SI TÌNH NHÀM CHÁN NHẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

thumb-1920-474260

Đi dọc theo con đường dẫn tới hàng lang với Chu Minh Khải, tôi vẫn luôn vô cùng tò mò, sao hắn biết ở bên này có hành lang nhỉ.

“Trước đây có tình cờ tới.” Chu Minh Khải nhìn thấu nghi vấn của tôi, nói tiếp, “Nói đi, ngày hôm nay làm sao thế? Vừa nhìn là biết cậu khó chịu trong lòng.”

“Cha mẹ tôi lại cãi nhau.” Tôi uể oải nói, “Thật sự không biết cha tôi đi thủ đô bận việc gì trong hơn một tháng nghỉ đông, đến Tết cũng không về. Tính mẹ tôi sao có thể để mặc ông ấy được?”

Chu Minh Khải cười, hỏi: “Tính cách cha cậu như thế mà còn cãi nhau được hả?”

“Ông cũng chẳng cãi nhau với mẹ tôi.” Tôi nói, “Tôi thà rằng ông tranh cãi, có lẽ còn tốt hơn chút.”

Mỗi nhà có nỗi khó xử riêng, cha mẹ Chu Minh Khải cũng bất hòa, nhưng hồi Chu Minh Khải còn nhỏ đã cãi nhau đủ rồi, trái lại, hiện nay không ầm ĩ mấy.

Vợ chồng sống bên nhau lâu dài, tình yêu chậm rãi biến mất, song loại tình cảm nâng đỡ nương tựa nhau sẽ luôn tồn tại, trói buộc hai người với nhau.

“Cậu định lúc nào thì về nhà?” Chu Minh Khải nói, “Bắt đầu từ ngày mai khối 12 sẽ phải tự học buổi tối. Nếu muốn chơi thì tranh thủ ngày hôm nay đi, bắt đầu từ mai sẽ không có cơ hội nữa đâu.”

“Muộn chút đi.” tôi nói, “Bây giờ tôi không muốn về nhà.”

Chu Minh Khải không phải kiểu người nói nhiều. Khi hai người chúng tôi ở cạnh nhau, người lải nhải không ngừng là tôi. Hiện nay tâm trạng tôi không tốt nên đương nhiên không muốn nói nhiều, vì vậy bầu không khí cứ thế yên tĩnh lại.

Chu Minh Khải là người có thể đặc biệt im lặng, tính nhẫn nại cũng vô cùng tốt, ngồi cùng tôi trong hành lang đến khi trời tối. Có lẽ là bởi quan tâm tôi, ngay cả điện thoại hắn cũng không chơi.

Tới tận hơn chín giờ tối, nhà nhà xung quanh bắt đầu náo nhiệt. Cách đó không xa, hình như có con gái gia đình nào đó đính hôn, không ít người cầm quà tặng ra ra vào vào. Có người lấy ra ống pháo hoa lớn, quây thành vòng tròn, bắt đầu bắn pháo hoa.

Chu Minh Khải có chút mừng rỡ, kéo tay áo tôi, nói: “Hình như sắp bắn pháo hoa đó! Nghe nói, tại Liễu thành, con gái đính hôn thì phải làm tiệc rượu đúng không? Người nhà này còn muốn bắn pháo hoa nè!”

Tôi không hứng thú, qua loa có lệ: “À, bắn bắn bắn.”

“Ở thủ đô, bắn pháo hoa là phải có kế hoạch cả. Người vi phạm sẽ bị phạt tiền.” Chu Minh Khải nói, “Vẫn là Liễu thành tốt hơn.”

Chu Minh Khải vừa nói xong, tôi liền nghe thấy tiếng pháo hoa vang rền trên không trung, thấy được nửa bầu trời bị khói hoa nhuộm đỏ. Chu Minh Khải nhanh chóng hỏi tôi xem có đẹp không.

“Đẹp chứ.” Tôi thuận miệng nói vậy, nhưng kỳ thực tôi không nhìn thấy hình ảnh pháo hoa nở rộ. Tôi ngẩng đầu lên, chỉ bắt gặp gương mặt nghiêng nghiêng của Chu Minh Khải, hắn chặn lại tầm mắt tôi. Thứ tôi xem được chỉ là khoảnh khắc pháo hoa tan rã trong chớp mắt.

Tại Liễu thành mấy năm ấy, Vương Phi vô cùng nổi tiếng, rất nhiều người sẽ hát “Lưu niên” của cô. Bên trong có một câu, ‘gặp gỡ một hồi pháo hoa nở rộ, lại cần thời gian một vòng luân hồi’.

Gương mặt mỉm cười của Chu Minh Khải khiến tôi nhớ tới “một hồi pháo hoa nở rộ” trong bài hát. Nhưng Chu Minh Khải sẽ không biết, bắt đầu từ lúc ấy, hắn chính là ánh sáng che khuất tôi.

Một ngôi sao lướt qua, không kịp nói ra lời từ biệt.

Buổi tối hôm đó trở về vào lúc nào, hiện tại tôi đã không nhớ rõ. Chỉ nhớ Chu Minh Khải cùng tôi đi suốt đoạn đường về nhà, đứng trước khu chung tư nhà tôi, nói một câu rất giống Lý Kinh Niên từng nói.

“Hứa Gia Dương, nhà cậu thật cao!”

Cho đến hôm nay, tôi vẫn nhớ vẻ mặt của hắn lúc nói những lời này. Khóe mắt hắn ngậm ý cười, vươn tay định vò tóc tôi, bị tôi trừng mắt một cái, đành phải hậm hực thu tay về.

Sau khi tôi về nhà, mẹ tôi không biết đã về từ bao giờ, đang gõ cửa phòng vẽ. Nói là gõ, không bằng nói là đập, đôi mắt đỏ ửng, còn lấy chân đạp, dáng vẻ kia nhìn qua cực kỳ giống người đàn bà chanh chua vì mấy đồng tiền mà cãi cọ ầm ĩ với người bán hàng ở chợ.

Khi ấy tâm trạng tôi cực kỳ tệ, gào to về phía bà: “Đã đủ chưa vậy!”

Mắt mẹ tôi đỏ lên, bà nhìn tôi, còn tôi bước nhanh vào phòng mình, buồn bực chán nản chui mình vào trong chăn. Tôi dùng gối che kín đầu, hy vọng có thể để bản thân thanh tịnh hơn một ít.

Dựa theo thành tích cuối kỳ trước, Chu Minh Khải vẫn lựa chọn ngồi cùng bàn với tôi. Thế nhưng có một việc rất không vui, đó chính là truyền thống của cấp ba Dân Dục, lớp 12 bắt đầu tự học buổi tối, bảy giờ đến chín giờ, hai tiếng.

Trong tất cả môn học, tôi tiến bộ lớn nhất là tiếng Anh, dù sao thì đã được Lâm Thanh Dật quan tâm trọng điểm hơn một năm, thường xuyên học phụ đạo. Nếu không tiến bộ thì vừa có lỗi với y, cũng vừa có lỗi với chính tôi – người có một cậu bạn cùng bàn dẫn đầu môn tiếng Anh.

Chỉ có điều, bây giờ, thành tích tiếng Anh của tôi đã kéo lên mức giữa trong lớp, có thể thoát khỏi lớp gia sư một thời gian.

Tháng thứ hai sau khai giảng, trường học của chúng tôi có một hội diễn nghệ thuật. Suốt ba ngày, các loại thi đấu về thư pháp, hội họa và ca hát theo thứ tự lần lượt ra trận. Trận chiến mỗi năm đều rất lớn. Đây cũng là lần cuối cùng học sinh khối 12 chúng tôi được tham gia hoạt động văn nghệ, về sau phải chuyên tâm học tập, trọng tâm đặt lên việc thi đại học.

Lâm Thanh Dật rất coi trọng hoạt động lần này, khuyến khích học sinh trong lớp đều tham gia. Là học sinh lớp 12, ai cũng có một sự hà0 hứng không biết từ đâu tới với dịp hoạt động văn nghệ cuối cùng. Thành ra, quay qua quay lại, tổng cộng trong lớp có hơn mười tiết mục.

Lớp chúng tôi chỉ được biểu diễn hai tiết mục, nên phải thi vòng loại trong lớp trước. Cuối cùng, tiết mục được chọn là điệu nhảy dân tộc của Lục Tư Nặc và đọc thơ diễn cảm Vương Triều Tình.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi biết, Lục Tư Nặc có thể nhảy. Ấn tượng gần nhất của tôi với cô vẫn dừng lại ở thời điểm thi ném tạ, luôn cảm giác cô là một người rất cố gắng nhưng rất xui xẻo.

Lục Tư Nặc nhảy một điệu dân tộc Thái. Dáng người cô cao, mặc quần dài hở eo đậm chất dân tộc, trông xa nhìn gần đều thấy vô cùng thon thả thanh tú, khí chất và vẻ ngoài thuộc hàng top.

Tôi và Chu Minh Khải ngồi dưới sân khấu của hội trường trường chúng tôi. Chu Minh Khải thấy tôi xem nghiêm túc, bèn cười trêu ghẹo tôi: “Làm sao, yêu thích người ta à?”

Tôi thích cậu đó!

Nhưng tôi không dám nói ra, chỉ cười đùa theo: “Cái này cũng bị cậu nhìn ra mất rồi!”

Lời nói vô tâm, Lâm Tuyết bên cạnh lại nghe thấy được, khi Lục Tư Nặc xuống sân khấu liền đứng lên hô: “Lục Tư Nặc, Hứa Gia Dương nói cậu ấy thích cậu!”

Tôi sốt ruột nhìn Lục Tư Nặc, rất lo lắng con gái như cô sẽ ngại ngùng hoặc lúng túng, dù sao thì việc đùa giỡn giữa đám con trai thường không có vấn đề gì, còn da mặt con gái vốn mỏng. Chỉ không ngờ rằng, Lục Tư Nặc nghe vậy là ngây cả người, sau đó cười với tôi và Lâm Tuyết.

Chu Minh Khải thấy thế, nói: “Đúng là cậu không xứng với Lục Tư Nặc người ta.”

“Cậu thì xứng chắc?” Tôi rất tức giận trước câu nói của Chu Minh Khải, không phải là bởi hắn cảm thấy tôi không xứng với Lục Tư Nặc, mà là việc hắn thấy tôi không xứng với Lục Tư Nặc có lẽ do hắn thấy tôi chưa đủ tốt.

Tôi thuận miệng một câu, trái lại, Chu Minh Khải nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: “Tôi có người mình thích rồi.”

Câu này của Chu Minh Khải khiến lòng tôi phiền muộn muốn chết, hơn một tháng sau đều dùng để quan sát hắn và các bạn học khác.

Khi đó, tôi ôm lòng quyết tâm muốn tìm ra người mà hắn thích. Tôi biết vòng xã giao của Chu Minh Khải tại Liễu thành chỉ quanh quẩn ở Dân Dục, nhưng tôi còn là người đầu tiên hắn quen ở Liễu thành đấy. Nếu hắn thích ai, cũng chỉ có thể là người Dân Dục thôi.

Tôi âm thầm quan sát rất lâu, lại không có kết quả.

Đúng thế, lúc ấy tôi làm sao nghĩ tới, người hắn thích, sẽ là Lâm Thanh Dật cơ chứ?

Minh họa: Bài “Lưu niên” của Vương Phi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi