S.C.I. MÊ ÁN TẬP

(**) tựa do editor đặt

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, năm tuổi, vào một ngày chủ nhật nào đó, trời trong xanh,.

Tiểu Triển Chiêu cùng tiểu Bạch Ngọc Đường nắm tay nhau đi chơi vườn bách thú..

Tiểu Bạch Ngọc Đường: “Kia là con gì? Cổ thật dài a.”

Tiểu Triển Chiêu nhìn cậu bé một cái, “Ngốc thế, đó là hươu cao cổ.”.

Tiểu Bạch Ngọc Đường vẻ mặt bừng tỉnh: “Nga… Thảo nào cái cổ dài như vậy, cậu đoán xem, nếu nó ngứa cổ, làm sao mà gãi?”

Tiểu Triển Chiêu ngây ngẩn cả người, quay sang nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường một lúc lâu, rồi kéo kéo tay cậu bé: “Tiểu Bạch, vấn đề này thật huyền bí nha~”

Tiểu Bạch Ngọc Đường đắc ý, nắm tay tiểu Triển Chiêu tiếp tục đi, tới chuồng voi..

Tiểu Bạch Ngọc Đường đứng lại, chỉ vào vòi con voi: “Nha, cái mũi thật là lớn.”.

Tiểu Triển Chiêu vuốt cằm, vẻ mặt đăm chiêu bối rối..

Tiểu Bạch Ngọc Đường nhìn nhóc, “Miêu Miêu, cậu làm sao vậy?”.

Tiểu Triển Chiêu giương mắt nhìn cậu bé hỏi nhỏ, “Cậu đoán xem, nếu bị ngứa mũi thì nó phải làm sao bây giờ?~~”.

Tiểu Bạch Ngọc Đường ngây ngẩn cả người, suy nghĩ một chút, lại kéo tiểu Triển Chiêu đi tiếp, phía trước là chuồng rắn, tiểu Triển Chiêu lại hỏi, “Xà xà nếu như ngứa lưng, thì phải làm sao?~~”.

Tiểu Bạch Ngọc Đường lại kéo tiểu Triển Chiêu đi chỗ khác, tới chuồng hà mã, tiểu Triển Chiêu chỉ vào chú hà mã đang đắm mình dưới sông, “Nó nếu như ngứa bụng thì phải làm sao?~~”

Cuối cùng hai nhóc tới chuồng rùa, tiểu Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào con rùa mình mẩy toàn bùn đất một hồi lâu, đột nhiên ôm lấy cánh tay tiểu Bạch Ngọc Đường, “Quy quy thật đáng thương a, ngứa chỗ nào cũng không gãi được, lại không thể nhờ ai giúp đỡ a~~.”.

Tiểu Bạch Ngọc Đường thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai tiểu Triển Chiêu, “Miêu Miêu, cậu thực sự là tiểu hài tử, thắc mắc nhiều như vậy.” Nói xong, lôi tiểu Triển Chiêu ra khỏi vườn bách thú thì nhìn thấy người bán bong bóng, Tiểu Bạch Ngọc Đường vui vẻ lôi kéo tiểu Triển Chiêu đi tới phía đó, móc tiền tiêu vặt ra đưa cho người bán bong bóng, “Cháu muốn một còn mèo nhỏ, với một con chuột nhỏ, là chuột bạch nha!”.

Thúc thúc bán bong bóng thấy hai đứa nhỏ thật khả ái liền nhận tiền rồi vui vẻ lấy bóng bay đưa cho Triển Chiêu, thuận tiện thối tiền lẻ cho tiểu Bạch Ngọc Đường. Tiểu Triển Chiêu tay cầm lấy bong bóng mèo nhỏ nhưng mắt lại dõi theo bong bóng gấu mèo, cái này thật khả ái nha, thật muốn lấy xuống ghê nha..

Hai nhóc đi ra ngoài, Tiểu Bạch Ngọc Đường đưa tay nhận lấy bong bóng của mình, vừa ngẩng lên nhìn… A? Vì sao bong bóng chuột bạch này không giống chút nào.

“Miêu Miêu, này là gấu mèo đúng không?” Tiểu Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn Triển Chiêu, lại nghe Triển Chiêu trả lời, “Sai rồi, là con chuột!”

“Thế nhưng lỗ tai nó màu đen!” Tiểu Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nói, “Chuột bạch lỗ tai phải trắng a.”.

Tiểu Triển Chiêu mặt nhăn mặt nhăn mũi, trong lòng gào thét, bị Tiểu Bạch phát hiện rồi..

“Tớ muốn đi đổi.” Tiểu Bạch Ngọc Đường muốn quay trở lại, thì bị tiểu Triển Chiêu nắm lại, “Không được đi, tớ thích cái này.”

Tiểu Bạch Ngọc Đường hung hăng trừng mắt, “Không được thích gấu mèo, cậu chỉ được thích chuột bạch!”.

Tiểu Triển Chiêu bắt đầu mếu máo, lấy đầu ngón chân đá đá mấy hòn cuội nhỏ, miệng khe khẽ nói, “Tớ thích cái này cơ

…”

Tiểu Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, rồi vươn tay nắm lấy tay tiểu Triển Chiêu, “Được rồi, đây là con chuột, một con chuột bạch có lỗ tai màu đen.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi