SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Độ cao của Tử Kim sơn so với mặt biển chỉ có hơn bốn trăm mét, Diệp Khiêm rất nhanh liền leo lên đỉnh núi. Dưới đỉnh núi, có một tia sương mù vờn quanh, tầng mây vô cùng thấp sát trên đỉnh đầu. Cùng nhiệt độ dưới núi so sánh, tối thiểu thấp hơn bốn năm độ.

Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, đây là lần đầu tiên, hắn cảm giác mệt mỏi nói không nên lời.

Tuy đã trải qua con người cải tạo, đường lên đỉnh núi đã không còn gập ghềnh, nhưng mà, vẫn còn có chút dốc đứng. Diệp Khiêm phóng qua lan can, đứng bên cạnh vách núi, nhìn ra xa xa. Ánh mắt có chút sa sút tinh thần, thần sắc có chút cô đơn. Những năm gần đây, hắn một mực vì Nanh Sói, vì hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nỗ lực, phấn đấu lấy, chưa từng có chút lười biếng. Mà hôm nay, hắn vậy mà cứu không được huynh đệ tốt nhất của mình, không thể đưa hắn từ trong bóng tối trở về, ngược lại phải huynh đệ tương tàn, thật là buồn cười, thật là bất đắc dĩ.

Như thế nào là nam nhân? Lúc hăng hái, hát vang tiến mạnh; cho dù đầu rơi máu chảy cũng không than nhẹ; Thương hải tang điền đều không quan tâm hơn thua, như vậy mới được gọi là nam nhân!

Thế sự phảng phất đều là buồn cười như thế, phảng phất hết thảy mọi chuyện đã sớm được định sẵn. Nam nhân Nanh Sói đều phải trải qua kinh nghiệm tàn khốc như thế. Huynh đệ tương tàn, sự tàn khốc khó có thể tiêu tan.

Diệp Khiêm vẫn nhớ rõ, Điền Phong người sáng lập Nanh Sói, trong ánh mắt thường xuyên hiện lên vẻ cô đơn cùng ai oán. Không nghĩ tới, chuyện phát sinh ở trên người của hắn, hôm nay cũng phát sinh ở trên người của mình.

...

Mười hai năm trước, trên quốc lộ vùng ngoại ô của thủ đô, một chiếc xe ta xia Santana màu đỏ chạy với tốc độ cao, trên thân xe có dấu vết đã bị đụng qua. Xông qua chướng ngại vật mà cảnh sát giao thông tạm thời bố trí, xe chạy như bay ở trên đường lớn, hướng đại sứ quán chạy như bay tới.

Mấy phút đồng hồ sau, tiếng còi cảnh sát vang lên khắp nơi, vô số xe cảnh sát từ từng phương hướng khác nhau chạy như bay mà đến, mục tiêu là chiếc xe taxi Santana màu đỏ. Trong xe, một vị trung niên nam tử hơn 30 tuổi hai mắt hiện đầy tơ máu, giống như mất đi lý trí. Trung niên nam tử đem xe dừng ở ven đường, tiện tay cầm lấy balo ở trên vị trí tay lái phụ cùng một cây súng bắn tỉa, mở cửa xuống xe.

Tiếng còi chói tai của cảnh sát dần dần tới gần, trung niên nam tử trên mặt bình tĩnh giống như mặt giếng cổ, khoan thai móc ra một điếu thuốc lá nhen nhóm, híp mắt hít thật sâu một hơi. Súng bắn tỉa trong tay không chút do dự nhắm trúng một xe cảnh sát, "Phanh" một tiếng, bắn trúng lốp xe cảnh sát. Xe mất đi khống chế hướng vào một cây Bạch Dương bên đường đụng tới, ngay sau đó lại là "Bang bang" hai tiếng, viên đạn bắn vào mi tâm hai cảnh sát ở hàng trước, máu phún lên cao.

Trung niên nam tử cũng không có dừng lại, rất nhanh trốn vào công viên nhỏ phụ cận, súng bắn tỉa trong tay không ngừng áp chế hơn trăm cảnh sát, khiến bọn họ căn bản không ngốc đầu lên được. Đây chính là thực lực của thành viên bô đội đặc chủng Nanh Sói, không phải những cảnh sát vũ trang bình thường có thể so sánh.

Không lâu, một chiếc Jeep quân dụng chạy như bay tới, dừng lại vững vàng trong đám xe cảnh sát. Trong xe, nhảy xuống một gã nam tử, toàn thân mặc trang phục dã chiến đặc biệt, súng ngắm trong tay phảng phất lộ ra hàn khí. Nhìn thoáng qua công viên nhỏ cách đó không xa, người nam tử này sắc mặt ngưng trọng, hai gò má căng cứng lấy, trong ánh mắt hiện ra sự đau thương cùng cô đơn.

Hắn là Điền Phong, đại đội trưởng bộ đội đặc chủng Nanh Sói, còn vị kia trung niên nam tử kia là huấn luyện viên của hắn, là người đã dạy hắn vô số tri thức quân sự, vừa là thầy vừa là bạn chiến hữu của hắn.

"Để cho tất cả mọi người tìm nơi ẩn nấp, một mình ta đi qua là được rồi." Điền Phong lẳng lặng nói.

Những cảnh sát vũ trang kia ngạc nhiên, nhưng đối diện lại là đại đội trưởng bộ đội đặc chủng Nanh Sói, tất cả mọi người ngoan ngoãn nghe lệnh làm việc.

...

Diệp Khiêm vẫn còn nhớ rõ, biểu lộ của Điền Phong mỗi khi nói đến chuyện này. Điền Phong nói với Diệp Khiêm, sau khi biết hắn đã đến, huấn luyện viên cũng không có phản kháng, cùng hắn bình tâm tĩnh khí hàn huyên thật lâu, cuối cùng tự sát. Lúc lâm chung, huấn luyện viên với vẻ mặt hối hận cùng ảo não, kéo tay Điền Phong nói, "Ta, có lỗi với bộ quần áo này, có lỗi với với những huân chương trên bờ vai."

Hết thảy tựa hồ là số mệnh an bài, màn quyết đấu giữa huynh đệ mười hai năm trước lần nữa diễn ra, chỉ là Diệp Khiêm tinh tường, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe sẽ không tự sát. Không phải ngươi chết, chính là ta vong.

Nhìn thấy Diệp Khiêm đứng bên ngoài lan can, trước mặt là vách núi, Tây Môn Tiểu Uyển không hiểu tại sao lại cảm thấy trong lòng căng thẳng, muốn đi lên kéo hắn lại. Nhưng mà, Nam Cung Tử Tuấn giữ nàng lại, nhìn nàng lắc đầu. Tây Môn Tiểu Uyển quay đầu nhìn Nam Cung Tử Tuấn, bước chân đành ngừng lại.

Cứ như vậy, ba người lẳng lặng đứng tại đỉnh Tử Kim sơn, ai cũng không nói gì.

Thời gian, từng phút từng giây trôi qua, Diệp Khiêm không có chút cử động nào, tựa như một pho tượng lẳng lặng đứng sửng ở chỗ đó. Sau lưng, Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển có chút không chịu nổi rồi, xoay người vuốt vuốt hai chân của mình, một hồi tê dại, âm thầm thầm nghĩ: "Chẳng lẽ hắn không có cảm giác sao?"

Lực nhẫn nại của thành viên Nanh Sói làm sao bọn hắn có thể so sánh. Người sáng lập lính đánh thuê Nanh Sói là đệ nhất chiến sĩ của bộ đội đặc chủng Nanh Sói Hoa Hạ, sở hữu tất cả huấn luyện cường độ thậm chí so với bộ đội đặc chủng Nanh Sói càng lớn hơn, mà lực nhẫn nại bất quá chỉ là một trong số đó mà thôi. Giống như Điền Phong nói, không có lực nhẫn nại cường đại, vậy thì vĩnh viễn không thành chiến sĩ ưu tú được.

Một ít du khách, thấy hình ảnh kỳ quái như vậy, cũng không khỏi nhao nhao ngừng chân, ngạc nhiên nhìn xem ba người trẻ tuổi này. Có chút bác gái hảo tâm bắt đầu khuyên bảo Diệp Khiêm, nói người trẻ tuổi có cái gì nghĩ không ra, cũng đừng tìm chết a.

Hồi lâu, "Ah..." Diệp Khiêm đột nhiên kêu to lên. Sau khi la lên, Diệp Khiêm cảm thấy khoan khoái dễ chịu rất nhiều, xoay người lại, có chút áy náy nhìn những bác gái hảo tâm kia, nói một tiếng cám ơn. Từ chỗ vách núi đi tới, lúc ngang qua Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển, quét bọn hắn, nói: "Đi thôi!"

Diệp Khiêm cũng không có ý định tìm chết, gặp được chuyện khó giải quyết liền tìm cái chết, đây không phải là đàn ông. Diệp Khiêm bất quá là muốn phát tiết một chút tâm tình của mình mà thôi. Về phần hướng những bác gái hảo tâm nói lời cảm tạ, là do lễ phép, được sự quan tâm của mọi người, Diệp Khiêm cảm thấy cần phải nói cảm tạ.

Lúc đến dưới núi, Diệp Khiêm đem chìa khóa xe ném cho Nam Cung Tử Tuấn, nói: "Ngươi tới lái xe!"

"Này, ngươi cho chúng ta là cái gì? Chúng ta chỉ đến hiệp trợ ngươi hoàn thành nhiệm vụ, cũng không phải là tài xế của ngươi." Tây Môn Tiểu Uyển buồn bực nói. Nghĩ thầm, giả trang thâm trầm cái gì. Tuy nghĩ như vậy, nhưng Tây Môn Tiểu Uyển vẫn không tự chủ được hiện lên thần sắc đồng tình, nàng cũng minh bạch, huynh đệ tương tàn là cở nào tàn khốc.

Nam Cung Tử Tuấn trừng Tây Môn Tiểu Uyển, gật gật đầu, trực tiếp đi đến vị trí lái xe.

Diệp Khiêm không để ý đến Tây Môn Tiểu Uyển, theo hắn, nha đầu kia đơn giản chỉ là một cô bé mà thôi, không cần phải cùng nàng so đo. Sau đó xe mở cửa, ngồi lên.

Nhìn thấy Diệp Khiêm bộ dáng không coi ai ra gì, Tây Môn Tiểu Uyển tức giận hừ một tiếng, cũng tiến vào chỗ ngồi phía sau ngồi xuống. Diệp Khiêm có chút kinh ngạc nhìn nha đầu kia, Tây Môn Tiểu Uyển không chút nào yếu thế trừng mắt Diệp Khiêm, nói: "Như thế nào? Ta không thể ngồi ở đây à?"

Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, sau khi nói cho Nam Cung Tử Tuấn chỗ cần đến, liền bắt đầu ngủ.

Nam Cung Tử Tuấn lái xe hướng khách sạn Triệu Nhã ở chạy tới. Sau khi rời khỏi trà lâu, thấy Diệp Khiêm vẫn không để ý tới nàng, Tây Môn Tiểu Uyển không khỏi có chút tức giận bất bình, đây không phải là xem nàng thành người vô hình thì là gì? Nhìn thấy Diệp Khiêm bộ dáng muốn ngủ, Tây Môn Tiểu Uyển tức đến độ không biết làm sao, thọt cánh tay Diệp Khiêm, nói: "Này, hỏi vài câu được không?"

"Ta gọi Diệp Khiêm, khiêm của khiêm tốn." Diệp Khiêm không có mở mắt, thản nhiên nói.

"Stop!" Tây Môn Tiểu Uyển khinh thường nhếch miệng, nói: "Ta thật đúng là nhìn không ra ngươi khiêm tốn ở đâu. Ngươi vừa rồi tại trà lâu không phải rất lưu manh sao? Như thế nào hiện tại lại yên lặng rồi?"

Diệp Khiêm mở mắt ra, quay đầu, để sát vào mặt của Tây Môn Tiểu Uyển. Thiếu chút nữa đã đụng tới nàng, cơ hồ có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, Tây Môn Tiểu Uyển hô hấp rõ ràng tăng lên, trái tim không tự chủ được nhanh chóng nhảy lên. Thấy khuôn mặt của Diệp Khiêm sát bên, Tây Môn Tiểu Uyển đột nhiên cảm giác làn da của người nam nhân này dĩ nhiên lại tốt như vậy, hai mắt thâm thúy giống như bầu trời đêm mênh mông, khuôn mặt anh tuấn lộ ra một cổ khí tức nam nhân thành thục. Trong nội tâm bỗng nhiên xao động không hiểu thấu,, trên mặt không tự chủ được hiện lên một vòng đỏ ửng.

"Tiểu nha đầu, ngươi là muốn cùng ta đùa nghịch lưu manh sao?" Diệp Khiêm khóe miệng hiện lên nụ cười tà, nói.

"Ta... Ta..." Tây Môn Tiểu Uyển nói quanh co hai tiếng, thậm chí có chút ít không biết làm sao. Qua kính chiếu hậu, Nam Cung Tử Tuấn thấy một màn như vậy, không khỏi bất đắc dĩ cười cười. "Lưu manh, ngươi cách xa ta một chút!" Tây Môn Tiểu Uyển đẩy Diệp Khiêm ra, nói. Diệp Khiêm cũng không có tiếp tục dây dưa, nhún nhún vai, ngồi xuống.

Nội tâm của Tây Môn Tiểu Uyển vẫn phập phồng bất định, suy nghĩ bấn loạn, mình vừa rồi như thế nào ở trước mặt của hắn nói không ra lời, hơn nữa còn biểu lộ như vậy, thật sự là mắc cỡ chết người. "Ta tên là Tây Môn Tiểu Uyển, về sau không được gọi ta là tiểu nha đầu." Tây Môn Tiểu Uyển nói.

"Ngươi vốn là tiểu nha đầu nha." Diệp Khiêm tí ti không chút nào để ý đến bộ dạng phẫn nộ của Tây Môn Tiểu Uyển, nói.

Tây Môn Tiểu Uyển kỳ thật đã 23 tuổi, có thể ở tuổi này của nàng tiến vào cục Quốc An, hoàn toàn chính xác nàng có chỗ hơn người. Chỉ là, nàng có khuôn mặt em bé, nhìn có vẻ không thành thục, vì thế, Tây Môn Tiểu Uyển hận nhất người khác gọi nàng là tiểu nha đầu. Trông thấy Diệp Khiêm bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, Tây Môn Tiểu Uyển lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Lưu manh, mặc kệ ngươi."

Diệp Khiêm cũng muốn thanh tĩnh, tự nhiên sẽ không đi trêu chọc nàng. Dừng một chút, hỏi Nam Cung Tử Tuấn: "Biết rõ bọn hắn lúc nào giao dịch không?"

"Có lẽ mấy ngày này, thời gian cụ thể còn không rõ ràng lắm, bất quá chúng ta có người đang điều tra, một khi có tin tức sẽ lập tức cho chúng ta biết." Nam Cung Tử Tuấn nói.

Diệp Khiêm gật gật đầu, không nói gì thêm nữa, lại chợp mắt trầm tư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi