SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Giết người đối với Diệp Khiêm mà nói đã chuyện bình thường, chết trong tay hắn không có 1000 cũng có 800 người. Với tư cách là người lãnh đạo đoàn lính đánh thuê Nanh Sói, Lang Vương Diệp Khiêm, là một truyền kỳ cùng thần thoại trong giới lính đánh thuê. Còn nhớ thời điểm ban đầu Nanh Sói chỉ có 10 thành viên, tại trong giới lính đánh thuê không một tên tuổi gì. Nhưng từ ba năm trước đây, khi mà Diệp Khiêm ngồi trên vị trí đội trưởng Nanh Sói, thế lực Nanh Sói nhanh chóng khuếch trương, đã trở nên nổi tiếng trong giới thành lính đánh thuê.

Đặc biệt là một trận chiến một năm trước, triệt để đánh tan rã đoàn lính đánh thuê vương giả Huyết Báo, leo lên vị trí bá chủ lính đánh thuê trên khắp thế giới.

Vài tên đạo tặc này đối với Diệp Khiêm mà nói, bất quá chỉ là một ít tiểu nhân vật không lên được mặt bàn mà thôi, Diệp Khiêm căn bản cũng không có để ở trong lòng. Lần này về nước vốn là muốn sống một cuộc sống bình thản, tìm lại một phần trí nhớ đã mất, cho nên Diệp Khiêm vốn định im lặng cho qua chuyện, tuy nhiên lại gặp được mấy cái này đạo tặc, đành phải ra tay. Dù sao, người như Diệp Khiêm, tư liệu của hắn cũng sớm đã bầy đặt tại bên trong phòng hồ sơ ở các cục An Toàn quốc gia.

Sau khi thuận lợi giải quyết hai gã đạo tặc, Diệp Khiêm rất nhanh nhảy lên, túm lấy tên kia đạo tặc cầm súng bên cạnh, "Phanh" một tiếng bóp lấy cò súng. Tên kia đạo tặc vừa mới xoay người lại, viên đạn chuẩn xác bắn vào trán của hắn. Tiếng súng vừa vang lên, trong buồng phi cơ một mảnh hỗn loạn, các hành khách kinh hoảng "Ah ah" kêu to lên.

Diệp Khiêm không để ý đến những hành khách đang kinh hoảng, đứng dậy hướng phòng điều khiển đi tới. Nơi đó còn có một gã đạo tặc, nếu như không nhanh chóng giải quyết, đợi đến lúc hắn phát hiện tình huống nơi này hậu quả kia cũng dễ dàng nghĩ được. Dù sao, trong tay hắn còn nắm giữ vũ khí ak47, nói không chừng còn mang theo có lựu đạn, một khi chọc giận hắn, máy bay hủy người chết thì xong rồi.

"Ngươi trấn an bọn hắn, ta đi phòng điều khiển!" Diệp Khiêm nói với nữ tiếp viên hàng không vừa rồi một câu, sau đó cầm súng hướng phòng điều khiển đi đến, lúc đi qua bên người đầu lĩnh đạo tặc, thuận tay rút ra chùy thủ cắm ở ngực của hắn. Khi rút ra vậy mà trên thân chùy thủ không dính một giọt máu.

Khi đến cửa ra vào phòng điều khiển, Diệp Khiêm cẩn thận nhìn vào phòng, tên lùn đạo tặc hiển nhiên còn không có có phát hiện chuyện đã xảy ra trong buồng phi cơ, hán ngồi khoan thai tự đắc ở một bên ghế sô pha, bưng một ly rượu uống. Một gã trung niên đang mặc một bộ đồ trắng nhìn tên kia đạo tặc nói ra: "Hiện tại thật sự không thể quay đầu, trên máy bay dầu căn bản không đủ chúng ta lại bay trở về." Hiển nhiên, hắn là cơ trưởng của chiếc máy bay này.

Lùn đạo tặc tự nhiên không nghe giải thích của hắn, nếu đến Hoa Hạ cái kia chỉ có chết, hắn cũng sẽ không ngốc đến chui đầu vô lưới."Phi không quay về, vậy thì mất phương hướng, đi Nhật hoặc là Hàn Quốc." Lùn đạo tặc dùng giọng chân thật đáng tin nói.

"Thế nhưng mà... Chúng ta đột nhiên đi vào sẽ bị quốc gia bọn hắn xem làm địch nhân bắn rớt xuống." Cơ trưởng bất đắc dĩ nói. Máy bay tiến vào vùng trời quốc gia nước khác, đáp xuống nước khác sân bay, trong đó thủ tục thật là phức tạp, nếu không có chuẩn bị cho tốt, sẽ bị coi là hành vi xâm phạm chủ quyền, không may thì còn có thể bị một quả đạn đạo bắn cho tan xương nát thịt.

"Ta quản không được nhiều như vậy, lão tử cho ngươi làm như thế nào liền làm như thế đó, lại nhiều như vậy nói nhảm, lão tử bắn nát ngươi." Lùn đạo tặc hiển nhiên có chút không kiên nhẫn được nữa, hắn đứng lên súng trong tay hướng tới ngực cơ trưởng.

Cơ trưởng bất đắc dĩ thở dài, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, đối diện trước sức mạnh của đạo tặc tự nhiên là cũng không có biện pháp nói gì lý với đối phương, chỉ cần hắn dám nói một chữ không, hiện tại lập tức sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này. Mà, nếu như thuận lợi đáp xuống nước khác sân bay, có lẽ còn có một tia sống sót khả năng. Nghĩ tới đây, cơ trưởng lập tức thông qua điện đài vô tuyến để liên hệ, dù sao, điều kiện tiên quyết là có thể thuận lợi đáp xuống nước khác sân bay mới được.

Nhìn cơ trưởng ngoan ngoãn mà nghe lời theo như yêu cầu của mình đi làm, lùn đạo tặc cũng nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa ngồi xuống. Đúng lúc này, Diệp Khiêm đẩy cửa ra rất nhanh đi vào. Lùn đạo tặc nghe được tiếng vang, bản năng xoay người lại, nhìn thấy có người lạ, cuống quít cầm súng quét tới. Thế nhưng mà, tốc độ của hắn cuối cùng chậm đi một tí, còn không có kịp bóp cò súng, chỉ thấy một đạo hồng quang hiện lên, lùn đạo tặc thẳng tắp ngã xuống. Đến chết, hắn đều không có minh bạch chính mình là chết như thế nào.

Giết người, đối với Diệp Khiêm từ nhỏ tựu tiếp nhận huấn luyện mà nói tự nhiên không là vấn đề, quen thuộc thân thể cấu tạo và giải phẩu cơ thể, biết cách nào khiến cho đối thủ trong nháy mắt mất đi năng lực phản kháng. Cái này, cũng là môn bắt buộc cho từng thành viên tổ chức Nanh Sói.

Thu hồi chùy thủ của mình, Diệp Khiêm đem súng đặt ở trên mặt bàn, nhìn cơ trưởng nói: "Bên ngoài còn có ba cái đạo tặc cũng đã bị ta giải quyết, ngươi lại để cho người thu thập một chút đi, những khẩu súng này đều giao cho ngươi giữ."

Cơ trưởng nhìn Diệp Khiêm, cuống quít nói: "Cảm ơn ngươi, nếu như không phải ngươi, chỉ sợ hành khách cùng tất cả nhân viên công tác trên máy bay đều phải gặp nạn rồi. Tiên sinh, xin hỏi họ gì? Đợi tí nữa khi máy bay đáp xuống, kính xin ngươi theo chúng ta đi cục cảnh sát, đem sự tình trên máy bay nói một lần."

Diệp Khiêm cau mày, nhìn cơ trưởng, phát hiện trong mắt của hắn thần sắc thẳng thắn thành khẩn. Bất quá, Diệp Khiêm không muốn trắng trợn tuyên dương, nếu không cục an ninh Châu Á nhất định sẽ chú ý tới hắn.

Phát hiện Diệp Khiêm thần sắc có chút không đúng, cơ trưởng cuống quít giải thích nói: "Tiên sinh, thỉnh đừng hiểu lầm, chỉ là làm theo thủ tục mà thôi, hơn nữa ngươi lập lớn như vậy công lao, chúng ta sân bay cũng muốn đối với ngươi tiến hành khen ngợi."

"Không cần, cám ơn!" Diệp Khiêm không muốn nhiều phóng viên phỏng vấn chính mình, đem mình miêu tả thành cái gì đại anh hùng, quả quyết cự tuyệt nói. Nói xong, quay người hướng bên ngoài phòng điều khiển đi ra, thời điểm đến cửa ra vào bỗng nhiên ngừng lại nói: "Cơ trưởng, các ngươi trên máy bay cũng có nhân viên bảo vệ mà, đạo tặc đều là bọn hắn bắt được."

Cơ trưởng sửng sốt một chút, lập tức nhẹ gật đầu đáp ứng. Dù sao, hắn không phải nhân viên công vụ quốc gia, chẳng qua là nhân viên của công ty hàng không mà thôi, nếu chuyện này ôm tại trên người của hắn sẽ đối với tiền đồ của hắn càng thêm rực rỡ. Đã có một vị Vô Danh anh hùng cam nguyện nhượng xuất công lao, hắn cũng vui vẻ tại tiếp nhận.

Không lâu, máy bay thuận lợi an toàn đáp xuống phi trường quốc tế Phổ Đông thành phố Thượng Hải. Diệp Khiêm mang một balo hành quân cũ nát, trực tiếp hướng ra cửa sân bay. Trong phi trường, vô số phóng viên cùng cảnh sát vũ trang đã sớm chờ đợi, hiển nhiên là cơ trưởng đã đem sự tình trên máy bay nói ra.

Diệp Khiêm cũng không rõ ràng lắm cơ trưởng có hay không có nói tới chính mình, bất quá vì phòng ngừa vạn nhất, Diệp Khiêm lặng lẽ xuyên qua đám người ra sân bay. Tất cả phóng viên lập tức ùa lên, bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận hỏi thăm về sự kiện trên máy bay. Cơ trưởng giải thích tình huống trên máy bay, bất quá cũng không có đề cập Diệp Khiêm, chỉ nói đạo tặc là do nhân viên bảo trên máy bay bắt được, về phần tên của nhân viên bảo thì xuất phát từ nguyên nhân cân nhắc không tiện lộ ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi