SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

"Ngươi biết nên làm như thế nào đi à? Có lẽ không cần ta dạy cho ngươi chứ?" Âu Dương Thiên Minh cười lạnh một tiếng nói.

Diệp Khiêm không có bất kỳ do dự, cầm lấy chủy thủ dùng sức đâm vào cánh tay trái của mình, lập tức, máu chảy ra như suối. Thế nhưng mà, Diệp Khiêm lại không có kêu lên một tiếng, phảng phất là không có cảm giác đau. Triệu Nhã trông thấy một màn này, không khỏi nghẹn ngào hét lên một tiếng, sau đó nước mắt ngăn không được chảy xuống. Tuy nàng rất thích cùng Diệp Khiêm đấu võ mồm, thế nhưng mà nàng cũng không có ác ý gì, hơn nữa nàng cũng rỏ ràng trong lúc vô tình mình đã thích loại cảm giác này. Nhìn xem Diệp Khiêm vì mình đổ máu, Triệu Nhã tâm phảng phất như bị lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm.

"Đã hài lòng chưa?" Diệp Khiêm lạnh lùng mà hỏi.

"Làm sao thoả mãn? Ta chịu nhiều đau khổ như vậy, ngươi làm sao có thể dễ dàng như vậy trả lại cho ta?" Âu Dương Thiên Minh khinh thường nói, "Ngươi cầu xin ta đi, cầu ta buông tha cho ngươi ah. Ta rất thích người khác cầu xin ta, đặc biệt là ngươi, ta muốn ngươi quỳ gối trước mặt của ta, bị ta vĩnh viễn dẫm nát dưới chân."

Dưới đầu gối đàn ông là vàng, chỉ lạy trời lạy đất lạy trưởng bối. Nếu để Diệp Khiêm quỳ xuống cầu xin Âu Dương Thiên Minh, không thể nghi ngờ là một chuyện rất khó khăn. Diệp Khiêm hiểu rỏ, Âu Dương Thiên Minh hiện tại muốn làm bất quá chỉ là muốn nhục nhã mình mà thôi, quỳ không quỳ kỳ thật với hắn mà nói cũng không trọng yếu. Huống hồ, coi như mình thật sự quỳ xuống, Âu Dương Thiên Minh cũng sẽ không bỏ qua cho Triệu Nhã.

"Ta đang ở chỗ này, ngươi muốn đem ta dẫm nát dưới chân thì hãy tới đây." Diệp Khiêm cười lạnh nói.

"Ta sợ, ta rất sợ hãi, ta phải sợ ngươi sao." Âu Dương Thiên Minh một bộ dáng khinh thường, nói, "Ta biết rỏ công phu của ngươi tốt, thế nhưng mà công phu giỏi thì thế nào? Ngươi có thể nhanh hơn viên đạn sao?" Vừa nói Âu Dương Thiên Minh liền móc ra một cây súng chỉ vào Diệp Khiểm."Có trông thấy được không? Ừ? Có thấy rỏ không? Ta hiện tại muốn mạng của ngươi bất quá là chuyện dễ dàng mà thôi, công phu của ngươi dù cho rất giỏi thì thế nào?" Âu Dương Thiên Minh đắc ý nói.

Sau đó, Âu Dương Thiên nhìn hai người bên cạnh Diệp Khiểm nói: "Để cho hắn quỳ xuống!"

Nghe được Âu Dương Thiên Minh phân phó, hai người kia đi đến sau lưng Diệp Khiểm, dùng chân hung hăng đá vào chân Diệp Khiểm. Diệp Khiểm bị đau, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống, bất quá qua huấn luyện nhiều năm đã luyện ra được ý chí lực cường đại, Diệp Khiểm vẫn chịu đựng được mà không quỳ.

"Xương cốt quá cứng rắn đó, ta nhìn ngươi có thể cứng rắn tới khi nào." Âu Dương Thiên Minh âm trầm nói, "Tiếp tục đánh cho ta, đánh tới khi hắn quỳ xuống mới thôi."

Đã có mệnh lệnh của Âu Dương Thiên Minh, hai người kia không có do dự chút nào một cước tiếp một cước đạp xuống dưới. Diệp Khiêm cắn răng chịu đụng, mỗi lần hai chân bị đau muốn quỳ xuống, Diệp Khiểm cũng đều chậm rãi đứng lên.

Thấy một màn như vậy, Triệu Nhã nước mắt sớm đã tràn như vỡ đê chảy xuống, im ắng khóc. Nàng biết rỏ, Diệp Khiêm là một con người rắn rỏi, tuy nhiên lại vì mình chịu ủy khuất như vậy.

Âu Dương Thiên Minh tựa hồ có chút mất đi kiên nhẫn rồi, cầm súng hướng sau ót của Triệu Nhã, hung dữ nói với Diệp Khiêm: "Xương cốt cứng cáp a? À? Ngươi nếu không quỳ xuống, ta liền bắn chết nàng." Sau đó nói với Triệu Nhã: "Ngươi cũng đừng trách ta, muốn trách thì trách hắn, là hắn hại chết ngươi, biết không?"

Diệp Khiêm có chút khó có thể lựa chọn rồi, Âu Dương Thiên Minh đã hoàn toàn mất đi lý trí, nếu như mình không quỳ hắn nhất định sẽ nổ súng. Thế nhưng mà nếu để cho mình quỳ xuống trước mặt Âu Dương Thiên Minh, cái này không chỉ là đối với chính mình là một loại vũ nhục, càng sẽ là vũ nhục đối với Nanh Sói, chuyện này nếu truyền ra ngoài Nanh Sói vĩnh viễn cũng không cách nào đứng trong giang hồ nữa. Diệp Khiểm âm thầm nghĩ, Mặc Long cùng Giao Tuấn Sinh như thế nào hiện tại còn chưa tới.

Bên ngoài nhà máy hóa chất bỏ hoang, Mặc Long cùng Giao Tuấn Sinh đã thuận lợi đến, tại vị trí đối diện nhà máy hóa chất bỏ hoang, hai người đã tìm ra vị trí tốt nhất để bắn tỉa, súng trong tay nhắm ngay vào bọn người Âu Dương Thiên Minh. Thế nhưng mà, dù sao chỉ có hai cây súng, còn đối phương có năm người, một khi không cẩn thận, tính mạng của Triệu Nhã sẽ bị uy hiếp. Về phần Diệp Khiêm, bọn hắn hoàn toàn không cần lo lắng, nếu như không phải Triệu Nhã Diệp Khiêm tuyệt đối có thực lực giải quyết bọn hắn.

"Chuẩn bị tốt chưa?" Mặc Long nhìn thoáng qua Giao Tuấn Sinh bên cạnh, hỏi.

"Ngươi đối phó Âu Dương Thiên Minh, hai người bên cạnh hắn giao cho ta." Giao Tuấn Sinh gật gật đầu, nói.

Mặc Long nhìn Giao Tuấn Sinh, liên tục phóng to thu nhỏ ống nhòm của súng, bắn trúng một lúc hai tiêu, đối với tay Súng Bắn Tỉa mà nói là một cái khiêu chiến rất lớn. Bản thân là đệ nhất tay súng bắn tỉa của Nanh Sói, Mặc Long cũng không phải có nắm chắc có thể kịp thời bắn một lúc hai mục tiêu, bởi vì nếu như thời gian quá dài tên còn lại rất có thể sẽ đối với con tin làm ra hành động bất lợi. Mặc Long có chút hoài nghi Giao Tuấn Sinh có thể không làm được, tuy hắn đã từng là đại đội trưởng tay súng bắn tỉa của bộ đội đặc chủng Nanh Sói, thế nhưng mà dù sao hắn đã lâu không có đụng qua súng. Đối với một gã Súng Bắn Tỉa mà nói, độ quen thuộc đối với khẩu súng trong tay rất quan trọng, nếu không quen thuộc thì khó mà phát huy uy lực lớn nhất của súng nhắm.

Bất quá, khi thấy Giao Tuấn Sinh tràn ngập tư tin, Mặc Long yên lặng nhẹ gật đầu, nói: "Tốt, đợi tí nữa chúng ta đồng thời nổ súng. Nghe được tiếng súng, lão đại sẽ giải quyết hai người bên cạnh hắn."

★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★

Ngoài cửa học viện ngoại ngữ, Chương Cường nhìn Diệp Khiểm điều khiển xe của mình chạy như bay, có chút bất đắc dĩ cười cười. Hắn từ trong miệng Tần Phong biết rỏ Diệp Khiểm, liền quyết định sang đây xem tên tiểu tử có thể làm cho Tần Nguyệt động tâm đến cùng có dạng gì mị lực cùng phách lực. Quả nhiên, Diệp Khiểm không để cho hắn thất vọng, hắn vừa đến cửa trường học liền bị Diệp Khiểm cướp xe, thật sự có chút để cho hắn dở khóc dở cười.

Không bao lâu, Tần Nguyệt lái chiếc Lamborghini Aventador của mình từ trong trường học chạy nhanh ra. Lúc trông thấy Chương Cường ngoài cổng trường không khỏi có chút sửng sốt, liền dừng xe lại. Quay cửa kính xe xuống, Tần Nguyệt thò đầu ra, kinh ngạc hỏi: "Chương thúc, sao thúc lại tới đây?"

Chương Cường cười khổ một tiếng, nói: "Nghe Nhị thiếu gia nói ngươi có bạn trai, cho nên sang đây xem. Ai biết vừa tới cửa ra vào trường học liền bị tiểu tử kia đem xe của ta cướp đi."

"Cái gì? Hắn... Hắn đã cướp xe của thúc?" Tần Nguyệt giật mình hỏi.

Gật gật đầu, Chương Cường nói: "Nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là có việc gì gấp, bất quá, đại tiểu thư, ánh mắt của ngươi thật đúng là độc đáo a, tại thành phố Thương Hải dám cướp xe của ta hắn là người thứ nhất. Ha ha, ta phát hiện ta ngược lại có chút ưa thích tiểu tử kia."

Tần Nguyệt sắc mặt có chút đỏ bừng, tuy nàng được xưng là băng sơn mỹ nhân, cả ngày một bộ dáng vẻ lạnh như băng, thế nhưng mà dù sao cũng là đang ở trước mặt trưởng bối, Tần Nguyệt còn không đến mức bày ra một bộ gương mặt như vậy."Chương thúc, thúc đừng nghe Tiểu Phong nói bậy, hắn không phải bạn trai ta." Tần Nguyệt nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi