SẾP Ở CHUNG NHÀ


Hạo Hạo hẹn Tống Minh đi ăn, sẳn tiện trò chuyện khuây khoả luôn. Thế nhưng Chủ tịch không cho nhân viên đi, cậu đành phải lấy thân mua chuộc.
Sau màn ân ân ái ái, Tiểu Tống Minh mang thân thể tàn tạ của mình đến gặp cậu bạn.
" Sao uể oải quá vậy? Công ty cậu bóc lột sức lao động à?"
Hạo Hạo uống một ngụm cà phê, thong thả nói từng chữ một. Ngược lại, Tống Minh thần sắc khó coi, mặt đen u ám.
" Công ty ai dám bắt nạt tôi, cậu nói xem?"
" Tất nhiên có, Chủ tịch cậu, Lão công cậu. "
Kèm theo chính là cái bễu môi nhúng vai.
Cậu tự hỏi, có phải kết bạn nhằm người rồi không? Thấy bạn mình không ổn còn tỏ cái loại thái độ gì vậy chứ???
" Hạo Hạo, để được ngồi đây với cậu tôi đã phải lấy thân mua chuộc tên xấu xa kia đó. Cậu đừng có nhẫn tâm thế chứ!?!"
" Thế à... Thảo n..."
Chưa nói hết câu, Hạo Hạo đã bị luồng khí lạnh sau lưng làm run rẩy, miệng theo đó ngậm lại luôn.
" Em vừa gọi ai là tên xấu xa?"
" Anh..."
Vương chủ tịch đại giá quang lâm rồi. Tiểu Tống Minh xác định rồi.
" Em còn chưa uống hết ly cà phê anh đã đến đón sao? Anh là đang muốn nhốt em ở nhà luôn sao? "
" Con trai em tìm em, không phải anh. "
"Ba...."
Là Tiểu Hiên, cậu bé năm nay đã hơn 8 tuổi, hoạt bát lanh lợi vô cùng.
" Tiểu Hiên, mau đến đây, chào chú đi."
Tống Minh kéo con vào lòng, ra hiệu cho thằng bé chào hỏi Hạo Hạo.
" Chú Hạo~"
" Tiểu Hiên ngoan quá. Có muốn gặp anh Mễ Dương không? "
" Muốn~ "
Tiểu Hiên và Tiểu Dương vô cùng thân thiết, đơn giản là từ khi Hạo Hạo nhận nuôi Tiểu Dương, thằng bé và Tử Hiên chơi cực kì hợp nhau. Từ từ thành thân.
Sau này, khi Mễ Dương gả cho Tử Hiên, Hạo Hạo luôn miệng oán trách Tống Minh và Vương Sác.
" Tôi cả một đời chỉ có một đứa con, tiểu tử nhà cậu lại bắt thằng bé đi rồi. Các cậu trả con lại cho tôi."
Vương Sác nhìn sang Tiểu Dương rồi lại nhìn sang Hạo Hạo.
" Cậu hỏi xem con trai cậu chịu về với cậu không? "
Nghe xong Hạo Hạo liền quay ngoắt sang Tiểu Dương.
" Tống Mễ Dương con có theo ba về không? Có theo không???"
Tiểu Dương ánh mắt lãng tránh nhìn sang Tử Hiên, lấp bấp nói.
" Ba, con tìm vợ cho ba. Con gả đi rồi, không về được. "
" Cả thế giới đều bỏ rơi tôi rồi... Ahuuuhuu, các người ức hiếp tôi. "
Tử Hiên bây giờ phải công nhận, chú Hạo Hạo của cậu dạy con rất khéo, gả đi rồi không về được nữa. Cũng phải khen vợ cậu rất ngoan.
" Ba, chẳng phải ba gả con ba cho con sao? Bây giờ lại muốn đòi lại."
" Tử Hiên con nói xem, ta không cho nó liền không về nhà, một là ở nhà con hai là bọn họ ( chỉ về hướng của Tống Minh Vương Sác ), con nói xem không gả được không? Không gả baba con liền cự tuyệt ta, Daddy con không cho tiểu thuyết của ta phát hành. Con nói có thể không gả sao?"
Tử Hiên nhúng vai đáp.
" Không thể trách ba, trách thì trách gia đình con quá có sức hút, quá có quyền lực. Haizzz ba lực bất tồng tâm rồi. Con ba giờ là bảo bảo của con. "
Đúng là không thể nói gì thêm. Hạo Hạo đành chấp nhận sống cuộc sống cụ già neo đơn, ngậm ấm ức trong lòng.
Sau đó có một lần Mễ Dương bệnh phải ngưng dạy ở trường. Anh chị em đồng nghiệp nghe tin liền đến nhà thăm hỏi ( kéo đến nhà Hạo Hạo).
" Hả? Tiểu Dương bệnh rồi????"
" Chú Tống ( Hạo Hạo cũng họ Tống ) Mễ Dương nghĩ dạy đã gần một tuần rồi! Không phải hai người chung nhà sao? Sao lại không biết? "
Hạo caca trên đầu mấy chục đóm lửa lớn nhỏ bùng bùng cháy, miệng không kiềm được chửi thề một tiếng.
Sau đó, Hạo Hạo dẫn cả đám giáo viên đến nhà Hiên-Dương thăm bệnh.
( Yangg: bà nào có coi Trần Tình Lệnh chắc cũng biết ngụ ý của tui. )
Vừa đến nhà, Hạo Hạo lấy chìa khoá dự phòng mở cửa, cùng đoàn người bước vào.
Đập vào mắt vào mũi họ là một đống cẩu lương thượng hạng.
Mễ Dương nằm trong lòng Tử Hiên, cả hai ôm ấp nhau trên sofa, triền miên hôn hít.
" Ừm.. khụ khụ..."
" Á, ba... Còn có... Ahhhhhh."
Tiểu Dương chính là vụn trộm bị phát hiện, thất thần đỏ mặt, vội bật dạy khỏi người Tử Hiên.
Tử Hiên bị Mễ Dương làm giật mình, nhíu mày nói.
" Em khỏi bệnh rồi sao? La hét cái gì? "
Sau đó đứng lên, chỉnh sửa quần áo, mời mọi người vào nhà. Sau đó nữa là đi pha trà, lấy bánh ngọt.
" Tử Hiên, ba giao con trai ba cho con, nó bệnh cũng không báo ba một tiếng? "
Tử Hiên sau khi đã đưa nước đưa bánh xong liền ngồi xuống bên cạnh Tiểu Dương đáp.
" Cái này ba hỏi con ba, đừng hỏi con. "
" Con, sao cái gì cũng đẩy qua vợ con hết vậy? Có đáng làm chồng nó không? "
Cả đoàn giáo viên từ khi vào nhà đến giờ đã sốc không biết bao nhiêu lần. Bây giờ lại tiếp tục sốc, không hẹnaf hét lên.
" Tống Mễ Dương cậu như nào lại là vợ học trò mình chứ? "
Tiểu Dã từ nảy đến giờ mặt đỏ tai đỏ ngồi im phăng phắc không dám mở  miệng. Bây giờ bị gọi đến tên không thể không nói.
" Tôi tôi... Mọi người đừng có kích động quá... Tôi... "
" Như các thầy cô đã thấy, bọn em không giải thích nhiều đâu. "
Tử Hiên bây giờ thực hiện nghĩa vụ người chồng giải vây cho vợ. Đám người kia nghe thế cũng không nói gì nữa. Bây giờ thì hay rồi. Học trò thành chồng đồng nghiệp, bọn họ còn không biết nên xem Tử Hiên là gì.
Nói đi phải nói lại, ông ba vợ kia vẫn ấm ức lo con bệnh, máu trong người sôi ùng ục.
Hạo Hạo :" Ba đem con ba về, trả con ba đây. "
Tử Hiên : " Hỏi xem có chịu về không?"
Đoàn giáo viên có cơ hội hóng chuyện, liền yên lặng ngồi nghe, mắt liền nhìn về phía Mễ Dương.
Mễ Dương tất nhiên gật đầu... Mới lạ.
" Hai đứa có giấy đăng kí kết hôn không? Nói xem, không có. Không có thì đây vẫn là con ba. Ba đem về. "
" Tụi con có thể đăng kí sao? Con đem con trai ba đi phẩu thuật chuyển giới rồi sửa giấy tờ thì có thể đăng kí, ba muốn không? "
" Con, con..."
Vẫn là cải không lại.
Thế là ba vợ vẫn ngậm ngùi đi về. Đám người kia về rồi còn bỏ lại một câu.
" Học trò Hiên, em cũng thật giấu rất kỉ. Nhưng bọn thầy không giấu hộ em đâu. Cẩn thận. "
Thầy không giấu cũng chẳng sao. Công khai rồi đở mất công giải quyết mấy bà cô già với tụi nữ sinh phiền phức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi