SẾP CHÚNG TÔI LẠI KHOE VỢ

"Á..." Đàm Mộc bất giác nhớ tới vừa rồi mình đang xem cái gì, sợ bị A Từ nhìn thấy nên lập tức hoảng hốt kêu lên.

A Từ bình tĩnh thoát màn hình ra, nhấn nút khóa lại rồi mới cầm lên đưa cho Đàm Mộc.

Đàm Mộc nhìn thấy màn hình điện thoại tối đen mới thở phào một hơi. Còn may là A Từ chưa thấy được, nếu không bí mật của bọn họ sẽ bị lộ mất.

"Mới nãy cậu tính nói cái gì?" Đàm Mộc không dám vào lại Wechat mà cất di động đi, vội vội vàng vàng đổi chủ đề.

"Khụ khụ..." Nội dung vừa thấy đã đả kích cậu quá mạnh, bản thân A Từ cũng quên mất khi nãy mình định nói gì. Trong lúc vội vàng, cậu nhìn lướt qua tư liệu trên bàn Đàm Mộc, rõ ràng toàn là của Ngô Thư Dung, cậu hơi kinh ngạc, "Sao thế này? Anh thật sự thích Ngô Thư Dung?"

"Cũng không phải thích." Đàm Mộc gãi đầu, hơi chần chừ nói, "Tôi chỉ hơi hiếu kì thôi, cô ấy rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì."

A Từ tiện tay cầm một phần tư liệu lên, phía trên có ảnh chụp thời còn làm bác sĩ của Ngô Thư Dung. Khi đó Ngô Thư Dung vẫn chưa trang điểm đậm như vậy, tóc tai vẫn còn dài thẳng suôn mượt, Ngô Thư Dung không trang điểm lại càng xinh đẹp động lòng người hơn. Nhất là đôi mắt linh động ấy, cách ảnh chụp vẫn có thể khiến cho lòng người rối loạn.

A Từ ngơ ngác một chút, nói: "Anh có thấy Ngô Thư Dung hơi quen hay không?"

Đàm Mộc sững sờ, không hiểu rõ ý của A Từ, bọn họ đều biết Ngô Thư Dung mà, đương nhiên là thấy quen rồi.

"Đang bàn luận cái gì đấy?" Giản Ngôn chờ trong phòng làm việc của mình chưa tới hai phút đã lắc lư đi ra, nhìn thấy A Từ và Đàm Mộc đang nói chuyện gì đó liền bước tới hỏi.

"Sư ca nhìn nè, anh có thấy Ngô Thư Dung trông hơi quen hay không?" A Từ đưa tấm hình không trang điểm của Ngô Thư Dung cho Giản Ngôn xem.

Giản Ngôn xem vài giây liền nhíu mày: "Hình như có hơi quen, nhưng mà giống ai đây?"

Những người khác nhìn thấy động tĩnh bên này của bọn họ đều đi tới xem, nhưng không người nào nhìn ra Ngô Thư Dung giống ai cả, chuyện này đành phải gác lại. Thế giới rộng lớn như vậy, người giống người vốn cũng không phải chuyện gì ghê gớm. Vừa rồi A Từ nói như vậy chẳng qua chỉ thuận miệng tìm chủ đề mà thôi.

Giản Ngôn tản bộ một vòng thì đi về phòng làm việc của mình, ánh mắt A Từ không cưỡng lại được mà nhìn theo hắn. Theo động tác của hắn, áo sơmi ngẫu nhiên dính vào thân thể sẽ loáng thoáng hiện ra đường cong cơ bắp quyến rũ.

Thật ra áo sơ mi của Giản Ngôn không mỏng cũng không quá chật, người khác nhìn vào tuyệt đối sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng những cơ bắp kia, mỗi một tấc A Từ đều tự mình sờ qua nên có thể cảm nhận hết thảy mọi cảm giác. Bây giờ chỉ cần nhìn thấy một chút thì cậu đã có thể mường tượng ra phong tình trong đó ngay lập tức, tưởng tượng này còn gợi ra cảm giác vô cùng chân thật. Với cả đôi chân thon dài kia nữa, mông cũng rất vểnh...

Nhớ tới nội dung thảo luận của bọn Hướng Dương mà mình vừa nhìn thấy, tim A Từ đập rộn lên, cậu không nhịn được mà nghĩ nếu như thật sự đặt Giản Ngôn ở dưới thân, tư vị đó phải mất hồn biết bao nhiêu? Ý nghĩ này vừa nảy ra đã khiến cho cậu bị mê muội, làm sao cũng không thoát ra được.

Trước lúc này, A Từ và Giản Ngôn thân mật nhất chính là đêm hôm đó, hai người đã dùng tay giải quyết cho nhau một lần. Tuy không làm tới bước cuối cùng nhưng A Từ vẫn suy nghĩ về chuyện này, khi đã quyết định ở bên Giản Ngôn thì chuyện gì cậu cũng cân nhắc cả rồi, chẳng qua cậu thật sự chưa từng nghĩ tới mình sẽ ở phía trên.

Tuy rằng Giản Ngôn thực sự rất tốt với cậu, có thể xem như muốn gì được nấy. Nhưng bình thường Giản Ngôn vẫn vô ý lộ ra bộ mặt cường thế. Từ thời trung học A Từ đã sùng bái Giản Ngôn, từ trước đến nay cậu luôn yêu thích vẻ cường thế này của hắn. Cho nên đối với việc này cậu gần như không nghĩ tới, cậu đã nghĩ cậu sẽ bằng lòng vì Giản Ngôn mà nằm dưới.

Nhưng giờ đây khi đã có ý nghĩ này thì tâm tình cậu không còn như trước nữa. Thân là một người đàn ông, sử dụng phía trước chính là bản năng. Vả lại, chỉ nghĩ đến việc đặt Giản Ngôn ở dưới thân, nghĩ đến Giản Ngôn sẽ có phản ứng thì trong lòng cậu đã kích động không thôi, thậm chí bộ vị không thể nói rõ nào đó còn bắt đầu phấn chấn.

Mẹ nó, A Từ xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của mình. Cậu vốn là người biết tự khống chế bản thân, sau khi sống lại thì càng càng ngày càng bình tĩnh thong dong, nào ngờ hiện tại chỉ vì một ý nghĩ đã khiến cho cậu hưng phấn không thôi.

Xin Trình Tử Khiêm một điếu thuốc, A Từ đứng dậy đi tới phòng trà nước. Nếu vẫn không lấy lại bình tĩnh, thì nói không chừng cậu sẽ chạy thẳng đến phòng làm việc của Giản Ngôn luôn.

Hút xong một điếu thuốc, A Từ mới dần dần tỉnh táo lại, không hiểu sao lại cảm thấy mình có chút buồn cười. Không nói tới vấn đề ai trên ai dưới, còn đang đi làm mà trong đầu cứ nghĩ đâu đâu? Nhưng ý nghĩ kia cứ bám mãi trong đầu không xua đi được, chẳng qua bị cậu áp chế nên đã bớt mãnh liệt.

A Từ đang định rời đi thì nghe thấy có người đang nói điện thoại ở bên ngoài, nghe giống như giọng của Giản Ngôn. A Từ đứng ở đó nghe một hồi, nhịn không được cười lên.

Giản Ngôn đang gọi điện thoại đặt thức ăn, còn loáng thoáng nghe được mấy từ như "hoa tươi và nến". Xem ra, Giản Ngôn đang chuẩn bị hẹn hò với cậu? Mấy ngày qua hai người luôn cùng một chỗ, mỗi ngày đều bận rộn cho vụ án, tuy nói là ở bên nhau suốt ngày, nhưng căn bản không có thời gian để chính thức hẹn hò một lần.

A Từ rất hiểu chuyện, cậu chờ Giản Ngôn đi khuất rồi mới bước ra, đối phương đã muốn làm chuyện bất ngờ thì dù biết rồi cũng phải xem như không biết. Bằng không sẽ khiến cho người chuẩn bị buồn bực?

Lúc tan việc, Giản Ngôn quả nhiên đã mời A Từ đi ăn cơm, sau đó đưa cậu đến một quán ăn được trang trí với phong vị rất riêng.

Vị trí của quán ăn này khá lệch, ở tại một nơi không đáng chú ý trên phố cũ. Nhìn qua thì không có gì khác lạ, nhưng khi đi vào mới thấy nó vẫn có điểm rất đặc biệt.

Toàn bộ phòng ăn đều được làm bằng gỗ, một dì trông rất mộc mạc đưa bọn họ đi tới lầu hai. Dường như Giản Ngôn và dì này rất thân nhau, còn hàn huyên đôi ba câu.

Lầu hai có vài gian nhỏ được che nửa, là dùng hoa nhài tươi để ngăn cách, trông riêng tư mà không quá mức tù túng.

Dì nọ đưa họ đến một gian ở tận cùng bên trong, ở trên bàn có nến, còn được trang trí thêm một chút hoa, nhưng không phải hoa hồng như bình thường mà là loài hoa dại không biết tên, trông lại càng bắt mắt hơn.

A Từ hơi kinh ngạc, trước đó cậu đã nghe Giản Ngôn gọi điện thoại, biết là đại khái tối nay sẽ nhận được kinh hỉ thế này. Nhưng nói thật, dù sao cậu cũng đã sống lại một đời, cậu cơ hồ hiểu rõ Giản Ngôn như lòng bàn tay. Những thứ Giản Ngôn ưa thích, A Từ dường như đã biết cả. Giản Ngôn nói một câu thì cậu liền biết hắn sẽ nói câu gì tiếp theo.

Cho nên A Từ sẽ cảm động nếu Giản Ngôn có tâm, nhưng muốn làm cho A Từ kinh hỉ thì đúng là có hơi khó.

Nhưng quả thật A Từ không biết chỗ này. Đời trước cậu chưa tới đây lần nào, cũng không nghe Giản Ngôn nhắc tới.

"Thích không?" Giản Ngôn thấy biểu lộ của A Từ có hơi kỳ lạ, lo lắng hỏi.

"Thích ạ." A Từ gật đầu, "Làm sao anh tìm được chỗ này?"

Giản Ngôn thấy A Từ thật sự không biết nơi này thì cảm thấy rất vui, nói: "Anh luôn muốn mời em đi ăn, nhưng anh thấy mấy cái quán ăn kia quá bình thường, không có gì hay cả. Với lại, sở thích của chúng ta giống nhau như vậy, đoán chừng chỗ anh thích thì em đã biết rồi, không có gì mới hết. Cho nên anh cố ý đi lên phố cũ để tìm, tìm được mấy chỗ rồi lại so sánh với nhau mới tìm được nơi này."

A Từ trừng mắt nhìn, cảm thấy mũi mình tê tê. Nói thực ra, tình nhân đang hẹn hò dùng một chút tâm ý cho bữa ăn là chuyện rất bình thường. Lời nói vừa rồi của Giản Ngôn rất nhẹ nhàng lưu loát, nhưng mà hắn bận rộn như vậy, bọn họ còn gần như luôn ở cạnh nhau, muốn giấu mình để tìm được nơi này cũng không phải chuyện đơn giản. Mất nhiều tâm ý như vậy, chỉ để cho cậu có được một kinh hỉ, A Từ đương nhiên sẽ cảm động. Cảm giác được người yêu nâng niu trong lòng bàn tay, ai mà không thích?

"Sao vậy? Cảm động?" Trông thấy vẻ mặt của A Từ, Giản Ngôn cười đùa, "Vậy hôn một cái nha?"

A Từ đỏ mặt đẩy Giản Ngôn ra, nói: "Không phải tới đây ăn cơm sao? Đồ ăn có ngon hay không mới quan trọng."

Giản Ngôn cười càng sâu sắc: "Nếu chút nữa đồ ăn mà hợp khẩu vị, thì em phải hôn anh thêm mấy cái đó."

Chỗ mà Giản Ngôn tinh tế tỉ mỉ tuyển chọn đương nhiên không phải chỉ là một nơi chú trọng hình thức. Đồ ăn rất ngon, hai người còn uống thêm một chút rượu, một bữa cơm chan chứa tình cảm, hết sức lãng mạn, lúc về đến nhà đã hơn mười giờ rồi.

Đêm nay bầu không khí rất tốt, lại còn uống rượu, vừa vào tới nhà Giản Ngôn đã hôn A Từ. Đầu tiên là ngậm lấy bờ môi cậu rồi dịu dàng liếm mút, lại thăm dò dây dưa ở bên trong, càng lúc càng kịch liệt hơn.

A Từ đương nhiên biết hắn muốn làm gì, thực tế là từ lúc nhìn thấy nội dung Wechat của bọn Đàm Mộc ở phòng làm việc thì trong lòng A Từ vẫn không ngừng xao động. Cho nên khi được Giản Ngôn hôn cậu liền không tự chủ được mà nhiệt tình đáp lại.

Hai người tập trung hôn, Giản Ngôn chịu không nổi trượt tay lên hông A Từ.

Điện thoại đột ngột đổ chuông, hai người khẽ giật mình, Giản Ngôn tiện tay lấy điện thoại từ trong túi A Từ ra, định trực tiếp tắt máy.

Trong khoảnh khắc đó A Từ thấy được tên người gọi, cậu vội vàng ngăn hắn lại: "Chờ đã..."

Giản Ngôn vô cùng buồn bực, nhưng cũng không dám tắt điện thoại, đành phải đưa lại cho A Từ, thân mình hắn vẫn còn áp sát lên người A Từ, dùng hai tay châm lửa khắp nơi.

A Từ bị hắn trêu chọc không chịu được, nhận điện thoại mà giọng nói vẫn hơi hổn hển.

"Anh A Từ sao thế ạ? Anh không khỏe sao?" Giọng nói Chu Châu đầy vẻ quan tâm.

A Từ hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc mới nói: "Anh không sao, sao trễ vậy em còn chưa ngủ? Có chuyện gì thế?"

"Ngày mai em phải trở về cùng với ông bà rồi, anh A Từ ngày mai có rảnh không ạ? Em muốn nói lời từ biệt với anh." Chu Châu nói.

"Được, ngày mai anh sẽ đến bệnh viện tiễn em."

Sau khi A Từ cúp điện thoại, Giản Ngôn lại hôn lên.

"Đừng..." A Từ tỉnh táo được một chút, miễn cưỡng đẩy Giản Ngôn ra, mặt nóng lên, "Ngày mai Chu Châu xuất viện em phải đi tiễn nó, tối nay đừng làm..."

Sau đó trông thấy ánh mắt ai oán của Giản Ngôn, cậu không nói tiếp được nữa.

Giản Ngôn thật sự rất buồn tủi, ngày thường còn phải đi làm với tra án, lần trước hắn lại không dám tùy tiện làm bậy. Mỗi ngày đều ôm người mình yêu ngủ, nhưng cái gì cũng không được làm, thật sự rất khó sống.

Hiếm có dịp hôm nay thứ sáu, ngày mai không cần phải đi làm. Hắn còn đặc biệt chuẩn bị bữa tối với ánh nến lãng mạn, chỉ để hai người có một đêm đầu khó quên. Tuy nói mời A Từ ăn cơm cũng không phải vì lên giường, nhưng bầu không khí đang tốt lại xảy ra chuyện như vậy. Cảm giác đang vui vẻ bị giội một chậu nước lạnh thật sự rất khó tiếp nhận.

Sau khi Chu Mộng chết, ông bà Chu Châu nhận được tin liền chạy đến Khê Lăng, muốn đưa Chu Châu về quê nhà sinh sống. Trước đó vẫn không đi là vì tổn thương ở chân Chu Châu không thích hợp để chuyển viện.

Đối với cô gái nhỏ đáng yêu này, bọn Giản Ngôn vẫn rất đồng cảm. Trước đó ở bệnh viện Chu Châu rất dính A Từ, sau này A Từ cũng thường xuyên quay về thăm bé, hiện tại Chu Châu muốn rời khỏi thì không lý nào A Từ không đi tiễn.

Cũng bởi vì Giản Ngôn biết tất cả mọi chuyện nên trong lòng mới càng phiền muộn, rõ ràng là khó chịu nhưng hết lần này tới lần khác hắn đều không thể nói gì được, bằng không sẽ trở thành vô lý gây sự.

Giản Ngôn không tiếp tục dây dưa A Từ nữa, chỉ buồn thiu cầm đồ ngủ đi tắm.

Chờ sau khi tắm rửa xong nằm lên giường, nhìn gương mặt bị hâm nóng ửng hồng của A Từ, Giản Ngôn lại bắt đầu nổi hứng. Hắn theo bản năng dựa về phía A Từ, tay cũng chui vào trong áo ngủ.

"Đừng quậy." A Từ sợ bị Giản Ngôn làm thì ngày mai không bước ra cửa được. Gì cũng được, nhưng cậu không thể thất hứa với bạn nhỏ, cho nên cậu đẩy Giản Ngôn một cú, cú đẩy này không hề nhẹ.

A Từ mặc dù trông có vẻ gầy, nhưng cậu là người đã tốt nghiệp trường sát cảnh loại giỏi, sức lực thật sự không nhỏ. Giản Ngôn cũng không ngờ cậu sẽ đẩy mạnh như vậy, vả lại hắn ngang nhiên xông qua cũng chỉ định thăm dò thôi, nên không kịp chuẩn bị gì cả, thiếu chút nữa đã bị đẩy thẳng xuống giường.

Giản Ngôn cũng hơi khó chịu, hắn thuận thế nằm vào trong chăn luôn, chỉ đưa cho A Từ một cái lưng, ra vẻ giận dỗi.

Thấy Giản Ngôn lại nổi tính trẻ con, A Từ bất giác mềm lòng. Cũng là đàn ông cả, vừa rồi đang cao hứng lại bị một chậu nước lạnh dập tắt, cho nên cậu rất hiểu cho Giản Ngôn.

A Từ hơi do dự, thở dài nói: "Nếu anh thật sự không nhịn được, vậy thì..."

Giản Ngôn bỗng xoay người qua, đè A Từ lại, nói: "Anh nhịn được."

Giản Ngôn vừa nghe thấy A Từ thở dài liền sợ hãi, sợ A Từ sẽ nói "Nửa người dưới mà anh cũng không quản được, vậy thì chia tay đi." Hắn sợ A Từ nghĩ hắn là tên đàn ông chỉ suy nghĩ bằng thân dưới, giận dỗi hay buồn tủi đều không còn nữa, hắn vội vàng cản lời A Từ.

A Từ sững sờ, yên lặng nuốt lại câu "Vậy thì chúng ta làm đi".

Cậu thật sự không thể từ chối Giản Ngôn, nhưng nếu Giản Ngôn không cần thì là chuyện khác.

A Từ cũng nằm xuống, theo thói quen nhích về phía Giản Ngôn, tay cậu trong lúc vô tình đã đụng trúng bộ vị rất có tinh thần nào đó của Giản Ngôn.

A Từ ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn, Giản Ngôn vừa khéo cũng nhìn lại cậu, ánh mắt hai người va chạm trong không khí xẹt ra tia lửa. Chưa tiếp xúc thân thể đã cảm giác có dòng diện đi qua.

A Từ rủ mắt nuốt nước miếng, thấp giọng: "Để em giúp anh..."

Vừa dứt lời Giản Ngôn đã nghiêng người đặt A Từ ở dưới thân, điên cuồng hôn hít.

Trong chớp nhoáng, một ý niệm hiện lên trong đầu A Từ, chỉ dùng một tay mà Giản Ngôn đã mạnh mẽ đặt cậu dưới thân rồi, xem ra chuyện cậu đè Giản Ngôn là vô vọng...

Đợi sau khi hai người đều đã phát tiết, Giản Ngôn ôm A Từ vào trong lòng, thấp giọng nói: "Bảo bối, anh sẽ đợi đến ngày em nguyện ý."

A Từ cắn răng, nhẹ nhàng hừ một câu: "Em nào không nguyện ý..."

"Bảo bối, anh yêu em." Bỗng nhiên Giản Ngôn xiết chặt tay, hôn mạnh xuống trán A Từ một cái, "Vậy ngày mai tiễn Chu Châu xong, chúng ta quay về tiếp tục có được không."

A Từ: "..."

Loại chuyện này cứ làm là được rồi, sao còn phải đem ra thảo luận chứ...

Sáng thứ bảy, A Từ dậy rất sớm, lúc rửa mặt nhìn thấy vết đỏ mập mờ trên xương quai xanh, mặt cậu không kiềm được mà đỏ lên. Không sao, lần này trên cổ không có dấu vết gì, nếu không cứ thế mà đi gặp bạn nhỏ thì rất quá đáng đó.

Lúc ra khỏi toilet, A Từ suy ngẫm lại, quyết định đi nói với Giản Ngôn vài câu, lần sau đừng làm như thế nữa, quá xấu hổ.

Giản Ngôn đang chuẩn bị rời giường thì thấy A Từ đi tới, nghĩ là cậu đến gọi mình dậy nên hắn rất vô lại mà nằm xuống: "Vợ à, em hôn anh đi, vậy thì anh mới có sức rời giường."

A Từ hơi do dự, nhưng vẫn hôn lên khóe môi Giản Ngôn một cái.

Môi còn chưa kịp rời đi đã bị Giản Ngôn ôm lấy, lại bị hắn hôn.

May là A Từ vẫn còn nhớ rõ chính sự, cậu đẩy Giản Ngôn ra nghiêm túc nói: "Em có chuyện muốn nói với anh."

Giản Ngôn sững sờ, ngắm nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh quy củ của A Từ, tay ôm quanh eo cậu: "Em nói đi, là chuyện gì?"

A Từ há miệng, bỗng dưng cạn lời, phải nói thế nào?

"Sao thế?" Giản Ngôn giật mình khi thấy dáng vẻ này của cậu, chuyện nghiêm trọng gì mà không mở miệng được?

"Chuyện là..." A Từ ho nhẹ một tiếng, dứt khoát mở cổ áo ngủ, để Giản Ngôn xem vết tích mà hắn đã tạo ra, "Anh nhìn đi..."

Lúc đầu Giản Ngôn còn tưởng A Từ thụ thương hoặc là bị bệnh, hắn sợ hãi không thôi.

Nhưng cẩn thận nhìn một hồi mới phát hiện, chỉ là dấu răng hồng nhạt tối qua hắn lưu lại trên xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp của A Từ. Trong đầu hắn lập tức nhớ lại xúc cảm tốt đẹp tinh tế tỉ mỉ ở nơi này, và lúc hắn hôn A Từ, dáng vẻ A Từ trầm thấp rên rỉ dưới người hắn...

Mới sáng sớm đã bị quyến rũ như thế, sức nóng từ dưới bụng trực tiếp xâm lấn đầu óc, hắn muốn đè người xuống giường làm ngay lập tức.

May là Giản Ngôn xem như còn lý trí, miễn cưỡng do dự một hồi vẫn không dám hành động, nhưng hô hấp cũng đã loạn nhịp.

A Từ đợi hồi lâu vẫn không thấy Giản Ngôn nói chuyện, ngay lúc cậu đang thắc mắc thì chợt nghe được hô hấp nặng nề của hắn.

Mặc dù hai người còn chưa làm đến bước cuối cùng, nhưng A Từ vẫn không xa lạ gì đối với biểu hiện động tình này của đối phương.

Phát giác được nguy hiểm, A Từ cơ hồ là đứng lên theo bản năng, Giản Ngôn duỗi tay ra chụp hụt.

Giản Ngôn ngẩng lên nhìn A Từ, phát hiện cậu nhìn mình như quái vật thì càng buồn bực không thôi, rõ ràng là ẻm quyến rũ mình trước mà?

"Anh..." A Từ hít sâu một hơi, ánh mắt kia của Giản Ngôn làm cho tim cậu đập rộn ràng, "Anh làm gì vậy?"

"Vợ à, nói chút đạo lý có được không..." Giản Ngôn thở sâu vài cái, nhưng giọng nói vẫn còn khàn khàn, "Rõ ràng là em câu dẫn anh, nếu anh không phản ứng mới là lạ đó? Em quậy xong rồi chạy, còn trách anh?"

"Em câu dẫn anh hồi nào, em..." A Từ hận không thể nhảy dựng lên, "Em chỉ là..."

Nhưng càng sốt ruột thì càng không biết nói gì.

"Vừa nãy rốt cục em muốn nói gì?" Giản Ngôn vẫn rất hiểu A Từ, cậu thẹn thùng như vậy, đúng là không có chuyện cậu sẽ chủ động câu dẫn hắn. Cho nên vừa rồi có thể A Từ thật sự muốn nói gì đó.

A Từ cắn răng, giận dỗi nói: "Em chỉ muốn nói với anh là, sau này đừng có... đừng có làm ra dấu vết rõ ràng như vậy, cái chỗ này mà bị người ta nhìn thấy sẽ không hay..."

Thì ra là vì chuyện này, cái này cơ bản là không kìm lòng được mà, bây giờ nói có được gì đâu? Nhưng mà, phản ứng này của A Từ thiệt là đáng yêu quá.

Giản Ngôn không nhịn được cười, nhưng thấy vẻ mặt sắp sửa xù lông của A Từ lại không dám cười ra tiếng. Chỉ là cuối cùng vẫn không nhịn được, tuy hắn đã cố sức nhịn cười, nhưng khóe mắt đuôi mày đều hiện lên ý cười, khuôn mặt còn không ngừng run run, sao mà A Từ không nhìn ra đây?

"Anh còn cười!" A Từ vừa thẹn vừa giận, đã biết ý nghĩ "nói chuyện" của mình thật là ngu ngốc, nhưng bị Giản Ngôn cười như thế vẫn khiến A Từ suy sút.

"Anh cũng đâu muốn cười, nhưng mà..." Giản Ngôn rốt cuộc không nhịn được mà cười lớn, " Nhưng mà vợ à, em cũng đáng yêu quá đi."

A Từ giận dỗi liếc hắn một cái rồi xoay người bỏ đi.

"Ai, vợ ơi, em đừng đi mà." Giản Ngôn miễn cưỡng ngưng cười, duỗi tay kéo A Từ về, "Chúng ta chưa thảo luận xong mà?"

"Còn thảo luận cái gì chứ?" A Từ buồn bực không thôi, Giản Ngôn rõ ràng đang chọc cậu mua vui mà.

"Không phải em vừa mới nói, không muốn để lại dấu vết ở chỗ dễ thấy sao?

A Từ thấy hắn nghiêm túc liền thả lỏng cảnh giác, nhẹ gật đầu: "Đúng vậy."

Giản Ngôn ôm người vào trong ngực, tiếp tục nghiêm túc hỏi: "Vậy em nói xem, phải lưu dấu ở chỗ nào mới được?"

"Hả?" A Từ sững sờ, hình như ý cậu không phải vậy nha?

Thừa lúc cậu đang ngơ ngác, tay Giản Ngôn đã mò vào trong áo ngủ, một tay sờ ngực, một tay trượt xuống eo: "Ở đây? Hay ở đây? Hoặc là..."

"Anh lưu manh!" A Từ nhảy ra khỏi người hắn, nhặt cái gối bên cạnh lên, hung hăng đánh Giản Ngôn mấy cái.

"Vợ à, đây là bạo lực gia đình!" Giản Ngôn mở miệng la lối, nhưng giọng điệu lại cực kỳ vui vẻ, đối với A Từ đang "Bạo lực gia đình" cũng rất thản nhiên hưởng thụ.

A Từ ném gối xuống, thở phì phò bỏ đi.

Lần này Giản Ngôn không giữ A Từ nữa, nhưng vẫn không nhịn được mà cười ha hả.

A Từ ở ngoài nghe thấy tiếng cười của Giản Ngôn, đầu tiên là cảm thấy xấu hổ, cảm giác như mình đang bị hắn đùa bỡn.

Nhưng khi nghe thấy tiếng hắn đánh răng còn kèm theo tiếng cười, A Từ lại mềm lòng. Đã bao lâu rồi Giản Ngôn mới cười như vậy? Có thể khiến cho hắn vui vẻ từ trong nội tâm thì muốn làm gì cậu cũng bằng lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi