SẾP CHÚNG TÔI LẠI KHOE VỢ

Giản Ngôn đọc đi đọc lại cái tên đó, không sai, đúng là A Từ.

"Sếp!" Thẩm Băng Niệm phá vỡ tình huống căng thẳng, "Mặc dù cậu A Từ trước đó đã hăng hái làm việc nghĩa, nhưng không phải anh thường nói, phá án thì phải dựa vào chứng cứ hay sao. Hiện tại, A Từ lại xuất hiện ở nơi xảy ra vụ án, mà không chỉ ở một nơi, hiềm nghi này vô cùng lớn. Chúng ta có thể mời A Từ về đây điều tra không?"

Giản Ngôn nhìn Thẩm Băng Niệm, nói: "Chọn ra hai người đi với tôi."

Vừa dứt lời, hai người Thẩm Băng Niệm và Tiếu Tiếu liền tranh nhau đứng trước mặt Giản Ngôn.

Trình Tử Khiêm và Hướng Dương liếc nhìn nhau, cùng tiến lên.

Giản Ngôn dừng một chút, nhưng không nhiều lời mà dẫn đầu đi ra ngoài.

Địa chỉ A Từ lưu lại ở Thất Ký cách cục thành phố không xa, đối diện với tiểu khu mà Giản Ngôn đang ở. Giản Ngôn im lặng lái xe, mấy người còn lại cũng thức thời không lên tiếng, rất nhanh đã đến nhà A Từ.

Sau khi Giản Ngôn gõ cửa thì đợi chừng một phút, ngay lúc Thẩm Băng Niệm sắp không chờ nổi nữa, thì cửa được mở ra.

A Từ còn mặc đồ ngủ màu trắng, đầu tóc hơi xốc xếch, ánh mắt cũng mơ mơ màng màng, hiển nhiên là bị đánh thức trong lúc đang ngủ.

Nhìn thấy mấy người Giản Ngôn, A Từ có hơi sửng sốt, nhưng phản ứng cũng không lớn lắm.

Dừng một chút, khi thấy bọn họ đều không nói chuyện, cậu mới chủ động hỏi: "Các người muốn vào nhà ngồi một chút không?"

Thẩm Băng Niệm thấy Giản Ngôn không nói lời nào, nhịn không được liền lấy giấy tờ ra giơ lên trước mặt A Từ: "Chúng tôi là Tổ trọng án của Cục thành phố. Bây giờ chúng tôi hoài nghi cậu A Từ đây có liên quan đến vụ án giết người liên hoàn, xin mời cậu phối hợp với chúng tôi trở về điều tra."

A Từ nhìn về phía Giản Ngôn: "Có thể cho phép tôi đi thay quần áo khác được không?"

Việc này đương nhiên là được, A Từ nhanh chóng thay xong quần áo đi ra, đứng ngoài cửa mang giày vào.

Giản Ngôn nhìn thoáng qua, đó đích thật là giày do Thất Ký làm ra.

Hướng Dương hơi lưỡng lự, nói: "Chúng tôi muốn xem nhà cậu một chút, cậu..."

"Tùy ý." A Từ cười một tiếng, "Chẳng lẽ tôi nói không cho, thì các người sẽ không xem sao?"

Hướng Dương bị cậu nói như thế thì có hơi xấu hổ, làm bộ như không nghe thấy gì, tự mình đi vào. Tiếu Tiếu nhìn A Từ một cái, cũng đi vào theo.

A Từ nói với Giản Ngôn: "Cứ để bọn họ ở lại lục soát đi, chỉ cần nhớ đóng cửa giùm tôi là được, chúng ta có thể đến cục thành phố trước... Có cần còng tay lại không?"

Giản Ngôn nhìn cậu một hồi, vẫn không nói được lời nào, đi lên phía trước nhấn nút thang máy.

A từ mỉm cười đi theo sau.

Thẩm Băng niệm hơi chần chừ, cũng đi theo.

Vào thang máy, A Từ đột nhiên nói bên tai Giản Ngôn: "Sư ca."

Giản Ngôn khựng lại một chút, quay qua nhìn cậu.

A Từ hỏi nhỏ: "Anh tin tôi không phải hung thủ sao?"

Giản Ngôn không nói lời nào.

Lúc ra khỏi thang máy, A Từ nghe thấy Giản Ngôn nói thầm: "Tôi tin."

Giản Ngôn không muốn tra hỏi A Từ, Thẩm Băng Niệm xung phong nhận việc, lôi kéo Trình Tử Khiêm đi cùng.

Cho tới bây giờ, A Từ là đầu mối lớn nhất của vụ án này. Tất cả mọi người đều tụ tập ở phòng giám sát để xem tình hình cuộc thẩm vấn.

Thẩm Băng Niệm tựa hồ có địch ý không rõ đối với A Từ, cô mặt lạnh ngồi đối diện A Từ, giọng điệu cũng lạnh tanh: "Họ tên?"

Nét mặt A Từ vẫn rất lạnh nhạt, dáng ngồi thả lỏng tùy ý, bàn tay trắng nõn thon dài còn nhàn nhã đặt lên mặt bàn: "A Từ."

Thẩm Băng Niệm dừng bút, cực lực giấu đi vẻ tức giận: "Tôi hỏi họ và tên, trong họ Trung Quốc có họ A sao?"

A Từ ung dung thản nhiên lấy thẻ căn cước trong túi ra, đặt trước mặt Thẩm Băng Niệm.

Người trong phòng giám sát đều mở to hai mắt ra nhìn, phần họ tên trên thẻ căn cước kia đích thực viết hai chữ: A Từ.

Sắc mặt Thẩm Băng Niệm hơi đổi, cũng có chút xấu hổ.

A Từ tựa hồ nhìn thoáng qua vị trí giám sát, giải thích: "Tôi không biết A có phải là họ Trung Quốc không, tôi cũng muốn biết mình họ gì, từ nhỏ đến lớn tôi luôn được gọi được là A Từ. Điều này không phạm pháp chứ?"

Thẩm Băng Niệm trầm mặt xuống: "Tuổi?"

"Hai mươi ba."

"Nghề nghiệp?"

"Tác giả tiểu thuyết mạng, có tính không?"

Sắc mặt Thẩm Băng Niệm lại khó coi hơn mấy phần. Có tính không? Nếu cô nói không tính, cậu ta còn có thể cho ra một cái nghề nữa? Nhưng xét theo biểu hiện vừa rồi của A Từ, Thẩm Băng Niệm liền hiểu được, người này nhìn như có vẻ rất phối hợp, nhưng trên thực tế lại là một người cực kỳ xảo quyệt. Nếu cứ dây dưa với cậu ta, thì người bị chê cười nhất định là mình. Cho nên, cô chỉ ghi lại câu trả lời của A Từ chứ không xoắn xuýt mãi vấn đề này.

Thẩm Băng Niệm lấy dấu giày ở nhà Hứa Ôn Du và Mễ Thụ ra, đặt trước mặt A Từ: "Cái này được tìm thấy trong nhà nạn nhân, qua điều tra của chúng tôi, giày này là do Thất Ký sản xuất. Trong hai tháng vừa qua, Thất Ký chỉ làm một đôi giày dạng này, mà người mua lại chính là cậu. Cậu đến nhà nạn nhân để làm gì?"

Cô cố ý không nói ra dấu giày này được phát hiện ở nhà ai, để xem thử A Từ trả lời thế nào, có lộ ra sơ hở gì không.

A Từ nhìn dấu giày kia, tựa hồ không có chút bất ngờ nào.

Một lát sau, cậu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Băng Niệm, hỏi ngược lại: "Các người cho rằng, tôi giết ba người kia?"

Thẩm Băng Niệm sửng sốt, theo bản năng gật đầu.

A Từ khẽ cười một tiếng: "Tôi không giết người, tôi có nhân chứng."

Thẩm Băng Niệm hầu như không suy nghĩ gì, hỏi ngay: "Nhân chứng của cậu là ai?"

Giản Ngôn vừa nhìn liền biết Thẩm Băng Niệm không phải đối thủ của A Từ, tiết tấu hoàn toàn bị A Từ nắm trong lòng bàn tay. A Từ quả nhiên không hổ danh Đại học Cảnh sát Khê Lăng, về mặt năng lực chuyên môn thì người bình thường không phải là đối thủ của cậu.

Giản Ngôn đang định tự mình ra trận, chợt nghe thấy A Từ nói: "Sư ca của tôi."

Giản Ngôn ngẩn ra, đứng hình tại chỗ.

Thẩm Băng Niệm hiển nhiên là nghe không hiểu: "Sư ca cậu là ai?"

A Từ mỉm cười: "Giản đội của các người."

Người trong phòng giám sát đều quay qua nhìn Giản Ngôn, có thể làm chứng hay không thì khoan hẳn nói. Sư ca thì sư ca đi, còn mấy cái từ "Sư ca của tôi", sao cứ cảm thấy có điều gì đó kỳ quái?

Giản Ngôn lại có vẻ như bị mấy từ này lấy lòng, lông mày đang nhăn lại cũng giãn ra.

Thẩm Băng Niệm hiển nhiên cũng chú ý tới cách gọi này, sắc mặt cô lại thay đổi thêm một chút.

A Từ nói tiếp: "Thời gian người đầu tiên tử vong là ngày hai mươi chín tháng ba? Ngày đó là sinh nhật Trâu Vận, con gái của Trâu cục các người, cả ngày hôm đó tôi đều ở bên cạnh Trâu Vận. Buổi tối chúng tôi cùng nhau ăn cơm, tôi còn ở lại nhà Trâu cục một đêm. Trâu cục, Trâu Vận và Giản đội đều có thể làm chứng."

Thẩm Băng Niệm lạnh lùng nói: "Thời gian Hứa Ôn Du dùng thuốc ngủ là từ ba giờ đến năm giờ chiều."

A Từ: "Thuốc ngủ cũng không thể làm người ta chết ngay, mà khí quan trên người nạn nhân thì bị cắt đi sau khi chết. Trong lúc này, tối thiểu phải mất đến mấy tiếng đồng hồ, các người không chú ý đến điểm này sao?"

Thẩm Băng Niệm ngẩn ra, dường như có chút thẹn quá hóa giận: "Còn Nghiêm Mặc và Mễ Thụ thì sao? Cậu cũng có nhân chứng à?"

"Không phải cô nói giết ba người họ là cùng một hung thủ sao? Trong đó đã có một người không phải tôi giết, vậy thì hai người khác cũng đừng đổ cho tôi chứ?" A Từ dáng vẻ nhàn nhã hỏi vặn lại.

Giản Ngôn thấy Thẩm Băng Niệm không còn chống đỡ được nữa, hắn đành ra khỏi phòng giám sát, vừa ra đến cửa đã đụng phải Hướng Dương và Tiếu Tiếu đang chạy về.

"Sếp, cái này được tìm thấy trong nhà A Từ." Hướng Dương đưa một xấp tư liệu cho Giản Ngôn.

Giản Ngôn nhìn qua, chính là tư liệu của án giết người liên hoàn lần này.

Trầm mặc vài giây, hắn cầm tư liệu đi vào phòng thẩm vấn.

Thẩm Băng Niệm đang bị A Từ làm cho rối loạn, chợt thấy Giản Ngôn đẩy cửa đi vào, bỗng chốc mừng rỡ: "Sếp!"

Giản Ngôn gật đầu với cô, đặt tư liệu xuống trước mặt A Từ.

Động tác của hắn rất điềm đạm, giọng điệu khi hỏi cũng rất ôn hòa: "Cái này tìm thấy trong nhà cậu... Không phải hôm qua cậu vừa mới về sao? Những tư liệu này là ai đưa cho cậu?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi