SIÊU CẤP BINH VƯƠNG

Ngay lúc địch nhân tiến lại gần bên người nàng, Tống Nhiên đột nhiên nhảy ra, đánh vào cổ họng một người. Những người khác nhao nhao quay súng hướng nàng nã đạn, Tống Nhiên uốn éo thân mình làm cho bọn hắn căn bản không cách nào nhắm trúng. Tống Nhiên tiếp cận một đối thủ gần nàng, rút chủy thủ ở trên người hắn, đâm vào trái tim của hắn.

Sau đó thuận thế lăn một vòng, tới gần dưới chân ba người còn lại, chùy thủ trong tay đâm lên một nhát. Rất không may cho hắn, nhát đâm đó đâm trúng bộ phận sinh dục của hắn. Hai người còn lại giơ súng hướng Tống Nhiên đang nằm trên đất nã đạn, Tống Nhiên lăn mình trên đất, mặt đất sau lưng nàng lưu lại toàn là lỗ đạn.

"Bang bang!" Hai tiếng súng vang lên, hai gã đạo tặc còn lại chậm rãi xoay người lại. Trông thấy Ngô Hoán Phong, muốn giơ súng trong tay lên. "Bang bang..." Lại là hai phát súng liên tiếp, thân thể của hai gã đạo tặc rốt cục chậm rãi té xuống.

Ngô Hoán Phong bước lên phía trước đỡ Tống Nhiên dậy, khẩn trương hỏi: "Nhiên tỷ, ngươi không sao chớ?"

Tống Nhiên nở nụ cười đắng chát, nói: "Không có việc gì, ai, thời gian quá dài không có hoạt động, thân thủ đã kém đi rất nhiều ah. Coi chừng!" Tống Nhiên bỗng nhiên kéo thân thể của Ngô Hoán Phong sang ngang. Ngô Hoán Phong tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bản năng phản ứng vẫn nhanh chóng đem Tống Nhiên đẩy ra một bên. "Phanh" một tiếng, một viên đạn bắn vào thân thể của Ngô Hoán Phong, ngay trong khoảnh khắc đó, Ngô Hoán Phong xoay tay lại bắn một viên đạn vào người của đối phương.

Ngô Hoán Phong cùng Tống Nhiên đều không ngờ rằng, vẫn có một người một mực trốn trong xe, đến cuối cùng mới xuất hiện. Nếu như không có Ngô Hoán Phong thì Tống Nhiên đã bị bắn chết. Trông thấy Ngô Hoán Phong té xuống, Tống Nhiên cuống quít tiến lên, kêu lên: "Hoán Phong, Hoán Phong, tỉnh lại, ngươi mau tỉnh lại ah."

Ngô Hoán Phong lộ vẻ sầu thảm, máu tươi trước ngực ồ ồ chảy ra bên ngoài, dù cho Tống Nhiên đã dùng tay bịt kín vết thương. Rất nhanh, ngực của Ngô Hoán Phong liền bị máu tươi nhuộm đỏ.

"Các ngươi không có..." Trước cửa ngõ Diệp Khiêm nhìn thấy thi thể dịch nhân nằm trên mặt đất, vừa mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên trông thấy Ngô Hoán Phong toàn thân đều là máu, lời vừa tới miệng liền nuốt xuống. Cuống quít vọt tới bên người Ngô Hoán Phong, một tay ôm lấy hắn, kêu lên: "Hoán Phong, Hoán Phong, ngươi con mẹ nó tỉnh lại, mau tỉnh lại cho ta.", nước mắt không tự giác chảy ra.

Ngô Hoán Phong chậm rãi mở to mắt, hữu khí vô lực nói: "Lão... Lão đại, ta... Ta mệt mỏi quá, muốn... Muốn ngủ một lát."

"Không được ngủ, lão tử không có cho ngươi ngủ, ngươi không thể ngủ. Nói chuyện, nói chuyện với ta." Diệp Khiêm không ngừng nói. Tống Nhiên lau đi nước mắt, cuống quít lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu.

"Lão đại, vậy... Chúng ta hãy chơi trò chơi đặt câu hỏi có được không?." Ngô Hoán Phong dựa vào ý chí của mình, chèo chống không để cho mình ngủ đi. Hắn biết rõ, chỉ cần mình ngủ rồi, chỉ sợ sẽ không tỉnh lại.

"Tốt, tốt." Diệp Khiêm nói, "Ngươi tên là gì?"

"Ngô Hoán Phong! Phi Thiên Sói Ngô Hoán Phong!"

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Diệp Khiêm nghẹn ngào mà hỏi.

"23." Ngô Hoán Phong nói, "Lão đại, ngươi có thể đặt câu hỏi khó hơn không?"

"Tốt, để cho ta suy nghĩ đã." Diệp Khiêm đã hoàn toàn đã mất đi bình tĩnh, khổ sở nhìn huynh đệ nằm trong ngực của mình sắp chết đi. "Ngươi vì cái gì một mực không tìm bạn gái?" Diệp Khiêm hỏi.

"Được rồi, hay là đổi ta hỏi ngươi a." Ngô Hoán Phong có chút bất đắc dĩ nói, "Lão đại, ngươi vì cái gì lựa chọn gia nhập Nanh Sói?"

"Lúc ban đầu là vì sinh tồn, bây giờ là vì huynh đệ cùng trách nhiệm." Diệp Khiêm không chút do dự hồi đáp.

Khuôn mặt của Ngô Hoán Phong hiện lên bộ dáng tươi cười, hỏi tiếp: "Vậy... vậy lý tưởng lớn nhất của lão đại là cái gì?"

"Móa nó, ngươi tại sao lại hỏi khó như vậy. Lý tưởng, lý tưởng, lý tưởng lớn nhất của ta là có thể đem tro cốt của đội trưởng chôn cất tại nghĩa trang liệt sĩ, đem cơ nghiệp Nanh Sói phát triển đến toàn bộ thế giới, dẫn các huynh đệ đi đến đỉnh phong của quyền lợi." Diệp Khiêm nói.

"Quá lớn, ta không biết ta có thể cùng ngươi đi đến ngày đó hay không nữa." Ngô Hoán Phong nói.

"Có thể, ngươi nhất định có thể. Ngươi từng nói qua, mạng của ngươi là của ta, ta không có cho ngươi chết, ngươi không được chết." Diệp Khiêm nghẹn ngào nói, nước mắt rốt cuộc không cách nào khống chế, giống như nước vỡ đê, cuồn cuộn mà xuống.

"Ta đây chỉ có thể thiếu nợ ngươi thôi, kiếp sau ta trả lại cho ngươi." Ngô Hoán Phong hữu khí vô lực, ánh mắt đã dần mất đi hào quang.

"Không được, con mẹ nó. Đời này ngươi phải trả lại cho ta, không trả hết thì không được chết." Diệp Khiêm nói.

Ngô Hoán Phong lộ vẻ sầu thảm, nói: "Lão đại, ta chưa từng thấy ngươi khóc, không ngờ ngươi khóc trông khó nhìn quá."

"Ta nào có khóc, ta đây là đau lòng, ngươi chết ta biết tìm ai đòi nợ, ngươi cũng đừng quên, ngươi còn thiếu tiền ta." Diệp Khiêm lau nước mắt của mình, nghẹn ngào nói.

"Quỷ hẹp hòi, huynh đệ tầm đó, mấy trăm ngàn cũng muốn so đo." Ngô Hoán Phong nói, "Lão đại, ta nói cho ngươi nghe chuyện này, ta vẫn cảm thấy lúc ngươi cười rất đẹp trai."

"Ngươi không phải vừa ý ta chứ, ta không phải là Gay, ta chỉ thích nữ nhân." Diệp Khiêm nói.

Ngô Hoán Phong nở nụ cười, nói: "Một người nam nhân đến bệnh viện, bác sĩ hỏi: "Ngươi ở đâu không thoải mái?" nam nhân hồi đáp: "Ta nói ngươi không được phép cười." bác sĩ gật đầu đáp ứng. Nam nhân cởi quần của mình, chỉ thấy cái đồ chơi kia chỉ to như đầu que diêm, bác sĩ cười ôm bụng. Nam nhân phẫn nộ quát: "Nó đã sưng một tuần lễ rồi mà ngươi còn cười." "

Diệp Khiêm nhịn không được "PHỤT" một tiếng bật cười. Mắng: "Con mẹ ngươi, đã sắp chết, còn kể chuyện cười như vậy."

Ngô Hoán Phong nở nụ cười, nói: "Lão đại, không được rồi, ta thật sự không chịu được nữa. Mệt mỏi quá, ta muốn ngủ."

"Con mẹ nó, xe cứu thương như thế nào vẫn chưa tới?" Diệp Khiêm lớn tiếng quát, "Ngươi không thể ngủ, không thể ngủ, nói tiếp, nói tiếp đi mà."

Ngô Hoán Phong nở nụ cười, con mắt chậm rãi đóng lại.

...

Ngô Hoán Phong được đưa vào phòng phẫu thuật trong bệnh viện, Diệp Khiêm cùng Tống Nhiên lo lắng ở bên ngoài chờ đợi, nhìn thấy đèn trong phòng phẫu thuật vẫn còn sáng, Diệp Khiêm không ngừng đi tới đi lui.

"Diệp Khiêm, ngươi yên tâm đi, Hoán Phong không có chuyện gì đâu." Tống Nhiên an ủi. Kỳ thật chính cô ta cũng là lo lắng không thôi, ở bên trong Nanh Sói, ngoại trừ Diệp Khiêm thì Ngô Hoán Phong là người cùng nàng có tình cảm tốt nhất, những năm qua, Ngô Hoán Phong một mực đi theo bên cạnh bảo hộ nàng, bao nhiêu phong hiểm đều là Ngô Hoán Phong giúp nàng ngăn cản.

"Yên tâm, ta làm thế nào có thể yên tâm a, hừ, đừng để cho ta biết là ai làm, ta sẽ để cho cả nhà của hắn chết hết." Trong ánh mắt của Diệp Khiêm bắn ra nồng đậm sát ý, đã rất lâu rồi, Tống Nhiên đã thật lâu không có trông thấy qua ánh mắt của Diệp Khiêm như vậy. Nhớ rõ lần trước cùng Huyết Báo đại chiến, ánh mắt của Diệp Khiêm cũng là như vậy.

"Đáng tiếc không có để lại người sống, nếu không đã có thể biết ai là chủ mưu rồi." Tống Nhiên nói.

"Hừ, coi như là bọn hắn chết rồi, người phía sau màn cũng đừng mong chạy thoát." Nói xong, Diệp Khiêm lấy điện thoại ra gọi, nói: "Jack, ngươi lập tức tới thành phố Nam Kinh một chuyến, còn có, tổ chức tình báo ngươi thành lập cũng nên tiến hành thu thập thông tin đi."

Jack nhận được điện thoại, nghe ra khẩu khí của Diệp Khiêm không đúng, sau khi cúp điện thoại không dám có chút lười biếng, cuống quít gọi điện thoại đặt vé máy bay đi thành phố Nam Kinh ngay trong đêm.

Đèn phòng phẫu thuật rốt cục tắt, bác sĩ từ bên trong đi ra. Diệp Khiêm cuống quít xông tới, lo lắng hỏi: "Bác sĩ, như thế nào rồi? Huynh đệ của ta như thế nào rồi?"

"Viên đạn chúng ta đã lấy ra, bất quá thương thế của người bệnh rất nặng, viên đạn cơ hồ đã bắn thủng lá phổi của hắn. Có thể tỉnh lại hay không, phải xem ý chí của người bệnh." Bác sĩ nói.

"Đcm, lão tử là muốn ngươi chữa bệnh, chứ không phải xem ý chí của huynh đệ của ta. Con mẹ nó, nếu như huynh đệ của ta có chuyện không hay xảy ra, lão tử giết cả nhà ngươi." Diệp Khiêm nắm cổ áo của bác sĩ, phẫn nộ quát. Diệp Khiêm đối nghề bác sĩ vốn không có hảo cảm gì, thu tiền lì xì, không xem trọng mạng sống của người khác còn giở giọng quan.

Bác sĩ hiển nhiên bị thái độ của Diệp Khiêm làm cho sợ, lẩm bẩm nói: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

"Làm gì? Ngươi con mẹ nó ngay cả bệnh cũng trị không hết, ngươi còn làm bác sĩ cái gì? Lão tử hiện tại sẽ giết ngươi." Diệp Khiêm vừa nói vừa nhắc gã bác sĩ đi đến lan can muốn đem hắn vứt xuống.

Bác sĩ bị hù oa oa kêu to, hắn gặp qua không ít tên điên, thế nhưng mà đều quỳ trước mặt của mình cầu khẩn mình cứu người, không có người nào như Diệp Khiêm, vậy mà thật sự muốn ở trước mặt nhiều người giết mình, trong lòng khủng hoảng có thể nghĩ. Những y tá xung quanh cũng kinh hoảng kêu to lên.

"Diệp Khiêm, ngươi làm gì? Còn không mau đem người thả xuống!" Một tiếng quát chói tai truyền tới, Diệp Khiêm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mạnh Trường Đức đang cùng mấy người đi tới.

"Mạnh bá bá!" Diệp Khiêm áp chế phẫn nộ của mình, đem bác sĩ để xuống. Bác sĩ nghe người trước mặt dĩ nhiên là tỉnh trưởng, lập tức khí thế có chút tăng vọt, hắn xem chừng Diệp Khiêm cũng không dám ở trước mặt tỉnh trưởng đánh mình, liền đi đến bên cạnh Mạnh Trường Đức, nói: "Mạnh tỉnh trưởng, ngươi cần phải làm chủ cho ta a, người này... Người này quả thực coi trời bằng vung."

Mạnh Trường Đức trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Chuyện ở bệnh viện các ngươi ta cũng biết một ít. Bác sĩ, nên lấy việc chăm sóc người bị thương là nhiệm vụ của mình, nhưng bây giờ thì sao? Không cho tiền lì xì thì không chữa trị, hừ, các ngươi còn có y đức không?."

Tên bác sĩ kia ngạc nhiên sửng sốt một chút, Mạnh Trường Đức mặc dù nói vô cùng uyển chuyển, nhưng cũng là gián tiếp cảnh cáo mình đừng nên tiếp tục dây dưa. Áy náy cúi đầu xuống, vội vàng hấp tấp rời đi.

"Diệp Khiêm, chuyện này ta đã biết, bằng hữu của ngươi không có sao chứ?" Mạnh Trường Đức đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, quan tâm hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi