Một hàng ba chiếc xe chống đạn, trước sau hai chiếc, cô ngồi trên chiếc xe của Lận Văn Tu ở chính giữa.
Nam Nhứ vẫn mặc bộ váy dài vào tối hôm qua, áo khoác của Tề Kiêu đã rơi mất trong trận đấu đá tối hôm qua rồi, lúc này vết hôn nơi bả vai của cô tuy rằng không phải quá rõ ràng, nhưng trên phần da thịt trắng nõn ấy chỉ cần nhìn qua là có thể nhìn ra được.
Cô thực ra chẳng sao cả, không có tâm trạng câu nệ mấy cái tiểu tiết này, chỉ là đột nhiên người ở bên cạnh đưa qua một chiếc áo khoác màu đen, vô cùng lịch thiệp khoác lên vai của cô.
Cô ngơ ngẩn chốc lát, nói, “Cảm ơn.”
Lận Văn Tu ngồi ở bên cạnh cô, cô có hơi muốn hỏi tại sao anh ta lại giúp cô, nhưng cô lựa chọn im miệng, bởi vì nói nhiều không phải chuyện tốt lành. Tề Kiêu nói cô đang bảo hổ lột da, có lẽ là thế thật, cho nên cô vô cùng cảnh giác với Lận Văn Tu.
Rời khỏi khu vực Tam Giác Vàng, chiếc xe chạy vào đường cao tốc, cô không biết đích đến là đâu, cô chỉ có thể chờ đợi.
Đi ngang qua thành phố, thôn trang, vượt qua vô số cảnh vật, tiến vào nơi “Thành phố Thiên Thần”, thành thị phồn hoa mỹ lệ, sắc thái dân tộc dày đặc, từ huyên náo đến yên tĩnh, chiếc xe dừng trước trang viên của một căn biệt thự.
Người ở phía trước đi xuống mở cửa xe sau, Lận Văn Tu xuống xe, sau đó có người tiến đến, bắt đầu dùng ngôn ngữ cô nghe không hiểu để giao tiếp, Lận Văn Tu đi vào trong, Nam Nhứ bước xuống đứng ở bên cạnh xe, vệ sĩ từ chiếc xe ở phía sau đi đến, là một người phụ nữ có vóc dáng rất cao, cô ấy nhìn cô hất hất cằm, Nam Nhứ chỉ đành đi theo vào trang viên của căn biệt thự xa hoa.
Lận Văn Tu đi thẳng lên lầu, Nam Nhứ ở dưới lầu.
Cửa lớn do hai người vệ sĩ canh giữ, trong phòng khách rộng lớn ở lầu một, một người đàn ông trung niên mặc bộ đồng phục quản gia đang bận rộn, không ai nhìn lấy một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, ai nấy đều đang làm việc của chính mình.
Nam Nhứ đứng đó rất lâu, cô không quen mang giày cao gót nên hơi chuyển động cổ chân đau nhói vài cái. Cô nhẹ bước đi đến trước cửa, có hai người vệ sĩ duỗi tay ngăn cản lối đi của cô, cô chỉ đành lùi về lại.
Có một cô gái giúp việc bưng một ly nước đến cho cô.
“Cảm ơn.” Cô nói.
“Mệt rồi thì ngồi nghỉ một lúc đi.” Cô gái giúp việc ấy nói.
“Không sao.”
Cô cẩn thận nhìn chằm chằm ly nước, có thể là bị bắt vào ổ ma túy nên đã dưỡng thành độ nhạy cảm, người thế nào cũng không được tin, đồ vật gì cũng không được tùy tiện động vào, bất kỳ món ăn nào cũng không được ăn quàng…
Cô gái giúp việc của không để ý cô nữa, vội vã đi làm việc của mình.
Nam Nhứ tay cầm ly nước, sau đó đặt ly nước trên cái khay tròn, đợi.
Thời gian càng lúc càng muộn, sau khi Lận Văn Tu đi xuống, bên cạnh có mấy người đi theo, bọn họ vừa nói vừa đi ra ngoài, Nam Nhứ tiến lên trước một bước, bị người bên cạnh cản lại, Lận Văn Tu tựa như không hề nhìn thấy cô vậy, chuẩn bị đi ra ngoài cùng đám đàn em vây quanh.
Nam Nhứ vội vã đuổi theo đến cửa, “Lận tiên sinh.”
Lận Văn Tu dừng bước, xoay đầu nhìn về phía cô, hồi lâu anh ta xoay người tiến đến, người ở bên cạnh đều lui đi, trong vòng 5 mét, chỉ có anh ta và cô.
Nam Nhứ nghi hoặc nhìn anh ta, muốn phân biệt tính xác thực trong lời của anh ta, Lận Văn Tu cong khóe môi, “Dựa vào bản thân cô, cô không ra ngoài được đâu.”
“Cô không tin tôi?” Ánh mắt của anh ta nhìn thẳng vào đáy mắt của cô.
Tin hay không tin không quan trọng, chỉ cần có thể sống sót ra ngoài, “Lận tiên sinh…”
Cô vừa mở lời, anh ta đột nhiên tiến lại gần cô một bước, Nam Nhứ vô thức lùi về sau, anh ta đột nhiên bật cười, “Tôi không phải người tốt đẹp gì, nhưng tôi nói được làm được, tôi sẽ an bài người đưa cô rời khỏi đây, trước lúc đó cô chỉ có chờ đợi.”
“Bao lâu?” Cô nói.
“Đợi.” Anh ta đáp.
Cô không biết chữ đợi này, đại biểu cho thời gian, hay là đại biểu cho tình hình.
Sau khi Lận Văn Tu đi, cô được sắp xếp ở trong phòng khách ở lầu ba, cô quanh quẩn trong gian phòng, cái tên Lận Văn Tu này thâm cao khó đoán, lại cộng thêm cô và anh ta không quen thuộc, cô khó mà phân biệt được anh ta có ý gì.
Trước mắt, chỉ có thể đợi.
Đối với chỗ này, cô chỉ có hai chữ xa lạ, thành phố xa lạ, con chữ xa lạ, ánh đèn ở phía xa xa xán lạn rực rỡ đan xen vào nhau, trong bức tường vây rộng lớn do thật nhiều vệ sĩ canh gác, còn có hai vệ sĩ của Lận Văn Tu ở dưới lầu, cô tay không tấc sắt còn có thể ứng phó với hai người, nhưng nhiều thì…
Cô than thở một tiếng, ngồi xuống mép giường.
Ra ổ sói, vào hang hổ, nhưng không khiến Nam Nhứ lo lắng quá nhiều, cô rời khỏi bên cạnh Tề Kiêu, anh sẽ có thêm vài phần an toàn, cô cảm thấy, đáng.
Lận Văn Tu ngồi xe rời đi, phân phó đàn em dựa theo anh ta nói mà làm, trông chừng Tề Kiêu chặt chút, nếu đã là cộng sự hợp tác, anh ta tất nhiên phải tìm hiểu rõ con người của anh. Còn có những thêm bám đuôi kia, trông chừng kĩ hơn. Còn về Nam Nhứ, đợi.
Không ai lại đột nhiên ra tay cứu giúp một người xa lạ, anh ta không phải người tốt lành gì, lần này phá giải nguy cơ từ Nam Nhứ, xem như là thuận nước đẩy thuyền để hợp tác cùng Tề Kiêu.
Tối hôm đó, trong trang viên không chút động tĩnh, chỉ có tiếng xe chạy qua lại truyền đến từ nơi xa xa trong thành phố, Nam Nhứ không buồn ngủ, trên gương mặt càng lúc càng hao gầy, hiện lên nét tiều tụy.
Tối hôm đó, Lận Văn Tu không có quay lại.
Nam Nhứ ở lại hai ngày trong trang viên rộng lớn, Lận Văn Tu đêm tối ngày thứ ba mới quay lại.
Cô nhìn ra ngoài từ cửa sổ, chiếc xe dừng ở dưới lầu, anh ta mặc bộ quần áo không giống với hôm đó, lúc xuống xe, bên cạnh vẫn có ba người vệ sĩ đi theo như cũ, vệ sĩ theo bên cạnh của anh ta gần như đi theo anh ta nửa bước không rời.
Ước chừng tầm một tiếng đồng hồ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cô đi qua mở cửa, là Lận Văn Tu.
Anh ta ra hiệu với cô, cô liền đi theo ra ngoài.
Khu nghỉ ngơi ở lầu ba, Lận Văn Tu rót một ly rượu đưa cho cô, Nam Nhứ nhận lấy, ánh mắt của anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thành phố phồn hoa nhộn nhịp, ánh đèn lấp lánh tỏa sáng dưới bầu trời đêm.
Cô có chút không biết làm sao m, bởi vì cô lúc này chỉ mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, chân trần giẫm lên tấm thảm.
Ngón tay thon dài của anh ta đùa nghịch ly rượu, đầu ngón tay gõ nhẹ vào ly thủy tinh, phát ra âm thanh khe khẽ mà thanh túy, trong bầu trời đêm yên tĩnh này leng keng truyền vào tai cô, cô không hiểu Lận Văn Tu, mỗi con người đều dùng tất cả năng lực phán đoán để suy đoán tâm tư của đối thương, gần một tháng trời, đây chính là khoảng thời gian cô sống mệt mỏi nhất trong kiếp này.
“Ngày mai phái người đưa cô rời khỏi đây.”
“Cảm ơn.” Cô nói.
Cô thờ ơ nhấp một hớp rượu vang, rượu ngon thơm lừng từ trong đầu lưỡi lan tràn ra, nhưng cô lại cảm thấy có một chút đắng chát, là vị đắng ở đầu lưỡi, không phải rượu.
Anh ta đã giữ lời hứa đưa cô rời khỏi đây, cô cảm thấy hành động nói được làm được này của anh ta quả là quân tử. Có điều, rốt cuộc người này là ai?
Anh ta đột nhiên tiến lên trước, cô lùi lại một bước lưng dựa vào lan can của ban công, anh ta đứng ở phía trước cách cô hàng chục cm, đùa nghịch ly rượu trong tay, tựa như nói đùa, tựa như nghiền ngẫm, “Sau này đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”
Anh ta đang cảnh cáo à? Cô nói: “Chúc Lận tiên sinh cả đời bình an.”
Chạng vạng ngày hôm sau, Nam Nhứ thay xong bộ váy dài ban đầu của bản thân, cho dù không thích mặc, cũng phải mặc, bởi vì cô chỉ có mỗi một bộ quần áo.
Lận Văn Tu giữ đúng lời hứa, phái hai người vệ sĩ hộ tống cô rời khỏi trang viên, cô không nhìn thấy Lận Văn Tu, song điều này không quan trọng. Cô cảm kích sự giúp đỡ của anh ta, cho dù anh ta là người tốt hay là người xấu, cô cũng cảm kích anh ta cứu vớt tính mạng của cô.
Cô ngồi ở trên xe, không hỏi nhiều, Lận Văn Tu nếu đã đồng ý đưa cô rời khỏi đây, vệ sĩ chắc hẳn là đưa cô đến nơi cô nên đi.
Chiếc xe lái đi tầm 20 phút, trên con đường ánh đèn mờ mịt, phía trước có ba chiếc xe dừng lại, vệ sĩ ngồi ở ghế lái cảnh giác rút súng từ bên hông ra, chiếc xe từng chút từng chút lùi về sau, trong lòng Nam Nhứ thầm nói không ổn, không biết là đã gặp phải người nào.
Phía trước đột nhiên nổ súng, trong thành thị huyên náo, tiếng súng này vô cùng rõ ràng.
Đột nhiên bốn phía xông ra tầm mười mấy người, ai nấy đều cầm súng, Nam Nhứ ngồi ở trong xe, cửa kính chống đạn ngăn hết những viên đạn do xạ thủ bắn đến. Vệ sĩ hạ kính xe bắn trả, chiếc xe nhanh chóng bị bao vây, hỏa lực của đối phương càng lúc càng dũng mãnh, chiếc xe chỉ có thể tăng tốc xông qua đám người đang bao vây.
Vệ sĩ phía trước chửi một câu, “Lốp xe trúng đạn, xuống xe.”
Vệ sĩ nói xong, trực tiếp ném cho cô một khẩu súng, Nam Nhứ chụp lấy súng, nhanh chóng xuống xe.
Nam Nhứ men theo bức tường chạy đến nơi huyên náo sáng sủa nhất, một viên đạn bắn đến, gắm vào nền đường ở phía trước cô, cô xoay đầu, bốn phía không một ai. Cô xoay người rẽ vào một con hẻm, lửa đạn lập tức ùn ùn kéo đến, cô nhắm vào phương hướng viên đạn bay đến nổ vài phát súng.
Cô đá văng giày cao gót, chân trần chậm rãi nhích sang bên kia, một cái họng súng lộ ra bị cô một phát tóm lấy, trên tay dùng sức quật lấy, sát thủ bị cô đấm một đấm lên gáy, người nọ bị choáng, tức khắc ngã gục.
Cô chậm chầm đặt người đó xuống, cẩn thận dán sát vào tường đi về phía trước, cô biết mình đã bị người khác theo dõi, cho dù là con đường nào, mục đích đều là lấy mạng của cô.
Khắp nơi truyền đến tiếng bước chân tháo chạy của nhiều người, bước chân nặng nề, vốn không phải trọng lượng bước chân của người bình thường. Nam Nhứ biết đây là nhắm vào cô mà đến, cô nín thở dán sát vào tường tiến về phía trước, trong con hẻm suôn đuột không có gì để che chắn này, nếu như người bên đó xông đên đây, cô sẽ lập tức bị lộ ngay.
Tay cô cầm chặt súng, làm tư thế phòng ngự tiến về phía trước, bỗng dưng, có người một phát túm lấy cô, giây phút Nam Nhứ xoay đầu lại, trong đôi mắt u tối, bỗng sáng bừng lên như thể phát ra cực quang.
“Tề…”
“Suỵt…” Tề Kiêu làm một động tác đừng nói chuyện, sau đó anh kéo cô ra sau lưng mình.
Nam Nhứ theo Lận Văn Tu rời đi, anh lập tức bảo đàn em trông chừng cho kỹ, anh không rõ nước đi này của Lận Văn Tu là có ý gì, nhưng Nam Nhứ anh nhất định phải tận mắt nhìn cô rời khỏi đây, nếu không anh sẽ không yên tâm.
Hơn nữa, tai mắt báo tin, người của Đạo Đà đã theo dõi, mục đích chính là Nam Nhứ.
Bàn tay dày rộng của anh nắm chặt lấy cổ tay của cô, Nam Nhứ nhìn góc nghiêng gương mặt đang cảnh giác quan sát xung quanh của anh, trái tim bỗng thấy vui vẻ.
Anh vừa quay đầu, cô đang ngắm nhìn anh cười.
“Ngốc rồi à.” Anh nói một câu, kéo lấy cô chạy về phía một con đường nhỏ khác.
Cô đi theo phía sau anh, ánh mắt nhìn ngắm bóng lưng của anh, chỉ ba ngày mà thôi, nhưng cô lại cảm thấy như rất lâu rất lâu.
Cô ngỡ rằng cái nhìn cuối cùng của ngày hôm đó chính là lời từ biệt của đời này, nhưng không ngờ rằng anh lại lần nữa xuất hiện trước mặt cô. Trong lòng Nam Nhứ lóe qua sự vui mừng, nhưng rất nhanh bị cô dằn nén xuống.
Bởi vì lúc này cô đang phải chạy thoát thân.
Người truy kích ở phía sau càng lúc càng nhiều, cho dù nơi đây là khu thành thị huyên náo, song đối với hai người đã được huấn luyện chuyên nghiệp mà nói, tiếng bước chân chạy nặng nề ấy không hề giống tiếng chạy của người bình thường.
Tầm mắt liếc qua đó, người nào người nấy đều cầm súng, anh dẫn theo cô chạy đến khu phố xá sầm uất, xuyên qua dòng người chen chúc, trong con hẻm, cô gái mặc chiếc váy ngắn, eo thon chân dài tóc đen suôn thẳng, còn có một cô gái xinh đẹp với mái tóc gợn sóng vóc dáng cao ráo, hình xăm thoắt ẩn thoắt hiện dưới cơ thể, trong tay bọn họ châm một điếu thuốc lá, năm ba người kết nhóm duỗi tay với người đi bên cạnh, lộ ra một nụ cười quyến rũ.
Không cần nghĩ, cô cũng biết nơi này là nơi nào.
Ngươi truy kích ở phía sau càng lúc càng gần, Tề Kiêu trực tiếp kéo cô vào một một cái mái hiên xập xệ tối tăm, vị trí chỉ rộng cỡ mấy chục cm, anh chắn ở bên ngoài, cô được anh đặt ở trước ngực, lưng cô tựa vào tường, trước mặt chính là vòm ngực rắn chắc của anh.
Bởi vì điên cuồng chạy nên hô hấp dồn dập, tà váy của cô được anh nhanh chóng nhấc lên hơn phân nửa rồi quấn vào giữa eo, từ bên ngoài nhìn vào, hai người tựa như đang làm gì đó, người qua đường huýt sáo vang, phát ra tiếng cười lớn, ở nơi này, những việc này đều là việc quá đỗi bình thường.
Có người còn dùng ngôn ngữ cô nghe không hiểu nói câu gì đó, nhưng Tề Kiêu nghe hiểu.
Người đó nói, người anh em, trong nhà vẫn còn phòng kìa.
Anh trả lời một câu, đợi không kịp nữa rồi.
Người đó tặng cho anh một nụ cười đàn ông hiểu đàn ông rồi rời đi, Tề Kiêu cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân của người truy kích ở bên ngoài, cô muốn ló đầu ra nhìn, bị anh đẩy về lại.
“Đừng nhìn.” Anh nói.
Nam Nhứ dẩu môi, không nói gì. Chỉ là ánh mắt nhìn về phía anh, thỉnh thoảng lúc tầm mắt của anh dời về phía cô, cô phải cố ý dời tầm mắt đi nhìn ngó xung quanh.
Nơi này vốn không an toàn, kẻ ám bất cứ lúc nào cũng có thể xông đến đây nhận ra bọn họ, khắp nơi toàn là kẻ đầu chuột não người, anh biết lúc này chạy không phải là cách, không được làm càn, đối phương đông người nhiều súng đạn lại không có mắt.
Đợi qua vài phút, Tề Kiêu nắm lấy tay cô chạy khỏi nơi ẩn nấp, anh không chạy quá xa mà chuyển hướng vào ngôi nhà ở bên cạnh con hẻm, bên trong nam nam nữ nữ thành đôi kết cặp ra ra vào vào, thấy bọn họ đi vào, một người phụ nữ đã có tuổi tiến đến nghênh đón, lộ ra một nụ cười nịnh hót rồi nói câu gì đó.
Tề Kiêu không nói lời thừa, trực tiếp móc từ trong túi ra một xấp tiền nhét vào trong tay người phụ nữ già đánh một lớp phấn dày cộm kia.
Anh kéo cô đi vào trong, tùy tiện vén một lớp màn chỉ đủ gọi là che chắn lên, bên trong có người đang làm chuyện đó, người phụ nữ rên rỉ một tiếng, Tề Kiêu bỏ lớp màn xuống lại tìm một gian khác.
Tìm được phòng trống, anh vội kéo cô đi vào trong.