S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Bạch Cẩm Đường cũng theo tới, nhìn Công Tôn đã gầy đến trơ xương, lại thức đêm đến mức tuột huyết áp mà còn không thích ăn đồ ngọt lẫn thịt, có chút nóng nảy, trừng Bạch Ngọc Đường đến mức da đầu anh tê rần. Chúng cảnh viên SCI trở lại làm việc, đại Đinh tiểu Đinh mua bữa sáng ọi người, Bạch Cẩm Đường vừa đấm vừa xoa liên tục làm phiền mới lừa được Công Tôn ăn được một miếng bánh kem chocolate và một ly sữa lớn, rồi thả người vào phòng pháp y khám nghiệm tử thi.

Bạch Ngọc Đường ngồi ở bàn công tác xem tài liệu có liên quan đến ma cà rồng năm đó, tất cả mọi người vội vàng điều tra đầu mối về người chết, còn có vụ án mấy ngày hôm trước. Lạc Thiên báo cáo cho Bạch Ngọc Đường tình trạng người sinh viên thụ thương kia, hiện tại vẫn chưa thẩm vấn được, người sinh viên đó dây thanh đới bị cắt đứt, cho dù khỏe hơn rồi, nhưng vẫn có khả năng sẽ bị câm rất nghiêm trọng, hơn nữa cũng hỏi không ra được nguyên cớ gì đâu… Cậu ta dù sao cũng không thấy được gì.

Còn cô gái kia ngoại trừ sợ hãi ra cũng không có vấn đề nào cả, được phụ huynh đón đi. Y phục của hung thủ đã cầm đi kiểm tra, phát hiện dấu vân tay của rất nhiều người, hẳn là hàng chợ, đã phái người đi tra xét. Vương Triều bọn họ trở về báo cáo nói, con đường quanh cánh rừng đã phong tỏa cả một buổi tối, không có bất luận đầu mối nào về kẻ chạy xe đạp.

Mà con quỷ xui xẻo bị bắt trong rừng kia, cũng đúng thật là một kẻ bị phát lệnh truy nã đang lẩn trốn, đã bị người trong ban chống buôn lậu thuốc phiện đưa đi điều tra.

Chứng cứ bên trong cái nhà gỗ thần bí được thu thập tới, người của khoa giám định đang điều tra, thân phận người kiểm lâm xấu số cũng đã xác nhận… Thế nhưng hình như toàn bộ đầu mối, đều theo sự mất tích của kẻ thần bí kia mà trở nên rất vô dụng, Bạch Ngọc Đường cầm một đống tài liệu ngồi đờ ra, anh cần sắp xếp rõ ràng mớ đầu mối đang hỗn loạn trong óc.

Triệu Hổ pha cà phê cho anh, nói, “Sếp, anh nghỉ một lúc đi.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, ý bảo mình không buồn ngủ, xoay mặt nói với Tương Bình, “Tương Bình, cậu giúp tôi tra xem, đầu mối về Từ Thiên và Trương Miêu Miêu, bọn họ hiện tại đang ở đâu, tôi muốn hỏi một chút về chi tiết vụ án ma cà rồng năm đó.”

“Được sếp.” Tương Bình tra xét một lúc lâu, xoay mặt nói với Bạch Ngọc Đường, “Sếp… Từ Thiên mười năm trước đã qua đời rồi.”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Từ Thiên mười năm trước đã qua đời? Nói cách khác ông ta hơn hai mươi tuổi bắt đầu truy đuổi tên ma cà rồng trong mười năm, lúc bắt được ở cùng Trương Miêu Miêu mười năm, bốn mươi tuổi đã qua đời?!

“Ông ta chết như thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Tự sát.” Tương Bình nói.

“Làm sao có thể?” Triệu Trinh ngồi ở một bên sô pha lơ mơ ngủ cũng nghe được, cảm thấy không thể tin được, nói, “Một con người cứng rắn đến như vậy, làm sao mà tự sát được?”

“Nhảy lầu tự tử.” Tương Bình in tài liệu liên quan ra cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhận tài liệu, ảnh chụp là lúc Từ Thiên hơn hai mươi tuổi, kiên nghị anh tuấn, một người đàn ông khá xuất sắc.

Bạch Ngọc Đường xem tài liệu vô cùng sơ lược về ông ta, thở dài, trong lòng có chút dự cảm không tốt, nhủ thầm Từ Thiên yêu Trương Miêu Miêu sâu sắc như vậy, làm sao có thể chỉ đơn giản mà tự sát? Chẳng lẽ là Trương Miêu Miêu xảy ra chuyện gì…

“Vậy Trương Miêu Miêu đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình, “Bà ấy thế nào?”

Tương Bình tìm trong đống hồ sơ trên máy vi tính nửa ngày, xoay mặt liếc Ngọc Đường, “Sếp… Không có tài liệu về Trương Miêu Miêu, người này không tồn tại.”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường đứng lên, đi tới cạnh máy vi tính.

Tương Bình nói, “Cả nước người tên Trương Miêu Miêu rất nhiều, thế nhưng nếu như bà ấy bị ma cà rồng cắn hẳn là phải có ghi chép lại, thế nhưng không có. Mặt khác bà ấy lại là vợ hợp pháp của Từ Thiên, cũng có thể là có lưu trữ, ở đây Từ Thiên đúng là hai mươi năm trước có kết hôn, thế nhưng phần về vợ ông ta lại bị cắt đi… Hồ sơ của người này bị tiêu trừ.”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lúc lâu, hỏi Tương Bình, “Người như thế nào mới có đủ khả năng xóa đi toàn bộ chứng cứ về một cá nhân từng tồn tại?”

Tương Bình suy nghĩ một hồi, nghiêm túc nói, “Người có quyền lực rất lớn.”

Bạch Ngọc Đường nhìn một hồi, “Rất lớn?”

Tương Bình suy nghĩ một chút, tiếp tục nghiêm túc nói, “Vô cùng lớn.”

“Ví dụ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“À… Như cấp cao có thẩm quyền trong cơ quan an ninh Quốc gia, hoặc là người đứng đầu giới cảnh sát, hoặc là…” Tương Bình thao thao bất tuyệt, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, thản nhiên nói, “Nói vào trọng điểm!”

“Bao cục.” Tương Bình nhỏ giọng nói một câu, “Có thể biết…”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, xoay mặt, chỉ thấy Triển Chiêu không biết từ lúc nào đã tỉnh, đang cau mày tựa ở cửa văn phòng. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Triển Chiêu đi ra khỏi văn phòng, đi tới bên người Bạch Ngọc Đường, nhận một ly sữa nóng Bạch Ngọc Đường đưa ình, uống một ngụm, nói, “Có thể tra được nơi Từ Thiên ở trước đây không… Hoặc những người có quan hệ, cái nào cũng được, chúng ta đi thăm viếng một chút.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cảm thấy biện pháp này khả thi.

Tương Bình đem tài liệu đều chỉnh lý rồi in ra, Từ Thiên trước đây ở một ngôi làng thuộc phạm vi thành phố Y, người mẹ già của ông ta bây giờ vẫn còn ở nơi đó.

Bạch Ngọc Đường cầm tài liệu, cùng Triển Chiêu đi, Lạc Thiên nói, “Sếp, đến thành phố Y chí ít cũng cần hơn tiếng đồng hồ chạy xe, tôi cùng các anh đi, tôi lái xe, hai người ngủ một chút đi.”

“Tôi cũng đi.” Mã Hán nói.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nói với Tương Bình, “Một lát nếu Bao cục tới, đưa tài liệu cho ông ấy xem, hỏi một chút xem ông ấy có biết gì không… Những người khác, mệt thì nghỉ ngơi một chút trước đi, không ngại mệt thì phân công nhau tìm đầu mối, còn có vụ án ở bảo tàng và vụ án sát thủ môi đỏ tiếp tục điều tra, chờ báo cáo khám nghiệm tử thi của Công Tôn ra, chúng tôi về sẽ họp lại.”

“Rõ.” Mọi người gật đầu.

“Chờ Bạch Trì tỉnh, nói em ấy đến phòng hồ sơ của cục cảnh sát và thư viện.” Triển Chiêu nói với Triệu Hổ, “Điều tra một chút về đầu mối vụ án năm đó.”

“Được.” Triệu Hổ gật đầu.

Triệu Trinh cười tủm tỉm nói, “Tôi lát nữa sẽ cùng Trì Trì đi, tôi đối với ma cà rồng cũng có hứng thú.”

Mọi người thương lượng xong, Bạch Ngọc Đường bọn họ đã đi xuống lầu, Lạc Thiên lái xe, Mã Hán ngồi ghế trước, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lần lượt ngồi ở ghế sau, chuẩn bị ngủ một lát.

Thế nhưng hai người hoàn toàn không có ý định ngủ, chỉ là ngồi đờ ra.

“Miêu nhi, nghĩ cái gì vậy?” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

“Cảm thấy cái chết của Từ Thiên quá kỳ quái.” Triển Chiêu nhíu mày, nói, “Vụ án này tới quá đột ngột, vừa vặn cùng lúc với vụ án sát thủ môi đỏ, phía Trương Dĩnh lại hoàn toàn không có đầu mối… Không biết cô ta sẽ làm ra cái gì nữa.”

“Còn có con chip Triệu Tước gửi tới.” Bạch Ngọc Đường nói, “Tương Bình phỏng chừng rất nhanh là có thể tra được tài liệu bên trong, không biết thứ ông ta đưa tới là vật gì.”

“Sếp, anh nói Trương Dĩnh cả người bị thương có thể lành được không?” Mã Hán hỏi.

“Được.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, Lạc Thiên nói, “Tôi xem qua tài liệu về Trương Dĩnh, không nhớ rõ năm đó trong thí nghiệm có cô gái này không… Bất quá nhớ được, năm đó bọn tôi làm thí nghiệm, hình như đều là nam giới.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Mã Hán cũng có chút xấu hổ, nhắc tới đoạn chuyện cũ đó, Lạc Thiên luôn luôn rất khó chịu, tuy rằng anh ấy chưa bao giờ nói, thế nhưng đau khổ in hằn vết ở sâu trong ký ức, chỉ có mình anh ấy biết.

“Không có nữ giới…” Triển Chiêu nói, “Có thể tố chất thân thể nữ giới, không thích hợp trải qua loại huấn luyện tăng cường cơ bắp hay không?”

“Không rõ lắm.” Lạc Thiên lắc đầu.

“Thần kinh cảm giác đau bị tê liệt, cũng có thể tạo thành loại tình huống này, không có cảm giác đau mà nói, cho dù có thụ thương cũng sẽ không ảnh hưởng đến hành động của cơ thể.” Triển Chiêu nói, “Dù sao đối với một người bình thường mà nói, trúng nhiều phát đạn như vậy, không có khả năng hành động bình thường được, nhất định là có vấn đề.”

“Haiz…” Bạch Ngọc Đường thở dài, sờ sờ đầu, nói, “Lúc này hai vụ án đều không có đầu mối, chen chúc với nhau.”

“Kỳ thực cũng cũng không phải hoàn toàn không có mối liên hệ.” Triển Chiêu nói, “Đừng quên, trong danh sách Trương Dĩnh cho chúng ta, vạch ra Lý Hạo, mà triển lãm mỹ thuật của Lý Hạo, vật triển lãm về ma cà rồng lại bị trộm đi, thế nên Bao cục bọn họ mới có thể nhớ tới vụ án hai mươi năm trước, lúc này với thời điểm đó cũng là có hàng ngàn hàng vạn liên hệ.”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Mặt khác…” Triển Chiêu nói đến đây, hình như có chút muốn nói lại thôi.

“Mặt khác cái gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.

“Tôi trong buổi triển lãm mỹ thuật, thấy được một vài bức tranh… Tôi nghĩ, giống như là Triệu Tước vẽ.” Triển Chiêu nói.

“Lại có quan hệ với ông ta?” Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, “Được rồi, lại nhớ, hồ sơ vụ án về ma cà rồng năm đó cũng là ông ta thiêu hủy, vậy tài liệu về Trương Miêu Miêu, không phải cũng là bị ông ta cắt bỏ chứ?”

Trong lòng mọi người đều có chút khó chịu, vụ án chỉ cần có dính dáng đến Triệu Tước, sẽ phiền phức nói không nên lời… Hơn nữa rất có thể sẽ lôi ra một chuỗi dài những vấn đề mới, còn có tổ chức gì đó thần bí năm đó, nói chung chính là khó bề phân biệt.

Phân nửa lộ trình, mọi người nghiên cứu vụ án trong thời gian gần đây, nửa sau lộ trình, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều dựa vào ghế ngủ một hồi, buổi sáng hơn chín giờ, Lạc Thiên dừng xe ở ngôi làng thuộc địa phận thành phố Y, lấy địa chỉ ra hỏi dân bản xứ, dân bản xứ chỉ đường cho họ, nơi Từ Thiên và Trương Miêu Miêu từ nhỏ lớn lên, là một thôn ở phía trước cách đó không xa, thôn đó, tên là thôn Trương Từ. Loại thôn kiểu này kỳ thực rất phổ biến, có lẽ tổ tiên trong thôn là hai nhà, một nhà họ Từ, một nhà họ Trương.

Lạc Thiên lần này lái đến không phải là cái xe thể thao gây chú ý của Bạch Ngọc Đường, mà là cái xe jeep của cục cảnh sát cấp, bớt gây chú ý đi một chút, hiện tại thì cuộc sống ở vùng nông thôn cũng không tệ, đặc biệt là vùng ngoại thành, xe cộ không ít, đứng ở ven đường, cũng không tính là bất ngờ gì.

Xuống xe, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tìm một vòi nước công cộng ven đường rửa mặt, mọi người chấn chỉnh tinh thần, chạy tới nhà Từ Thiên.

Nhà Từ Thiên phía tây thôn Trương Từ, một gian nhà trệt tường trắng ngói đen bên ngoài có một bức tường thấp chắn quanh sân, so với mấy ngôi nhà hai ba tầng to nhỏ mà nói, có vẻ có chút mộc mạc.

Lạc Thiên gõ gõ cửa, cao giọng hỏi, “Có ai không?”

Trong sân vang lên tiếng chó sủa, một con chó màu đen nhỏ ở bên trong sủa ra, xem ra là có người ở trong nhà.

“Có ai không?” Lạc Thiên lại gõ gõ cửa, lúc này, từ trong nhà, một bà lão gầy đi ra, tóc bạc xám, chống gậy, chậm rãi đi tới cửa, khó hiểu nhìn mọi người, hỏi, “Các cậu tìm ai?”

Mã Hán nói, “Bà bà, nơi này là nhà của Từ Thiên ạ?”

Lão bà sửng sốt một lúc lâu, mới nói, “Các cậu tìm A Thiên à? Nó đã chết mười năm rồi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường lấy ra giấy chứng nhận cho bà lão nhìn, nói, “Bà bà, bọn con là cảnh sát, bọn con biết Từ Thiên đã tạ thế, nhưng là có chút vấn đề liên quan đến ông ấy, bọn con muốn hỏi bà một chút.”

Lão bà do dự một chút, lúc này, ở sát vách có hai người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đi ra, nhìn Bạch Ngọc Đường bọn họ, hỏi, “Các cậu tìm ai?” Lại đi tới hỏi lão bà, “Mẹ Thiên, có cần giúp đỡ gì không?”

Lão bà chỉ chỉ giấy chứng nhận của Bạch Ngọc Đường, nói, “Bọn họ là cảnh sát, nói muốn hỏi chuyện của A Thiên, tôi không biết chữ.”

Hai người đàn ông cầm giấy chứng nhận của Bạch Ngọc Đường xem qua, nhanh chóng trả lại, hỏi, “Các cậu điều tra vụ án của anh Thiên sao? Anh Thiên bị chết quá oan uổng, các cậu muốn hỏi cái gì, chúng tôi sẽ nói cho các cậu.”

“Hai người các anh là…?” Triển Chiêu hỏi hai người.

“À, tôi là Từ Trung, đây là Từ Bảo.” Một trong hai người nói, “Bọn tôi là hai anh em, là hàng xóm với nhà mẹ Thiên đây đã mấy chục năm rồi, anh Thiên cùng bọn tôi là anh em tốt từ nhỏ đến lớn.”

“Vậy còn Trương Miêu Miêu?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Anh biết người này không?”

“Đừng có đề cập đến ả ta với bọn tôi!” Từ Bảo đột nhiên vẻ mặt kích động mắng, “Anh Thiên là bị hủy ở trong tay con yêu tinh đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi