*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trans: LarissSun.
Cá nhân/Web muốn re-up bản dịch vui lòng xin phép và ghi rõ nguồn. Đọc truyện ở truyenwikiz.com LarDuo để ủng hộ nhóm dịch.
---------------------
Vương quốc thần tiên vẫn vẹn nguyên vẻ đẹp mộng mơ như khi họ rời đi.
Mây trắng và bầu trời xanh phản chiếu trên mặt hồ phẳng lặng như gương. Cô gái chèo thuyền đang cất lên bài ca đẹp đẽ.
Không khí thơm như mùi bánh tươi mới nướng. Đám trẻ chạy nhảy khắp các con phố, la hét và nô đùa.
Trở về nơi đây, Nikki cảm giác như thể mình đang chìm trong mộng ảo.
Cô cũng không chắc những chuyện xảy ra ở Starheaven có phải là một giấc mơ không, hay những gì xảy đến sau khi cô rời Starheaven mới là mơ.
Lần đầu đặt chân đến Starheaven, cô đã tưởng rằng chuyến du hành thời gian với mục đích giải cứu Miraland chỉ là một cuộc du ngoạn mà thôi.
Joy: "Cuối cùng cũng về đến nhà! Starheaven là tuyệt nhất. Cậu có nghĩ vậy không, Nikki?"
Có lẽ là vì Joy, nhưng Nikki sau cùng cũng có thể thả lỏng một chút. Đã lâu rồi cô không cảm thấy nhẹ nhõm như thế này.
Momo: "Starheaven có thịt nướng ngon nhất quả đất!"
Joy: "Đến bao giờ thì cậu mới chịu NGỪNG nói về thịt nướng hả? Tớ mệt mỏi lắm rồi đấy!"
Momo: "Há, có vấn đề gì không?"
Nikki lắng nghe hai người kia đùa giỡn với nhau. Những khoảnh khắc như thế này của cuộc sống đời thường thật quý giá làm sao.
Nhưng... trong lòng Nikki lại cảm thấy lo lắng bởi vẫn còn rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết, chúng treo lơ lửng trên câu chuyện cổ tích như đám mây đen vô hình.
Nikki: "Vậy là, khi ở Rosset cậu có nói rằng chuyện gì đó đã xảy ra ở Starheaven. Đó là gì thế?"
Joy: "Chúng ta nói chuyện ấy sau nha? Cậu có muốn đi dạo xung quanh không nè? Hay ta đến Hồ Trăng Bạc? Đó là nơi bọn mình gặp nhau lần đầu tiên đấy."
Momo: "Ơ này! Chính CẬU nói rằng nó rất quan trọng cơ mà! Sao cậu lại-"
Joy: "Thôi nào, Momo..."
Joy mất kiên nhẫn ngắt lời Momo.
Joy: "Cậu quên cửa hàng thịt nướng gần hồ rồi hả?"
Momo: "!!!"
"E hèm, nếu cậu cứ khăng khăng như vậy thì tớ nghĩ là chúng ta đi đường vòng qua hồ cũng được."
Joy và Momo dường như rất háo hức, nên Nikki liền theo chân họ đến Hồ Trăng Bạc.
Joy: "Vị thủ lĩnh kia đâu rồi? Sao cô ta không ở đây?"
Momo: "Zoey á hả? Tớ không thể tưởng tượng nổi cô ta ngồi chèo thuyền như thế này đâu."
Nikki: "Zoey đã lên máy bay sau khi bọn mình đến Starheaven rồi."
Joy: "Cô ta trông thật đáng sợ. Tớ rất là vui khi cô ta rời khỏi luôn đó!"
Bầu trời trong xanh phản chiếu trên mặt nước. Làn gió nhẹ thoảng qua khiến những gợn sóng lướt qua mây trắng.
Nikki khẽ nhắm mắt tận hưởng khoảng khắc yên bình, và cũng để tâm trí thư giãn sau những chuyện xảy ra gần đây.
Joy nhận ra Nikki đang không vui, liền đặt mái chèo sang một bên rồi đến ngồi cạnh Nikki.
Joy: "Cậu có nhớ bài ca mà tớ hát khi chúng ta gặp nhau lần đầu không?"
"Đến đây nào, này thiếu nữ kia ơi. Hãy đến nơi đây với Hồ Trăng Bạc. Những nhịp sóng là sân khấu của em, ngàn vì sao lấp lánh sẽ làm nền tô điểm cho em."
Joy nắm tay Nikki và cất lên bài hát quen thuộc.
Cô nhìn về phía chân trời, làn gió ấm áp và dòng sông yên bình xoa dịu tâm hồn.
Joy: "Sao chúng ta không cùng nhau chụp một bức ảnh nhỉ? Để kỉ niệm buổi gặp gỡ ở Hồ Trăng Bạc này."
-------------------------
Hồ nước tuyệt đẹp và nụ cười của mọi người đã được bức ảnh lưu giữ.
Nikki cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Joy: "Cha từng dẫn tớ đi chèo thuyền ở đây. Ông ấy nói rằng Hồ Trăng Bạc là nơi đẹp nhất trong vương quốc, và nó đã truyền cảm hứng cho ông."
Nikki (Thì thầm): "Quả thực là rất đẹp..."
Joy: "Tớ cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vui thích mỗi khi được ông đưa tới Hồ Trăng Bạc chơi."
"À đúng rồi, tớ đã nói rằng ông ấy là một nhà thiết kế tuyệt vời mà tớ cực kỳ ngưỡng mộ chưa nhỉ? Mỗi lần tớ nảy ra ý tưởng về bộ trang phục xinh xắn nào đó, cha sẽ rất hạnh phúc. Vậy nên tớ luôn muốn trở thành một nhà tạo mẫu tài năng."
Joy dừng lời và nhìn Nikki.
Joy: "Cậu cũng là một nhà thiết kế tuyệt vời, Nikki à. Có lẽ cậu chính là kiểu người với tài năng bẩm sinh mà cha hay nói đến. Tớ có chút ghen tị đấy!"
Nụ cười của Joy ấm áp như ánh dương chiếu trên hồ.