SI TÌNH NHÀM CHÁN NHẤT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

20157212_762631203909163_2387538595613853796_o

Nghe Chu Minh Khải nói muốn mời cơm, ba đứa bé trai đều hơi kích động. Nhưng kích động xong mới nhớ tới là mới quen nên mấy đứa lại có chút ngượng ngùng.

Chu Minh Khải suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: “Phố trước có phải là có quán tên Thời Gian Xưa không?”

“Có đó, nhưng khá đắt.” Hàn Hi nói, “Quán đó cái gì cũng tốt, mỗi tội là giá cao hơn những quán khác.”

“Nói cái gì đấy, Chu đại ca giống người thiếu tiền à?” Vương Nghiêu đá cậu một cú, nghĩ ngợi rồi lại hỏi, “Chu đại ca, không phải là anh nói anh mới tới từ thủ đô sao? Làm sao lại biết ở đây có quán Thời Gian Xưa thế?”

Chu Minh Khải trả lời: “Trước đây anh từng học ở Dân Dục, là khách quen của nơi đó.”

“Có thể làm khách quen của quán đó thì đều là người trong nhà có quặng mỏ.” Hàn Hi nói.

Chu Minh Khải tưởng thật bèn phủ nhận: “Nhà anh không có quặng mỏ đâu.”

“Chu đại ca, anh là hai mươi tám tuổi chứ không phải tám mươi hai có được không?” Vương Nghiêu giải thích, “Trong nhà có quặng mỏ chính là trong nhà có tiền ấy. Anh nghĩ xem, có quặng mỏ thì có lắm tiền!”

Tôi và Chu Minh Khải đều mang vẻ mặt chưa từng nghe bao giờ. Quả nhiên vẫn phải thừa nhận là đã già rồi, từ ngữ của người trẻ tuổi cũng không biết. Nhưng tôi vẫn có thể hiểu, mà Chu Minh Khải là người khai thác game lại không biết thế giới của người trẻ tuổi cơ đấy.

Thời Gian Xưa vẫn là cửa tiệm cũ, chỉ có bề ngoài đã thay đổi. Ngày trước biển hiệu của quán có một con vịt vàng nhỏ, hiện tại thì đổi thành hình vẽ nhỏ rất đơn giản và tươi tắn. Cửa cuốn cũng thay bằng cửa kính.

Chu Minh Khải đứng trước cửa phút chốc. Khi ba đứa bé đều đi vào, hắn mới nhấc chân bước theo. Hắn thấy chủ quán ngủ gật trên bàn, mà có người vào là chú tỉnh dậy ngay lập tức.

Lão Vương vẫn là lão Vương năm đó, chỉ là có già hơn một chút. Tóc chú hồi ấy vốn đã trắng không ít nay càng bạc nhiều thêm.

“Ăn lẩu đi.” Từ Hiểu nói, “Mùa này ăn lẩu uyên ương sẽ ấm áp!”

Chu Minh Khải gật gật đầu, “Được.”

Bốn người tìm một vị trí rồi ngồi xuống. Tôi là một con quỷ chỉ có thể nhìn không thể ăn nên ngồi ở bàn bên cạnh. Ba đứa bé thấy lẩu vẫn chưa tới bèn ăn đậu tằm thì là cho đỡ buồn mòm.

Lão Vương bưng nồi lên có nhìn Chu Minh Khải thêm vài lần. Sau đó chú nói: “Mọi người ăn vui vẻ nhé!”

“Cảm ơn chú Vương.” Ba đứa bé trai sôi nổi nói.

Chu Minh Khải thình lình mở miệng: “Lão Vương, chú còn nhớ cháu không?”

Lão Vương ngây cả người rồi nghiêm túc suy nghĩ một chút. Con ngươi chú luôn chuyển động, thỉnh thoảng quan sát Chu Minh Khải chốc lát. Chú bỗng đập tay một cái và nói: “Cháu là Tiểu Gia Dương đi!”

Tiểu Gia Dương thật đang ngồi ở chỗ khác.

Lão Vương nói: “Tất cả mọi người gọi chú là chú Vương, chỉ duy nhất một đứa gọi chú là lão Vương, còn có thể không phải là Tiểu Gia Dương ư! Cháu à cháu, đã rất nhiều năm không tới rồi thì phải? Mười năm đi?”

Gương mặt Chu Minh Khải nhanh chóng rút sạch màu máu, hồi lâu sau vẫn không nói gì. Hàn Hi thấy tình huống không đúng liền mở miệng nói: “Chú Vương nhận lầm rồi. Anh ấy không phải người kia…cái gì Dương kia. Anh ấy tên là Chu Minh Khải.”

“Chu Minh Khải?” Lão Vương lại ngẫm nghĩ phút chốc mới vỗ gáy, “Cách biết bao năm, nhớ lộn hết rồi. Cháu là Chu Minh Khải, trước đây cháu và Tiểu Gia Dương thường cùng nhau tới!”

Khi đó những người khác đều gọi chú là chú Vương, chỉ có tôi không nghe theo. Dựa vào giao tình mình và chú từng uống rượu chung một lần, tôi cứ muốn gọi chú là lão Vương. Chu Minh Khải nghe nhiều nên cũng gọi như vậy.

Lão Vương hơi sơ suất, không chú ý đến sự dị thường của Chu Minh Khải mà nói tiếp: “Mười năm nhỉ? Nếu không phải lúc trước tiểu Gia Dương làm người khác ấn tượng quá sâu sắc, cháu xem, học sinh như nước chảy, đến một đám rồi đi một đám, làm sao chú có thể nhớ nhiều vậy chứ. Đúng rồi, cháu trở lại nhưng sao Tiểu Gia Dương không tới? Ngày xưa hai cháu thân như thế mà.”

Tôi đột nhiên có chút hiếu kỳ Chu Minh Khải sẽ nói cái gì.

Chu Minh Khải khựng lại phút chốc mới nói: “Cậu ấy ở thủ đô, không tới được.”

Lão Vương đi lấy đồ ăn phụ. Ba đứa bé thả khoai tây vào, còn thả thêm ít thịt khô. Người trẻ tuổi không nhạy bén lắm, vẫn ăn uống rất vui vẻ. Nhưng Chu Minh Khải lại không động đũa mấy.

Ánh mắt của tôi và Chu Minh Khải đều rơi trên người mấy thiếu niên trước mặt này. Tôi không biết hắn đang suy nghĩ gì. Còn tôi thì suy nghĩ về quãng thời gian đã từng giống như bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi