S.C.I. MÊ ÁN TẬP

“Căn tin?” Triển Chiêu trở nên hăng hái, “Căn tin này có bán đồ xào không?”.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Ai biết có hay không a, cũng không phải là trường của chúng ta trước đây, đi xem xem.” Nói xong, liền túm lấy Triển Chiêu đang tìm đông tìm tây hướng căn tin đi đến..

Bây giờ đã là sáu giờ hơn, trong căn tin toàn người là người, nhưng cũng đã qua giai đoạn xếp hàng đợi cơm, sinh viên đều đã mua xong cơm, tốp năm tốp ba ngồi vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm..

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường từ phía sau đi vào căn tin..

Thông thường, một sinh viên đại học có thể không biết trường mình có bao nhiêu sinh viên, cũng có thể không biết trường mình có bao nhiêu giảng viên, thế nhưng tuyệt đối biết trường mình có bao nhiêu con người đẹp mã dễ nhìn..

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa bước vào,đường nhìn của các nữ sinh đang ngồi ăn lập tức tập trung lên người bọn họ, hai người đi tới bàn phục vụ mua phiếu ăn, các nữ sinh này bắt đầu bàn tán, “Hai người này học khoa nào thế nhỉ?”

“Chưa thấy qua, hay là sinh viên mới?”.

“Nhìn không giống sinh viên nha, hay là giảng viên mới?”.

Các nữ sinh bắt đầu trở nên hưng phấn, mở to hai mắt nhìn họ chằm chằm, hơn nữa tận lực trao đổi tin tức, muốn biết xem hai người họ rốt cuộc là ai. Một nam sinh bị bạn gái bỏ rơi nén ấm ức quay qua nói, “Hai người này khẳng định không phải người trong trường chúng ta, nói không chừng là ở trường khác, hoặc chỉ là trùng hợp đến ăn thôi.”.

“Sao cậu biết?” Bạn gái quay qua hỏi..

“Tớ ở khoa Thể Dục, cái người mặc bộ đồ trắng kia vừa nhìn là biết rất giỏi vận động, nếu là người của trường này tớ không thể nào không biết.” Nam sinh này thề thốt.

“Nói không chừng là tân sinh viên a!” Vài nữ sinh kiên trì..

“Không giống a… Tớ xem cái người mặc áo len xanh kia rất giống giảng viên a.”.

“Đúng nga…” Các nữ sinh nhìn nhau, “Có phải là giảng viên mới không a? Đúng vậy, không biết là dạy khoa nào, có thể đi nghe giảng a!”.

Bạch Ngọc Đường vào căn tin đầu tiên là quan sát bốn phía, nhìn lướt qua những người xung quanh một chút, sau đó quay lại bàn phục vụ móc tiền ra mua phiếu ăn. Triển Chiêu thì đang chăm chú tìm xem có quầy bán đồ xào không, quả nhiên tại quầy cuối cùng có “đồ xào” hai chữ, Triển Chiêu lập tức tinh thần tỉnh táo, lôi kéo Bạch Ngọc Đường nói, “Tiểu Bạch, nơi này.”.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ gật đầu, cùng đi qua..

Triển Chiêu nhìn vào bên trong quầy một chút, liền có một người phụ nữ trung niên mặc đồ đầu bếp bước ra hỏi, “Muốn ăn cái gì … nào?” Bình thường các đầu bếp nữ đều là ăn nói chặt chém cả, thế nhưng khi nhìn rõ tướng mạo của Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, lập tức bản năng của người mẹ trỗi dậy, người phụ nữ này liền tươi cười hiền hậu hỏi, “Sinh viên mới hả? Muốn ăn gì ta lấy cho?”.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Có đường thố kê đản không?”.

Bạch Ngọc Đường ở phía sau Triển Chiêu bật cười, Triển Chiêu lại muốn món này sao. Nhớ thời còn đi học của bọn họ, có một buổi tận khuya mới chạy đến căn tin, đồ ăn bình thường đều đã hết sạch, quầy bán đồ xào chỉ còn lại mỗi thông bạo đản. Triển Chiêu nhìn mấy viên thông bạo đản tròn vo mà cau mặt nhăn mũi. Bạch Ngọc Đường bèn nhờ đầu bếp đem thông bạo đản cắt nhỏ, rồi bỏ vào dầu xào cho vàng, cho thêm giấm đường, hành lá cùng thịt bằm, làm giống hệt sườn xào chua ngọt.. Đầu bếp chiều ý bọn họ, dựa theo lời Bạch Ngọc Đường nói nấu lại món ăn, sau khi làm xong, Triển Chiêu đem phần đường thố kê đản ấy ăn hết một chén cơm lớn, từ đấy về sau đối với đường thố kê đản luôn có một ham thích đặc biệt, bình thường luôn nhờ đầu bếp làm cho ăn. Bất quá sau khi tốt nghiệp, rồi đi du học, nhiều chuyện xảy ra khiến bản thân quên đi mất, ngày hôm nay đột nhiên nghĩ tới, rất muốn ăn lại, liền hỏi vĩ đầu bếp kia, “Đường thố kê đản, loại mà dùng thông bạo đản làm ra a…”.

Hai người vốn cũng không hi vọng có thể có món này, không ngờ đại nương này gật đầu, “Có!” Rồi lấy giấy ra ghi lại, “Một phần đường thố kê đản, gì nữa không?”.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, vừa mừng vừa sợ, Triển Chiêu đột nhiên thấy đói bụng, liền phun ra một tràng, “Còn có một phần thủy chử thịt phiến, một phần rau trộn hoàng qua, sao tam tiên cùng đông qua hàm thịt.”.

Nữ đầu bếp này ghi lại kĩ càng rồi nói, “Các cháu tìm chỗ ngồi đi, làm xong ta gọi các cháu tới lấy!”

Triển Chiêu gật đầu, đang nhìn xung quanh tìm chỗ ngồi chờ thì Bạch Ngọc Đường lôi tay anh, thấp giọng nói, “Ngồi chỗ đông người một chút.”

Triển Chiêu híp mắt liếc anh, “Cậu muốn lấy thêm thông tin à?”.

Bạch Ngọc Đường nhướn nhướn mày, “Là ai nói ấy nhỉ, rằng nhà ăn chính là nơi tốt nhất để nghe ngóng tin tức.”

“Lời này có gì làm căn cứ khoa học không a?” Triển Chiêu nhìn anh..

“Tự nhiên có thôi, không phải chuyển động nhiều nhất là cái miệng sao.” Nói xong, Bạch Ngọc Đường lôi kéo Triển Chiêu hướng đến chỗ có nhiều người ngồi sẵn đi đến.

Ánh mắt xung quanh cũng theo bước chân của hai người mà di chuyển, hai người tìm một bàn ngồi xuống, gần nhất có bốn nữ sinh, xung quanh là một vòng người.

Triển Chiêu sau khi ngồi xuống không ý thức vươn tay xoa xoa bụng, Bạch Ngọc Đường chau mày thấp giọng hỏi, “Dạ dày đau sao?”

Triển Chiêu nhăn mày, “Có thể là đói bụng.”

“Rất đói rồi à?” Bạch Ngọc Đường cau mày

Mấy nữ sinh ngồi đó thấy vậy, lấy hết dũng khí đến chỗ bình nước duy nhất rót một chén nước nóng, rồi đưa tới bàn của họ nhỏ giọng nói, “Uống chén nước nóng có thể sẽ đỡ hơn.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ngẩng đầu, thấy một nữ sinh tóc ngắn đang cầm chén nước, Bạch Ngọc Đường tiếp nhận đưa cho Triển Chiêu, rồi hướng nữ sinh này nở nụ cười xán lạn, “Cảm ơn.”.

Nữ sinh này trong nháy mắt trở nên chóng mắt, những sinh viên xung quanh hăng hái hẳn lên, loại nam sinh này bình thường đều đặc biệt giả vờ lạnh lùng lãnh khốc, người này thế nào lại thân thiện như vậy a!.

“Các anh không phải người trong trường chúng tôi phải không?” Một nữ sinh ngồi rất gần họ quay lại hỏi, “Tôi chưa bao giờ thấy các anh.”

“Nga, hai người chúng tôi chỉ là đi qua đây làm chút chuyện thôi.” Bạch Ngọc Đường cười cười rồi nhìn sang Triển Chiêu, “Cậu cũng thật có tiền đồ, lớn như vậy còn bị dọa đến đau dạ dày.”.

Triển Chiêu liếc một cái thật sắc, bất quá không có biện pháp, còn phải diễn kịch, “Cậu cứ thử mà xem, tôi còn tưởng bị thần chết mang đi rồi, hú hồn!.”.

“Thần chết?” Mấy nữ sinh kia hai mặt nhìn nhau..

Lúc này, chợt nghe tiếng đại nương nọ gọi, “Này! Hai cậu đẹp trai kia, đồ ăn xong rồi này!”

Bạch Ngọc Đường đứng lên đi lấy cơm cùng đồ ăn, Triển Chiêu ngồi chờ..

Chợt nghe một nữ sinh hỏi, “Cái kia, các anh không phải là đi tới cánh rừng nhỏ ở bên kia chứ?”

Triển Chiêu gật đầu, nói, “ừm, lúc đầu chỉ là hiếu kỳ, muốn đi xem tòa nhà ma quái kia, sau đó đột nhiên thấy một đại thúc cầm lưỡi liềm, bị dọa đến phát sợ.”

“Ha hả…” những nữ sinh này đều nở nụ cười, hướng Triển Chiêu nói, “Đừng lo, ban đầu tất cả mọi người đều bị dọa sợ, bất quá anh nếu như hảo hảo ở chung sẽ biết, Ách đại thúc này thế nhưng là người tốt a!”.

“Ách đại thúc?” Triển Chiêu giật mình..

“Phải.” Nữ sinh cười cười gật đầu, nói, “Ách đại thúc kia có người nói là đã ở trong trường được vài chục năm rồi, vẫn phụ trách làm vườn cùng vệ sinh.”.

“Đúng đó, là một người tốt a,lúc trước trong trường thường xuyên bị mất xe đạp, ông ấy còn giúp chúng tôi bắt kẻ trộm a.”

“Vậy sao ông ấy lại dọa người như thế?” Triển Chiêu hỏi..

“Điểm ấy cũng không biết, có người nói do ông ấy trước đây bị thương quá nặng, sau đó thì bị câm.”.

“Cái tòa nhà ma quái mà anh nói, trước đây đã có người chết a.” Nữ sinh nói, “Bởi vì quá tà môn cho nên không có ai dám ở, trước đó không lâu còn có một nữ sinh chết đuối ở nơi đó nữa, trường học đã hạ lệnh cấm bất luận kẻ nào đến gần, tháng sau sẽ có đội thi công đến đem nơi đó đập đi xây lại.”

“À.” Triển Chiêu gật đầu. Lúc này, Bạch Ngọc Đường khéo léo bưng đến hai khay đồ ăn đầy ụ, những nữ sinh này nhìn thấy đều choáng váng, lực cánh tay người này quả không bình thường a, khi đặt hai khay xuống, ngay cả một giọt nước cũng không tràn ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường đem bát ăn cơm đưa cho Triển Chiêu, sau đó đem thức ăn trên khay mở ra..

“Kia là món gì?” Mấy nữ sinh hiếu kỳ nhìn tô đường thố kê đản, mơ hồ hỏi.

“Có muốn nếm thử hay không?” Triển Chiêu đem phần đường thố kê đản đẩy tới, “Ăn rất ngon.”.

Mấy nữ sinh này trước giờ vốn dạn dĩ, huống chi có thể cùng hai người đẹp trai dùng bữa thế này, đúng là nghìn năm khó gặp, ngày hôm nay đi học quả là không uổng phí, liền thực sự cầm lấy đôi đũa gắp lên một ít đường thố kê đản..

Chua chua ngọt ngọt, quả nhiên rất được các nữ sinh hoanh nghênh, lòng đỏ trứng được xào kĩ, hòa quyện với nước giấm đường bên trong, bọc bên ngoài là lòng trắng giòn giòn thơm thơm, làm tăng thêm vài phần mềm dẻo, những nữ sinh này ăn xong mặt mày rạng rỡ, “A! Ăn thật ngon nga! Là món gì thế, tôi trước gờ chưa từng thấy qua?”.

“Đường thố kê đản.” Triển Chiêu cười ha hả nói, “Làm từ thông bạo đản a.”

“Oa, thật là một món ngon …” Các nữ sinh tiếp tục ăn..

“Đúng rồi, mọi người đang nói đến chuyện ma quái gì thế?” Bạch Ngọc Đường hỏi..

“À!” Một nữ sinh vừa ăn vừa nói, “Tôi cũng vừa nghe các đàn anh nói, trong tòa nhà kia trước đây đã từng có hỏa hoạn, chết một phòng năm nam sinh, có một người đã về nhà nên may mắn thoát chết.”.

“Chỉ cháy có một phòng thôi?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, “Nói như vậy, là do ở trong phòng này nấu cơm sao?”.

Mấy nữ sinh nghe xong nhìn nhau, có một người nói, “Nhà trường thì nói đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, bởi vì sử dụng điện sai quy định mới bị … Nhưng tôi nghe các đàn anh nói là vào ban đêm bị người khác tưới xăng đốt chết!”

“Đúng đúng! Tôi cũng nghe nói thế, sau đó sinh viên trong tòa nhà này không dám ở lại nữa, thế là bị bỏ hoang.”

“Như vậy a… Mà tòa nhà này tà môn vậy, vì sao vẫn không có dỡ bỏ đi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Trường bọn tôi hiện tại là trường đại học sư phạm, nhưng trước đây chỉ là một học viện sư phạm rất nhỏ, phòng ở rất cũ nát, căn bản không có được như thế này, hiện tại đều bị dỡ bỏ cả rồi, còn sót lại duy nhất ký túc xá ấy.” Một nữ sinh thấy Triển Chiêu từ trong tô thịt gắp một miếng bỏ vào chén của mình, tư thế đẹp đến độ mê hồn, liền tiếp tục thao thao bất tuyệt, “Hiệu trưởng nói là muốn lưu giữ lại một chút hồi ức về trường cũ, nên đã để tòa ký túc xá đó lại.”.

“Em vừa nói, mấy ngày hôm trước có một nữ sinh chết ở bên trong đó?” Triển Chiêu hỏi tiếp..

“Phải…” Mấy nữ sinh kia có chút bất đắc dĩ lắc đầu, “Nữ sinh đó gọi là Lưu Mai, rất dễ nhìn, là sinh viên Ban Nhân Văn, hình như là học khoa Luật, hay khoa Anh?” Mấy người cùng nhau xác nhận một chút, “Cậu ấy ở sát phòng với chúng tôi, hình như là học khoa Anh, mỹ nữ khoa Anh đó, cậu ấy rất xinh, chết đi thật uổng.”.

“Đúng vậy!” Tớ nghe nói cậu ấy chính là bạn gái của Chủ tịch hội học sinh của Ban Nhân Văn a”..

“A? Việc này là có thật sao?” Các nữ sinh lại chuyển trọng tâm câu chuyện, không biết khi nào mới có thể ngừng lại, “Chính là Lữ Tề đó sao?”

“Này không phải tớ nói, nhưng hai người bọn họ thực sự là không xứng đôi a.”.

“Đúng vậy!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc nhau, quả nhiên các nữ sinh đối với tình yêu của người đã chết cảm thấy vô cùng hứng thú..

“Chết như thế nào thế?” Triển Chiêu hợp thời cắt đứt câu chuyện của các nữ sinh này..

“Chết đuối a.” Một nữ sinh trả lời, “Tôi nghe nói a, Lữ Tề mỗi ngày đều đốt tiền giấy cho cậu ấy.”

“Thực sự?” Những nữ sinh khác giật mình..

“Thật mà, bạn trai tớ với Lữ Tề cùng ở trong đội bóng rổ ” nữ sinh đó trả lời..

“Trời ơi, một chuyện tình đẹp a, đã học giỏi còn có nhiều mặt tốt như thế…” Mấy nữ sinh bắt đầu cảm khái..

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn nhau, quyết định tiếp tục ăn, vừa mới quay lại, hai người chợt nghe thấy tiếng cười nhạt của một nam sinh cao lớn ngồi ăn ở phía bên kia..

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt..

Nam sinh kia hình như đã ăn xong rồi, đang thu thập này nọ đứng lên, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều lấy làm kinh hãi, nam sinh này, thân cao … ít nhất … cũng phải một mét chín.. Thấy cậu ta bước đi, Bạch Ngọc Đường nói với Triển Chiêu, “Tôi đi mua bao thuốc.”.

“ừ.” Triển Chiêu gật đầu, tiếp tục cùng những nữ sinh này nói chuyện phiếm, khóe mắt thoáng nhìn Bạch Ngọc Đường bước theo nam sinh nọ ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi