SHINING NIKKI - THIỂM DIỆU NOÃN NOÃN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trans + Beta: LarissSun, Duo.

Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở truyenwikiz.com LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.

-----------------------

Momo: "Tớ không thể tưởng tượng được có bao nhiêu đồ ăn ở khu chợ này luôn!"

Joy: "Nên bắt đầu ăn cái gì trước đây ta... Mấy cái bánh mận kia nhìn ngon quá đi!"

Momo: "Hình như tớ ngửi thấy mùi thịt nướng..."

Nikki: "Chúng ta tới đây để thu thập thông tin đó mấy cậu."

Nhưng Momo đã hoàn toàn đắm chìm trong đống cao lương mỹ vị kia luôn rồi.

Momo: "Nikki, tớ muốn ăn cái kia! Há cảo nhân thịt nướng!"

Dãy nồi hấp tỏa ra hương thơm phưng phức được đặt trên quầy hàng của chiếc sạp nhỏ.Shining Nikki - Thiểm Diệu Noãn Noãn (bản dịch) - 4-2


Chủ quán: "Há cảo nhân thịt nướng đây! Số lượng giới hạn! Còn một suất cuối cùng, ai muốn thưởng thức không nào?"

Momo: "Tôi!"

???: "Tôi!"

Một cô gái tóc ngắn đến trước quầy hàng cùng lúc với Momo.

Chủ quán: "Ừm..."

Bốn con mắt dính chặt vào chiếc nồi hấp trong tay chủ quán.

Chủ quán hết nhìn người này lại nhìn sang người kia. Rõ là cô ấy đang rất bối rối.

Nikki: "Sao chúng ta không chia đôi ra nhỉ?"

Cô gái gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Chủ quán: "Tốt rồi! Mọi người cứ ngồi ở đó đi, tôi sẽ mang thức ăn ra liền đây."

Nikki: "Xin chào, chúng tớ là...khách du lịch. Tớ tên Nikki, còn đây là Joy và Momo. Cậu tên gì nhỉ?"Shining Nikki - Thiểm Diệu Noãn Noãn (bản dịch) - 4-2


Cô gái tóc ngắn: "Dạ Tiêu(1)."

Momo: "Dạ Tiêu? Nó nghĩa là bữa ăn khuya trong ngôn ngữ của người Chân Mây! Nhưng giờ vẫn còn sớm mà nhở?"

Cô gái tóc ngắn: "Đó là tên tôi."

Momo: "..."

Nikki: "Rất vui được gặp cậu, Dạ Tiêu."

Dạ Tiêu: "Nikki, Joy và... Momo."

Dạ Tiêu nhìn Momo với ánh mắt đầy thích thú.

Dạ Tiêu: "Trông cậu cũng giống một con mèo bình thường, nhưng thực ra rất khác biệt nha. Cậu mặc áo choàng, lại còn biết nói nữa..."

Dạ Tiêu vươn tay ra như muốn sờ vào đôi tai của Momo.

Dạ Tiêu: "Tớ sờ thử được không?"

Momo: "Khoan đã, cậu có ý đồ gì đấy?"

Momo chạy ra trốn sau lưng Nikki và nhìn Dạ Tiêu đầy vẻ cảnh giác.

Nikki: "Ừm, cậu biết ở đâu có hoa mộc lan không? Tớ nghe nói sắp tới sẽ diễn ra lễ hội gì đó. Họ có sử dụng hoa mộc lan không nhỉ?"

Chủ quán: "Lễ hội!"


Chủ quán đã tới chỗ họ ngay trước khi Dạ Tiêu kịp nói điều gì.

Chủ quán: "Các bạn đang nói đến Lễ hội Hoa phải không? Đó là ngày lễ lớn nhất ở Đỉnh Mây đấy! Mọi loài hoa sẽ nở rộ khoe sắc, kể cả hoa mộc lan!"

"Đúng ra là bây giờ hoa mộc lan phải nở rồi, nhưng chúng đã bị tuyết che lấp mất hai ngày nay."

Nikki: "Sao tháng ba rồi mà tuyết vẫn rơi vậy nhỉ?"

Chủ quán: "Tôi biết mà, đúng chứ? Thật ra trời cũng không lạnh đến thế đâu, nhưng vì lí do nào đó mà tuyết mãi vẫn không tan."

"Nếu thời tiết cứ như này thì không biết Lễ hội Hoa có được tổ chức không nữa. Tôi thực sự rất mong chờ vở kịch mới của Tần Y trong buổi khai mạc lễ hội đấy!"

Nikki: "Tần Y? Là người trong tấm áp phích kia phải không?"

Chủ quán: "Tất nhiên rồi! Sao mà cô lại không biết anh ấy là ai được nhỉ?"
Joy: "Tôi biết này! Vừa nhìn cái là tôi đã nhận ra ngay!"

Chủ quán: "Anh ấy đẹp như trong mơ luôn nhỉ? Buổi biểu diễn đầu tiên của anh ấy, "Giấc mộng hoài niệm"(2), là vở kịch kinh điển của Vương quốc Chân Mây đấy. Anh ấy cũng đã thiết kế bộ trang phục cùng tên của riêng mình nữa."

Momo: "Anh ta là nhà thiết kế luôn cơ à?"

Chủ quán: "Không chỉ là một diễn viên xuất sắc, anh ấy còn là nhà thiết kế tài năng nữa. Đây, để tôi cho mọi người xem mấy bức ảnh trong điện thoại này!"

Joy: "Bức này đẹp quá! Cô có thể gửi cái này cho tôi được không? Tôi muốn lấy nó đặt làm hình nền."

Chủ quán và Joy hoàn toàn chìm vào cuộc trò chuyện sôi nổi về vẻ đẹp tựa như mơ của Tần Y.

Tuyết nhẹ vương trên mái tóc Nikki. Cô ngẩng đầu lên và thấy sắc trời xám xịt.

Nikki: "Tớ muốn chiêm ngưỡng cảnh tượng Đỉnh Mây được bao trùm bởi muôn loài hoa. Chắc hẳn sẽ đẹp lắm."
Dạ Tiêu: "Những gì cậu đang nhìn thấy... là tuyết trắng, nhưng cũng là hoa."

Nikki: "...Huh?"

Dạ Tiêu vươn tay đón lấy một bông tuyết.

Dạ Tiêu: "Dù sao tớ cũng phải đi rồi. Cảm ơn vì món ăn ngon nhé, Nikki."

"Tớ sống ở ngoại ô Đỉnh Mây. Đi dọc theo con đường này cho tới khi cậu rời khỏi thành phố. Cứ tự nhiên đến chơi bất cứ lúc nào nhé. Tớ cũng nuôi một con mèo, có thể Momo sẽ hứng thú đấy."

Nikki: "Chắc chắn bọn tớ sẽ đến thăm cậu rồi!"

*Chú thích:

(1) Yexiao.

(2) Nostalgic Dreams.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi