SÍ DÃ


Câu trả lời bất lực của Trần Trạm Bắc, khiến mọi người tức khắc bật cười, Hồng Phi ra hiệu mọi người câm miệng, cục trưởng Tăng đem người giao cho anh ta, vừa mới rời đi bọn họ cứ như thế ăn hiếp người mới, lời này nếu truyền ra ngoài, lỡ đâu lại khiến cho Hồng Phi anh ta phải mang tiếng làm khó dễ.

Hồng Phi bảo mọi người đi huấn luyện, mọi người ngày bình thường tiếp xúc cũng đã quen rồi, chẳng ai tản đi cả, ngược lại trò chuyện tán dóc, “Người anh em, quân khu 27 Tấn Ninh đến đây à, thân thủ nhất định rất lợi hại nhỉ, cọ xát cọ xát với mọi người chút xem.”
Trần Trạm Bắc nhàn nhạt bật cười, không nói chuyện, Hồng Phi nhíu mày, “Rảnh rỗi dư sức quá, thì đi chạy 10km đi.”
“Đội phó Hồng, cọ xát lẫn nhau chút thì có gì phải sợ, mọi người còn có thể ức hiếp cậu ta được chắc?” Người vừa nói chuyện tên là Mạnh Nguy, dáng vẻ mãnh tướng dũng cảm, nhưng lại rất bén nhọn, thích cười đùa, trong đại đội phòng chống ma túy, ngoại trừ Hồng Phi, anh ta chưa từng phục ai cả.

Trần Trạm Bắc khe khẽ cong khóe môi dưới, đón lấy ánh mắt khiêu khích của anh ta, Mạnh Nguy từ trong ánh mắt của anh, không nhìn ra được cảm xúc, không có ý sợ, cũng không thấy sự tức giận, người này, có chút thú vị.

Mạnh Nguy không bước ra, mà là đẩy một người khác ra, “Đi, cùng anh em mới chơi chút đi.”
Người đó đứng ở vị trí cách trước mặt Trần Trạm Bắc khoảng ba bốn mét, có chút sợ hãi nói, “Chào anh, tôi tên là Vu Kiệt.”
Vu Kiệt thân thủ bình thường, Trần Trạm Bắc làm ra dáng cùng cậu ấy đùa chơi, anh dùng chiêu thức cũng chẳng có sức lực gì nhiều, đối phương công kích, anh chỉ phòng thủ, dùng sự khéo léo dỡ bỏ lực của Vu Kiệt, mọi người nhìn ra được Vu Kiệt căn bản không phải đối thủ của Trần Trạm Bắc.

Lại có người bước ra, thay thế Vu Kiệt, lực đấm của người này nặng hơn Vu Kiệt một chút, sau mấy hiệp đánh Trần Trạm Bắc có hơi hơi yếu thế, một người lại thay một người, đánh luân phiên (cậy đông hiếp yếu) chẳng dễ chơi chút nào.

Mạnh Nguy trực tiếp đẩy ra ba người, dùng ánh mắt ra hiệu, cùng nhau lên.

Trần Trạm Bắc bị ba người công kích, sau khi anh tùy ý ngăn cản được vài chiêu, liền không còn đánh trả nữa, cho đến khi anh triệt để bại trận.

Mạnh Nguy chậc lưỡi, cùng người bên cạnh nói: “Cứ tưởng là một tên lợi hại lắm, cũng chẳng ra làm sao cả.”
“Ba đánh một, ức hiếp người mới, không phúc hậu.” Người này tuy rằng ngoài miệng nói như thế, nhưng trong đôi mắt lại là cười trên nổi đau của người khác.

“Giờ ba người bọn họ, tôi sẽ bảo bọn họ dùng một tay thôi.” Mạnh Nguy xem thường nói, ánh mắt ngập tràn vẻ khinh miệt.

Mọi người cũng nhìn ra được Trần Trạm Bắc chẳng có thực lực gì cả, loại người này dám đến đại đội phòng chống ma túy của bọn họ, còn muốn “nhảy dù”, cả cái ải này của bọn họ cũng không qua được, đại đội thứ dữ không phải chỉ có tiếng mà không có miếng.

Khóe môi hơi rũ của Trần Trạm Bắc khe khẽ nhướng lên, ngày đầu tiên báo cáo, cũng thật là thú vị nha.

Anh nhìn ra được sự bài xích và địch ý của mọi người dành cho anh, cùng với sự khinh thường xuất phát từ tận đáy lòng, sự sắp xếp của Ngư Phu và cục trưởng Tăng dành cho anh đến bản thân anh cũng không hiểu rõ, chẳng qua là anh đã như cá nằm trên thớt, anh cũng không rút lui, chỉ có thể bất lực tiếp nhận.


Trần Trạm Bắc ngồi xếp bằng trên đất, lắc lắc đầu: “Không sao.”
Mọi người ha hả bật cười nói: “Người anh em, đây là nghi thức chào đón, đừng để bụng mà.”
Trần Trạm Bắc cười cười, không nói gì cả.

Hồng Phi bảo mọi người đi huấn luyện, anh ta dẫn anh từ sân huấn luyện đi về phía tòa nhà văn phòng, “Không cần biết là quân khu 27, hay là đại đội phòng chống ma túy, địa bàn của đàn ông đều dùng thực lực để so tài, chỉ phục những người có thực lực lợi hại.

Aiz…..” Hồng Phi bất lực than thở một hơi, “Cậu không bị thương chứ?”
“Không có gì.” Trần Trạm Bắc có thể nói gì đây, Hồng Phi rõ ràng cũng muốn thăm dò thực lực của anh.

Đi ngang qua một số bộ phận trọng yếu, Hồng Phi đơn giản giới thiệu cho anh, Hồng Phi không có giống như mọi người nói, muốn “dạy” anh làm thế nào phân biệt ma túy, mà là ném cho anh vài quyển sách, bảo anh xem.

Sách đều là những bản án phân tích ma túy, đều là những thứ cơ bản nhất, Trần Trạm Bắc ngồi bên cửa sổ, cầm quyển sách, con chữ nhỏ trên sách làm anh nhìn đến nỗi hai mắt nổi đom đóm, chỉ muốn đi ngủ.

Lúc anh đang ngất ngất ngây ngây, tin nhắn của Nam Nhứ gửi đến: Ngày đầu tiên, thuận lợi chứ anh?
Trần Trạm Bắc nhìn thấy avatar tin nhắn của Nam Nam, tâm tình bực dọc bị mấy con chữ đen trên sách làm ra tức khắc chuyển biến tốt: Không tệ.

Nam Nhứ: Thật sự không tệ?
Trần Trạm Bắc: Không tin thực lực của người đàn ông của em à?
Nam Nhứ: Đương nhiên…..tin anh.

Thực lực của Trần Trạm Bắc, Nam Nhứ tất nhiên biết rõ, chỉ là vừa đến một nơi, cần phải thích ứng với hoàn cảnh, thích ứng với nhóm người, thích ứng với tập thể, cô cũng lo lắng anh sẽ bị xa lánh bài trừ.

Lúc ăn cơm trưa Hồng Phi vẫn tính là có lòng tốt mà gọi thêm cả anh, nhiều năm rồi anh chưa sống cuộc sống tập thể, đột nhiên chút không thích ứng, nhưng vẫn là có chút hoài niệm cuộc sống bộ đội đã qua, những ngày tháng huấn luyện ấy tuy rằng có chút cực khổ, nhưng rất vui vẻ.

Vu Kiệt bưng khay cơm đi đến: “Tôi có thể ngồi đây không?”
“Có thể.” Trần Trạm Bắc ăn từng ngụm từng ngụm cơm lớn, xem như bên cạnh không có người.

Vu Kiệt thấy anh không nói chuyện, cứ tưởng rằng anh tức giận, “Tôi tên Vu Kiệt.”
“Cậu đã giới thiệu rồi.” Anh lùa cơm, đem ngụm canh cuối cùng húp cạn.


“Anh có thể gọi tôi là A Kiệt, chuyện ngày hôm nay, thật sự rất xin lỗi.”
A Kiệt, thân thể Trần Trạm Bắc vừa đứng dậy bỗng nhiên đình trệ, anh nhìn về phía chàng trai trẻ ở trước mặt, hơn 20 tuổi, trên mặt vẫn có chút non nớt, chắc hẳn là vừa mới tốt nghiệp trường cảnh sát nhỉ.

A Kiệt, bao nhiêu năm rồi chưa nghe qua cái tên này, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ chua xót.

Anh nhìn ánh mắt của Vu Kiệt, dần dần lùi bớt đi vẻ lạnh nhạt, “Không sao, tôi không để bụng.

Đều là chiến hữu, cọ xát qua lại rất bình thường thôi, sức lực nắm đấm của cậu quá nhỏ, luyện tập nhiều vào.”
Sau khi tan làm, Trần Trạm Bắc đi đón Nam Nhứ, Nam Nhứ rất hưng phấn mà hỏi anh ngày đầu tiên đều làm những gì, có bộc lộ thân thủ hay không, có phát sinh chuyện gì thú vị hay không.

Trần Trạm Bắc nói, rất thú vị.

Anh nói ra hai chữ thú vị, hiển nhiên là nghiền ngẫm, cô quá hiểu Trần Trạm Bắc, đây là gặp chuyện gì rồi.

Buổi tối, Nam Nhứ phát hiện trên vai Trần Trạm Bắc có một chỗ bầm xanh, cô vội vã đè anh xuống, “Đây là bị sao thế?”
“Không cẩn thận đụng phải thôi.” Thân thể Trần Trạm Bắc dựa về phía sau, trực tiếp ngã lên giường, nhưng tay lại kéo lấy cánh tay của cô, đem cô kéo vào trong lòng.

Nam Nhứ giãy giụa bò dậy, tia u tối trong đôi mắt xinh đẹp dần dần lạnh lẽo, đây nào có thể là đụng phải chứ.

“Một cô gái xinh đẹp như thế này, đừng có mãi bày vẻ mặt lạnh lẽo, không sao, anh cùng mọi người cọ xát qua lại, thúc đẩy tình hữu nghị thôi mà.”
Nam Nhứ nặng nề than thở một hơi, “Người bình thường không làm anh bị thương được, anh không đánh trả?”
Trần Trạm Bắc nhướng mày, “Cùng bọn họ chơi đùa.”
Đôi tay Nam Nhứ đỡ lấy hai má anh, dùng sức chà nhéo, “Thế cũng không được để bản thân bị thương chứ, em đau lòng nha.”
Trần Trạm Bắc ôm lấy cô, qua một hồi sau mới mở miệng, “Nam Nam, hôm nay anh gặp được một đồng nghiệp mới, cậu ấy tên A Kiệt.”
Nam Nhứ vừa nghe, cô từ trong ngực anh bò dậy, đôi tay chống hai bên người anh, ánh mắt nhìn đôi mắt anh chằm chằm, “A Kiệt là anh hùng, cậu ấy vĩnh viễn sống trong lòng chúng ta.”
……..

Hai ngày đầu tiên đến đại đội phòng chống ma túy báo cáo, Trần Trạm Bắc đều đang đọc sách, mọi người huấn luyện không gọi anh, mở họp không gọi anh, nhưng mà anh cũng không vội, nhàn rỗi thêm vài ngày, ngày thứ tư buổi chiều, Trần Trạm Bắc đứng bên cửa sổ phía bắc tòa nhà văn phòng, nhìn ra sân huấn luyện dưới lầu, mọi người đang chiến đấu kịch liệt, vật tay, tác chiến huấn luyện từng binh sĩ, tổ đội phối hợp tác chiến…..


Cục trưởng Tăng đến rồi, Hồng Phi vội vã tiến lên, chào lễ quân đội, “Cục trưởng Tăng đến là có việc gì à?”
“Đi ngang qua, vào đây xem thử.” Cục trưởng Tăng nhìn các đội viên huấn luyện trên sân, tán thưởng gật đầu, “Không tệ, không tệ…..” Ông ấy nhìn quanh tất cả mọi người, “Trần Trạm Bắc đâu?”
Trên mặt Hồng Phi nở nụ cười gượng gạo, vội vã phái người đi gọi Trần Trạm Bắc.

Trần Trạm Bắc rất nhanh xuống tới nơi, anh mặc thường phục, chào lễ quân đội.

“Mấy ngày nay thế nào?”
Trần Trạm Bắc nhìn ra được vẻ gượng gạo trên mặt của Hồng Phi, anh nói, “Làm quen với hoàn cảnh.”
Cục trưởng Tăng kéo anh sang một bên, trò chuyện vài câu.

Từ đó về sau, lúc có huấn luyện, Hồng Phi đều gọi cả Trần Trạm Bắc, bảo anh sau này cùng mọi người huấn luyện.

Đội viên tưởng rằng Hồng Phi là bị cục trưởng Tăng gây áp lực, thân là phó đội trưởng lại không thể bày tỏ bất mãn đối với Trần Trạm Bắc, các đội viên càng thêm có ý kiến với anh, thân thủ tạm chấp nhận được, có ba tên lính mới cũng đánh không lại, làm mất mặt quân khu 27 của bọn họ.

Trong lén lút có những lời không dễ nghe, Trần Trạm Bắc cứ xem như chẳng nghe thấy.

Mấy ngày nay lúc huấn luyện, Vu Kiệt bởi vì thân thủ quá kém vị yêu cầu đối chiến không ngừng, đứa trẻ này rất quật cường, trên miệng đều chảy máu rồi, vẫn cắn răng chịu đựng.

Có người nói, “Bọn tôi không đồng tình tân bình gà mờ, muốn sinh tồn, thì phải vượt qua ải của anh em bọn tôi trước.”
Vu Kiệt thua kém thể lực vài người, khẳng định đánh không lại Mạnh Nguy, Mạnh Nguy là người có kỹ thuật cao nhất trong chiến đấu, Vu Kiệt cùng những người khác yếu kém nhất được phân vào một tổ, cùng các lão binh đối chiến.

Bọn họ chỉ có nhiệm vụ ăn đánh, đến sau cùng đã không còn sức lực để đánh trả.

Hồng Phi không có ở đây không ai quản được đám người này.

Trần Trạm Bắc đứng ngoài vòng vây, đứng chắp tay sau lưng, Vu Kiệt bị người khác đá một cú nằm sấp xuống, còn bị trào phúng, “Gà mờ còn muốn ở lại đại đội phòng chống ma túy, xem chỗ này của bọn tôi là trạm thu dung à.”
Chân của A Kiệt bị đá thêm một cú, đau đến mức sắp đứng lên không nổi, cậu ấy cắn răng, lê cái chân đi về phía trước vài bước, “Ai nói tôi không đủ tư cách, lẽ nào các người trời sinh có đủ tư cách ư?”
Mạnh Nguy hai tay siết chặt, “Không sợ chết thì đến đây.”
A Kiệt vừa định xông lên, Trần Trạm Bắc nhanh bước chạy đến, một phát túm lấy bả vai của cậu, “Cậu bị thương rồi, còn đánh nữa cũng không có ý nghĩa, chi bằng sau này huấn luyện nhiều vào, có những việc dựa là vào tài năng, cậu không cần phải liều mạng.”
“Anh Bắc, cảm ơn anh, em muốn chứng minh bản thân em không phải gà mờ.”
“Nếu như hôm nay bị đánh ngất vào bệnh viện, cậu mới là gà mờ chân chính, đừng cố sức nữa.”
Đôi mắt Mạnh Nguy nhướng lên: “Dô, nhìn không nổi nữa rồi? Huấn luyện thì phải có dáng vẻ của huấn luyện, lúc này không chịu nổi khổ, lên chiến trường mất đi tính mạng, đạo lý này cậu nên hiểu rõ.”
Những người này rõ ràng cố ý làm khó dễ những người có tư chất yếu kém hơn, Trần Trạm Bắc vốn không thích quản những việc này, bọn họ thích đánh thế nào thì đánh thế đó, nhưng Vu Kiệt, anh luôn muốn chiếu cố nhiều thêm một chút, có thể là cái tên A Kiệt này, ở trong lòng anh đã trở thành một biểu tượng, đó là người anh em duy nhất của anh, tại nơi Tam Giác Vàng, người anh em từng cứu mạng anh, nhưng cũng là người anh em bởi vì anh mà mất đi tính mạng.


“Bản thân là một tên gà mờ, còn thích chơi trội khoe mẽ, sao nào, trên đầu có người liền muốn định đoạt mọi thứ ở đại đội phòng chống ma túy à?”
“Ức hiếp lính mới, thú vị không?”
Ngày bình thường Trần Trạm Bắc không thích nói chuyện, cũng không cùng người khác giao lưu gì mấy, hai người từ sau lần đầu tiên đánh nhau xảy ra ma sát, Mạnh Nguy căn bản xem anh như không khí, nhưng không nghĩ đến lời này vừa thốt ra, vẻ khinh miệt trong ngữ khí của anh khiến cho anh ta tức khắc nổi giận đùng đùng.

“Tao ức hiếp nó đấy, mày muốn ra mặt giúp nó, tao thành toàn cho mày.”
Mạnh Nguy vừa dứt lời, cú đấm đã ập qua đó, cú đấm bạo gió lạnh lẽo ập đến, Trần Trạm Bắc đẩy Vu Kiệt ra, thân hình anh nghiêng qua một bên tránh đi công kích của Mạnh Nguy.

Mạnh Nguy một kích không trúng, liền nhanh chóng tung nắm đấm bên trái từ dưới lên nhắm về phía anh, năm ngón tay của Trần Trạm Bắc mạnh mẽ kìm chặt lấy cổ tay của anh ta, mượn lực vặn bẻ, Mạnh Nguy bị bàn tay tóm chặt như cái kìm tóm đến nỗi cổ tay đau nhói tận xương.

Ánh mắt của anh ta càng trở nên hung tàn, lại một cú đấm vung đến…..

Mọi người nhìn ra được Mạnh Nguy thật sự tức giận rồi, nhưng điều không đúng ở đây là, Trần Trạm Bắc lần trước bị ba tên tính mới đánh cho nằm bò, nhưng lúc này lại khiến Mạnh Nguy rơi tuột ở thế yếu.

Sau người mấy hiệp, Mạnh Nguy rõ ràng không địch nổi Trần Trạm Bắc.

“Lên.” Mạnh Nguy hét lớn với những người phía sau.

Không ai dám động đậy, nhưng cũng có người rục rịch muốn thử, thấy Hồng Phi xuất hiện, còn gật gật đầu, nhận được chỉ thị, ba người liền xông lên.

Trần Trạm Bắc cười lạnh một tiếng, “Có muốn lên thêm hai người không.”
Trần Trạm Bắc không tiếp tục chơi đùa cùng bọn họ nữa, 1 đánh bốn, hơn nữa còn là lính mạnh chân chính, vốn không dễ chơi.

Chân dài đá ra, một cú đá khiến người kia gục ngã, từng cú đấm vung đến thịt, mỗi một cú đấm đều không hụt cú nào, cảm nhận được phía sau có người đánh lén, một cú xoay người, rầm một tiếng, người nọ bị anh đá cách xa mấy mét, ngã ở trên đất nhất thời không bò dậy nổi.

Tất cả mọi người đều nín thở, trên sân trừ tiếng đấu đá, những âm thanh khác đều không có.

Mạnh Nguy xông đến, Trần Trạm Bắc nhìn ra được những người này tại sao xem trọng Mạnh Nguy đến như thế, kỹ thuật chiến đấu của Mạnh Nguy cao nhất, vật tay cũng nhanh nhẹn, đáng tiếc những thứ này đối với anh chẳng có tác dụng gì, anh ở Tam Giác Vàng, từng chiến đấu với binh đoàn lính thuê mạnh mẽ nhất.

Mạnh Nguy chẳng làm gì được anh, hơn nữa còn bị anh cắn ngược, hung hăng đè ở trên đất.

Mọi người ngược lại hít một ngụm khí lạnh, anh nói Trần Trạm Bắc là gà mờ vậy? Chết tiệt, cứ tưởng anh là hạng đồng, cmn, nào ngờ người ta là vương giả đấy……
Trần Trạm Bắc buông tay ra, nhìn bốn người nằm bò ở dưới đất, anh cong đôi môi mỏng, nghiền ngẫm nhìn Mạnh Nguy bởi vì nhục nhã mà lộ ra tia sáng hung tàn, “Chậc, anh đúng thật mạnh hơn A Kiệt một chút.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi