S.C.I. MÊ ÁN TẬP

Mọi người theo Triệu Tước cùng nhau đi vào tòa biệt thự giống hệt pháo đài. Tòa biệt thự này vô cùng đặc biệt, toàn bộ cấu tạo đều là kiểu Âu khá cũ kỹ, đèn treo bằng đồng thau theo kiểu giá cắm nến, tường được khắc trang trí, tranh vẽ, đồ điêu khắc tùy ý là có thể thấy được, còn có những người nữ hầu đang bận rộn đi ngang qua.

Công Tôn nhìn chằm chằm mấy bức giáp kiểu Âu trang trí ở hàng lang cạnh đó một chút, nói, “Đồ đạc trong căn nhà này hẳn là rất xa xỉ ha?” Anh nhớ trước đây Bạch Cẩm Đường nói muốn mua mấy bộ giáp như vậy để trang trí, đương nhiên thứ này rất phù hợp thẩm mỹ của Công Tôn, thế nhưng anh vừa nhìn giá, lập tức nghĩ dùng để trang trí thì thật sự là một tội không thể tha thứ, vì vậy kiên quyết không đồng ý, có tiền nhàn rỗi thế, không bằng đi làm từ thiện.

“Đối với cổ vật có tìm hiểu?” Triệu Tước quay đầu lại nhìn Công Tôn.

Công Tôn lắc đầu, “Một chút mà thôi.”

Triệu Tước cười cười, nói, “Tôi ở nước ngoài chụp ảnh một tòa thành thời Trung cổ của một công tước, rồi dùng thời gian hơn nửa năm triệt để phá hủy nó, sau đó lại dùng hơn nửa năm nữa đem nó qua đây mà phục hồi y như cũ, bất quá pháo đài này vốn là màu xám, tôi không thích, nên làm tường ngoài thành màu trắng.”

Triển Chiêu cười gượng hai tiếng, nói, “Người hầu không phải cũng là đưa từ đó đến chứ?”

Tất cả mọi người có chút không nói được gì, Triệu Tước lại là cười hai tiếng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Triển Chiêu, nói, “Tôi mua tòa thành này là có lý do … Các cậu nhất định rồi sẽ vô cùng tán thành cách tôi làm.” Nói rồi, lên lầu hai. Mọi người cùng ông ta lên lầu, Triệu Tước đi tới đầu cuối hàng lang, đẩy ra một cánh cửa lớn, nói với Triển Chiêu bọn họ, “Nơi này là phòng ngủ của tôi, phòng ngủ giống như vậy còn có vài phòng, các cậu như thế này có thể ở đây qua đêm.”

Triển Chiêu có chút khó hiểu, hỏi, “Sao lại phải ở chỗ này qua đêm?”

Triệu Tước cười nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói, “Nếu ở chỗ này qua đêm, thì sư tử con có thể ngủ với cậu nha.”

Triển Chiêu vùng xung quanh lông mày giật giật, cúi đầu, chỉ thấy con sư tử con đang liếm mu bàn tay mình, lại một lần nữa tán thán, thật đáng yêu nha.

Bạch Ngọc Đường cùng những người còn lại nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy phía trên chỗ tựa lưng của một cái giường lớn chính giữa, cũng chính là bức tường đối diện với cửa lớn, có một bức tranh thật lớn, trên bức tranh che một tấm vải trắng.

Triệu Tước đi qua, nói, “Tôi sở dĩ mua tòa pháo đài cổ kính này, chính là vì bức tranh này.

“Đây là bức tranh tròng tòa thành cổ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đúng.” Triệu Tước gật đầu, đưa tay, “Soạt” một tiếng kéo tấm vải ra.

Mọi người giương mắt nhìn, đều nhịn không được hít ngược một ngụm lãnh khí.

Triển Chiêu há to miệng, chỉ thấy trên bức tranh che vải trắng, vẽ một người đàn ông mặc trang phục quý tộc thời Trung cổ, mà tướng mạo người này… Nhìn quen mắt a —— giống như ba mình, hoặc là nói, giống hệt ba mình.

Mọi người trong nhất thời đều có chút ngây ngốc, biểu cảm trên mặt là giật mình tới cực điểm, nhìn lại Triệu Tước, chỉ thấy ông ta ghé vào trên giường cười rũ rượi, cười đến đấm đấm giường. Triển Chiêu lập tức ý thức được điều không không đúng, lại vừa nghĩ —— bức tranh cổ làm sao có thể mới như vậy? Xoay mặt trừng Triệu Tước, nói, “Triệu Tước, ông đùa giỡn tôi?!”

Công Tôn đi tới bức tranh phía trước nhìn một chút, có chút vô lực nói, “Hẳn là bức tranh gần đây thôi… Không phải đồ cổ.”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy khí áp quanh thân Triển Chiêu càng ngày càng thấp, nhủ thầm Triệu Tước thật giỏi, mỗi một lần đều có thể đem Triển Chiêu chọc tới xù lông, bất quá nói thật, kiểu vui đùa thế này thật đúng là buồn chán a.

Bầu không khí giằng co trong xấu hổ, Triệu Tước cười xong, đưa tay nhẹ nhàng mà bóp cái chuông bên giường một chút, không bao lâu, chỉ thấy quản gia đi đến, cầm trên tay một bình sữa, đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu có chút không hiểu, thế nhưng sư tử con trong lòng lại bắt đầu động, nhìn chằm chằm bình sữa trong tay Triển Chiêu nhỏ giọng kêu, vẻ mặt —— biểu cảm “tôi muốn tôi muốn” cực dễ thương.

Triển Chiêu mới hiểu được, đây là dành cho sư tử con ăn … Nghĩ tới đây, liền ôm nó, dốc ngược bình sữa, nhét núm vú cao su vào trong miệng nó. Sư tử con gừ gừ cố sức bú, hai chân đạp đạp, hình như đã bú đến nghiện.

Triển Chiêu lập tức hít ngược một hơi, không được rồi… Dễ thương quá.

Những người khác cũng cùng lúc bị sự khả ái của sư tử con hạ gục, mặt khác lại vì sự thấu hiểu của Triệu Tước đối với Triển Chiêu mà sợ hãi than, ông ta thật là có bản lĩnh, đợt đầu thì trêu chọc cho Triển Chiêu xù lông, một khắc sau lại dùng sư tử con thu phục Triển Chiêu, bình thường chỉ có Triển Chiêu mới lăn qua lăn lại người khác như thế, tuy vậy, ngày hôm nay công thần chủ yếu chính là sư tử con.

“Tôi chỉ đùa một chút.” Triệu Tước đi tới một đầu khác của giường, chỉ chỉ bức tường cạnh cửa phía sau mọi người, “Xác thực mà nói, là bởi vì bức tranh này.”

Mọi người quay đầu lại, quả nhiên, thấy cạnh cửa có một lò sưởi âm tường, phía trên lò sưởi cũng có một bức tranh thật lớn, cũng che vải trắng như vậy.

Triệu Tước chỉ chỉ bức tranh với Bạch Ngọc Đường, nói, “Phiền kéo tấm vải trắng xuống.”

Bạch Ngọc Đường đi qua, bắt lấy tấm vải, nhẹ nhàng mà kéo ra… Tấm vải bị kéo xuống… Chỉ thấy phía dưới lộ ra, là một bức tranh đã cũ đến ố vàng.

Bức tranh là ảnh một gia đình, một người đàn ông đứng, một người phụ nữ ngồi, một người thiếu niên đứng, còn có một đứa trẻ sơ sinh được ôm trong tay.

Mọi người khẽ nhíu mày, gia đình này, rất gây chú ý.

Chỉ thấy người đàn ông đang đứng, có lẽ hơn ba mươi tuổi, là một người Châu Âu, tóc nâu mắt xanh, chân mày thâm thúy mũi cao thẳng, cằm vuông vắn vóc người khôi ngô, mặc y phục màu đen vừa người kiểu dáng tinh tế. Tuy rằng khóe miệng mang theo nhàn nhạt ý cười, thế nhưng khuôn mặt người này thật là nghiêm túc, có thể thấy được là người nói năng thận trọng. Khiến Triển Chiêu cùng mọi người lưu ý chính là, trước ngực người này, lộ ra một sợi dây chuyền, kiểu giá chữ thập, con rắn hình chữ S quấn quanh… Cùng sợi dây trong hũ tro của Từ Thiên, gần như giống nhau như đúc.

Triển Chiêu nhìn Bạch Trì, nhắc nhắc cậu một chút, Bạch Trì mở ba lô mình, từ bên trong lấy ra cái hũ tro kia. Triển Chiêu vốn là muốn cầm cái hũ tro này tới cho Triệu Tước xem, hỏi ông ta một chút xem sợi dây chuyền này có công dụng gì.

Triệu Tước thấy hũ tro trong tay Bạch Trì, khẽ nhíu mày, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, Triệu Tước từ trước đến nay đều là một bộ dáng bất cần đời, hoặc là biểu cảm giữ kín như bưng không thể nắm bắt, lần đầu thấy ông ta nhíu mày.

Bạch Trì mở hũ tro, lấy ra một chuỗi dây chuyền, Triệu Tước đưa tay cẩn thận tiếp, cầm lấy kính lúp giám định bên cạnh bàn chăm chú nhìn, sau khi xem xong, trầm mặc một lúc lâu mới nói, “Con rắn màu đen là đá Obsidian, giá chữ thập là bạc … Không sai, hẳn chính là mặt dây trang sức xa xưa nhất kia.”

Triển Chiêu có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ông ta, bất quá vẫn quay mặt lại tiếp tục nhìn bức tranh.

Người phụ nữ bên cạnh người đàn ông cạnh đó, khá khiến ọi người hiếu kỳ, đó là một người phụ nữ Trung Quốc, tràn ngập nét đẹp Trung Hoa cổ điển của Trung Quốc, mặc phục sức ưu nhã. Y phục của cô ta thật ra là kiểu Âu, nhưng không chỗ nào không thể hiện những yếu tố kiểu Trung Quốc, có thể thấy được khi thiết kế rất dụng tâm.

Đứng bên cạnh người phụ nữ là một cậu bé vừa điển trai vừa tóc màu rám nắng, hẳn chính là con của người phụ nữ này và cái người đàn ông kia, đúng là có quan hệ huyết thống. Mà ở trong lòng người phụ nữ kia, là một đứa trẻ có lẽ chỉ có một tuổi gì đó, mặc chiếc váy dễ thương, nên hẳn là một đứa bé gái… Nhìn thế nào cũng đều hẳn là một nhà hạnh phúc, chỉ là cả gia đình này biểu cảm khá là quái dị, nét cười nơi khóe miệng khiến cho ngườ ta cảm thấy vô cùng miễn cưỡng, nhãn thần đờ đẫn, làm cho người ta rất khó chịu.

“Là người hoạ sĩ cùng bọn họ có thù oán hay là cái gì?” Công Tôn nhịn không được hỏi, “Sao lại thành cổ quáinhư thế?”

Tất cả mọi người gật đầu, đúng là phải dùng từ cổ quái mà hình dung.

“Cậu nếu như đêm nay ở lại chỗ này, hẳn là sẽ muốn đọc một quyển sách.” Triệu Tước đi tới đầu giường, lấy ra một quyển sách cũ mèm, gần như đã rớt gáy sách, thế nhưng vẫn còn có thể đọc, đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhận quyển sách xem, chỉ thấy là tác phẩm tiếng Đức nguyên bản ——《quái vật》, chính là cuốn sách khi Tương Bình điều tra cái huy hiệu tìm được.

“Ông lấy ở đâu ra?” Triển Chiêu có chút giật mình, “Nghe nói quyển sách này đã không xuất bản nữa.”

“Gia tộc này từ rất xưa.” Triệu Tước cười cười, nói, “Thế nên tôi mới có thể mua được nơi này, rồi dỡ tất cả xuống, bởi vì trong mỗi một viên gạch ở đây, đều ẩn chứa bí mật.

Mọi người nhìn nhau, Công Tôn khó hiểu hỏi, “Vậy cần công cụ giải phẫu làm cái gì?”

“Đừng nóng vội, sẽ lập tức dùng đến thôi.” Triệu Tước cười cười.

Lúc này, chợt nghe trên lầu truyền đến tiếng đàn dương cầm êm tai, Triệu Tước hình như say sưa, nói, “Bọn chúng hai đứa đều là những đứa trẻ thông minh.”

“Thông minh đến thế nào?” Triển Chiêu hỏi một câu.

Triệu Tước cười cười, nói, “Vô cùng thông minh.”

Mọi người cũng không biết hai người bọn họ đang làm cái gì bí hiểm, thế nhưng vẻ tươi cười của Triệu Tước lại khiến cho người ta cảm thấy có chút căng thẳng.

“Được rồi.” Triệu Tước đột nhiên nói, “Cũng đến giờ ăn rồi.”

Tất cả mọi người bị phương thức tư duy hoàn toàn không có liên quan rất đáng nói của Triệu Tước khiến cho có chút hỗn loạn, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Còn có chuyện chưa rõ ràng.”

“Không vội.” Triệu Tước khoát tay áo, nói, “Công sức tôi tìm cả mấy tháng đã vạch trần mọi đầu mối nơi này rồi, đảm bảo các cậu trong vòng một ngày là có thể hiểu rõ ràng… Bất quá thì, các cậu phải tin, ăn trước sẽ tốt hơn so với ăn sau, tôi là vì lợi ích của các cậu thôi.”

Nói rồi, Triệu Tước đi lên trước, nhẹ nhàng kéo trụ cánh tay Bạch Ngọc Đường, nói, “Nghe nói cậu tay nghề vào bếp rất cao, không biết có thể làm cơm Tây hay không?”

Bạch Ngọc Đường có chút vô lực ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, đã thấy Triển Chiêu lần này không có xù lông nữa, mà là cầm giấy ăn, cúi đầu chăm chú tự mình lau miệng cho sư tử con, nó đã uống xong bình sữa lớn, hơn nữa còn ợ ra một tiếng. Thấy trong mắt Triển Chiêu tràn đầy sự cưng chiều, Bạch Ngọc Đường có chút cam chịu, con mèo này có sư tử sẽ không thèm con chuột nữa!

Bất quá cũng không có cách nào, dù sao nơi này là nhà Triệu Tước, ông ta định đoạt, Bạch Ngọc Đường bị ông ta túm cánh tay kéo dài tới phòng bếp dưới lầu, làm thức ăn.

Mãi đến khi Bạch Ngọc Đường bị ép cởi áo khoác, mặc lên cái tạp dề dài màu đen, động tay làm thức ăn rồi, Triển Chiêu mới ý thức được, ngẩng đầu bất mãn hỏi, “Vì sao Tiểu Bạch phải làm thức ăn?”

Mọi người vô lực nhìn —— anh cuối cùng cũng nhớ tới rồi?

Sau đó, Bạch Ngọc Đường ở phòng bếp nấu nướng, Triệu Tước, Triển Chiêu và Công Tôn tựa ở quầy bar bên ngoài phòng bếp vừa uống thức uống vừa xem Bạch Ngọc Đường làm thức ăn trong bếp, Bạch Trì và Lạc Thiên bị hai đứa trẻ đã luyện đàn xong kéo đi ra ngoài chơi cát.

Triển Chiêu thường xuyên xoa xoasư tử con, con vật nhỏ này cùng người rất thân cận.

“Nó là từ Đông Phi tới.” Triệu Tước đột nhiên mỉm cười nói, “Mẹ nó bị đuổi ra khỏi đàn sư tử, mang theo nó lưu lạc, rất nhanh mẹ nó liền chết, phía tổ chức bảo vệ động vật đưa nó đến ở cùng với những con sư tử con khác, bởi vì nó là màu trắng, lại nhỏ nhất, nên vẫn bị khi dễ… Vừa vặn được tôi nhìn đến, mới đưa nó về.”

Triển Chiêu mỉm cười, nhéo nhéo tai sư tử con, hỏi, “Nó tên là gì?”

Triệu Tước gạt gạt khóe miệng, nói, “Vẫn đang nghĩ, bất quá còn chưa nghĩ ra.”

“Ông vì sao lại điều tra chuyện về gia tộc này?” Triển Chiêu nghiêm túc hỏi Triệu Tước, “Tôi vẫn nghĩ, ông hình như đang truy lùng điều tra cái gì đó?”

Triệu Tước trầm mặc một hồi, không đáp mà hỏi ngược, “… Có biết Trương Dĩnh vì sao giao phó con cho tôi không?”

Triển Chiêu hơi ngẩn người, khó hiểu lắc đầu, “Ông không phải nói cô ta có chuyện rất trọng yếu muốn làm sao? Chuyện trọng yếu còn hơn con cái?”

Triệu Tước thấp giọng cười cười, đưa tay từ trong hũ tro, cầm cái kia dây lưng kia lên, nói, “Cái dây lưng này vô cùng trơn, có vết tích được sử dụng qua, thế nhưng lại không có mài mòn.”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày.

Ở một bên Công Tôn nâng cằm, nói, “Đúng vậy, đây không giống như sự trơn tuột do thường xuyên đeo tạo nên, mà càng giống như là thường được người xoa mà tạo thành, những gì bằng da, bình thường nếu xoa sẽ có một loại chất mỡ, vô cùng dễ nhận biết.”

“Không hổ là pháp y.” Triệu Tước gật đầu, nghiêm túc nói, “Có một số việc nhất định phải điều tra rõ ràng, có những mối thù nhất định phải báo, có những người… nhất định phải giết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi