SẸO

Phạm Thái cả người run rẩy.

Trần Lãm vừa nhìn thấy liền vội bước ra, ban đầu còn nghĩ rằng do chuyện sáng nay mình quá sức rồi. Thế nhưng vừa đỡ được người trong lòng, nhìn gương mặt trước mắt liền lập tức hiểu ra.

Khuôn mặt quen thuộc ấy nở một nụ cười ngọt ngào, âm thanh không một chút khác khi xưa:

- Chào em. Phạm Thái.

====

< Anh Diệp, vết thương trên đầu em tái phát, rất đau, em không muốn sống nữa. Cứu em >

Tiếng Phạm Thái thông qua chiếc điện thoại, yếu ớt nói.

Văn Diệp vừa buông điện thoại liền lập tức với tay lấy chiếc áo khoác chạy nhanh ra ngoài cửa,

Ra tới sân bay rồi vẫn chỉ kịp nhắn cho Triều Vĩ một cái tin thông báo phải vào Sài Gòn gấp.

- -----

Ba năm,

Đời người có bao nhiêu lần ba năm để mà mất đi?, cũng có mấy người được gọi tên là tri kỷ, đã thế quan điểm trong cuộc sống của mỗi người lại chẳng giống nhau. Nó khác nhau tới nỗi cùng nhìn một vấn đề người cho rằng đó chính là cái gốc của thiện nguyện, còn bản thân mình dẫu có muốn đặt vào hoàn cảnh của người ấy vẫn không thể nào thoát khỏi suy nghĩ đó là chuyện vẩn vơ chẳng đáng kể gì.

Thế cho nên, Văn Diệp cậu quý trọng biết bao nhiêu cậu em nhỏ này. Quý trọng tất cả những tổn thương sâu sắc mà mỗi người đều đã phải trải qua. Kẻ vì yêu mà mất đi cả gia đình, kẻ vì yêu mà gần như phế đi một bàn tay,. Và như cậu, mất đi cả chính bản thân mình.

Sau khi Phạm Thái tự tử,. Gia đình họ Phạm một mặt cứu vãn cả hai người từ cõi chết, nhưng một mặt lại chối bỏ, gạch tên cậu ra khỏi gia phả, chấm dứt tất cả nghĩa tình.

Cậu không thể tiếp tục theo học, cả hai cùng chút ít vốn liếng còn lại, dời vào Sài Gòn mở một tiệm bánh nhỏ. Thế nên khi người của Ever tìm được Phạm Thái còn nguyên vẹn lành lặn, Văn Diệp cả người đều buông bỏ được nỗi sợ hãi không tên.

Ngày ấy gặp lại, sau mấy tháng mất dấu, cậu chặt chẽ mà bao trọn cả người Phạm Thái vào trong lòng, cũng siết chặt nắm tay với Trần Lãm.

Cậu rất sợ, rất sợ rằng, nếu không sớm tìm được, cậu sẽ phải khắc thêm một nỗi ân hận đến thấu xương thấu tủy. Rằng, một lần nữa cậu không đủ khả năng để mà bao bọc người cậu thương yêu, quý trọng.

Vết thương trên đầu Phạm Thái đã lành từ lâu, thế nhưng mỗi khi chịu lạnh liền đau đớn.Đó cũng chính là lý do vì sao Trần Lãm quyết định đưa Phạm Thái vào Sài Gòn, nơi mà nắng gió quanh năm một mùa nóng ấm.

Hôm nay, nhận được cuộc điện thoại gấp gáp của Phạm Thái, trong đầu một Diệp Sẹo khô khan vốn tưởng như đã không còn gì lưu luyến với cuộc sống này, lại một lần giật mình.

Đó, là câu trả lời của cậu.

Cho dù Triều Vĩ phản đối, cũng không sao, cùng lắm..

Văn Diệp cười lạnh, cùng lắm, thì cũng lấy thân thể này ra dày vò. Cậu, đã sớm quen.

- ------

Văn Diệp từ sân bay Tân Sơn Nhất, gần như không kịp suy nghĩ gì, hướng taxi phi một mạch về đến tiệm bánh.

Văn Diệp vừa tới nơi, liền chạy lên lầu hai đối Trần Lãm đang ngồi bên giường mà gắt gao hỏi:

- Em ấy sao rồi?

- Em ấy.. ngủ rồi.

- Ngủ rồi? Bác sĩ bảo sao?

- À.. cũng khá ổn hơn rồi.

Văn Diệp nhìn thần sắc người trên giường không đến nỗi là nhợt nhạt mất sắc, thế nên mới thở dài một hơi rồi ngồi xuống. Vuốt vuốt lên vòng băng trắng quấn trên đầu Phạm Thái.

Do quá vội vàng, quá lo lắng mà bao nhiêu sự đề phòng trong con người một Diệp Sẹo đều bay đi đâu cả.

Đón lấy ly nước Trần Lãm vừa mang tới, liền uống cạn, sau đó còn văng miểng mấy câu bậy bạ:

- Ditme anh không chăm nó được cẩn thận tý à?

- Nghe giọng qua điện thoại thiếu chút thì đái ra quần.

Trần Lãm nhìn ly nước đã cạn sạch, không trả lời, hơi gãi gãi cổ.

Văn Diệp lúc này mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu là Phạm Thái ốm nặng, thì hiển nhiên phải đưa đi bệnh viện. Tại sao lại ở nhà?. Hơn thế nữa, Trần Lãm vốn không phải người giỏi diễn, lúc nãy giờ cứ nhúc nhắc

... không ổn..

Nhìn ly nước đã trống đáy đặt lên trên bàn kia.

Văn Diệp có chút hoang mang khó hiểu:

- Hai người.. giở trò?

Thấy Văn Diệp đã hoa mắt, lấy tay nhíu nhíu mi tâm.

- Cái đéo gì chóng mặt vậy?

Phạm Thái ở trên giường nghe thấy, liền hé mắt ngồi dậy, gỡ cái băng trắng ra khỏi đầu mình, khó xử nhìn anh.

- Em cũng không muốn lừa anh đâu.

- Nhưng mà...

Văn Diệp bỗng thấy cả người nặng trịch, mắt hoa lên như trúng thuốc mê liều nặng. Người đổ cả xuống giường bên cạnh Phạm Thái.

- Phịch.

- Nhưng mà.. Mễ Nam anh ấy nhờ.

Mễ.. Nam...

Mình, bị ảo giác chăng?

Hay là do say nắng quá thế này?

Văn Diệp đã muốn chìm vào mê man vô định. Trước khi ngất xỉu đi, hình như.. thấy một gương mặt quá đỗi nhớ thương kia, ghé lên mí mắt mình, mà hôn xuống, còn thủ thỉ một câu trầm ấm.

- Diệp. Anh đã về.

=========

Trước đó một hôm.

Tiệm bánh Kido đóng cửa sớm hơn thường lệ.

Bên trong căn bếp rộng lớn, đặt vài ly nước mát xuống trước mặt Mễ Nam

Phạm Thái vô cùng gượng, nhìn người đàn ông bên cạnh Mễ Nam.

- Thái, đây là Mễ Lân, em trai anh.

- Vâng.. chào hai anh.

Mễ Nam không bất ngờ trước thái độ của Phạm Thái. Mỉm cười ôn hòa:

- Anh năm nay 29 tuổi rồi. Em yên tâm, đã không còn là một Mễ Nam 6 tuổi đòi em phải mua lãng hoa giùm đâu.

Phạm Thái mím môi:

- Như vậy.. anh.. đã bình phục?

Mễ Nam hơi siết bàn tay:

- Không những bình phục. Mà còn đã bình phục cách đây gần một năm trước.

- Vậy tại sao..

Vậy tại sao anh không ngay lập tức tìm anh ấy? Phạm Thái định nói, nhưng lại khẽ im lặng. Cậu vẫn là không dám hỏi ra miệng câu tiếp theo.

Mễ Nam tay vuốt ly nước, chậm rãi chân thành nói:

- Anh chưa từng quên em ấy, dù chỉ một phút giây. Thậm chí, ngay cả khi tưởng mình đã điên rồi. Nhưng đến khi lấy lại được một chút ý thức của người trưởng thành, anh hiểu rằng, mình bắt buộc phải khỏe lại.

- Vậy nhưng – Mễ Nam mỉm cười – Anh cũng không ngờ, phải tới hơn hai năm mới có thể hoàn chỉnh hết13 lần phẫu thuật.

- ... 13 Lần sao?

Phạm Thái nghẹn cuống họng. Cậu mới chỉ trải qua 1 lần, đã tưởng như chết đi, thế nhưng.. Mễ Nam thậm chí... đã sống như thế nào suốt ngần ấy thời gian?

- Em biết việc làm đầu tiên của anh sau khi trở về là gì không?. Anh đã lập tức đi tìm cậu ấy, vậy nhưng đón tiếp anh lại là cái này.

Mễ Nam vén cổ áo. Bên bả vai của anh rõ ràng có một vết sẹo dài dữ tợn, không hợp chút nào với màu sắc của làn da mịn đẹp kia.

- Cái này là của Triều Vĩ tặng cho anh.

- Triều Vĩ? Vĩ kều? Có phải là.. đại ca của anh Diệp không?

Mễ Nam khẽ gật đầu, chua chát nói:

- Đúng vậy. Lúc ấy anh mới hiểu rằng, tại sao sau mỗi cơn phẫu thuật, khi đau đớn quá, anh đã cố gắng liên lạc tìm kiếm, đều không thể gặp được em ấy. Về tới Việt Nam rồi, lại càng không thể gặp được.

Phạm Thái hơi đưa tay chỉ lên vết sẹo kia:

- Vì chuyện này, mà anh mất thêm một năm sao?

Mễ Nam hơi lắc đầu:

- Sẽ không đơn giản như thế.

- Phạm Thái. Anh cần em giúp.

Mễ Lân ngồi bên cạnh nãy giờ, bây giờ mới trầm thấp giở trong chiếc túi nhỏ bên cạnh, rút ra một ống thuốc:

- Cái này là thuốc mê đặc chế, chỉ cần uống hết một ống này, ngủ 2-3 ngày không thể tỉnh.

Phạm Thái sững sờ:

- Nhưng.. cái này.. để làm gì?

Mễ Nam hơi cười:

- Em nghĩ với bản tính của Diệp, nếu anh trực tiếp tới gặp, liệu em ấy sẽ đi theo anh sao?

- Anh cần Diệp được an toàn trước khi xử lý đám Triều Vĩ kia. Phạm Thái. Em sẽ không từ chối?

Phạm Thái nhìn ống thuốc, lại nhìn sang Trần Lãm. Nhận được cái gật đầu, mới đưa tay đón lấy.

Đúng vậy, Phạm Thái thừa hiểu, với bản tính của Văn Diệp, nếu Mễ Nam đột ngột xuất hiện, một là lấy đoản ra đâm loạn đuổi đi, hoặc giả sẽ nói cái gì mà tôi không thích anh, không thương không nhớ anh. Dẫu rằng trái tim kia thực sự là vỡ vụn, ngoài miệng vẫn cứng như bản tính vốn cục cằn.

Phạm Thái trước khi tiễn người rời khỏi, liền níu lại áo Mễ Nam:

- Anh đã không gặp anh Diệp 3 năm rồi.. làm sao anh biết anh Diệp còn thương anh hay không?

Mễ Nam ngoảnh lại, tươi cười:

- Nếu Diệp không còn thích anh, vậy thì tên Triều Vĩ kia cũng không cần điên cuồng mà kìm giữ em ấy như thế.

Phạm Thái thả lỏng tay. Nhìn ống thuốc. Lại hơi mỉm cười quay người sang phía bên cạnh Trần Lãm:

- Anh có sợ không?. Triều Vĩ rất mạnh.

Trần Lãm khẽ kéo người,

- Văn Diệp là người nhà của chúng ta. Cậu ấy sống cũng đủ thảm ba năm nay rồi. Cười cũng không còn cười được nữa.

Sau đó, lại bổ sung thêm.

- Tuy nhiên, anh vẫn hơi ghen.

Phạm Thái phì cười. Nhìn nét mặt nghiêm trọng của Trần Lãm mà bám lên eo người làm nũng:

- Vậy thì.. làm tiếp cho tới khi anh hết ghen?

- .....!

Trần Lãm đúng là có hơi bối rối.

Thật không ngờ.. khụ..quỷ nhỏ của anh nhìn bên ngoài mít ướt thế thôi, nhảy lên trên giường thật muốn ép anh tới khô vỏ mà.

- ----

Mễ Nam rời lên xe, đôi tay nắm chắc những giọt mồ hôi lạnh đang tứa ra, hận không thể để thời gian có thể quay nhanh gấp mười gấp trăm lần.

Mễ Lân hơi vỗ vai tới,

- Mọi chuyện đã lo ổn thỏa rồi. Anh cũng nên thả lỏng ra., toàn bộ bằng chứng hắn buôn ma túy, lời khai của Kim Hạ cũng đã lấy. Giờ chỉ đợi ngày cho hắn ra tòa mà thôi.

Nhìn người em trai bên cạnh. Mễ Nam buông lời.

- Cảm ơn em, Lân.

- Ây, anh nói gì mà cảm ơn em?.Ai bảo anh là luật sư, giờ giỏi giang quá mà, lại quay về bắt nạt em trai mình.

- Em yên tâm. Chỉ cần có được em ấy, công ty của gia đình, anh đã nói rồi. Tuyệt đối là của em. Anh làm luật sư của anh, không liên quan gì.

Mễ Lân lắc lắc đầu:

- Là em có tham đi, thế nhưng không phải huy động náo loạn hết cả nửa cái thủ đô này về tới đất Móng Cái, rút sức của em bao nhiêu tháng nay, chỉ để anh được ôm ấp bóng hồng, em cũng xứng đáng mà?

Mễ Lân sau đó lại bổ sung:

- Ủa mà. Nghe nói mấy tiểu thụ thụ gì đó thường ngon cơm ngọt nước lắm mà. Sao cái tên Văn Diệp này nhìn sao cũng giống du côn quá vậy?

Mễ Nam băng quơ gõ lên đầu Mễ Lân:

- Người ta đẹp ở đâu mình anh biết là đủ rồi.

- ...!!!

Mễ Nam đêm ấy không ngủ.

Trong đôi mắt sâu thẳm đời này không thể nào quên được cái ngày mà Triều Vĩ khảm sâu đoạn dao dài trên vai cậu, nghiến răng từng chữ:

- Có được người mà mình muốn, chỉ có thể là kẻ mạnh nhất.

- Cút.

Trên vai chợt đau nhói.

Văn Diệp.

Anh sinh ra có thể không phải là kẻ mạnh mẽ gì,

Nhưng anh nguyện ý vì em mà trở thành.

Anh yêu em.

=========

Mân mê đôi môi người,

Hôn lên vành tóc người.

Mễ Nam để lại cho người em trai ruột một cái vẫy tay, rồi trọn vẹn ôm người bước lên chiếc xe được chuẩn bị sẵn.

Chiếc xe lao bánh, hướng một vùng biển đẹp êm ru sóng vỗ mà rời đi.

Mễ Lân không khỏi cảm thán một câu.

Đúng là, chết vì tình.

Tiền đồ cũng không cần. Gia đình cũng mặc kệ.

Còn bản thân mình giờ đây liệu có bị bố mẹ xé xác ra nhắm rượu hay chưa,

Cũng chưa rõ.

Haiz.

Rút cuộc thì là vì cái gì để một tên nhìn chẳng có tý dzú nào có thể hấp dẫn anh trai cậu tới vậy kia chứ?

Không nghĩ tới nữa thì thôi, nghĩ ra tên kia còn có cả một cái JJ. Mễ Lân mém té xỉu.

==========//==============

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi