật để tham chiếu cũng không có, không có cái để so sánh, hơn nữa người đã bị thiêu đến không thể nhận ra, làm phân tích giám định thân phận lại là Kiều Vĩ Minh…”
“Như vậy, Kiều Vĩ Minh muốn nói y là Hác Mạt, y chính là Hác Mạt!” Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn mọi người, “Nói cách khác, người kia căn bản không phải Hác Mạt!”
Công Tôn gật đầu, “Chính xác!”
“Hác Mạt không chết?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vậy người chết kia là ai?”
“A…” Triển Chiêu đột nhiên vuốt cằm suy tư, “Hình như tôi hiểu rồi… từ đầu đến cuối vụ án, sự thật năm đó, cùng với mục đích chân chính của Kiều Vĩ Minh.”