SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Diệp Khiêm đi qua ôm Lâm Nhu Nhu, cười với bọn Vương Hổ hắn nói: "Ta trước cùng chị dâu các ngươi đi ăn cơm, ngày mai lại tới thăm ngươi." Nói xong, ôm Lâm Nhu Nhu đi ra phòng bệnh.

"Hắn không phải là người chúng ta lần trước gặp tại quán bar Cuồng Say sao? Như thế nào bị thương thành như vậy?" Sau khi ra phòng bệnh, trên đường đi ra bệnh viện, Lâm Nhu Nhu kinh ngạc hỏi.

"Ở trên đường lăn lộn, khó tránh khỏi chuyện này." Diệp Khiêm nói.

Lâm Nhu Nhu ân cần nhìn Diệp Khiêm, nói: "Diệp Khiêm, anh về sau làm việc nhất định phải cẩn thận, được không nào? Đáp ứng em, em sợ anh sẽ xảy ra chuyện."

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, tiến đến bên tai Lâm Nhu Nhu nói: "Em nhìn xem lão công của em là ai, có ai có thể gây tổn thương cho anh được, em hãy yên tâm đi."

"Anh không có khả năng làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, cũng không có khả năng vĩnh viễn là Đệ Nhất Thiên Hạ. Đáp ứng em, bất kể như thế nào, anh đều phải bảo vệ tốt bản thân, bởi vì anh hiện tại không còn là một người, anh còn có em. Nếu như anh mất, em thực không biết mình nên làm cái gì bây giờ." Lâm Nhu Nhu nói.

"Nha đầu ngốc, anh như thế nào bỏ em được. Em yên tâm đi, mặc kệ tương lai như thế nào, anh đều vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ em." Diệp Khiêm ôn nhu nói, "Có lẽ anh không thể cho em quá nhiều, nhưng anh nguyện cùng em sống đến bạc đầu, chờ khi em già rồi, không đi nổi thì anh sẽ cõng em đi. Chờ khi em rụng hết răng rồi, thì anh lại mớm đút cho em ăn. Anh nhất định sẽ đợi em chết xong anh mới chết, nếu không để em lưu ở trên đời này không có người chiếu cố, anh thành quỷ cũng lo lắng. Nhu Nhu, I love you, tam sinh tam thế, vĩnh viễn không thay đổi. Chỉ cần nơi mà có Lâm Nhu Nhu ở, thì chính là nhà của Diệp Khiêm ta."

Những lời tỏ tình kiểu này đã xưa như trái đất, thế nhưng mà Lâm Nhu Nhu lại cho rằng đây là lời tỏ tình hay nhất. Nàng đối với Diệp Khiêm cũng chưa từng có yêu cầu gì quá xa vời, cũng không có từng yêu cầu hắn làm cái gì, chỉ là yêu, tình yêu thuần túy phát từ đáy lòng. Nàng biết rỏ, dù cho tương lai có một ngày, Diệp Khiêm không hề yêu nàng, nàng vẫn yêu Diệp Khiêm như cũ, yên lặng, một mực vĩnh viễn yêu lấy hắn. Lâm Nhu Nh nước mắt chảy xuống, rúc thật sau vào trong ngực của Diệp Khiêm, cảm thụ được phần tình thâm ý trọng của Diệp Khiêm."Diệp Khiêm, nếu có một ngày, anh không còn yêu em, thì hãy nói cho em biết, được không? Em nhất định sẽ thành toàn cho anh, bởi vì, I love you." Lâm Nhu Nhu nói.

"Nha đầu ngốc, em nói cái gì đó? Phá hư không khí." Diệp Khiêm nhéo nhéo mũi Lâm Nhu Nhu, nói, "Anh sẽ vĩnh viễn yêu em, anh cũng không cho phép em không yêu anh."

Lâm Nhu Nhu kiên định nhẹ gật đầu, giờ phút này, nàng cảm giác trên thế giới này nàng là nữ nhân hạnh phúc nhất. Nàng không cần biệt thự xe thể thao, cũng không cần sơn hào hải vị, nàng cảm thấy chỉ cần có thể ở cùng với Diệp Khiêm, cho dù là cuộc sống có khó khăn, thì chỉ cần hai người yêu nhau, đó cũng là hạnh phúc. Nàng rất cảm kích trời cao, có thể ban cho nàng một người nam nhân như vậy, nếu như không phải gặp được hắn, nửa năm sau nàng còn không biết mình sẽ sống như thế nào.

Sau khi ra bệnh viện, hai người tìm một tiệm cơm bình thường, tùy tiện chọn chút thức ăn. Vốn Diệp Khiêm có ý định mang nàng đi kiếm quán tốt một chút, thế nhưng mà Lâm Nhu Nhu lại kiên trì ở chỗ này ăn. Nàng mặc dù biết Diệp Khiêm là thủ lĩnh Nanh Sói, cũng có tiền, nhưng là nàng cảm thấy ăn cơm trọng yếu là ăn cùng người nào, mà không phải là ăn cái gì.

Đối với ăn uống, Diệp Khiêm không có yêu cầu gì, chỉ cần Lâm Nhu Nhu cao hứng, ăn ở nơi nào cũng được, cho nên Diệp Khiêm cũng không có miễn cưỡng. Đối mặt một nữ tử tốt như vậy, Diệp Khiêm thấy mình thật tệ, quen nhau lâu như vậy, Diệp Khiêm còn không có chính thức tặng nàng món quà gì, ngoại trừ lần trước từ Myanmar mang về chút quà lưu niệm. Diệp Khiêm cũng muốn mang nàng về nhà ra mắt lão tía, để làm cho lão tía vui vẻ, vì có một con dâu tốt như vậy.

Không bao lâu, đồ ăn toàn bộ đem lên. Vốn Diệp Khiêm muốn ngồi đối diện nàng, nhưng nàng lại muốn ngồi bên cạnh hắn, theo như nàng nói, như vậy có cảm giác an toàn, cảm giác Diệp Khiêm thuộc về nàng. Diệp Khiêm nhàn nhạt cười cười, cũng không nói thêm gì, chỉ là ẩn ẩn cảm thấy, tiểu nha đầu tựa hồ có tâm sự gì.

Là vì Tần Nguyệt? Có lẽ, Lâm Nhu Nhu đã đoán ra thứ gì đó?

"Nhu Nhu, hôm nay..." Diệp Khiêm mở miệng nói, thế nhưng mà lời còn chưa nói hết, liền bị Lâm Nhu Nhu mở miệng cắt đứt. Chỉ thấy Lâm Nhu Nhu có chút nở nụ cười, nói: "Diệp Khiêm, em biết rỏ anh muốn nói cái gì, nhưng thật sự, anh không cần hướng em giải thích."

"Nhu Nhu, có mấy lời, anh cảm thấy để anh nói ra sẽ tốt hơn." Diệp Khiêm chậm rãi nói, "Anh thừa nhận, anh đối với Tần Nguyệt là có chút ưa thích, nhưng là cũng chỉ là ưa thích mà thôi. Trong lòng anh, không có bất kỳ ai có thể thay thế địa vị của em, ai cũng không được."

Lâm Nhu Nhu dừng đôi đũa trong tay lại, chậm rãi ngồi thẳng đây, quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nói: "Diệp Khiêm, thật lòng mà nói, em chỉ là nữ tử bình thường, em cũng ích kỷ, cũng hi vọng lão công của em vĩnh viễn chỉ yêu một mình em. Nhưng em hiểu rỏ, một người nam nhân ưu tú như anh nhất định sẽ có rất nhiều nữ tử ưa thích, em không biết em có thể tiếp nhận chuyện anh có những nữ nhân khác hay không, thật sự, em thật sự không biết mình có thể tiếp nhận được không nữa. Tuy nhiên em tinh tường, trong lòng của anh em không nhất định là tất cả của anh, dù sao anh cũng là nam nhân, anh còn có huynh đệ có sự nghiệp, còn có sự lý tưởng vĩ đại của mình. Nhưng là, trong lòng em, anh là tất cả. Em chỉ hi vọng, trong lòng của anh vĩnh viễn có một vị trí của em, là em đây đã đủ hài lòng rồi."

Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, đem Lâm Nhu Nhu kéo vào trong ngực, nói: "Nhu Nhu,..." Lời còn chưa nói hết, Lâm Nhu Nhu duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng đặt ở trên môi của Diệp Khiêm, nói: "Cái gì cũng không cần nói, em hiểu rỏ." Sau đó nở nụ cười, nói: "Ăn cơm đi anh, bằng không thì đồ ăn sẽ nguội lạnh." Vừa nói vừa kẹp lên một khối xương sườn, nhét vào trong miệng Diệp Khiêm, nói: "Đây là lão bà thưởng cho anh."

Diệp Khiêm hạnh phúc nở nụ cười, nói: "Nhu Nhu, em khi nào thì có thời gian, anh muốn mang em trở về nhà ra mắt lão tía, được không?"

"Cái này xem như gặp gia trưởng sao?" Lâm Nhu Nhu dí dỏm nở nụ cười, nói.

"Đương nhiên." Diệp Khiêm mỉm cười, nói, "Anh là cô nhi, không có bao nhiêu thân nhân, lão tía có thể nói là thân nhân duy nhất của anh, chuyện của chúng ta đương nhiên phải cho lão tía biết, cũng để cho lão tía cao hứng. Nếu không lão nhân gia luôn lo lắng anh tìm không được vợ, ha ha."

"Em còn không phải vợ của anh." Lâm Nhu Nhu hạnh phúc vừa cười vừa nói.

"Không phải sao? Vậy là ai vừa rồi tự xưng "Lão bà" đó ta? Là ai? Là ai à?" Diệp Khiêm trêu ghẹo nói.

"Anh xấu lắm." Lâm Nhu Nhu giận Diệp Khiêm, nhẹ nhàng lấy tay đánh lên ngực Diệp Khiêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi