SI TÌNH NHÀM CHÁN NHẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

85b6b7fd7b5ae9a3f3f1f3923ae3db7ccb7b4ac2_hq

Ý thu dần đậm, tiết trời thủ đô bắt đầu khô hơn. Đi lại trên đường phố, thi thoảng có chiếc lá hạnh bay xuống vai bạn, tựa như một con bướm vàng.

Chu Minh Khải mặc một chiếc áo len lông kẻ sọc, hiện ra khí chất nho nhã. Thêm gương mặt thường không có ý cười nên đặc biệt thanh lãnh, ngược lại là có mấy phần hấp dẫn người qua đường.

Tôi đi cạnh Chu Minh Khải, mặc chiếc áo phông trắng từ lúc trước khi chết, lại không thấy lạnh chút nào trong thời tiết nhiệt độ rất thấp này. Dù sao thì người chết là hết.

Chu Minh Khải đã đi bộ đến chỗ làm liên tục chừng mấy ngày, thường phải mất khoảng một tiếng. Người qua đường đầy tấp nập vội vã, chỉ có hắn là không vội không vàng, dường như không thèm để ý đến bất cứ điều gì.

Cuối cùng cũng đã đến Minh Phong, hắn tiến vào văn phòng của mình. Chân trước vừa vào, chân sau Vương Na đã tới. Cô đặt văn kiện trong tay xuống bàn làm việc của Chu Minh Khải rồi nói, “Bên Vu thị phái người đến, muốn tham dự quá trình chế tác “Tiên Ma Lục”…”

Chu Minh Khải ngẩng đầu, “Là Vu Mạc?”

Vương Na tỏ vẻ đã hiểu, nói, “Thông thường đều là chúng ta toàn quyền làm. Bây giờ Vu thị lại muốn tham dự quá trình chế tác, bọn họ liệu có hiểu gì không?”

Chu Minh Khải chuyên tâm làm việc, “Để nhân viên bộ phận thiết kế game đi ứng phó cậu ta là được.”

Vương Na gật đầu biểu thị mình đã rõ, sau đó đi ra ngoài.

Ngay đến tôi cũng hiểu, Vu Mạc nói một đằng nghĩ một nẻo. Người ta không hiểu việc thiết kế game, cùng lắm là biết chơi game thôi. Thế nhưng chỉ cần tham dự quá trình thiết kế “Tiên Ma Lục” là có thể gây sự chú ý ở Minh Phong mỗi ngày.

Chu Minh Khải hình như không coi Vu Mạc là chuyện to tát gì. Cả về vấn đề liên quan tới Minh Phong cũng là kệ y muốn đến thì đến, muốn tham gia thì tham gia, gần như không hề quan tâm đến thái độ thân thiện quá mức của đối phương với hắn.

Quả nhiên, không bao lâu sau Vu Mạc tự mình tìm tới văn phòng của Chu Minh Khải. Gõ cửa xong, Chu Minh Khải nói “mời vào”, là thấy y đi vào hết sức tự nhiên rồi ngồi ở ghế sofa cho khách. Mãi tận khi y đã ngồi xuống, Chu Minh Khải cũng chưa từng ngẩng đầu lên.

Vu Mạc nhìn hắn làm việc chốc lát, nói, “Bình thường anh làm việc đều nghiêm túc như vậy à?”

Lúc này Chu Minh Khải mới phát hiện ra. Hắn ngước nhìn người tới là Vu Mạc rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục công việc, “Vu thiếu không phải muốn tham dự chế tác sao? Hiện tại bộ phận thiết kế đã bận đến giai đoạn giữa, nhân vật cũng đã hoàn thành gần xong, cậu có thể đi xem một chút. Tuy rằng tôi là người chịu trách nhiệm, nhưng cũng không phải tự thân làm mọi việc.”

Vu Mạc muốn tán gẫu ít chuyện khác trước, không muốn nói về chuyện làm ăn. Nhưng thấy Chu Minh Khải mang dáng vẻ ngoại trừ công tác thì không còn lời nào để nói, y cực kỳ không bằng lòng. Song y cũng không muốn cứ thế đi ra ngoài, nên đành phải cùng hắn nói công việc liên quan tới “Tiên Ma Lục”.

“Nhân vật xây dựng không tồi, thế nhưng có một vấn đề rất lớn.” Vu Mạc nói, “Hiện nay cư dân mạng có yêu cầu rất cao với game. Ngoài vấn đề kỹ thuật, hình tượng nhân vật cũng rất trọng yếu.”

Chu Minh Khải suy nghĩ một chút, “Nói thẳng đi.”

Vu Mạc cười cười, “Nhân vật không bắt mắt, quần áo không dễ nhìn, vũ khí không dễ nhìn, cả khuôn mặt cũng không đủ đẹp.”

Trong việc thiết kế game, Chu Minh Khải vẫn luôn tập trung về mặt kỹ thuật, yêu cầu đối với cấu hình máy còn cao hơn, nhưng cũng thật sự không để ý tới hình tượng nhân vật.

Vu Mạc nói tiếp, “Tôi là mọt game lâu năm. Ấn tượng đầu tiên khi chơi game là xem nhân vật có vui tai vui mắt hay không!”

Chu Minh Khải nói, “Cậu có thể đi nói việc này với Tiểu Lý của bộ phận thiết kế. Cậu ấy phụ trách mảng này. Minh Phong chúng tôi nhất định sẽ làm vừa lòng đối tác.”

Vu Mạc nói tiếp, “Vậy…sắp đến giờ ăn trưa, liệu có thể cùng đối tác ăn một bữa cơm không?”

Chu Minh Khải trả lời, “Tôi đã bảo trợ lý gọi thức ăn bên ngoài, sẽ không ăn cùng Vu thiếu.”

Vu Mạc bĩu môi, “Anh tránh người ngàn dặm như thế thì có gì tốt sao?”

Chu Minh Khải ngừng làm việc. Lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn Vu Mạc rồi mở miệng nói, “Chắc Vu thiếu đã biết, tôi là đồng tính luyến ái, tôi có bạn trai. Trước đây tôi bận việc, đã không ít lần cãi nhau với bạn trai tôi. Ngày xưa trợ lý cũ của tôi hơi xinh đẹp chút, bạn trai tôi cũng có thể không nói chuyện với tôi suốt mấy ngày. Nếu bây giờ đi ăn cơm cùng Vu thiếu, tôi sợ cậu ấy sẽ không vui mất.”

Tôi cười lạnh. Khi còn sống, tâm trạng tôi chưa bao giờ nằm trong phạm vi lo nghĩ của hắn. Sau khi chết, hắn ngược lại là biết sợ tôi không vui?

Vu Mạc nghe câu trả lời của hắn, nụ cười trên mặt rốt cuộc không giữ được. Y vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra, “Chu Minh Khải, anh muốn từ chối tôi thì có thể nói thẳng anh chướng mắt tôi chỗ nào. Không cần lấy một người chết ra làm bia đỡ đạn.”

Quả nhiên Vu Mạc đã sớm biết đến sự tồn tại của tôi.

Sắc mặt Chu Minh Khải trở nên khó coi, ánh mắt rất lạnh.

Vu Mạc nói tiếp, “Tôi thích anh, tôi đã thích anh từ lâu rồi. Khi ấy anh có bạn trai nên tôi chưa từng xuất hiện trước mặt anh. Sau đó anh chia tay, bạn trai cũ tự sát……”

“Không phải bạn trai cũ!” Chu Minh Khải đột nhiên cắt ngang.

Vu Mạc nghẹn lại, không biết nên nói tiếp thế nào.

“Việc liên quan đến hình tượng nhân vật, tôi sẽ nói với Tiểu Lý.” Chu Minh Khải nói xong, lại bắt đầu công việc, vùi đầu ghi chép gì đó. Vu Mạc không thấy, nhưng tôi thì có thể nhận ra tay cầm bút của hắn luôn run rẩy, dường như đang chịu đựng điều gì.

Lệnh đuổi khách hạ xuống. Suy cho cùng Vu Mạc là được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, đâu thể chịu nổi cơn giận này. Hiện tại nhiều lần vấp phải trắc trở ở chỗ Chu Minh Khải, y cũng cảm thấy không cam lòng.

Vu Mạc đứng dậy và nói, “Tôi sẽ không bỏ cuộc, chắc chắn thế.”

Nói xong bèn rời đi.

Tuổi còn trẻ, mong mà không được thì cố bám không tha. Nói gì thì nói, dẫu sao tôi cũng lớn hơn Vu Mạc bảy, tám tuổi, vẫn có thể nhìn thấu chàng trai này.

Vu Mạc vừa đi ra ngoài, Chu Minh Khải liền không khống chế được, dùng tay xé văn kiện bên cạnh thành hai nửa rồi ném vào thùng rác. Sau đó hắn đờ đẫn vô hồn tựa vào lưng ghế. Ánh mắt trống rỗng không có bất kỳ cái gì, cũng chẳng biết được hắn đang suy nghĩ gì.

Tiếp tục ngày hôm nay, Chu Minh Khải cũng không tập trung làm việc. Giờ tan tầm buổi chiều còn chưa tới, hắn đã rời đi sớm.

Đường về nhà vẫn là con đường tới tới lui lui mấy ngày nay, tôi cũng đã quen thuộc. Chậm bước bên cạnh Chu Minh Khải, trong lòng tôi không hiểu sao lại cảm thấy tĩnh lặng hơn không ít.

Trước đây tôi từng nói, Chu Minh Khải chính là thuốc của tôi.

Có đôi khi là thuốc giải, có đôi khi là thuốc độc.

Người trên vỉa hè rất ít. Tình cờ gặp được một người cũng là đang đeo tai nghe đi vội vã. Chu Minh Khải đi trước mặt tôi, bước không nhanh, thậm chí có chút vô lực. Một Chu Minh Khải như vậy khiến tôi cảm nhận được mấy phần tịch mịch hoang vắng. Tôi tăng tốc độ rảo bước tới bên cạnh hắn, khiến hình bóng hắn trong mắt tôi không lại cô đơn lẻ bóng như vậy.

Lúc sắp đến chung cư, thùng rác ven đường truyền đến tiếng động. Tôi và Chu Minh Khải cùng nhìn sang, chỉ thấy một con chó nhô ra cái đầu đen thui.

Chu Minh Khải dừng bước rồi đi tới. Có con chó đang ngồi trong thùng rác. Một người một chó, tao xem mày, mày nhìn tao.

Tôi liếc nó, là giống chó cỏ(1) người dưới quê thường nuôi để trông nhà. Màu lông trên người đã không thể nhìn ra là màu đen hay là màu xám đậm, rất gầy, cảm giác hơi da bọc xương, quan trọng hơn là có chút xấu.

(1) nguyên gốc là “thổ cẩu” 土狗: tên chung của các giống chó gốc Trung Hoa. Thường cao khoảng 45-50cm từ bàn chân đến vai (Wikipedia). Editor để tên “chó cỏ”, tuy là giống chó thuần chủng có nguồn gốc từ Việt Nam, không phải Trung Quốc, nhưng ý tương tự, và giúp người đọc dễ hình dung hơn.

Chu Minh Khải không thích chó, tôi biết điều đó. Vậy mà hắn lại dùng tay ôm con chó kia ra, cũng không quan tâm mùi thối từ người con chó cùng với quần áo bị lông chó cọ bẩn.

Con chó kia nhìn chằm chằm vị trí của tôi, phát ra thanh âm giống tiếng nghiến răng, không biết là muốn công kích hay cảm thấy sợ sệt bất an. Điều duy nhất tôi có thể xác định chính là, nó có thể thấy được tôi.

Con chó đột nhiên sủa inh ỏi về phía tôi.

Chu Minh Khải không rõ nguyên nhân. Hắn sờ sờ đầu nó, ôn nhu hiếm thấy, “Đừng sợ, tao sẽ không làm tổn thương mày.”

Tôi nhanh chóng bày tỏ lập trường, “Tao cũng sẽ không làm tổn thương mày!”

Không biết nó có thể nghe hiểu không, cũng không biết có phải sự trấn an của Chu Minh Khải có tác dụng không, con chó bình tĩnh hơn. Song tiếng nghiến răng vẫn chưa biến mất.

Chu Minh Khải ôm nó, nói, “Mang mày về nhà nhé?”

Con chó ẳng một tiếng, hình như là đồng ý.

Chu Minh Khải ôm nó trở về chung cư, thẳng đến phòng tắm bắt đầu tắm cho nó, nhuộm chiếc khăn lông màu trắng thành màu xám. Nước trong chậu cũng đổi màu theo. Sau khi thay mấy chậu nước, rốt cuộc đã có thể nhìn ra được màu sắc nguyên bản của nó, là lông màu xám đậm. Chu Minh Khải còn cẩn thận hơn trong tưởng tượng của tôi, bắt đầu dùng máy sấy tóc thổi khô nó.

Thừa dịp boss chó đang hưởng thụ, tôi tranh thủ nịnh nọt nói, “Chúng ta ở chung thật tốt nhé. Tao là con quỷ tốt, mày không nên động một tý là gầm gừ tao được không? Nào, chúng ta bắt móng vuốt.”

Tôi làm động tác nắm tay với con chó, cười cười.

Chu Minh Khải rửa sạch con chó, rồi thả nó trong phòng khách, còn mình thì đi tắm, thay quần áo trên người, để lại tôi và boss chó mắt to trừng mắt chó.

“Chung sống hòa bình nha!” Tôi nói.

Boss chó rất kiêu, gần như không để ý đến  tôi.

Tôi có khoảng thời gian tám năm chưa từng nuôi chó, thậm chí không quá nguyện ý đến gần chó. Chu Minh Khải cũng thế, cho nên ngày xưa chúng tôi bên nhau thì không hề nuôi chó. Không ngờ hiện nay hắn còn có loại tình yêu này.

Chu Minh Khải thay quần áo xong rồi đi ra, một tay cầm điện thoại gọi cho Vương Na, nhờ cô hỗ trợ mua ổ chó và thức ăn cho chó. Tôi tin hắn thật sự muốn nuôi nó.

Còn là một con chó cỏ.

Chu Minh Khải rảnh rỗi, vuốt đầu boss chó, dường như đang suy nghĩ gì đó. Hồi lâu sau hắn mới nói, “Mày sẽ gọi là… Alexander đi. Tao nhớ trước đây, cũng có một Alexander…”

Hắn bỗng nở nụ cười, nói, “Con chó trước kia, tên đầy đủ là, Hứa Alexander.”

Tôi hơi hoảng hốt, không nghĩ rằng Chu Minh Khải còn nhớ được con Alexander tôi từng nuôi mấy năm trước. Đúng thế, sau khi Alexander chết, tôi rốt cuộc không còn nuôi chó, vì cảm thấy mình không chịu nổi tổn thương nữa.

Không ngờ đến, đã nhiều năm trôi qua, Chu Minh Khải cũng sẽ nuôi một con Alexander.

Chỉ là, Alexander của tôi là poodle, Alexander của hắn là chó cỏ.

“Xin chào, Alexander.” Tôi cười, không biết tại sao trong tim có sự chua xót nồng đậm tản ra từ tận đáy lòng, đang dần lan tràn toàn thân.

Chu Minh Khải bắt đầu đến nhà bếp tìm đồ ăn cho Alexander, dù sao Vương Na chắc chắn không mua xong thức ăn cho chó trong thời gian ngắn được, mà cũng không thể bỏ mặc Alexander chịu đói. Thế nhưng tìm một thời gian, Chu Minh Khải chỉ thấy vài miếng sườn xào chua ngọt thừa lại từ bữa trước. Hắn đặt một cái bát lớn trước mặt Alexander.

“Ăn tạm chút đi. Sau đó sẽ cho mày ăn thức ăn của chó.” Chu Minh Khải nói.

Alexander cũng là đói bụng lắm mới có thể nhảy vào thùng rác rồi không ra được. Hiện tại có xương sườn thì tất nhiên sẽ không kén chọn, ăn như hùm như sói, suýt chút nữa gặm nát cả xương.

Chu Minh Khải chăm chú nhìn Alexander gặm xương, nói, “Hứa Alexander yếu ớt lắm, thức ăn cho chó cũng chỉ chuyên một nhãn hiệu. Trước đây á, chủ nhân của nó còn không đồng ý để tao cho nó mấy miếng xương đâu.”

Tôi rất kinh ngạc vì Chu Minh Khải còn nhớ những chuyện này. Khi đó hắn nhìn thấy Hứa Alexander nhà tôi liền bảo, con poodle nhỏ này có lẽ không tránh được một cú đá của hắn. Tôi nói, nếu anh dám để Hứa Alexander nhà tôi chịu một cú đá của anh, tôi sẽ đá anh một cước bay từ Dân Dục lên mặt quốc kỳ ở Thất Trung đấy.

Một người một chó, như vậy nhìn qua có mấy phần hài hòa.

Tôi nhìn con chó cỏ nhỏ, nghĩ thầm, coi như mày mang tên Alexander thì cũng phải là Alexander đệ nhị(1).

(1) Alexander đệ nhị: Alexander đời thứ hai, gọi theo kiểu vua Alexander đại đế, Alexander đệ nhị, đệ tam…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi