Nói đấu võ mồm, Triệu Nhã tự nhiên không phải là đối thủ của Diệp Khiêm. Lưu manh cùng quân tử khác nhau, quân tử luôn làm ra bộ dáng khiêm tốn cho là rất thân sĩ, kì thực thực chất bên trong lại tự ngạo; lưu manh thì giống như Diệp Khiêm vậy, dù cho đứng trên đỉnh thiên hạ cũng có tâm tính trẻ con.
Tuy ở đây ngoại trừ Diệp Khiêm, toàn bộ đều là nữ nhân, thế nhưng mà để cho Triệu Nhã ngay trước mặt Diệp Khiêm cởi quần áo, cái kia căn bản chính là không có khả năng ah. Hung hăng trừng mắt Diệp Khiêm, Triệu Nhã trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.
Diệp Khiêm trong nội tâm thật là thống khoái a, ai kêu vừa rồi nha đầu kia chửi mình, kinh ngạc đi à? Diệp Khiêm hắc hắc mà cười cười tiến đến bên tai Tần Nguyệt, nói: "Chúng ta trở về đi, đem chuyện vừa rồi ta nói với ngươi làm cho xong."
Tần Nguyệt lập tức không khỏi một hồi đỏ bừng, ngẫm lại tình cảnh tí nữa, Tần Nguyệt có chút sợ hãi lại có chút mong chờ. Tuy Diệp Khiêm mỗi lần đều biểu hiện vô cùng giống như lưu manh, thế nhưng mà thời điểm mấu chốt lại khờ giống như đầu gỗ, Tần Nguyệt nhớ tới tình cảnh tối hôm qua, trong nội tâm nhịn không được âm thầm thầm nghĩ, hắn sẽ không đến lúc đó lại như xe bị tuột xích chứ?
Nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Tần Nguyệt có bộ dáng mập mờ, Triệu Nhã có chút sửng sốt, cuống quít kêu lên: "Đợi một chút, các ngươi đi nơi nào? Ta cũng muốn đi."
"Ngươi cùng đi làm cái gì à? Làm bóng đèn hả?" Diệp Khiêm lườm nàng, nói.
"Thôi đi pa ơi..., ta là sợ ngươi rắp tâm bất lương, khi dễ Nguyệt tỷ tỷ." Triệu Nhã nói. Kỳ thật, trong nội tâm của nàng đang nồng đậm ghen tuông, nàng hi vọng giờ phút này người được Diệp Khiêm ôm vào trong ngực là mình. Tựa như tối hôm qua, trong lúc vô tình nàng thấy Diệp Khiêm cùng Tần Nguyệt thân thiết như vậy, rõ ràng trong nội tâm phi thường thất lạc lại còn phải giả trang ra một bộ dáng rất hào phóng. Tuy nàng cũng thật tâm hi vọng Tần Nguyệt có thể cùng Diệp Khiêm sống cùng một chỗ, nhưng là nàng lại chờ mong mình cũng có ngày đó. Mâu thuẫn, trong lòng của nàng luôn mâu thuẫn như vậy, giờ phút này tâm tình của nàng cũng rất mâu thuẫn.
"Muốn đi theo cũng được, nhưng ngươi phải tiếp nhận trừng phạt giống như Tần Nguyệt." Diệp Khiêm nói.
"Thôi đi pa ơi..., ta há sợ ngươi sao." Triệu Nhã nào biết Diệp Khiêm trừng phạt sẽ hèn mọn bỉ ổi như vậy, cho rằng tối đa bất quá là đấm bóp mát xa cho hắn mà thôi, nàng hiểu rõ Diệp Khiêm, tiểu tử này là một tên sắc lang, có thể làm cho mình cùng Tần Nguyệt tiếp nhận trừng phạt, nghĩ đến cũng sẽ không phải rất khó khăn hoặc là quá xấu hổ.
"Nguyệt tỷ tỷ, trừng phạt là cái gì vậy?" Sau khi lên xe, Triệu Nhã nhịn không được hỏi.
Tần Nguyệt nhớ tới tình cảnh tí nữa, trái tim không khỏi "Phù phù phù phù" nhảy loạn, ấp úng nói: "Cái này... Cái này để cho ta nói như thế nào ah."
Triệu Nhã càng thêm mê hoặc, nghĩ thầm, tiểu tử này không phải là muốn cùng ngủ chứ, một mũi tên trúng hai con nhạn a? Ánh mắt rất khinh thường cao thấp quét Diệp Khiêm, thầm nghĩ, thế chất ngươi có thể đấu qua hai nữ nhân như lang như hổ chúng ta sao?
"Như thế nào? Xem thường ta à? Đừng nhìn ta lớn lên gầy, toàn thân là cơ bắp, đối phó hai người các ngươi quả thực chỉ là một bữa ăn sáng." Diệp Khiêm phảng phất nhìn ra tâm tư của Triệu Nhã, lời vừa ra khỏi miệng thật đúng là làm cho Triệu Nhã hoảng sợ, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ cái này gọi là Tâm Hữu Linh Tê?" Thanh âm rất nhỏ, ngoại trừ chính cô ta bên ngoài ai cũng không có nghe rõ.
Diệp Khiêm vừa nói như vậy, Triệu Nhã càng phát ra cảm giác mình đã đoán đúng, tuy nhiên nàng cũng có chút chờ mong Diệp Khiêm đem mình lên giường, nhưng là nàng còn ảo tưởng có thể ở dưới một không khí lãng mạn, hai người đều không cách nào tự kềm chế, liền tự nhiên hoàn thành quá trình. Hiện tại bị Diệp Khiêm làm cho giống như giao dịch, hơn nữa lại còn có Tần Nguyệt cùng một chỗ, Triệu Nhã trong nội tâm không khỏi có chút thất vọng."Là cái gì thì nói thẳng ra, sợ cái gì a, có cái gì không thể nói a, dù sao đợi tí nữa ta cũng không phải sẽ biết sao." Triệu Nhã nói.
Không bao lâu, liền về tới biệt thự của Tần Nguyệt.
Lại để cho Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã nghẹn họng nhìn trân trối chính là, Diệp Khiêm vậy mà không biết từ nơi nào lấy ra hai cây tiêu trúc, đưa cho hai người, để cho các nàng hợp tấu một khúc. Cái này... Đây chính là hắn nói thổi tiêu? Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã cũng không khỏi ngây ngẩn cả người, biết rõ mình lại bị Diệp Khiêm đùa giỡn. Diệp Khiêm thế nhưng mà sớm đã biết rõ, Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã đối với thổi tiêu rất có nghiên cứu, đã từng cầm qua các giải thưởng lớn của quốc gia.
Nhìn thấy bộ dáng của hai người, Diệp Khiêm chợt cảm thấy một hồi thống khoái, tất cả biệt khuất trong nội tâm đều quét sạch. Bày ra một bộ rất ánh mắt kinh ngạc nhìn các nàngi, nói "Các ngươi thất thần làm gì à? Ah! Hai người các ngươi là hài tử xấu xa, nhất định là hiểu sai ý ta nói."
Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã biết rõ bị hắn đùa giỡn, bất quá trong nội tâm cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra.
Diệp Khiêm một bộ dáng đại lão gia, bắt chéo hai chân tựa ở trên ghế sa lon, lườm các nàng, nói: "Còn đứng ngây đó làm gì à? Nhanh thổi ah."
"Tại sao phải thổi cho ngươi nghe? Ngươi còn không có nói cho chúng ta biết hôm nay vì cái gì vô duyên vô cớ phát hảo lớn như vậy, chúng ta vừa rồi không có đắc tội ngươi nha." Triệu Nhã nói.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, vì vậy liền đem chuyện đã xảy ra hôm nay nói đơn giản cho các nàng nghe, cách nói bình bình đạm đạm, cũng không có bao nhiêu ngạc nhiên. Nhưng mà, Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã đều có thể tưởng tượng đến tình cảnh lúc ấy là mạo hiểm như thế nào, nghĩ đến vừa rồi mình thiếu chút nữa là đi đời nhà ma, Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã không khỏi một thân đổ mồ hôi lạnh.
Các nàng cũng không phải sợ chết, thế nhưng mà cái chết không minh bạch như vậy, không hiểu thấu, thật sự có chút biệt khuất. Cũng khó trách vừa rồi Diệp Khiêm phát hỏa lớn như vậy, hai người chẳng những không có tức giận, ngược lại trong nội tâm tràn đầy vô tận điềm mật, ngọt ngào. Diệp Khiêm tức giận biểu lộ hắn rất quan tâm đến mình, Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã tự nhiên vui vẻ không thôi.
Hai người liếc nhau, một khúc 《 tiếu ngạo giang hồ 》 ở trong biệt thự bắt đầu tấu lên.