Edit & Beta: Yuki
________________________
Trước giờ tôi chưa từng kể về vợ mình nhỉ. Thật ra cuộc gặp gỡ lãng mãn giữa chúng tôi là cả kế hoạch được tính toán tỉ mỉ.
Cô ấy là con gái cưng của một nhà tư bản có tiếng, gia tộc là trâm anh thế phiệt đến từ Anh Quốc, dây mơ rễ má rộng khắp toàn cầu. Bố vợ tôi sau sự kiện “thứ Hai đen tối” đã lui về thoái ẩn rồi nhờ tâm địa thâm sâu hơn người mà tích cóp thêm nhiều của cải.
Tôi đã đọc bài phỏng vấn của cô ấy trên tạp chí “Forbes”
[1]. Cô không chỉ là một nhà tư bản trẻ tuổi mà còn là một người phụ nữ xinh đẹp.
Cô có mái tóc xoăn vàng óng được bung xõa tự nhiên cùng đôi mắt xanh xám giống hệt tôi. Thân hình đầy đặn khoác lên bộ Tây trang ôm sát khiến cô trông càng xinh đẹp và gợi cảm.
Lần đầu bắt gặp hình ảnh cô, trong phút chốc cơ thể tôi đột nhiên sinh ra một loại ham muốn lạ kì.
Tôi nằm lòng hết thảy sở thích của cô ấy, quan sát các tuyến đường cô thường đi biết bao lần. Cuối cùng, nhân lúc cô không có vệ sĩ đi cạnh, tôi thuê một tên cướp trộm túi xách cô.
Và tôi thì xuất hiện đúng lúc, trình diễn tiết mục “anh hùng cứu mỹ nhân” cũ rích đến không thể cũ hơn, giúp cô nàng lấy về món đồ bị đánh cắp xong được cô mời đi cà phê để ngỏ lời cảm ơn.
Tôi mặc một bộ Âu phục cũ mèm đã ủi phẳng, trông qua cũng khá điển trai. Lúc trò chuyện tôi giả vờ để lộ ra hoàn cảnh khó khăn của mình rồi thở dài não nề, lịch sự cảm ơn cô đã mời cà phê, kế tiếp là đứng dậy tính tiền ra khỏi quán.
Quả nhiên cô lập tức gọi tôi lại, đưa một tấm danh thiếp chế tác tinh xảo còn thoang thoảng hương nước hoa cho tôi.
Mọi chuyện thuận buồm xuôi gió đến khó thể tin được, thậm chí còn vượt ngoài mong đợi.
Tôi vốn là định kiếm một công việc thông qua cô ấy. Nhưng không ngờ cô ấy lại yêu tôi điên cuồng, kiểu mê đắm cuồng nhiệt đến vô lý ấy khiến tôi băn khoăn, lại chỉ đành gật đầu chấp nhận.
Tôi như phóng tên lửa từ chức trợ lý thành cánh tay đắc lực của cô, tiếp đến thành bạn trai và cuối cùng là chồng… chính cô ấy chủ động cầu hôn tôi, rồi tôi đồng ý.
Bố cô, một nhà tư bản lão làng đã mời tôi đến văn phòng gặp riêng ông. Lần đó hai chúng tôi trò chuyện rất lâu.
Nghe xong những kiến giải của tôi về thị trường chứng khoán, ông nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt sắc lạnh và quả quyết: “Cậu là một con sói, tham vọng của cậu đủ để nuốt chửng cả cái phố Wall này đấy”.
Tôi mỉm cười từ tốn hỏi lại ông: “Ông không thích sói ư?”
“Thích, ta thích chứ.” Bởi ông cũng vậy. Ông nhếch môi, khẽ gật đầu với tôi: “Chỉ cần cậu đừng bao giờ giương vuốt về phía ta là được.”
“Đương nhiên rồi.”
Vợ tương lai của tôi, một cô nàng tóc vàng mắt xanh đậm chất Anh Quốc đẩy cửa bước vào. Cô khoác vai tôi rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn thân mật trước mặt bố mình.
Cuộc hôn nhân đã được sắp đặt thế đấy.
__
Mãi đến trước đám cưới tôi mới báo tin này cho Shawn biết.
Từ khi tôi tìm được công việc ổn định, cậu đã lâu không mặc sườn xám và có lẽ cũng không cần mặc lại nữa. Tôi mua một nhà hàng ở khu đẹp nhất phố người Hoa, đồng thời đưa luôn căn hộ cao cấp chúng tôi đang ở cho cậu, ngoài ra còn thêm một tấm séc có chữ ký và được phép điền bao nhiêu số tiền mà cậu muốn.
“Tôi sắp kết hôn rồi.” Tôi cười nhạt, dang hai tay trông chờ một cái ôm và lời chúc phúc.
Nhưng Shawn chỉ sững sờ nhìn tôi, như thể nhìn một người xa lạ chưa từng quen biết. Hồi lâu, tay cậu buông thõng, chìa khóa và tấm séc hờ hững mắc giữa kẽ tay.
Tôi nghe thấy cậu hỏi: “Tiên sinh, anh có từng yêu em không?”
“Nghe tôi này, Shawn.” Khi đó có lẽ chưa hiểu được câu hỏi của cậu, tôi chỉ kiên nhẫn giải thích: “Tôi cứ tưởng cậu phải hiểu chứ, chúng ta đều là đàn ông, mà hai người đàn ông sẽ không có tương lai đâu. Cậu phải kết hôn với một người phụ nữ mới lấy thẻ xanh được. Nếu cậu có gì cần giúp thì có thể tìm tôi.”
Sau cùng tôi vỗ vai cậu một cái: “Chúng ta là bạn mà.”
“Bạn…” Shawn lặp đi lặp lại chữ ấy rồi lúng túng mở miệng: “Ừm, cảm ơn tiên sinh.”
Cậu không nói không rằng, hai hàng nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, lăn dài trên gương mặt của thiếu niên đã trưởng thành. Cậu vẫn đẹp như ngày nào, chẳng qua đã không còn cảm giác giống khi trước nữa, ánh mắt cậu toát lên sự dịu dàng trìu mến mà tôi khó thể lý giải.
Tôi vội vã bỏ đi trong tiếng khóc thầm ấy, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
__
Kể từ hôm đó Shawn không đến tìm tôi nữa.
Nhưng điều ấy chẳng hề gì với tôi cả. Tôi trở thành ngôi sao mới nổi trong giới tài chính, sau lễ cưới hoành tráng ấy, tôi đã chính thức bước chân vào xã hội thượng lưu.
Vợ đẹp, xe sang, nhà lầu, văn phòng xa hoa cao chót vót… Khắp cả phố Wall không ai là không biết tên tôi, giờ phút này tôi đã có được tất thảy những gì mình hằng mong ước.
Tất tần tật quá khứ nhơ nhuốc của tôi đều bị chôn lấp, cả ký ức về Shawn hay khu ổ chuột cũng xa vời như những giấc mộng của thế kỷ trước. Ngụy tạo một bản lý lịch đẹp đẽ và bản năng dã thú có sẵn từ khi sinh ra giúp tôi như cá gặp nước trong thế giới của tư bản.
Năm 1993, nền kinh tế Mỹ và toàn cầu bắt đầu phục hồi, kéo theo đó là quãng thời gian sáu năm hoàng kim. Nhờ sự giúp đỡ từ “đế chế kinh doanh” của gia đình vợ và bố cô ấy, tôi đã từng bước xây dựng một thế giới tiền tài cho riêng mình.
________________________
CHÚ THÍCH:Forbes là một tạp chí kinh doanh của Mỹ thuộc sở hữu của Integrated Whale Media Investments và gia đình Forbes. Được xuất bản tám lần một năm, nó gồm các bài báo về các chủ đề tài chính, công nghiệp, đầu tư và tiếp thị.